Đầu Bếp Của Quỷ

Chương 9: Người đó




Hết giờ học, Suzuno đi dạo xung quanh trường, đương nhiên người thẩn thờ cũng có nhiều lúc có lợi lắm cho mình. Ít ra cô quên được nơi căn bếp kia là ám ảnh, chỉ có một căn bếp thôi, nhưng tất cả đối với Suzuno như là mỗi căn bếp đều dính những thứ nhơ nhớt đó, nếu thật sự không phải niềm đam mê của bản thân, và là ao ước, có lẽ cô đã sớm bỏ đi nghề này. Nhưng Suzuno lại không cho phép, càng đau lòng hơn nữa, lúc đó, là những gì cô không muốn nhất, thà rằng cái chết của cô vì một kẻ nào đó, biến thái, trên thế giới mà cô không biết mà giết cô đi, thì Suzuno vẫn nghĩ đó là một cách tai nạn, nhưng đằng này người đó lại là sư phụ của cô, chính là người Suzuno xem như mẹ ruột của mình. 
Và tới bây giờ, không biết tại sao, người đó lại giết cô. 
Đã mấy năm người đó nuôi cho cô vỗ béo sau đó là giết chết ư?
"Lại thẩn thờ rồi, cô luôn thích một mình nhỉ? Suzuno Iwasaki?!"
Một đứa nhóc nhỏ xíu bằng ngón tay bay lập lòe trước mặt cô, với bộ trang phục vô cùng bắt mặt, và với một con bùa cầu mưa hay nắng bên cạnh mình kia. Cậu nhóc lấy tông màu chủ đạo là trắng trên bộ trang phục rộng thùng thình gắng liền mũ choàng của mình, và pha chút đó, con ngươi màu đỏ nhìn long lanh và xinh đẹp đến nhường nào. Suzuno chớp mắt một cái, cô không bất ngờ cho lắm, nếu nói thế giới này có quỷ cô cũng tin là thật, bởi vì một người chết đi rồi, thì đối với Suzuno chuyện không tưởng đều trở thành là sự thật.
"Ai đây?"
"Chào tôi là Kama tinh linh kẹo ngọt của cô"
"Của tôi?"
Suzuno chớp mắt, não cô bắt đầu chảy ra chất xám hoạt động. Kama giống như đang nói đến nó là nô lệ của mình vậy, nhưng cô lúc trước không có mua bán nô lệ người nha, và cô cũng chẳng quen biết ai là nô lệ, vậy con tinh linh này? Suzuno nhìn lại Kama một chút, là giống đức, ừ, Suzuno quên một chút, tinh linh không phân biệt đực hay cái, còn có chiếc kẹp của cô. Suzuno nhớ nó là chiếc kẹp hình ngôi sao, cô đặt dưới chân bức tượng của chúa tinh linh ở khuôn viên chính của trường, vậy cái này có lẽ là nó, con tinh linh này?
"Kama sao? Ai bảo cậu đến vậy?"
"Là tôi đang chọn người cộng sự với mình. Kama đang tìm một người tính cách giống như cô, tôi đã theo dõi cô từ khi mới bước chân vào trường, bằng chứng là cái kẹp này, nó rất xinh á"
Nhìn Kama tỏ vẻ thích thú với chiếc kẹp của mình cô lại thở dài, cô không chắc tinh linh có phân biệt được trang sức là cái gì hay không. Suzuno lại nhìn đến đứa trẻ tí hon trước mặt, đưa ngón tay ra, mỉm cười. Kama ôm lấy cánh tay cô bằng đôi tay nhỏ xíu của mình, cọ má vào ngón tay rồi vội vã bay đến sau ót của Suzuno nấp ở đó, Suzuno chớp mắt nhìn Kama, cậu nhóc vội nói.
"Có người đến, Kama không muốn ai nhìn thấy Kama ngoài Suzuno-chan"
Suzuno nheo mắt, con tinh linh này, cách xưng hô đổi liên tục, có phải là bị đa nhân cách hay không? Cảm giác như nếu hắn đổi thành nhân cách của sát nhân thì Suzuno chỉ có nước chết, con tinh linh này vẫy nhẹ tay một cái liền giết chết người đấy.
"Suzuno, sao cậu lại ở đây?"
Satsuki bước ra từ thân cây, giống như chỉ đợi Suzuno liếc ánh mắt đến nhìn về phía cậu, cậu liền đi ra không giấu giếm. Satsuki rất thản nhiên bước lại bên cạnh Suzuno, trên tay cầm theo một bó hoa hồng tặng cho cô, mỉm cười nói.
"Lúc trước, quà gặp mặt đầu tiên cậu đã không lấy rồi. Bây giờ thì lấy cái này nhé!"
Suzuno nhìn đến cánh hoa hồng lẫn lá làm bằng kẹo ngọt, sắc màu đã long lanh hơn với bóa hoa trước đó mà lần đầu tiên cả hai gặp mặt, Satsuki đã làm lại bóa hoa mới. Món quà đầu tiên đó, Suzuno đã từ chối nhận và trả lại cho cậu bạn. Satsuki như thế vẫn không muốn bỏ cuộc sao? Suzuno lại để ý một chút, đưa tay đón nhận lấy bó hoa này, Satsuki  mỉm cười, trong tay xuất ra một hình bướm màu trắng trước mặt Suzuno, trong lúc cô nghi hoặc cậu chỉ biết mỉm cười.
"Là quà chuộc lỗi, cậu nhận chứ?"
"Cảm ơn"
Suzuno đương nhiên sẽ nhận, khi cô đã xác định kết bạn với nhóc con này, vì thái độ đáng yêu của nhóc, thì cô sẽ không ngại nhận quà của nhóc này, và chuyện trả lại quà, cô cũng không ngại làm tặng đứa nhóc này thay lời cảm ơn. Satsuki đột nhiên bước lên phía trước cô, Suzuno lùi lại một bước theo quán tính, cậu bạn chỉ biết cười khổ một tiếng.
"Để mình giúp cậu kẹp nó lên tóc"
Suzuno lúc bấy giờ mới hiểu ra, mới gật gật đầu đứng yên để Satsuki kép nó lên tóc mình, vì cô hiện tại tay cũng ôm bó hoa nặng và to của cậu ta, ngay cả tay nhận còn không có lấy đâu ra kép lên tóc. Mà sử dụng quà trước mặt người tặng quà chính là hành động tôn trọng, gia tộc Iwasaki đã dạy cô điều đó, và Suzuno cũng không muốn đánh mất danh tiếng của gia tộc mình. 
"Suzuno này, cậu xinh đẹp như vậy tại sao lại không cười nhiều vào?"
Satsuki ngẩn người nhìn Suzuno đứng trước vườn hoa hồng, một làn gió khẽ thổi qua, từng cánh hoa nhẹ bay rợp cả không gian, giống như một bức tranh xinh đẹp, và mê hoặc lòng người, mà nhân vật chính trong đó thiên nhiên muốn làm nổi bật lên chỉ có một hình ảnh duy nhất chính là cô gái tóc hồng, trên tay ôm bó hoa hồng làm bằng kẹo ngọt lung linh dưới ánh nắng mặt trời đầy xinh đẹp kia. Satsuki nghe trái tim mình đập rộn ràng khó tả. 
"Ngày đó, cha mình là một người làm vườn, và mẹ mình là một nghệ nhân cắm hoa."
Satsuki ngồi trên bản cỏ bên cạnh vườn hoa hồng, bên cạnh Suzuno cùng bó hoa đặt trên nền cỏ. Suzuno vẫn đang vui vẻ với chiếc kẹp của mình được tặng lại nhìn đến Satsuki. Cậu bạn kể cho cô nghe về cuộc gặp gỡ của cha mẹ mình, và nỗi buồn của cậu.
"Nó là tinh dầu hoa hồng mà cha để lại cho mình, thứ duy nhất"
Satsuki đưa lọ hoa hồng cho Suzuno, cô ngẩn người với lời nói của cậu, và không biết tại sao trong ánh mắt xanh lục kia lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng đau khổ, và chịu đựng. Suzuno nghiên đầu chạm vào má của Satsuki mỉm cười.
"Mọi chuyện qua rồi!"
Satsuki nhìn Suzuno, cậu hưởng thụ lấy hơi ấm trong lòng bàn tay của Suzuno, lại nhẹ cười.
Cha, có lẽ con đã tìm thấy người đó rồi!
------------------
"Cha ơi, sao cha lại đối xử tốt với mẹ như vậy?"
Một đứa nhóc tóc xanh lục bĩu môi nhìn người cha của mình đi siêu thị, ông đã hỏi cậu có thích mùi hương này hay không. Cậu nhóc đã lắc đầu, ông mỉm cười nói đúng một câu khiến cậu nhóc nhớ đến tức điên.
"Không sao, mẹ con thích là được rồi."
Ông đang đọc báo, lại nhìn con trai của mình mỉm cười, lại thở dài một hơi, xoa đầu thằng bé.
"Sau này, sẽ có một người, duy nhất một người làm trái tim con đập loạn nhịp, con ăn cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, làm việc cũng nhớ đến người đó. Thì con hãy hiểu"
"Nhưng đó là gì?"
"Là yêu!"
"Yêu sao?"
Satsuki ngờ nghệch nhìn ông cha của mình bắt đầu bỏ tờ báo bước vào phòng bếp mè nheo với mẹ mình, lại cau mày bĩu môi. Chê trách người này quá khùng, rồi xoay người lên phòng của mình. Lúc đó Satsuki chỉ mới 5 tuổi, vẫn chưa biết thế nào là yêu một ai, và chưa định nghĩa được yêu thật sự.