Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 83: Sát thủ tiên sinh




Sau khi kết thúc bữa tiệc buổi trưa, Ái Đức Hoa quan tâm nên để cho Ti Tu Dạ và Tiêu Dật trở về phòng nghỉ ngơi.

Đáp ứng yêu cầu của Ti Tu Dạ, hắn và Tiêu Dật được sắp xếp ở chung một phòng.

Sau khi nói tạm biệt với Diêu Quang, Tiêu Dật đi thẳng về phòng.

Không lâu sau, Ti Tu Dạ cũng về phòng.

“Lúc nãy con đi đâu vậy?”. Ti Tu Dạ cởi áo vét ra, hỏi Tiêu Dật đang nghịch máy tính, “Mà cha không tìm thấy con”.

“À, con đi dạo lung tung ở trong vườn hoa”.Tiêu Dật lơ đãng trả lời.

“Buổi tối vẫn còn một bữa tiệc chính thức nữa, nếu như con không muốn đi thì đừng đi nữa”.Ti Tu Dạ đi tới ôm Tiêu Dật.

Lúc nãy đi tìm Tiêu Dật, tất cả những gì mà đám thiếu niên thiếu nữ nói xấu, hắn đều nghe thấy hết.

“Cha muốn làm gì vậy?”.Tiêu Dật quay đầu lại nhìn hắn vì nhận thấy giọng của hắn có gì đó không vui.

“Chẳng muốn làm gì cả, sự nghiệp của cha mẹ bọn chúng có thể sẽ gặp sóng gió một chút trong thời gian tới”.Ti Tu Dạ lạnh lùng nói.

“Cần gì phải làm như vậy chứ,”.Tiêu Dật bất đắc dĩ, “Nói xấu người khác thì cứ để chúng thích nói gì thì nói đi.Còn con, con không quan tâm đến những chuyện đó, mặc cho người ta có nói như thế nào con cũng không cảm thấy gì.Hay là, thật ra cha cũng rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của con”.

“Bé con ngốc nghếch, con lớn lên dù trông có như thế nào thì trong mắt cha cũng như nhau cả thôi.Thứ mà cha quan tâm chính là con người của con đây nè”.Ti Tu Dạ chấm chấm cái mũi của Tiêu Dật, trong mắt bắt đầu xuất hiện một tia lạnh lùng: “Nhưng mà, bất kể kẻ đó là ai, cũng không được phép nói lung tung về Dật Nhi của cha”.

……….

Nếu như bữa tiệc lúc trước Tiêu Dật tham dự chỉ giống như một bữa tiệc bình thường thì bữa tiệc tối nay cũng được tổng thống Ái Đức Hoa tổ chức long trọng hơn, xa hoa hơn và ánh sáng tươi đẹp chiếu sáng bốn phía.

Lúc đầu Tiêu Dật còn đi cạnh Ti Tu Dạ, nhưng do không chịu nổi đám người miệng đầy mùi rượu, người đầy nước hoa.Cho nên đã nói với Ti Tu Dạ một tiếng, lặng lẽ đi tới chỗ có ít người.

Lúc này nó đang đứng ở một góc phòng không có người, chậm rãi uống li nước hoa quả.

Ở giữa bữa tiệc, tiêu điểm giữa muôn vàn ánh mắt chính là hình ảnh Ti Tu Dạ và Mật Tuyết Nhi đứng cạnh nhau, nhìn thế nào cũng thấy rằng quả là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Nhưng mà hình ảnh này khi vào trong mắt của Tiêu Dật,lại mơ hồ xuất hiện một chút chua xót, trong lòng thỉnh thoảng lại có những đợt sóng cuộn trào.

Nó không biết đây là loại tâm trạng gì,chỉ nghĩ rằng có thể mình ở trong không gian huyên náo ầm ĩ này khiến cho tinh thần có chút không ổn định.

“Thì ra tiểu thiếu gia ở chỗ này a”.

Tiêu Dật quay đầu lại, thì ra là Diêu Quang.

Anh ta mặc một bộ đồng phục của người phục vụ bữa tiệc, vẻ mặt như muốn cười.

“Chỗ này đúng là nhàm chán”.Diêu Quang nhìn vào khung cảnh dang diễn ra trong bữa tiệc, quay đầu lại nói với Tiêu Dật, “Tôi biết có một chỗ rất yên tĩnh, cảnh vật cũng không tồi lắm, tiểu thiếu gia có muốn đi cùng tôi đến đó không?”.

Nhìn về phía Ti Tu Dạ, thấy dáng vẻ tươi cười của Mật Tuyết Nhi, Tiêu Dật xoay đầu lại: “Đi thôi”.

…………..

Khác so với không khí náo nhiệt trong bữa tiệc,ở hành lang bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có hai người Tiêu Dật và Diêu Quang đang chậm rãi đi.

“Tiểu thiếu gia, cậu đang nghĩ gì vậy?”.Khuôn mặt của Diêu Quang được ánh trăng phủ lên, mang theo một chút ma mị.

Tiêu Dật ngẩng đầu, nhìn Diêu Quang mỉm cười: “Suy nghĩ xem anh định khi nào thì ra tay”.

Nụ cười tuyệt mĩ lại nở dưới một đêm trăng yên tĩnh như vậy, không những thế mà còn giống như mơ hồ có thể ngửi được từng đợt hương thơm phảng phất xung quanh người.

Ánh mắt của Diêu Quang sau một hồi mê muội đã nhanh chóng lấy lại được sự tỉnh táo: “Ra tay? Cái gì mà ra với chả tay? Tiểu thiếu gia đang nói đùa với tôi sao ”.

“Anh biết là tôi đang nói cái gì mà”.Tiêu Dật thản nhiên nhìn về phía sân, phong cảnh vào buổi tối của nơi đó cũng có phong tình một chút, “Diêu Quang, hay là phải gọi anh là Diêu Dạ, hả ngài sát thủ thân mến”.

Sắc mặt của Diêu Quang khẽ biến,sau đó ngay lập tức lại trưng ra vẻ tươi cười lười biếng: “Tiểu thiếu gia, sao cậu có thể nhận ra được?”.

“Học theo biểu cảm và thói quen của Mộc Tuyết Dương, cũng không thể khiến cho tôi lơ là cảnh giác. Trên thế giời chắc là không có tồn tại hai người giống nhau như vậy, huống chi là để cho tôi gặp được”.Tiêu Dật nói, “Hơn nữa, ánh mắt của anh không phải là ánh mắt của một người hầu”.

“Vậy ánh mắt của tôi là ánh mắt gì?”.Diêu Quang, không, phải gọi là Diêu Dạ, tò mò hỏi.

“Vào lúc vừa gặp tôi chính là ánh mắt coi thường và khinh bỉ.Sau này thì biến thành hứng thù và thích khám phá.Làm người hầu mà có ánh mắt như thế, chỉ sợ sớm đã bị đuổi việc rồi”.

“Tôi bây giờ thật rất muốn biết Ti gia đã huấn luyện những đứa trẻ như thế nào.Biết tôi là người mang mục đích cố tính tiếp cận đã là một chuyện rất khó rồi,vậy mà cậu còn đoán ra tôi là Diêu Dạ”.

Diêu Dạ vuốt cằm, hứng thú bừng bừng bắt đầu thảo luận cùng Tiêu Dật.

“Hở, tôi chỉ có thể nói một điều đó chính là trang web của quý tổ chức cực kỳ hấp dẫn người khác, rất có đầu óc làm kinh tế”.

Sau khi trong lòng Tiêu Dật xuất hiện nghi ngờ đối với Diêu Quang, đã trở về phòng lên mạng tìm kiếm,ở trên trang web của tổ chức sát thủ -‘Sát’- cực kì hùng mạnh của Lưu Kim tìm thấy tất cả những người mà tổ chức đệ nhất sát thủ của Diêu Dạ định xử lý.

Đương nhiên rồi, giao dịch giết người, đạo đức buôn bán kị nhất là tiết lộ bí mật.Lệnh thủ tiêu Tiêu Dật thực ra là được ‘Sát’ bảo mật chặt chẽ ở kho dữ liệu bằng vài lớp tường lửa.

Nhưng, ai bảo mục tiêu của bọn chúng là Tiêu Dật.Dễ dàng vượt qua hệ thống bảo mật mà ngay cả hacker cũng khó có thể làm được,kho dữ liệu chứa các lệnh giết người và nhân sự cũng đều bị Tiêu Dật biết rõ ràng.

Nghĩ đến tên Addy vẫn luôn luôn kiêu hãnh về hệ thống bảo mật thông tin đặt ở bên cạnh máy tính lại bị Tiêu Dật phá khóa một cách dễ dàng, Diêu Dạ không tự cảm thấy mình là kẻ đứng đầu của tổ chức sát thủ mà bắt đầu không nhịn được cảm giác sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác, coi coi ngươi còn dám ti toe nữa không.

“Nhưng mà,”.Tiêu Dật như có điều gì đó suy nghĩ nhìn chằm chằm Diêu Dạ: “Theo những số liệu trong kho dữ liệu, tuy rằng ảnh chụp không đươc nét cho lắm, nhưng, anh Diêu Dạ nhất định là một mỹ nhân a”.

Trong lòng Diêu Dạ bắt đầy oán trách mấy thằng cha trong tổ chức, bắt mình chụp ảnh với cái cớ mỹ miều là muốn hoàn thiện hồ sơ cá nhân, xem đi này, bây giờ để cho người khác nhìn thấy hết rồi.

“Chơi trò dịch dùng rất vui phải không? Tài dịch dung của anh Diêu Dạ nhất định phải là đệ nhất thiên hạ”.Tiêu Dật hứng thú một cách lộ liễu, ăn nói cũng ngọt ngào hơn.

“Đương nhiên rồi”.Diêu Dạ đắc ý vung tay qua đầu: “Còn có ai có thể giỏi hơn được tôi”.

“Em có thể học được không?”.

“Đương nhiên..”.Diêu Dạ kìm lại đúng lúc:”..là không được! Này, tiểu thiếu gia,cậu có thể chú ý đến tình trạng của cậu bây giờ có được không hả, tôi là tới giết cậu đó nha”

“Nhưng mà bây giờ anh đã không muốn giết em nữa rồi.Không thì em đã không nói chuyện vơi anh lâu như thế mà đã sớm gọi người đến cứu mạng rồi”.Tiêu Dật ung dung nói.

“Cậu khẳng định là như vậy sao? Phải biết rằng,đã là một sát thủ,thì phải coi trọng chữ tín,cho dù tôi vô cùng có thiện cảm với cậu, cũng không có nghĩa là tôi sẽ không giết cậu nha”.Diêu Dạ kiên nhẫn giải thích cho Tiêu Dật.

Tiêu Dật cười nói: “Anh sẽ không làm như thế, bởi vì Diêu Dạ là kẻ đứng đầu của tổ chức ‘Sát’, là người hay làm việc tùy theo ý mình nhất và cũng là người bốc đồng nhất”.

Diêu Dạ há miệng ra cười thật to: “Cho dù tiểu thiếu gia có khen ngợi tôi như vậy, tôi cũng không hạ thủ lưu tình đâu nha”.

Thực ra hắn cũng chỉ nói giỡn mà thôi.Diêu Dạ đã sớm bỏ cái ý định muốn giết Tiêu Dật ra khỏi đầu rồi, hoàn toàn quên mất sau khi trở về nhất định sẽ bị cái đám quỷ keo kiệt trong mắt chỉ có tiền chửi cho một trận lên bờ xuống ruộng.

…….

“Tên xấu xí, cậu ở trong này làm cái ……”.

Y Ân ăn mặc lộng lẫy nhanh chóng xuất hiện ở hành lang, vì để phơi bày sự hoàn mỹ của mình trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cậu ta khoan thai chầm chậm đi tới.

“Anh Diêu Dạ?”.

Tiêu Dật nghi hoặc nhìn nhìn Diêu Dạ rất nhanh tay đã lấy tay đánh lên cổ Y Ân.

“Cậu nói cái gì?”.

Diêu Dạ nhìn về phía Tiêu Dật cười cười, dễ dàng khiêng Y Ân đang hôn mê lên rồi nhanh chóng bước đi.

Tiêu Dật cũng nhanh chóng đi theo.

Xem ra, Diêu Dạ đã ở lại trong nhà của tổng thống một thời gian khá lâu, ngay cả ở đâu có đường hầm, ở chỗ nào có cửa ngầm rất khó có thể phát hiện ra cũng đều biết rõ ràng.

Trong bóng tối Tiêu Dật đi theo Diêu Dạ rẽ tới rẽ lui, vất vả lắm mới nhìn thấy được ánh sáng của lối ra, vừa mới ngẩng đầu lên lại thấy đã ở trong một khu đất hoang.

“Đây là đâu?”.

“Là khu vực phía sau núi của gia đình tổng thống”.Diêu Dạ ném Y Ân xuống một đám cỏ lộn xộn.

“Tiểu thiếu gia,sao cậu lại theo tôi đến chỗ này chứ?”.

“Chẳng lẽ không phải anh bắt con của tổng thống là để uy hiếp em đi cùng anh sao? ”.Tiêu Dật mở to hai mắt,giả bộ ngây thơ vô tội.

“Trời ơi, trông cậu kìa”.Diêu Dạ cũng kiên trì tới cùng, che miệng đang cười lại nói: “Chẳng phải cậu đã đoán được tôi không muốn giết cậu rồi sao?”.

Có vẻ như là có người nào đó tự thừa nhận đấy chứ, sự khinh bỉ ở trong lòng của Tiêu Dật tăng lên gấp bội.

“Tôi còn tưởng tiểu thiếu gia thèm thuồng sắc đẹp của tôi nên mới theo đuôi nữa chứ”.

Diêu Dạ ôm lấy mặt, ra vẻ thẹn thùng.

“Vậy anh khiêng cậu ta tới đây làm gì?”.

Y Ân xinh đẹp nổi tiếng đang hôn mê nằm trên đống cỏ, giống như một mỹ nhân đang ngủ vậy, trừ đám cỏ khô héo ở xung quanh,nói là một khung cảnh nghệ thuật cũng không có nói quá.

“Thật ra tôi ấy a, chính là không vừa mắt cậu ta cho lắm, cái câu gọi kẻ xấu xí kia, nghe rất chối tai”.

“Được rồi”.Diêu Dạ vỗ vỗ tay: “Bây giờ tôi phải đi rồi.Tiểu thiếu gia, cậu tự dựa vào sức mình mà trở về đi.Nghe nói chỗ này vào ban đêm thường có dã thú xuất hiện đó nghen”.

Không thèm để ý đến bộ dạng giả vờ đe dọa của Diêu Dạ, Tiêu Dật chỉ vào Y Ân: “Vậy, còn cậu ta thì sao?”.

“Tiểu thiếu gia, tôi khuyên cậu, không nên quá tốt tính, cứ để cậu ta ở chỗ này, nhanh chóng rời khỏi đây, lôi theo cậu ta đi tuyệt đối là một gánh nặng”.

Diêu Dạ nói xong lời cảnh báo của mình, chuẩn bị phủi mông rời khỏi.

“Chờ chút”.Tiêu Dật gọi hắn ta lại,:”Tên của anh, rốt cuộc là Diêu Quang hay Diêu Dạ?”.

Trong mắt chợt lóe lên một tia lo lắng, Diêu Dạ vung tay cười: “Sao tiểu thiếu gia lại hỏi như vậy? Tất cả mọi người đều biết tên của tôi là Diêu Dạ mà”.

Cái tên thuần khiết trong sáng như vậy, tôi không xứng để có được a.

Bởi vì vào lúc ngươi nói mình là Diêu Quang, trong mắt có phát ra một tia hạnh phúc, Tiêu Dật quay về phía bóng lưng của Diêu Dạ hô lớn: “Nếu là như vậy, lần sau gặp, em gọi anh là Diêu Quang, được chứ?”.

“Nếu có cơ hội”.Diêu Dạ vẫy vẫy tay chào, hình bóng của hắn trong chốc lát đã tan biến trong rừng cây.