“Cậu út,thư ký nói cậu có điện thoại”.
Đã hai ngày rồi, cuối cùng cũng có tin tức từ chỗ của Ngô Cù.
Nhìn thấy dáng vẻ cười thiếu tự tin của Ngô Cù, trong lòng Tiêu Dật xuất hiện dự cảm không tốt.
“Nhóc con, ta đã cố gắng hết sức rồi”.
“Ông ấy nói sao?”.
“Hắn ra nói, mặc dù tin tưởng ta vì lấy nhân cách của nhóc ra đảm bảo, nhưng còn Mộc Tuyết Thần vẫn không thể khiến người khác yên tâm được, còn bảo ta chuyển lời cho nhóc là Mộc Tuyết Dương ở Mộc gia rất tốt, không cần phải lo lắng”.
Tiêu Dật nheo mắt lại: “Nếu như thật sự tốt,cậu ấy sao lại bị tai nạn? Cậu ấy sao lại được đưa ra ngoài điều trị? Sao cho đến giờ bệnh tình vẫn còn như vậy? Bản thân Mộc gia không có cách, cũng không cho người khác giúp đỡ,bọn họ muốn tiếp tục nhìn Mộc Tuyết Dương ngày càng suy yếu sao? Còn nói Mộc Tuyết Thần muốn cướp vị trí chủ nhân, cháu thấy là bọn lão già ấy muốn đoạt quyền”.
“Nghe ta nói này nhóc con”.Ngô Cù vẻ mặt đau khổ, “Cũng không phải do ta làm, nhóc đừng trút hết tức giận lên người ta chứ.Đó là chủ nhân kế tiếp của người ta, bọn họ muốn như thế nào, chúng ta cũng không xen vào được,nhóc cũng đừng vì chuyện này mà phiền lòng nữa …Này,này, nhóc nghe ta nói đã chứ? Aizzz, nhóc đừng đi a, ta đã nói xong đâu cơ chứ, nhóc con?…..”.
Lúc Ti Tu Dạ trở về thì thấy Tiêu Dật đang mặt mày ủ rũ ngồi trước bàn học, kết hợp với tin tức mấy ngày qua mà hắn nghe được, xem ra là có người gây khó dễ rồi.
“Là ai ức hiếp Dật Nhi của cha vậy nhỉ? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con xị ra kìa”.
Ti Tu Dạ đi lên phía trước, đem Tiêu Dật ôm vào lòng, lại cùng nhau ngồi xuống, ngón tay thon dài xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc kia, cảm giác sờ vào vẫn tuyệt như trước đây.
“Không có gì”.Tiêu Dật rầu rĩ đáp.
Mất công sức lớn như vậy, kết quả lại là công dã tràng, khiến cho Tiêu Dật từ trước đến nay làm việc gì cũng thuận lợi phải chịu đả kích không nhỏ, trong lòng có chút uất ức tự nhiên cứ như thế mà dựa vào lồng ngực Ti Tu Dạ, giống như đang tìm kiếm một chỗ nương tựa.
Vui vì được Tiêu Dật dựa vào, Ti Tu Dạ ôm người đẹp trong lòng rất là hưởng thụ,trong lòng rất vui.
“Sao thế, một Mộc gia nho nhỏ thế, lại làm khó Dật Nhi rồi”.
Nghe được ý trong lời nói này, mắt Tiêu Dật sáng ngời,xoay người,ôm lấy Ti Tu Dạ: “Daddy biết Mộc gia ở đâu sao?”.
Chạm chạm lên mũi của Tiêu Dật,Ti Tu Dạ nửa thật nửa đùa nói: “Dật Nhi đối với chuyện của Mộc Tuyết Dương có phải là quá quan tâm rồi không?”.
Tiêu Dật lúc này càng khôn ngoan: “Nếu như daddy cũng không biết, Dật Dật nghĩ nhất định bố cũng sẽ có cách,hơn nữa lại còn rất nhanh nữa chứ”.
Nhìn thấy đôi mắt tím long lanh chờ đợi của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ kéo dài giọng: “Cha ~ không ~ biết”.
Nhiệt tình trong nháy mắt xuống tới đóng băng,phản ứng đầu tiên của Tiêu Dật chính là nhảy xuống khỏi đầu gối Ti Tu Dạ,lập tức đi khỏi.
Ti Tu Dạ cũng đoán trước được, nhanh chóng ôm lấy người Tiêu Dật đang đi về phía trước “Đừng nóng,cha còn chưa nói hết cơ mà.Tuy rằng bố không biết, nhưng bố nghĩ có một người sẽ biết”.
Quay đầu lại,thấy đôi mắt tím lam của Ti Tu Dạ cong như trăng lưỡi liềm, Tiêu Dật nghĩ thầm hắn nhất định sẽ không dễ dàng nói ra như vậy.
“Nè”.Ti Tu Dạ ngón tay chấm nhẹ,móng tay hồng nhạt gọn gàng liên tục ở trên mặt hắn ấn ấn thành một dấu mờ nhạt,lông mi dài chớp lên chớp xuống, ánh mắt rung động lòng người nháy nháy.
“Con không có thời gian nhìn cha giả bộ đáng yêu”.Tuy rằng dáng vẻ này của Ti Tu Dạ rất khó gặp, hơn nữa lại còn có cảm giác một chút cũng không có điểm nào là không phù hợp, cho nên Tiêu Dật phải kiên quyết chống lái sự hấp dẫn này,nhưng mà,trong lòng nó thật ra cũng nghĩ, nếu mà đem cảnh này chụp được, không chừng có thể bán đựơc với giá trên trời.
“Ta muốn nói,Dật Nhi hôn nhẹ lên chỗ này, cha sẽ nói cho con biết người kia là ai”. (Thế sao không chỉ vào môi ấy =)))
“Chụt”.một cái, cánh môi Tiêu Dật lập tức kề sát lên mặt Ti Tu Dạ, âm thanh lại càng vang dội.
Tiêu Dật vốn không hiểu tình yêu,không một chút nào cảm thấy hành động như vậy là có vấn đề gì,cho nên rất nhanh lẹ rứt khoát.
Mà Ti Tu Dạ cười đến mức giống như cáo cười trộm,bỏ qua nghi vẫn trong lòng qua một bên, Tiêu Dật nhìn chằm chằm Ti Tu Dạ, muốn nghe cái tên.
………
“Dật Nhi có biết thầy giáo của con có lai lịch thế nào không?”.
Bên tai vẫn còn vang vẳng câu nói đầy ý tứ của Ti Tu Dạ hôm qua,tầm mắt của Tiêu Dật dán lên người Lưu Minh ước chừng khoảng mười năm phút.
Lưu Minh thì một chút cũng không để ý tới,vẫn còn say mê nhìn chằm chằm lên những chữ xuất hiện trên màn hình phía trước.
“Ơ, thầy giáo?”.
Tiêu Dật hô lên một tiếng, nhưng cũng không có chờ mong Lưu Minh sẽ có phản ứng.
Lúc trước nó ở chỗ Lưu Minh làm bài tập,tận mắt chứng kiến thầy hiệu trưởng Nhâm bị Lưu Minh đang mê muội trong biển đề tài đến nỗi ‘trăm gọi nghìn không thưa’ làm cho phát điên.
Hắn có lai lịch gì? Một con mọt sách ư? Ừ, một con mọt sách biết rất nhiều tin tức của các gia tộc?
“Trò Ti Lưu Dật đang gọi ta phải không?”.
Thấy Lưu Minh có thể kịp phản ứng lại trong một phút,Tiêu Dật ở trong lòng âm thầm bổ sung, một con mọt sách thích người đẹp,biết rất nhiều tin tức về các gia tộc.
“Em là muốn hỏi,nhiều ngày như vậy không gặp Mộc Tuyết Dương,thầy không lo lắng cho cậu ấy sao?”.
Lưu Minh mắt không rời khỏi màn hình liếc qua,lơ đãng nói: “Có cái gì phải lo lắng chứ, em ấy đang ở Mộc gia, nơi đó cũng không phải hang hùm miệng cọp”.
Quả nhiên,trong mắt Tiêu Dật hiện lên một tia sáng, tỉnh bơ hỏi: “Thầy giáo, thầy họ gì?”.
“Thầy đương nhiên là họ…họ Lưu a”.Lưu Minh đang nói thì ngắt quãng, ngây ngô mà cười.
“À, thì ra là như vậy”.Tiêu Dật gật gật đầu, đứng dậy đi ra cửa.
“Ơ kìa, trò đi đâu vậy?”.
“Về nhà”.
“Nhưng mà bây giờ vẫn còn sớm mà, với lại, đề tài thầy vừa mới nói, trò không phải mới giải có một nửa thôi sao, phần còn lại phải cùng nhau làm chứ”.Lưu Minh luôn luôn tập trung vào đề tài khó giải quyết của mình.
Rũ mi mắt xuống: “Thầy Lưu,có biết khi không thấy Mộc Tuyết Dương em lo lắng như thế nào sao?”.
“Thầy đã nói cậu ta không có việc gì rồi, cậu ta cũng đã lớn như thế rồi, cũng sẽ biết tự chăm sóc bản thân mình thôi”.
“Nhưng mà nếu em không tận mắt nhìn thấy cậu ấy vẫn còn khỏe mạnh, em sẽ rất khó chịu, trong lòng mà khó chịu,còn tâm trí nào mà làm bài tập nữa chứ.Thầy Lưu, em vẫn chỉ là một học sinh tiểu học, thầy cũng đừng có ép em quá mức thế chứ”.
Lời nói của Tiêu Dật khiến cho Tiêu Minh á khẩu không nói được câu nào, mắt thấy bóng của Tiêu Dật in trên cánh cửa gần đó,theo bản năng mà nói to: “Trò, trò chờ một lát”.
Hắn cũng không phải là một kẻ ngốc, biết rõ Tiêu Dật đang uy hiếp hắn, một câu thầy Lưu, hai câu cũng thầy Lưu, như vậy rõ ràng là đang nhắc nhở, nghe đã cảm thấy rất chối tai rồi, nhưng mà mình vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn rơi vào bẫy, ai bảo những đề tài khó là nguồn sống của mình làm chi.
“Trò muốn biết những gì?”.
Giống như đã sớm đoán được Lưu Minh sẽ đầu hàng, Tiêu Dật nói rất nhanh: “Mộc gia ở đâu?”.
Vốn dĩ biết đây không phải là vấn đề đơn giản,Lưu Minh cười khổ,nếu không phải như vậy, nó đường đường là cậu út của Ti gia,có gì có thể làm khó được chứ.
Đứng dậy đi tới giá sách phía trước, từ trong đó lấy ra một tờ giấy, Lưu Minh đem nó đặt trước mặt Tiêu Dật: “Theo chỉ dẫn và đáng dấu trên tờ giấy này, trò có thể đi tới Mộc gia rồi”.
Đem tờ giấy gấp cẩn thận bỏ vào trong túi,Tiêu Dật vẫn như trước chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lưu Minh.
“Gì nữa?”.Bộ dạng đáng yêu của Tiêu Dật, làm cho Lưu Minh tỉnh ngộ, hắn không tự chủ được mà lui lại phía sau một bước, “Những gì thầy biết đều ghi trên tờ giấy kia rồi”.
“Em bây giờ a, rất là ngạc nhiên,trong lòng tò mò đến ngứa ngáy, sau đó thì thành khó chịu, mà trong lòng khó chịu rồi thì lại cảm thấy cái đề tài kia thực rất đáng ghét, sẽ không muốn…”.
“Được rồi,được rồi,thầy biết rồi, trò còn muốn biết gì nữa? Nói ra hết đi, làm ơn, tiểu tổ tông, đừng có lấy không làm đề tài ra uy hiếp thầy nữa”.Lưu Minh ôm lấy trán, rên rỉ nói.
“Vấn đề của người ta hết sức đơn giản, đó là, thầy giáo, thầy rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?”.Thấy đã đạt được mục đích, Tiêu Dật không chút khách sáo hỏi.
….
Theo khía cạnh của bố hắn mà nói, thực ra chuyện của Lưu Minh phải xem như là cực kỳ nhạt nhẽo.
Cha hắn chính là người của Liêm gia, đúng, chính là cùng họ nhưng khác chi của Liêm gia, nhưng mà cũng chỉ là một nhân vật nhỏ,cho nên Lưu Minh lẽ ra phải họ Liêm.
Trước khi hắn hai mươi tuổi,vẫn thường là một năm ở với bố,một năm ở với mẹ, cuộc sống không ổn định, cái này nguyên nhân vì sao thì một lát nữa sẽ có đáp án.
Nói về hắn đi,được gọi là một người thông minh, có chỉ số IQ cao, ngoại trừ có chút sở thích kì quặc ra, cũng xem như là một thanh niên có triển vọng, dần dần được người trong Liêm gia phát hiện,bồi dưỡng,rèn luyện tiến vào trong bộ phận trung tâm của Liêm gia.
Tuy hắn không quan tâm quyền thế và có xu hướng trở thành một con một sách, hắn cũng không phải là người xuất sắc trong những người xuất sắc, nhưng tốt xấu gì cũng được cho là một người xuất sắc của Liêm gia.Những chuyện cực kì cơ mật của Liêm gia hắn không được tham dự,không được biết,trong thâm tâm hắn cũng lí giải được điều đó,ở giữa bộ phận trung tâm hắn như một cái bóng lượn lờ, hay nói cách khác,chính là, không có chức vụ và cũng chẳng có việc làm.
Lại từ khía cạnh mẹ hắn mà nói,có lẽ hoàn cảnh Lưu Minh thay đổi không bình thường yên ổn bắt đầu từ đây rồi.
Vừa mới nói tình hình của bố Lưu, rất vừa vặn,mẹ Lưu cùng hắn cũng tương tự như vậy, bà con xa, không tiếng tăm, nhưng mà mẹ Lưu họ Mộc, đúng rồi,đúng rồi, chính là họ Mộc kia của Mộc Tuyết Dương ấy.
Như vậy,thật sự phải khen bố Lưu và mẹ Lưu rồi.Hai người tuy đều không coi trọng gia đình, nhưng cũng có trách nhiệm với gia tộc của mình.Hai người họ ngay cả chuyện yêu nhau cũng bí mật, bí mật kết hôn,bí mật sống chết.Hai người chia tay mang theo Lưu Minh đến gia tộc của mình,cái gọi là ly hôn và tổn thương nhau chẳng qua chỉ là cái cớ, có thể dấu đi quá khứ.Ai cũng không biết, cha mẹ của Lưu Minh, là người của một gia tộc khác.
Cho nên Lưu Minh trở thành một nguồn tập trung thông tin, hắn biết rõ chuyện của Mộc gia, hắn cũng biết rõ bí mật của Liêm gia, hắn cũng biết chuyện riêng giữa Nam Cung gia và Ti gia, hử, cái này là vì sao? Bốn gia tộc lớn sẽ giống như bề ngoài bình thản vô sự sao? Đương nhiên là sau lưng đều có cơ sở ngầm và nơi thu thập tức rồi,đồng thời lấy tư cách là người của Mộc gia và Ti gia, Lưu Minh lại biết đến chuyện của chuyện của hai gia tộc lớn khác nữa, như vậy chẳng phải là ‘một cộng một lớn hơn hai’ rồi sao.
Nhưng mà, như đã nói lúc trước, Lưu Minh không phải là người ham muốn quyền lực, chỉ biết tự mình làm hết những đề khó trên thế giới, nhìn hết những người đẹp trên thế giới.
Cho nên Tiêu Dật mới có thể gặp được thầy giáo Lưu Minh ở tiểu học Lưu Kim.