Trong lòng Tiêu Dật bỗng nhiên run lên.
Từ lúc Ti Tu Dạ đến, nó đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Nhắm mắt lại, không nhìn hắn, nhưng mà ánh mắt nóng bỏng kia không cho nó có đường lui.
Mở mắt ra, đó là đôi mắt màu tím, không phải là đôi mắt màu tím lam đặc thù, phát hiện này khiến cho lòng nó dâng lên một cảm giác phức tạp.
Hiện tại hắn nói muốn tìm một người………..
“Ha ha”.Giải Ngữ khẽ che miệng cười: “Thật sự là rất kì quặc, tôi ở ‘Sát’ đã bao nhiêu năm như vậy,còn không biết thì ra ‘Sát’ là công ty thám tử tìm người a”.
“Ngài Ti,”.Ngón tay Addy vô thức gõ xuống bàn, đây là thói quen nhỏ của hắn khi suy nghĩ: “Tôi nghĩ, với khả năng của Ti gia, tìm một người, hẳn là nên tìm một tổ chức nào đó chuyên môn hơn chúng tôi về vấn đề này, như vậy không phải là dễ dàng hơn sao”.
“Ti gia không tìm thấy, hơn nữa ta tin rằng mạng lưới tình báo của ‘Sát’ cũng không kém. ‘Cửu Điện’ cùng ra tay, cho dù không tìm thấy người thì cũng tìm thấy manh mối.Vấn đề giá cả, các ngươi cứ ra giá”.
Ti Tu Dạ không muốn cùng những người này lôi thôi dài dòng, đem tất cả nói rõ ra, lại còn trả thù lao mê người.
“Ngài Ti, người mà ngài muốn tìm là ai?”.Diêu Quang nghiêng đầu, vẻ mặt hồn nhiên như trẻ con.
“Ngươi bằng lòng nhận sao?”.
Lắc đầu, Diêu Quang nói: “Tôi chỉ muốn biết tình hình trước, sau đó mới quyết định có nhận hay không lời nhờ lần này”.
Ngẫm trong chốc lát,ánh mắt Ti Tu Dạ lạnh như băng đảo qua chỗ của từng người: “Người mà ta muốn tìm, các ngươi tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, cho dù các ngươi có nhận lời nhờ
này, cũng phải tiến hành bí mật, nếu bên ngoài có bất cứ lời đồn thổi nào, ‘Sát’ sẽ vĩnh viễn trở thành quá khứ”.
“Xin ngài Ti cứ yên tâm, chuyện này là đạo đức nghề nghiệp, chúng tôi đều hiểu rõ”.Kinh Hồng nói.
“Người mà ta muốn tìm, là đứa con út của ta, Ti Lưu Dật”.
“Về hình dáng của nó, ngươi cũng đã biết,nhưng ta có mang theo ảnh ”.Ti Tu Dạ biết rằng Diêu Quang đã từng gặp qua Tiêu Dật.
“Tôi nghe nói rằng tiểu thiếu gia rất được yêu mến cưng chiều nhất Ti gia đang huấn luyện biệt lập vài năm, gần đây lại đau ốm nằm trên giường, sao lại đột nhiên không thấy tăm hơi?”.Thiên Cơ cười, tiện thể nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Dật nháy mắt.
“Dật Nhi, nó, năm năm trước đã bỏ nhà ra ngoài, cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức”.
Trong mắt Mị ánh lên tia gian tà: “Ôi, năm năm trước, chẳng phải mới chỉ có mười ba tuổi sao? Nhỏ như vậy mà đã bỏ nhà ra đi,lại còn những năm năm.Ngài Ti, tại sao đứa con ngài yêu quý nhất lại đột nhiên biến mất như vậy chứ? Chẳng lẽ tin đồn đều là giả, thật ra ngài không có cưng chiều yêu quý gì cậu ấy,cậu ấy chịu không nổi ngược đãi nên mới bỏ nhà ra đi”.
Ti Tu Dạ ngay lập tức nhìn về phía Mị đang nói,ánh mắt màu tím kia, giống như hàn băng ngàn năm, hễ mà nó chạm vào thì mọi người tự tận sâu trong lòng không tự chủ được mà rùng mình, mà sức ép mạnh mẽ kia khiến cho Mị- kẻ đã giết người nhiều vô số kể – cũng cứng đờ người lại, có một loại cảm giác giống như bị người ta bóp cổ đến không thở được.
Bỗng nhiên,có một bàn tay mềm mại vỗ lên vai Mị, Mị cứng ngắc quay đầu lại, là Tiêu Dật.
Nhìn vào đôi mắt giống như hố sâu thăm thẳm, Mị chậm rãi bình tĩnh lại, nở một nụ cười thiếu sức sống với nó.
“Ngài Ti,hình như ngài không phải đến đây để tìm người mà là đến để gây khó dễ”.
Giọng nói thanh thúy của thiếu niên khiến cho Ti Tu Dạ có chút giật mình, hắn nhạy bén mà nhận ra rằng, thiếu niên đeo mặt nạ kia vừa mở miệng, tuy rằng dáng vẻ của những người khác không hề thay đổi, nhưng mà tất cả mọi người đều tập trung chú ý.
Như vậy thì, thiếu niên này mới là người lãnh đạo thực sự của ‘Sát’ hay sao?
Giấu đi những suy nghĩ sâu xa trong mắt, Ti Tu Dạ thay đổi hướng nhìn, nhìn Diêu Quang: “Ta đã nói xong những điều cần nói rồi”.
“Ngài Ti có nghĩ đến chuyện, cho dù bây giờ ngài tìm được con của mình,nhưng cậu ấy cũng đã mười tám tuổi rồi, cũng là một người đã trưởng thành, cậu ấy có quyền quyết định tự do của bản thân mình”.
“Ta đã từng nói với nó, hi vọng nó có thể ở bên cạnh ta,để ta yêu thương cưng chiều nó, bảo vệ nó không bị tổn thương, nhưng mà ta không làm được,năm năm qua, chính là sự trừng phạt vì ta đã không tuân thủ lời hứa.Hiện tại, ta vẫn nguyện ý hứa lại một lần nữa, ta sẽ vĩnh viễn yêu thương cưng chiều nó, bảo vệ nó không bị tổn thương, nó không muốn theo ta về nhà thì ta sẽ ở bên cạnh nó.Nếu ta tìm được nó, ta sẽ chỉ ở chỗ nào có nó.”.
Lời nói này của Ti Tu Dạ, nghe vào tai của mỗi người đều có cảm giác khác nhau.
Có người cảm thấy vừa rồi Ti Tu Dạ còn lạnh lùng tàn khốc như vậy,thế mà lại nói ra cảm xúc của mình, có chút kì quái nhưng lại có chút cảm động, đây là suy nghĩ của cô thiếu nữ U Nhiên ngây thơ đơn thuần thích dùng độc.
Có người đã từng trải nhiều, nghe những lời tình cảm khác biệt của Ti Tu Dạ,cảm thấy ngạc nhiên sửng sốt, đó chính là suy nghĩ của ngài tốt bụng Kinh Hồng luôn đối xử hòa nhã với mọi người.
Có người một lòng vì Tiêu Dật phải chịu khổ mà tức giận bất bình, nhưng ít ra cũng thông minh biết Ti Tu Dạ đang nói cái gì, khiếp sợ không thôi,đó chính là tổ bốn người hai mươi mấy tuổi đang trợn mắt lên.
Có người trước cái gì cũng không hiểu, nay được khai thông, đó chính là Diêu Quang kẻ ăn tiêu hoang phí đang dương dương tự đắc.
Có người thờ ơ, mặt không chút cảm xúc, không chút gợn sóng, đó là, hở à, chỉ có Vô.
Ti Tu Dạ không biết mình vì cái gì lại muốn cùng cậu thiếu niên không quen biết này nói những lời như vậy.
Đây chính là những lời nói lặp đi lặp lại trong lòng hắn suốt năm năm qua.Hắn luôn cho rằng mình chỉ có duy nhất một mình mình, nhưng mà từ khi Dật Nhi bỏ đi, hắn mới đột nhiên phát hiện, cái thời gian sau khi hắn mất đi Dật Nhi mới chính là chỉ có một mình.
Quãng thời gian dài đằng đẵng kia, hắn đã suy nghĩ hết mọi tình huống có thể xảy ra.
Hắn có thể cả đời cũng không tìm thấy được Dật Nhi,nhưng hắn cũng không bỏ cuộc,tìm không thấy thì tiếp tục tìm, tìm đến cuối đời.
Hắn có thể tìm thấy Dật Nhi, nhưng mà nó lại không tha thứ cho hắn, không muốn về nhà cùng hắn, cũng không sao, Dật Nhi ở cạnh hắn có bảy năm thì hắn sẽ ở bên cạnh Dật Nhi bảy mươi năm.
Hắn có thể…….
Có lẽ cậu thiếu niên kia có vài phần giống Dật Nhi, Ti Tu Dạ nghĩ trong lòng.
Tiêu Dật rũ mắt xuống, không nhúc nhích,cũng không có lên tiếng.
Nó nghĩ tới rất nhiều tình huống có thể xảy ra khi gặp lại Ti Tu Dạ, nhưng mà, nó không nghĩ tới, nó và Ti Tu Dạ sẽ giống như bây giờ, giống như hai người xa lạ, ngồi đối mặt đàm phán chuyện làm ăn với hắn.
Tiêu Dật đã từng bởi vì lưu luyến tia ấm áp kia mà ở lại, kết quả là bảy năm bị lừa dối và lợi dụng.
Lăng Tiêu của hiện tại, lại xuất hiện một lời hứa hẹn mê người, nó nên chọn lựa như thế nào đây?
Thấy vẻ mặt trầm mặc của Tiêu Dật, Diêu Quang mở miệng nói:“Ngài Ti, lời nhờ này của ngài, tôi————–”.
“Chúng ta nhận”.
Đám người Diêu Quang đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Dật.
“Chỉ là tìm một người thôi mà, so với việc giết người thì dễ chịu hơn nhiều, thù lao cũng không thấp.Hơn nữa ngài Ti cũng không có yêu cầu chúng ta phải tìm được người,chỉ cần có manh mối là có thể kiếm được nhiều tiền rồi,đây cũng là qui tắc của bên ngoài mà”.
Sững sờ nhìn Tiêu Dật nói một hồi lâu, ngay cả kẻ tham tiền như Addy cũng không có phản ứng.
“Khụ khụ”.Diêu Quang tuy rằng không biết trong lòng Tiêu Dật đang nghĩ cái gì, nhưng mà tốt hơn hết là cứ theo ý của nó: “Ngài Ti, đợi lát nữa Brain sẽ cùng ngài bàn bạc hợp đồng cụ thể”.
Ti Tu Dạ im lặng nhìn Tiêu Dật một chút, bỗng nhiên nói: “Ta có thể xem khuôn mặt phía sau chiếc mặt là kia có được không?”.
Người Tiêu Dật cứng đờ.
Ti Tu Dạ nghi ngở phát hiện ra, sau khi hắn nói câu ấy ra, bầu không khí xung quang bỗng chốc thay đổi,không chỉ những người nghiêng trái quẹo phải lộ ra cảnh giác, ngay cả người đàn ông từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì trong mắt cũng hiện lên tia căm phẫn, trong phút chốc đã phát ra sát khí, nhưng lại rất nhanh biến mất.
Đưa lưng về phía Ti Tu Dạ, vỗ nhẹ nhẹ Vô, Tiêu Dật không khỏi cười khổ, những người này,vẫn là không có cách nào vững vàng, nhanh như vậy đã lộ ra sơ hở rồi, rõ ràng đã trực tiếp nói với Ti Tu Dạ rằng nó là Ti Lưu Dật mất rồi.
“Ngài Ti, người này chính là ‘Huyễn’ của chúng tôi, nếu như ngài đã từng nghe qua về hắn, chắc hẳn ngài cũng biết hắn là người không thể cho người khác nhìn thấy mặt thật được”.Kinh Hồng bình tĩnh nhã nhặn nói, khéo léo từ chối yêu cầu của Ti Tu Dạ.
Thấy Ti Tu Dạ vẫn còn nghi ngờ, Diêu Quang cười lên.
“Ngài Ti, chúng tôi đều là một nhóm sát thủ.Ngài cũng biết, nghề nghiệp này không nhàn hạ a.’Huyễn’ của chúng tôi là người nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn đã vào nơi này thì không tránh được chuyện sẽ gặp nguy hiểm, chiếc mặt nạ này, là do chúng ta yêu thương hắn, vì an toàn của hắn mà lo nghĩ, nên mới bắt hắn đeo nó”.
“Thật ra, để cho ngài Ti xem một chút cũng không sao, cũng không phải là kẻ thù, nhưng mà nhỡ may để lộ ra ngoài.Tôi không muốn nói là ngài Ti cố tình để lộ ta ngoài a,hơn nữa, nhỡ may không cần thận, có người biết hình dạng của Huyễn,vậy…..lo lắng của chúng tôi cùng với bí mật mà ngài muốn chúng tôi giữ, giống nhau rồi,xin ngài Ti thông cảm nha”.
Nghe xong một đống những lời vô ích của Diêu Quang, Ti Tu Dạ lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật đang giả dạng bình tĩnh, sau đó đứng dậy.
“Vậy thì, mời ngài Ti đi theo tôi”.
Addy cũng vội vàng đứng lên, dẫn Ti Tu Dạ ra ngoài.
……..
“Dật Dật, rốt cuộc là em đang nghĩ cái gì vậy?”.
Ti Tu Dạ vừa mới đi khỏi, Mị không nhịn được, hạ giọng hỏi Tiêu Dật.
“Đúng vậy, vì sao lại muốn nhận lời nhờ vả lần này chứ? Hắn muốn chúng ta tìm Ti Lưu Dật, không phải là tìm em sao?”.
Trong đầu Giải Ngữ và Mị có cùng một câu hỏi.
Ngẩng đầu nhìn trên mặt mọi người mang theo sự quan tâm ân cần, Tiêu Dật nói: “Lí do em vừa mới nói rồi đấy”.
“Hả?”.
Diêu Quang suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười nói: “À, anh biết rồi”.
“Là cái gì vậy?”.
Niềm nở vẫy vẫy tay bảo vài người tò mò tới, Diêu Quang dâng tặng một khuôn mặt tươi cười: “Tự mình đoán đi”.
“Đi chết đi!”.
“Tên khốn nạn!”.
“Hứ!”.
Kinh Hồng im lặng ngồi một bên nhìn mọi người vây quang Diêu Quang, sau đó thấy một đám đuổi đánh một người.
Tiếp nhận lời nhờ vả này,không nhất thiết phải tìm người, chỉ cần có manh mối là có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ, đã nắm chắc cách mà Ti Tu Dạ tìm người, không cần phải lo lắng ẩn trốn nữa, lại có thể thông qua mấy manh mối vụn vặt để cầm thù lao.
Quả thật là rất có lí.