Đầu Anh Lại Xanh Rồi

Chương 34: Chịu trách nhiệm




Diệp Tô đọc kịch bản và ghi chú xong đã là mười hai giờ đêm, cô xốc chăn lên giường, sau khi ngủ một lát lại bắt đầu cảm thấy lạnh, chân lạnh cóng, đắp chăn cũng không thấy ấm chút nào. Trước đây ngủ sao lại ấm thế nhỉ? Người đàn ông cùng giường giống như cái lò lửa lớn, thân nhiệt nóng hổi không ngừng truyền qua cho cô, trong lúc ngủ cô thường vô thức rúc vào chỗ ấm, sáng dậy đã thấy mình nằm trong lòng anh. Anh ôm chặt cô vào lòng, đôi chân lạnh lẽo của cô được anh kẹp giữa hai chân mình.

Mất khoảng 28 ngày để tạo thành một thói quen, Kỷ Hằng ở đây 1 tháng, vô tri vô giác biến mình thành thói quen của cô.

Tôi sẽ quên anh. Diệp Tô đá chăn ra, lấy điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ máy điều hòa lên 26 độ. Khí nóng nhân tạo thổi ra làm đầu óc hơi mơ màng, Diệp Tô trằn trọc hồi lâu cũng đi vào giấc mơ.

**

“Diệp Tô, Diệp Tô.”

Có một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên mí mắt và trán cô, ngưa ngứa.

Diệp Tô "ưm" một tiếng, mày nhíu lại, từ từ mở mắt ra.

Trước mắt là khuôn mặt tuấn tú được phóng lớn của Kỷ Hằng, anh thấy cô mở mắt thì lập tức cười tươi.

Kỳ thực lúc Kỷ Hằng không cười nhìn hơi lạnh lùng, sau khi lăn lộn kinh doanh mấy năm thì giữa chân mày thêm chút đanh đá chua ngoa và cương nghị, có khi đơn giản chỉ cần đứng một chỗ, khí thế đã có thể làm người ta hít thở không thông.

Điều này Tống Minh Mặc biết rất rõ.

Nhưng khi anh cười rộ lên thì rất đẹp, khóe mắt cong cong, niềm vui sướng hiện trong đáy mắt, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, thiếu niên nhuần nhã và phong độ, dường như có thể đồng ý mọi yêu cầu vô lễ của bạn, khiến cho người nhận được nụ cười đó không hề sợ hãi.

"Tại sao thiếu gia lại không thích cười?" Diệp Tô mười bốn tuổi từng ghé vào bàn Kỷ Hằng hỏi như vậy, khi đó Kỷ Hằng đang cúi đầu luyện chữ.

Khi Kỷ Hằng nghiên cứu học tập rất thích gọi cô tới, nói là để cô mài mực, nhưng hầu hết thời gian cô đều chơi đùa một cách buồn chán trước mặt anh, anh vừa luyện chữ vừa nghe cô ríu rít bên cạnh, để mặc cô nghịch giấy bút của mình.

Kỷ Hằng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu thiếp trước mặt, dùng cán bút gõ gõ lên chiếc mũi cao của cô: "Nếu hở ra là cười với người ta, thì họ còn kiêng kị ta sao?"

Anh biết khi mình cười rộ lên sẽ có bao nhiêu dịu dàng.

"Vậy thiếu gia có thể cười với thiếp nhiều hơn một chút hay không, thiếp, thiếp đảm bảo sau khi chàng cười thì thiếp vẫn sẽ rất kiêng kị chàng." Diệp Tô nói rất thành khẩn, thậm chí còn giơ ba ngón tay lên thề thốt.

"Ta cười với nàng còn chưa nhiều sao?" Kỹ Hằng vẫn cười, bỏ bút xuống, vươn tay xoa gương mặt bụ bẫm vẫn còn mang nét trẻ con của cô.

Diệp Tô hơi ngây người.

Đó là lần đầu cô chủ động hôn anh, chống khuỷu tay lên mặt bàn rồi rướn người về phía trước, đặt một nụ hôn trên môi anh như chuồn chuồn lướt nước.



"Anh không ở đó em ngủ trễ như vậy sao?" Không gian trong mơ, Kỷ Hằng cười xong lắc lắc bả vai Diệp Tô.

Anh vất vả lắm mới vào giấc ngủ, tới không gian mà hai người thường gặp trong mơ, vốn tưởng rằng Diệp Tô cũng ở đó, không ngờ xung quanh trống trơn, anh ở một mình đợi gần 2 giờ.

Diệp Tô quay đầu nhìn khắp nơi phát hiện mình lại vào trong giấc mơ, đầu còn nằm trên gối Kỷ Hằng.

Diệp Tô nhấc đầu khỏi gối Kỷ Hằng, cô ngồi dưới đất, ôm đầu gối đưa lưng về phía anh.

Âm hồn không tan mà, người cũng đã đi rồi, tại sao lại còn chạy vào giấc mơ của cô nữa.

Kỷ Hằng đoán được cô sẽ có phản ứng như thế này, anh vội vàng giải thích.

“Anh quay trở về đó, nhưng anh không cố ý đột nhiên biến mất, em đừng nóng giận được không?”

“Tôi có nói tôi tức giận sao?”

Kỷ Hằng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Tôi ước gì anh đi thật sạch sẽ, anh đi rồi thì đừng chạy vào giấc mơ của tôi.”

Tim Kỷ Hằng nhảy lên.

Hắn hít một hơi: “Đêm đó anh vì…”

“Đừng nói nữa!” Diệp Tô ngắt lời Kỷ Hằng, xoay người nhìn anh, ánh mắt buồn bã: “Anh thật có năng lực đó, tôi thật ngu ngốc, tự mình nuôi một con sói trong nhà, lợi dụng xong rồi thì bỏ chạy, phải không? Dù sao anh cũng biết, khi tôi tỉnh dậy sẽ đuổi anh đi, đúng không?"

Kỷ Hằng lầm bầm trong cổ họng, nuốt câu "Đêm đó cuối cùng em cũng rất hưởng thụ" xuống, nắm lấy vai cô: "Không phải lợi dụng, anh chịu trách nhiệm, anh chịu trách nhiệm với em."

Diệp Tô quay đầu không nhìn anh: “Ai cần anh chịu trách nhiệm.” Coi như bị một con sói nhỏ tên Kỷ Hằng cắn một cái.

Kỷ Hằng hơi gấp gáp nói: “Em chờ anh một tháng, một tháng sau anh sẽ trở lại, chúng ta đi đăng ký, giấy chứng nhận kết hôn.”

Trước khi lên giường lần nữa anh phải có thêm giấy chứng nhận, mong là không quá muộn, anh cầu mong, mười lăm tháng sau trăng tròn hơn một chút, nhất là trời đừng đầy mây.

“Ai cần anh quay lại chịu trách nhiệm, anh ở lại sống với mấy tiểu thiếp ở Kỷ phủ đi," Diệp Tô hất bàn tay

của Kỷ Hằng đang đặt trên vai mình xuống: "Anh cho rằng tôi ngốc sao? Một người không có hộ khẩu như anh lại muốn đăng ký kết hôn với một người công dân tốt của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa luôn tuân thủ pháp luật ư?"

Đây chẳng khác nào người ăn không trả tiền cuối cùng còn làm ra vẻ hào phóng quăng một xấp đồ giả. Tiền có gì khác nhau.

"Bây giờ anh không phải là người không có hộ khẩu nữa, mấy ngày nay e có nhận được chuyển phát nhanh không? Đó là giấy tờ của anh."

Diệp Tô cười lạnh một tiếng: “Giấy tờ giả của anh? Nếu anh lại dám đến quấy rầy tôi thì tôi sẽ báo án, tố cáo anh làm giả giấy tờ."

Cô không tố cáo anh ta giậu đổ bìm leo chiếm đoạt phụ nữ nhà lành đã là nhân từ lắm rồi.

"Ai nói em đó là giấy tờ giả? Mỗi một tờ đều là thật, không tin thì em lấy dùng thử xem. Trong thẻ ngân hàng có tiền, mật khẩu là sinh nhật em, em lấy hết đi, coi như là trả tiền mấy ngày nay, và sinh hoạt phí của anh vào tháng sau nữa."

Anh nói rất ra hình ra dáng, Diệp Tô hơi chần chờ, nghi ngờ nhìn anh: "Mấy thứ đó sao anh có được?"

"Dùng tiền."

“Anh có thể có bao nhiêu tiền? Anh cho rằng việc gì cũng có thể dùng tiền được hết sao? Đừng ngây thơ nữa, Kỷ đại lão gia của tôi.”

“Thật sự có thể,” Kỷ Hằng chắc chắn: “Không thể dùng được là do em đưa tiền không đủ nhiều mà thôi."

Từ cổ đại đến hiện đại, chân lý này vẫn chưa bao giờ thay đổi, chẳng qua ở cổ đại thì Kỷ lão gia làm công khai, còn ở hiện đại Kỷ Hằng phải làm trong bóng tối.

“Anh chê tôi nghèo? Anh ăn không uống không còn dám chê tiền tôi không đủ nhiều?!” Diệp Tô dậm chân.

“Không phải không phải.” Kỷ Hằng ôm chặt Diệp Tô đang bùng nổ, giọng điệu đột nhiên có chút không vui: "Em có còn nhớ cái chén ngọc lưu ly tráng men màu xanh không?"

"Cái gì chén hay không chén?"

Kỷ Hằng cách lớp quần áo nhéo cánh tay cô, nhưng không nỡ nhéo quá đau, như là gãi ngứa vậy.

"Trước kia anh tặng cho em."

"Anh tặng tôi?"

"Quay đầu một cái đã bị em bán ba trăm lượng bạc."

Diệp Tô nhớ ra, cái chén xấu hoắc mà Kỷ Hằng đưa cho cô, cái chén bị cô bán giá 300 lượng.

Cô hơi xấu hổ. Cái chén kia dù xấu thế nào thì cũng là anh ta đưa cho cô, để anh ta biết quà mình tặng bị bán khiến cô đuối lý.

Kỷ Hằng nhìn dáng vẻ lúng túng của cô thì cười một tiếng. Xem ra không riêng gì Diệp Tô sáu lượng bạc của anh không biết nhìn hàng, người không biết nhìn hàng hơn cô còn rất nhiều.

Tiểu khu nơi hai người bọn họ ở rất gần với một trong những khu chợ đồ cổ lớn nhất thành phố B, lúc cô ra khỏi nhà, anh rãnh rỗi đi dạo tới đó.

Kỷ đại lão gia là thương gia, con mắt nhìn hàng vô cùng biến thái, trong mắt anh, các loại đồ cổ như thư pháp, đồ sứ, đồ đồng giống như là củ cải trên vỉa hè. Anh hời hợt đi dạo một vòng, cảm thấy người ở khu chợ này còn ngốc hơn Diệp Tô, mấy thứ nhìn giả đến không thể giả được nữa, mũi voi miệng lừa, chắp vá lung tung, vậy mà lại có người tranh nhau mua.

Khi anh sắp rời đi thì thấy cái chén lưu ly kia bị vứt trong góc của một cửa hàng nhỏ trên vỉa hè, đã bám đầy bụi, nhìn là biết đã lâu không có người hỏi tới.

Anh đã từng đưa cho Diệp Tô, bị cô bán đi, không ngờ sau ngần ấy năm vẫn không bị hư hỏng, lại được anh dùng số tiền không bằng ba trăm lượng, chỉ có ba trăm đồng để mua lại.

Anh đang cần tiền gấp, hơn nữa lai lịch món đồ không rõ ràng, bán sang tay giá không được tốt. Dù không xem là quá tốt, nhưng để nuôi Diệp Tô thì không thành vấn đề, nhân tiện còn có thể dùng cách bất hợp pháp tạo ra tiền, rồi dùng nó để tạo một bộ giấy tờ hợp pháp cho mình.

Diệp Tô nghe xong thì cằm muốn rớt xuống đất.

"Tối đó là do anh không đúng, tháng sau anh quay lại chúng ta lập tức đi đăng ký, tiền trong thẻ xem như là sính lễ cho em."

Kỷ Hằng vươn tay nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Đột nhiên anh không muốn lừa dối tình cảm của chính mình, thích là thích, lúc cô ngoan ngoãn làm thiếp thì anh kiêu ngạo không muốn thừa nhận, dù cô có biến mất cũng không liên quan gì anh, khi cô nổi giận xù lông lên mà bản tính lại đơn thuần, anh mới biết mình có biết bao nhiêu mong muốn ghi tên cô vào sổ hộ khẩu mới làm của anh.

“Có bao nhiêu tiền chứ? Hừ hừ!” Diệp Tô đánh bay phản xạ tham tiền của mình: "Anh có ý gì, lại muốn dùng tiền mua tôi sao? Ai muốn đăng ký với anh? Ai muốn kết hôn với anh?"

Khi còn làm thiếp cô muốn bò lên vị trí Kỷ phu nhân là vô cùng khó khăn, bây giờ nói muốn cưới cô, thật ngại quá, bà đây nản lòng thoái chí không muốn bò nữa.

"Buổi tối đó…"

"Anh còn nói!" Diệp Tô không muốn anh nhắc lại việc đó.

"Em bị hại, anh cưới em, chịu trách nhiệm với em." Giao dịch rất công bằng.

"Tôi không cần loại chịu trách nhiệm này của anh. Người lời vẫn là anh."

"Anh phải bồi thường sao đây," Kỷ Hằng cười cười: "Không cho anh cưới em, vậy cho em tiền được không?"

Diệp Tô vốn định đồng ý ngay, nhưng chữ "Được" chưa ra khỏi miệng đã bị cô nuốt lại.

Bồi thường là cho tiền? Vậy cô thành cái gì? Bán? Đ*ch!

“Không cần tiền dơ bẩn của anh.” Cô tức giận.

“Không cần người cũng không cần tiền, anh nên bồi thường cho em như thế nào đây?” Anh vui sướng khi người gặp họa.

Diệp Tô bị nghẹn muốn chết, bị cắn trắng trợn như vậy nhưng lại không làm gì được, cô đấu tranh một hồi mới đưa ra một quyết định vô cùng bất đắc dĩ.

“Thôi đi.” Cô phủi tay. Đưa người đến cục cảnh sát? Chứng cứ đã bị cô xóa hết rồi, huống hồ dù gì thì cô cũng xem như là người của công chúng.

Tâm trạng của Kỷ Hằng khá tốt: "Chờ anh một tháng, em phải đặt biệt chú ý an toàn, anh không thể đón em nên em không được đến tối mới về nhà, nguy hiểm lắm."

Diệp Tô khịt mũi. Anh ở đó mới là mối nguy hiểm lớn nhất.

Kỷ Hằng lại nghĩ tới chuyện gì, sau đó nghiến răng nói: "Còn nữa, không được quá gần gũi với người đàn ông khác, càng không được phép dao động, nếu không khi anh quay lại sẽ xử lý em."

“Anh quản tôi hả?” Sự bá đạo của anh làm Diệp Tô có chút buồn cười: “Tôi thích ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác thì thế nào, tôi còn muốn quen bạn trai nữa, liên quan gì tới anh?"

"Hôm nay tôi đã nhất kiến chung tình với người khác, tôi đã động tâm, thích người khác, tim nhảy bùm bụp, buổi tối anh ấy đưa tôi về, chúng tôi còn hôn nhau nữa." Cô muốn làm anh ta tức giận nên nói lung tung.

Kỷ Hằng không hề tức giận, ngược lại bị trình độ bịa chuyện của cô làm cho ngơ ngác: "Rất có khả năng bịa chuyện đó, sao em chỉ làm diễn viên mà không làm biên kịch nhỉ?"

Ánh sáng mỏng manh chiều nay hẳn là tay cũng không nắm, chắc là chỉ vô tình chạm vào người nào đó.

"Ai nói tôi bịa chuyện!?"

"Em có làm chuyện có lỗi với anh hay không anh rất rõ, em không lừa được anh, hết hy vọng đi."

"Sao anh biết được?" Diệp Tô rất tò mò tại sao Kỷ Hằng lại chắc chắn như vậy, mở thiên nhãn hả?

"Anh…" Kỷ Hằng đen mặt.

Mặt mũi đàn ông rất quan trọng, nếu để cô biết việc trên đầu anh, không chừng ngày nào đó nóng nảy, Diệp Tô sẽ cố ý làm đầu anh sáng lên.

Vẫn nên nói dối vậy.

“Dù sao thì anh cũng biết.” Kỷ Hằng trả lời: “Anh không ở đó, em hãy cố đợi anh, một tháng thôi.”

Trước kia anh đi buôn bán khắp nơi, hai người cũng xa nhau một, hai tháng. Nhưng mà bây giờ, Kỷ Hằng đột nhiên cảm thấy vô cùng nhớ, rõ ràng chỉ mới xa nhau hai ngày mà anh đã bắt đầu đếm đầu ngón tay tính ngày trăng tròn tháng sau.