Hít một hơi thật sâu, Tiêu Dật đẩy cánh cửa phòng làm việc của Bạch Linh.
“’Võ’ khôi”.
Bạch Linh là người rất nghiêm túc, Tiêu Dật đối với khuôn mặt lạnh như băng của cô ta cũng không còn nói những lời nũng nịu nữa, ngay cả một tiếng thím Bạch cũng không gọi.Mà hầu hết người trong núi Diêm Minh đều vậy, khi vừa mới thấy Bạch Linh đều lập tức gọi một tiếng cung kính: “’Võ’ khôi”.
Tắt cái màn hình lớn trên bàn đi, Bạch Linh quay lại phía Tiêu Dật.
“Xem ra cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của ‘Y’ bộ rồi, Ti Lưu Dật, cậu đến núi Diêm Minh được bao lâu rồi?”.
Tiêu Dật không có lường trước được Bạch Linh sẽ hỏi một câu như thế liền trả lời: “Năm năm rồi”.
“Khoảng thời gian đó nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn, cậu có thực sự cảm thấy rằng mình đã học nhiều thứ chưa?”.
Không biết mục đích câu hỏi của Bạch Linh là gì, Tiêu Dật cẩn thận trả lời: “Hử, học vẫn chưa thỏa mãn, tôi vẫn còn nhiều thứ chưa được học qua.Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn đến đây để xem thử thách của mình là gì”.
“Là một người mới ngày đầu tiên đến ‘Võ’ bộ của ta đã tạo lên sóng gió trong việc điều chỉnh nhân sự, một năm thay đổi năm lần giáo viên, hai năm thì đả thương, gây tai nạn cho một phần ba những người xuất sắc của ‘Võ’ bộ, cậu thực sự là quá khiêm tốn rồi đấy”.
Bạch Linh cong ngón trỏ lên, nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn.
Thì ra mình đã làm nhiều chuyện như vậy cơ à, ngay cả bản thân Tiêu Dật cũng đổ một chút mồi hôi, mình chỉ nhớ mang máng là để đạt được thân thể cân đối đúng chuẩn nên mới tập luyện nhiều hơn thôi mà.
Không đợi Tiêu Dật lựa lời nói, Bạch Linh đứng dậy, từ ngăn kéo lấy ra một cái phong bì màu trắng.
“Đem vật này đưa tận tay cho tổng giám đốc của công ty bảo vệ Uy Lăng, phải đảm bảo rằng chính tay hắn nhận, đây chính là nhiệm vụ xuống núi mà ta muốn cậu làm”.
Tiếp nhận phong thư, Tiêu Dật hỏi lại một lần nữa: “Đưa tận tay tổng giám đốc của công ty bảo vệ Uy Lăng, việc mà thím muốn tôi làm chính là người đưa thư?”.
“Đúng”.Ánh mắt Bạch Linh phức tạp nhìn phong thư trong tay Tiêu Dật, “Nhưng chỉ có điều….”.
Tốt thật, mình biết thể nào cũng có chuyện khác nữa mà, chứ không mình cũng không biết làm gì với cái thứ kì quái này của ‘Võ’ khôi Bạch Linh đưa cho này nữa, đâu có đột nhiên trở nên dễ dàng thế được.Tiêu Dật thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ có điều cậu không được lén lút đi vào, cũng không thể lấy thân phận là khách mà đi vào, cậu phải trực tiếp xông vào”.
“Xông vào?”.
“Cậu có thể phá hoại, quấy rối, khiến cho mọi người đều để ý, làm cho Uy Lăng rối loạn mù mịt lên”.Bạch Linh nói những lời này, trên mặt thoáng hiện lên sự vui sướng và hận thù đan xen nhau.
“Ta tin tưởng vào năng lực của cậu”.
“Tôi lại hi vọng thím không nên tin tưởng vào tôi”.Tiêu Dật hạ giọng nói lẩm bẩm, Uy Lăng là công ty bảo vệ lớn nhất ở Lưu Kim, để mình đi làm cho nó long trời nở đất, lại còn muốn đưa tin cho tổng giám đốc của nó nữa, tự mình làm, tự mình đối mặt, được rồi, con người quả thật là rất khó thay đổi, thím ấy vẫn không thích mình.
………
Ngồi trong quán cá phê phía trước tòa cao ốc của công ty bảo vệ Uy Lăng là ba cậu trai làm người ta phải chú ý.
Ti Hoàn mười tám tuổi đã trở thành một thiếu niên trưởng thành cực kì anh tuấn, nước da khỏe mạnh màu mật ong, thân thể cao lớn tráng kiện, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt màu tím đậm tràn đầy sự ngang bướng hoang dã, khiến cho người đi đường không nhịn được liền quay đầu lại nhìn mấy lần.
Ti Lưu Cẩn là một thành viên của Ti gia, tất nhiên sẽ không làm người ta thất vọng, tóc đen, con ngươi màu lam hòa quyện với đường viền màu đỏ, ánh mắt đang lúc hăng hái, trên mặt nở một nụ cười sáng lạn như mặt trời tỏa nắng, điều đó có thể thấy được, chỉ vài năm nữa thôi sẽ khiến cho bao nhiêu trái tim của các thiếu nữ ngây thơ phải đập thổn thức.
“Thím Bạch thật sự muốn cậu đi đập phá sao? Hơn nữa lại là công ty bảo vệ Uy Lăng? Dật Dật, hình như tớ nhớ mang máng là những thiết bị giám sát của nhà chúng ta cũng có một phần là từ Uy Lăng đấy”.Ti Lưu Cẩn nói.
“Anh Hoàn, anh cùng với thím Bạch thân thiết hơn bọn em, thím ấy và tổng giám đốc công ty bảo vệ Uy Lăng đã từng qua lại với nhau hay sao?”.Tiêu Dật hỏi Ti Hoàn.
“Không thể nào”.Ti Hoàn theo trực giác phủ nhận: “Trong trí nhớ của anh, dì Bạch rất ít khi xuống núi, chứ nói gì đến chuyện cùng với cái người tên Mạnh Uy Lăng kia có qua lại với nhau ”.
“Aizz, nếu nhiệm vụ đã như thế, em nghĩ cũng chẳng còn cách nào khác, chờ một lát nữa chúng ta đi vào, chúng ta cứ như vậy……sau đó….cuối cùng……….”.
………..
“Đây là công ty bảo vệ Uy Lăng, xin hỏi có chuyện gì không ạ”.Một cô ở trước quầy lễ tân lễ phép hỏi ba cậu trai đang đứng trước, với vẻ ngoài quá mức khiến người ta chú ý, làm cho ngực cô không chịu được mà đập thình thịch liên hồi.
“Chào cô, chúng tôi….”.
Cậu trai có đôi mắt màu tím dẫn đầu hướng về phía cô mỉm cười, trong đầu cô lúc đó cũng chỉ còn là những ảo mông cực kì đẹp, hoàn toàn quên mất những chuyện xung quanh.
Chờ đến khi cô mơ mơ màng màng phục hồi lại tinh thần, thì chỉ nghe thấy tiếng của cậu trai có đôi mắt màu tím kia thông qua loa phát thanh của mình vọng lại trong tòa nhà.
“Xin mời các vị khách hàng chú ý, hiện tại trong nội bộ công ty bảo vệ Uy Lăng phát sinh một số vấn đề, vì vậy mời các vị nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà để tránh bị liên lụy. Để phát sinh ra tình huống như vậy, chúng tôi cảm thấy rất có lỗi, vì vậy mong mọi người chú ý đến sức khỏe của bản thân, hoan nghênh lần sau tới.Xin cảm ơn”.
“Quầy lễ tân xảy ra chuyện gì thế?”.Nhân viên của Uy Lăng đều kì lạ tự nói với mình, còn đang đàm phán chuyện làm ăn với khách hàng cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy ra khỏi tòa nhà.
Toàn bộ bảo vệ của tòa nhà đều nghe thấy có biến liền ngay lập tức hành động.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”.
Bảo vệ vốn định túm lấy kẻ xâm nhập nguy hiểm mà đánh cho một trận tơi bời, nhưng mà kết quả lại lọt vào một đám sương mù, không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh.
“Cái bình phun sương mù này thật là có hiệu quả không tồi, Dật Dật, nhớ khi nào trở về cho tớ vài bình”
Nói xong Ti Lưu Cẩn tiện tay ném cái bình xuống đất, sau đó liền dẫn vài người bảo vệ tới rồi lập tức thành thạo bắt đầu ẩu đả.
“Cẩn, tớ và anh Hoàn lên lầu đây”.Tiêu Dật hướng về chỗ Ti Lưu Cẩn hô lên.
Ti Lưu Cẩn còn đang dây dưa cùng mấy người bảo vệ dùng chút thời gian đưa tay làm động tác OK.
Vì đảm bảo tất cả công ty bảo vệ Uy Lăng bị mình làm cho rối loạn mù mịt như Bạch Linh mong muốn,Tiêu Dật mỗi lần leo lên tầng lại hướng xuống tầng dưới ném một số thứ.
“Mấy thứ này không phải thường ngày cậu vẫn mang theo phòng thân hay sao?”.
Ti Hoàn nghe thấy phía sau mình một trận hét chói tai, da đầu nổi gết cả gai lên.
“Không phải, lần này em cũng vì nhiệm vụ mà dì Bạch thân mến của anh giao cho nên mới mang nhiều hơn một chút, bình thường em chỉ mang theo bên người rất ít”.Tiêu Dật vừa từ trong ba lô lấy ra chai chai lọ lọ vừa trả lời.
“Vừa rồi cậu vừa ném tung tóe xuống tầng ba cái gì vậy? Mùi vị là lạ?”.
“Tầng ba? Hử, nó có khói màu gì vậy?”.
“Hình như là màu vàng xanh lá (màu xanh lá pha với màu vàng ấy, chả biết gọi nó là màu gì nữa:()”.
“Cái đó là phấn dụ côn trùng, sẽ thu hút tất cả những con côn trùng nhỏ từ những khe khe hở trên tường,dưới sàn nhà bò lên ”.
“Còn tầng sáu thì sao? Những mảnh nhỏ màu đỏ ấy”.
“Bông tuyết nhuộm màu, đừng xem thường là chỉ là những mảnh nho nhỏ, một khi đã rơi xuống chạm vào bất kể là bề ngoài của cái gì sẽ lập tức biến thành 100ml thuốc nhuộm, tô màu rất tốt nha”.
Tốt hơn hết là không nên hỏi nữa, không thì chốc nữa đi xuống e rằng mình phải đứng ở bên rìa Uy Lăng mà đi rồi,Ti Hoàn nhanh chóng ngậm miệng lại, cố gắng không để ý đến tiếng kêu la thảm thiết ở phía sau.
“BOSS cuối cùng thích ở trên tầng cao nhất, mà trước khi gặp BOSS cuối cùng nhất định sẽ gặp một số BOSS nhỏ chặn đường, trò chơi và thực tế quả nhiên là vẫn có điểm giống nhau”.
Tiêu Dật nhìn thấy mấy người đàn ông ngăn cản bọn nó đi lên tầng cuối cùng.
“Thế nào?”.Ti Hoàn hỏi Tiêu Dật đang ở bên cạnh.
Đánh giá mấy người này là những người bảo vệ khó chơi nhất trong đám bảo vệ, Tiêu Dật nói: “Hai người bên trái là của em, còn bên phải ba người thì dành cho anh”.
“Được”.
Tiêu Dật dùng tiểu xảo nhỏ giống như lần trước đánh bại Tương Lôi, khiến cho hai người bảo vệ chưa kịp chuẩn bị đã gục ngã, quay đầu lại thì thấy Tiêu Hoàn đang đấu quyền cước, còn đánh rất nghiêm túc nữa.
“Anh Hoàn, anh chậm”.
“Cậu có 2 người, tôi những ba người, chậm là chuyện bình thường”.
Ti Hoàn tránh đòn của một người, tranh thủ thời gian trả lời.
Để Ti Hoàn cùng ba người kia ở lại quần nhau, Tiêu Dật đi tới tầng cao nhất.
Đẩy cửa đi vào,là một căn phòng làm việc rất rộng, không có hạt bụi nào, có một người đàn ông đứng trước cửa sổ quay lưng lại phía cửa ra vào.
“Cuối cùng em cũng đã tới đây”.
“Khi anh nhìn thấy phong thư trên bàn, anh biết, em nhất định sẽ tới đây”.(Cái đoạn này là bác ấy tường Tiêu Dật là Bạch Linh nha mấy bợn),
“Không cần phải làm khó mấy người phía dưới, bọn họ chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi, Bạch…..”.
Người đàn ông vừa nói vừa quay đầu lại.
“Cậu ————-”.
“Cháu không phải là thím Bạch, bác là ngài Mạnh Uy Lăng phải không?”.
Tiêu Dật không thèm để ý đến vẻ ngạc nhiên của người đàn ông kia, nhìn thoáng qua nửa người dưới của Mạnh Uy Lăng.
“Chân của bác, có phải có vấn đề không?”.
Mạnh Uy Lăng thu hồi lại vẻ kinh ngạc, lại một lần nữa không khỏi cười khổ: “Thì ra, một đứa bé cũng nhìn thấy ta bị khuyết tật, ta sao lại còn mơ tưởng hão huyền là sẽ lừa dối để được trò chuyện cùng em ấy chứ”.
Bác ấy di chuyển chậm chạp về phía ghế ngồi, kéo ống quần lên, đem cái thiết bị gắn trên đùi tháo ra.
“Là Bạch Linh sai các cậu đến?”.
“Đúng vậy, bác cùng với thím Bạch có thù oán với nhau sao? Tốt nhất là có đi, bởi vì ở phía dưới”.Nhìn khắp nơi nơi, Tiêu Dật lộ ra vẻ tinh nghịch: “Đã thật sự loạn rồi”.
Mạnh Lăng Uy thở dài: “Bọn ta, chắc là có hận thù”.
“Bác yên tâm, chúng cháu cũng chỉ là làm theo sự phân công của thím Bạch thôi, ở ngoài thoạt nhìn có hỗn loạn một chút, nhưng thực ra là không có làm tổn hại đến một ai”.
“Ta biết được tình hình chung ở phía dưới.Ta chỉ là không nghĩ Bạch Linh lại cử mấy đứa trẻ mới lớn như mấy đứa đến, em ấy là một người mạnh mẽ như vậy, đào tạo ra những người không thể là hạng tầm thường được”.
Mạnh Uy Lăng giống như đang rơi vào những kí ức ngày xưa, rồi cười rộ lên.
……….
“Dật Dật, cậu có sao không?”.
“Xác nhận Mạnh Uy Lăng đã nhận được thư tín rồi, chúng ta rút thôi”.
Ti Lưu Cẩn và Ti Hoàn xông tới la hét.
“Ti, Lưu, Dật, tôi van xin cậu, nói cho tôi biết, lúc cậu tiến vào thì ông ấy đã như thế này rồi”.
Ti Lưu Hoàn hít một hơi sâu, chỉ vào người đàn ông trung niên trước mặt.
“Hai người mau giúp tôi một tay”.Tiêu Dật nâng người đàn ông lên tỏ ra đã cố gắng hết sức, Ti Lưu Cẩn ngay lập tức đến hỗ trợ.:”Đến kia mang xe lăn tới đây”.
Bố trí Mạnh Uy Lăng đang hôn mê xong, cuối cùng Tiêu Dật cũng chú ý các cơ mặt của Ti Hoàn đang có xu hướng giật giật.
“Anh Hoàn, khi em tới thì bác ấy đã như vậy rồi, nhưng mà sau đó bị em đánh thuốc mê”.
“Tớ biết rồi, cậu đánh thuốc mê bác ấy để không có ai ngăn cản chúng ta rời khỏi đúng không”.Ti Lưu Cẩn nói.
Sắc mặt Ti Hoàn có chút tốt lên.
“Không phải.Tớ muốn lén đem bác ấy về núi Diêm Minh”.Tiêu Dật bình tĩnh phủ nhận.
“Cái gì!?”.Hai người đồng thanh kinh hô lên.
“Dì Bạch chỉ là muốn chúng ta đưa tin đồng thời quấy rối thôi, cũng đâu có nói muốn trộm người đàn ông này”.Ti Hoàn không thể hiểu nổi trong đầu Tiêu Dật đang có ý đồ gì.
“Anh Hoàn, em vừa nãy có cùng với bác ấy nói vài câu, theo như giọng điệu của bác ấy thì phát hiện ra mối quan hệ giữa bác ấy và thím Bạch không hề đơn giản nha”.
“Là có ý gì?”.
“Aizz, nói đơn giản chính là tại lí do cũ rích ‘yêu hận tình thù’, nàng yêu say đắm chàng, chàng vì nguyên nhân bị tai nạn dẫn đến khuyết tật, không muốn ảnh hưởng đến nàng, liền tìm lí do để chia tay nàng, khiến cho nàng hận thù không nguôi,cuối cùng tìm đến ba chúng ta để báo thù kẻ đã phụ tình ”.
“Dật Dật,khả năng kể chuyện xưa của cậu vẫn chán như trước đây nha”.Ti Lưu Cẩn không thể không nói.
………..
“Thế nào rồi? Bên trong có động tĩnh gì không?”.
“Đã một tiếng trôi qua rồi, nhưng mà chẳng thấy động tĩnh gì cả”.
“Tôi không biết lần này làm có đúng không,lúc dì Bạch đi vào sắc mặt không được tốt cho lắm ”.
“Ai nha, lo cái gì mà, nghe Dật Dật thì chỉ có chuẩn chứ không sai vào đâu được”.
“Chuyện này a, cần phải suy tính kĩ lại, giống như lúc chúng ta đem Mạnh Uy Lăng tiến vào đã nói với người canh phòng như thế nào, tôi cảm thấy nếu như dì Bạch mà biết được, nhất định sẽ tức giận”.
“…Chắc là không có chuyện gì đâu, chúng ta nói là tìm tình nhân về cho thím ấy mà”.
“Vậy thì cũng không thể nói với người canh phòng rằng Mạnh Uy Lăng là trai bao do dì Bạch tìm a ”.
“Quanh năm ở trong núi sâu, có nhu cầu cũng là chuyện bình thường, anh không thấy người canh phòng rất tin tường và nghe theo đó sao?”.
“Ti Lưu Dật, cậu sao lại không biết xấu hổ mà nói như thế, dì Bạch mà biết cậu nói thế, nhiệm vụ xuống núi của người chắc là không qua được rồi”.
“Cái này ấy hả,”.Tiêu Dật ghé tai vào cánh cửa, nghe xong một lúc liền mỉm cười: “người có tình sẽ trở nên thân thiết, thím Bạch trước hết sẽ để cho em thông qua,sau đó phải mất một thời gian lâu sau mới có thể phát hiện ra vấn đề nho nhỏ kia”.
Chính vì như vậy, ‘Võ’ bộ, hoàn thành nhiệm vụ.