“Tiểu Dật Dật, nghe nói hôm trước có tên nào mắt không tròng dám trêu em phải không? ”.
Giải Ngữ diêm dúa lòe lọet đi về hướng ghế salon dựa lưng xuống, váy ngắn co lên, lộ ra hai bắp đùi thon dài trắng nõn, cô cũng không thèm để ý.
“Tiểu Dật sẽ không để cho cái loại người cặn bã ấy đạt được ý đồ đâu, cậu ấy ấy hả, nhất định là sẽ hung hăng đánh hắn”.U Nhiên vui sướng khi người khác gặp họa nói.
Mị vừa dũa móng tay, vừa bũi môi nói: “Đó là chuyện đương nhiên.Nhưng mà, Dật Dật, sao em lại không nói với anh một tiếng, làm hại đêm hôm đó anh hoảng sợ, một cái đầu heo thật lớn a”.
“Thủ đoạn của Tiểu Dật, không phải ngươi đã từng thấy qua rồi sao, lại còn muốn thay em ấy ra mặt, cũng không biết là ai bắt nạt ai”.
Addy nhân cơ hội chế diễu, cái tên Mị này,ban đêm không ngoan ngoãn ở lại ‘Sát’ mà lén chuồn ra tìm Chu Hâm, làm hại hắn không tìm được người thích hợp, đau lòng mà bỏ một vụ làm ăn, bị đầu heo dọa, đáng đời.
“Người đẹp mà ta để ý, chính là có cá tính như vậy”.Thiên Cơ dựa vào cửa sổ cảm thán.
Dựa vào tấm đệm thịt rắn chắc của Vô, khẽ uống một ngụm cà phê đậm đà, Tiêu Dật nói: “Đừng có luôn để sự chú ý lên người em, nhiệm vụ của mọi người chỉ cần phân tâm một chút sẽ dẫn đến sai sót, có thể mất tính mạng đấy”.
“Chỉ cần Tiểu Dật em chăm sóc bản thân thật tốt,là bọn anh đây an tâm rồi”.Kinh Hồng luôn là một người dịu dàng làm cho người khác không thể cự tuyệt được.
“Được rồi, tán gẫu cũng tán rồi, bây giờ nói đến chủ đề chính nào”.Diêu Quang vỗ vỗ tay.
“Chủ đề chính?”.Tiêu Dật khó hiểu mà nhìn sắc mặt của những người xung quanh đang trở nên nghiêm túc: “Thiếu chút nữa thì em quên mất, lúc nãy anh đặc biệt tới tìm em tới chính là vì của chủ đề chính này có phải không?”.
“Ừ”.Diêu Quang gật đầu, nhìn về phía Addy: “Cậu nói đi, đó là một phần trách nhiệm của cậu”.
“Mấy hôm trước, anh có nhận được một lời nhờ mới”.Addy nói.
“Có nhiệm vụ? Là muốn em giúp sao?”.Tiêu Dật hỏi.
Addy lắc đầu: “Cái lời nhờ này thông qua điện thoại.Người gọi điện tới xưng là Lâm Văn Thanh, với thân phận là quản gia của Ti gia”.
Lâm Văn Thanh, bác quản gia…………..
Addy thấy Tiêu Dật không nói gì, lại tiếp tục nói tiếp: “Ý của ông ấy là: ông chủ của ông ấy cũng chính là Ti Tu Dạ, muốn nhờ ‘Sát’ của chúng ta hoàn thành một nhiệm vụ”.
“Như vậy, mọi người đã tiếp nhận, vậy thì làm thật tốt vào, chuyện đó tìm em tới đây có liên quan gì? ”.
“Tiểu Dật” Diêu Quang quan sát nó: “Ti Tu Dạ muốn đích thân đến ‘Sát’ để nói nhiệm vụ này, hơn nữa lại còn nhấn mạnh muốn ‘Cửu Điện’ cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ”.
“Muốn tìm cả chín người chúng ta làm, đó là nhiệm vụ gì nhỉ? Người nào lại quan trọng như vậy ta?”.Giải Ngữ lẩm bẩm.
Không ai đếm xỉa đến lời nói của Giải Ngữ, Diêu Quang tiếp tục nói: “Tiểu Dật, Ti Tu Dạ lát nữa là tới rồi”.
Người Tiêu Dật hơi hơi chấn động, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Ý của anh là……”.
“Ý của anh là ”.Diêu Quang cười cười: “Nếu như Tiểu Dật em không muốn nhận thì bây giờ quay trở lại trường, lát nữa anh sẽ từ chối Ti Tu Dạ”.
“Vậy, mọi người thì sao?”.Tiểu Dật nhìn quanh một vòng, thấy mỗi người một vẻ mặt.
Thiên Cơ ngoài miệng là giọng điệu trêu đùa, nhưng trong mắt thì lại rất kiên định: “Người đẹp không muốn, anh cũng không nhận”.
“Hừ,”.Mị nghiêng mắt liếc Thiên Cơ một cái, lại tình cảm sâu đậm nhìn Tiêu Dật: “Dật Dật nói cái gì thì sẽ là cái ấy”.
Còn lại mấy người, ngoại trừ Vô mặt vẫn không phản ứng gì như trước ra, đều nhiệt tình gật đầu, tỏ ý là tất cả đều theo ý của Tiêu Dật.
Còn lại Addy là không tỏ thái độ gì, dưới ánh mắt thúc dục của mọi người, đau khổ mà nói: “Các ngươi đã nói như vậy rồi,ta cũng như thế, cũng giống mọi người cả thôi.Tuy rằng ban đầu nghĩ có thể có cơ hội chặt chém Ti Tu Dạ một ít, nhưng mà, nhưng mà, ta, ta, ta vẫn là theo ý kiến của Tiểu Dật thôi”.
Thấy Addy đau lòng, Tiêu Dật nhịn lại ham muốn muốn thở dài: “Hắn đến là để bàn chuyện làm ăn, chúng ta vì cớ gì lại không nhận cơ chứ?”.
“Vẫn là Tiểu Dật của anh hiểu chuyện”.Addy vừa nghe thấy thế, sắc mặt liền thay đổi, vui vẻ mà muốn chạy tới hôn Tiêu Dật một cái.
“Đồ sói háo sắc, tránh Tiểu Dật Dật của ta xa một chút”.
“Đồ keo kiệt, ngươi mà dám khiếm nhã với Dật Dật, ông đây sẽ phá tan hoang hết gia tài của nhà ngươi”.
“Không được, ta cũng muốn hôn hôn người đẹp”.
Được Vô bảo hộ an toàn ở sau lưng, Tiêu Dật bất đắc dĩ mà nhìn bốn người đang quây thành một vòng tròn như trẻ con, Kinh Hồng ở bên nhẹ nhàng khuyên bảo, miệng U Nhiện thì không ngừng đổ dầu vào lửa.
Sau đó nhìn vào mắt Diêu Quang, nó nhẹ nhàng lắc đầu, em không sao, không cần lo lắng.
…….
“Tiểu Dật, hôm nay mang mặt nạ nào vậy?”
Mười mấy chiếc mặt nạ bày trước mắt Tiêu Dật, những người khác nhàn rỗi không có việc gì làm, đứng ở bên cạnh nêu ý kiến.
Lại nói về mặt nạ của ‘Huyễn’, bởi vì đám người Diêu Quang đều nhất trí rằng: khuôn mặt của Tiêu Dật quá là họa thủy, không thể để những kẻ đáng chết kia có lợi được, đồng thời Tiêu Dật không thể tính hoàn toàn là một sát thủ, vì để tránh gặp nhiều phiền phức cho nó, đặc biệt vì Tiêu Dật chế tác ra.
Nhưng mà, về sau khi Tiêu Dật đeo mặt nạ, thì cái đám này hoàn toàn say mê, chạy đi tìm cho Dật Dật đủ các loại mặt nạ, nói rằng khi Tiêu Dật đeo mặt nạ sẽ có cảm giác nửa kín nửa hở mông lung và huyền bí,càng làm cho Tiêu Dật thêm hấp dẫn ánh nhìn.
“Cái này đi, cái này hoa văn rất đẹp này”.
“Cái này mới là đẹp, con bướm ở phía trên rất giống như thật”.
“Mọi người, cái này đẹp quá này, ta thích màu bạc, đơn giản tao nhã”.
Bên tai là tiếng bàn tán của mọi người, Tiêu Dật im lặng mà cầm lấy một cái mặt nạ lên.
“Dật Dật,em muốn đeo cái mặt nạ này sao?”.
“Trước kia chưa từng thấy em đeo, là ai mang tới vậy?”.
“Nếu Tiểu Dật đã quyết định rồi, thì đeo cái đó đi”.
Kinh Hồng nói một câu, kết thúc cuộc trưng cầu ý dân.
Vuốt ve đường vân trên chiếc mặt lạ bóng loáng, Tiêu Dật rũ mắt xuống, là ai mang tới vậy nhỉ? Hình như là Diêu Quang.
Còn mơ hồ nhớ lại năm năm trước, ngày hôm sau khi đến ‘Sát’, liền theo Diêu Quang đi làm nhiệm vụ.Nó cái gì cũng không làm, chỉ ở một bên nhìn Diêu Quang ra tay, nhìn thấy những giọt máu ấm áp văng khắp nơi, nhìn thấy bầu trời đen tối.
“Nè, cho cậu”.
Bị nhét vào tay cái gì đó lạnh lẽo, Tiêu Dật không khỏi cúi đầu xuống nhìn, là một chiếc mặt nạ.
“Sau này,khi cậu muốn đi ra ngoài thì đeo cái này vào, tránh phiền phức”.Nhìn thấy đôi mắt màu tím nghi ngờ của Tiêu Dật, Diêu Quang cười: “Hơn nữa, cùng với vẻ mặt của cậu bây giờ, rất giống đấy”.
“….Cùng với vẻ mặt của tôi trước kia,cũng rất giống”.
Hồi lâu sau,nghe được Diêu Quang giống như là đang thở dài, lúc Tiêu Dật ngẩng đầu lên thì hắn đã chỉ còn là một hình bóng lạnh lẽo dưới ánh trăng rồi.
Giống sao?
Diêu Quang bi thương mà mỉm cười.
Bản thân cũng im lặng không nói lời nào.
……
Ti Tu Dạ đi vào tổng bộ của ‘Sát’, theo người dẫn đường đi vào trong phòng làm việc của Diêu Quang.
“Hoanh nghênh ngài Ti đã hạ cố tới”.Diêu Quang thoắt một cái đã thay sửa đổi bộ dạng uể oải, đứng lên chào đón.
Không thèm đếm xỉa đến cánh tay giơ ra của Diêu Quang, Ti Tu Dạ lạnh lùng đánh giá Diêu Quang: “Ngươi là sát thủ Diêu Quang?”.
“Ai nha, được ngài Ti nhớ đến tên của tôi, thật là vinh hạnh cho Diêu Quang tôi đây”.Trong đôi mắt dài hẹp của Diêu Quang lóe lên một tia sáng khó hiểu.
“Ta đương nhiên phải, NHỚ RÕ NGƯƠI”.
Nhấn mạnh ba từ cuối, Ti Tu Dạ ngồi ở trên vị trí duy nhất còn trống, đôi mắt màu tím đảo qua mấy người còn lại.
Mà ngoài tư thế ngồi của Addy vẫn nghiêm chỉnh ra, còn những người còn lại thì theo nguyên tắc: chỗ nào dựa được thì kiên quyết không đứng,chỗ nào nằm được dứt khoát không ngổi,nghiêng trái quẹo phải thành đủ kiểu.
Nhưng mà Ti Tu Dạ cũng không bị bộ dáng uể oải bên ngoài che mắt, hắn biết rất rõ, những người ở trong phòng này đều là những sát thủ hàng đầu của ‘Sát’, tên đều được xếp hạng đầu trên thế giới.
Ánh mắt của hắn bị rơi trên một người.
Nhìn thân hình, hắn ta vẫn còn là một thiếu niên, tùy ý dựa vào một người mặt không có chút biểu cảm nào,bỗng nhiên trong lòng hắn bất thình lình toát ra cơn giận dữ mơ hồ.
Là bởi vì thân hình của hắn ta rất giống Dật Nhi sao? (Ghen đấy bà con ạ )
Ti Tu Dạ có vẻ vội vàng chuyển ánh mắt lên trên khuôn mặt thiếu niên kia.
Một mặt nạ chỉ có một nửa che phần lớn khuôn mặt, chỉ thấy được chiếc cằm đầy đặn cùng cánh môi đỏ phơn phớt,con mắt lộ ra ngoài hơi hơi khép lại, lông mi cong dài bỗng nhiên nháy nháy.
Bất ngờ, thiếu niên kia mở mắt,yên lặng cùng Tu Tu Dạ bốn mắt nhìn nhau.
Không phải Dật Nhi, Ti Tu Dạ không biết vì sao trong lòng mình lại dâng lên nỗi thất vọng.
Tiếp theo khi hắn nhìn về phía đôi mắt đen của thiếu niên kia, lại cảm thấy nỗi đau không thể nói lên lời.
Đôi mắt trong trẻo của thiếu niên kia, không một chút gợn sóng, thản nhiên, không mang theo một tia cảm xúc nào, mà chiếc mặt nạ giống như tơ lụa mềm mại dán lên khuôn mặt hắn ta, vừa khéo ở hốc mắt của hắn ta, trượt xuống một giọt lệ màu xanh lam.
“Xin hỏi ngài Ti hôm nay tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Câu hỏi của Diêu Quang kéo suy nghĩ của Ti Tu Dạ quay trở lại, vì sao, chẳng qua cũng chỉ là hoa văn trên mặt nạ thôi mà, vì sao lại có cảm giác bi thương đến thế? Hắn nhịn được mà hỏi chính bản thân mình.