Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 58: Dương Dương bất liễu kiến




“Lần đầu tiên gặp mặt, mong giúp đỡ nhiều hơn”.Đối thủ,của ta.

Ti Hoàn không cảm kích nói: “Ta cũng không phải đến để thăm bệnh nhân.Ta chỉ là đến xem người được đối xử như chủ nhân kế tiếp của Ti gia là người như thế nào thôi”.

Tiêu Mẫn Nhi buông đồ đạc xuống, bắt đầu giơ chân múa tay  lên: “Dật Dật nhà chúng ta mới không có thèm ấy, cái gì mà chủ nhân, ai thèm ai muốn cơ chứ”.

Tiêu Dật cười nhẹ: “Tiểu Hoàn nói sai rồi, tôi đây đâu phải là chủ nhân kế tiếp của Ti gia, tôi và Tiểu Hoàn không phải giống nhau sao, cũng chỉ là người được chọn lựa mà thôi”.Ta còn mong ngươi mau chóng đem ta kéo xuống ấy chứ.

Bị nụ cười mỉm như ‘hoa mùa xuân,trăng mùa thu’của Tiêu Dật làm lung lay thần trí,Ti Hoàn xoay đầu đi, trên làn da màu mật có chút hơi hơi đỏ,âm thầm mà mắng: sao tim lại đập nhanh thế làm gì,thật là mất mặt,đồng thời trong lòng nghĩ Tiêu Dật nhất định là nhờ nụ cười mê hoặc người khác như thế này mới chiếm được sự đồng ý của mọi người.

“Khụ khụ, dù sao ta cũng nhất định không để ngươi được như ý muốn”.

Bỏ lại một câu, Ti Hoàn nhanh như chớp chạy đi.

“Đứa bé này”.Tiêu Mẫn Nhi lẩm bẩm: “Thật là kì quặc”.

Xoay người lại nhìn thấy cánh tay bị thương của Tiêu Dật, hốc mắt Tiêu Mẫn Nhi liền đo đỏ lên.

“Con làm cho mommy lo gần chết”.

“Dật Dật,cánh tay còn đau không?”.

“Dật Dật, cái tên xấu xa kia ở chô nào, để anh giúp em đi báo thù”.

“Dật,nếu như hôm qua tớ cũng đến trường thì tốt rồi”.

Một lớn ba nhỏ, đều nhìn chằm chằm lên cánh tay được băng bó rất chuẩn kia,bộ dạng mặt mày khóc hề hề, người không biết lại tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi ấy chứ.

Đã sớm đoán được sẽ có oanh tạc như vậy,Tiêu Dật nói: “Mommy,con không sao.Chị Du, cánh tay của em không đau.Anh Giác, những kẻ đó đã bị báo ứng rồi.Cẩn, nếu như hôm qua cậu đi cùng tớ thì hôm nay sẽ có hai người nằm đây rồi”.

“Lúc mẹ nghe được tin con bị bắt suýt chút nữa là ngất rồi”.Tiêu Mẫn Nhi xoay người lấy một túi to,lôi ra vài quả táo, “Mommy thật hối hận, sao lại đồng ý cho con về Ti gia, hận không thể quay lại quá khứ, lúc Ti gia phát hiện ra liền đem con giấu đi.Ta mặc kệ,ta muốn đem Dật Dật về nhà”.

“Dật Dật là người nhà của chúng cháu, dì Tiêu, dì không được cướp em ấy đi”.

“Đúng thế, đúng thế, chúng cháu sẽ bảo vệ Dật Dật thật tốt”.

Hai chị em song sinh tưởng Tiêu Mẫn Nhi giận thật, liền che lấy Tiêu Dật, sợ Tiêu Mẫn Nhi sẽ đột ngột cướp người.

“Mommy đang nói giỡn với anh chị đấy”.Tiêu Dật hết sức khâm phục trẻ con Ti gia quá là ngây thơ: “Nhưng mà, sao hai người lại ở đây vậy? Bây giờ không phải đang ở trên núi Diêm Minh huấn luyện sao?”.

Ti Lưu Du bũi môi: “Hừ, bọn họ ban đầu định lừa gạt chị và Tiểu Giác, không cho bọn chị biết Dật Dật xảy ra chuyện gì”.

“Nhưng mà.”.Ti Lưu Giác ra vẻ đắc ý: “Bọn anh nghe trộm đám người bác Dã nói chuyện, bọn họ không còn cách nào, đành phải mang theo bọn anh cùng tới đây”.

Trong đầu Tiêu Dật hiện ra cảnh hai chị em song sinh Ti gia ầm ĩ,cố sống cố chết đòi xuống núi,đối với những người trên núi Diêm Minh cũng có vài phần đồng cảm cùng cảm thông.

“Bà ngoại đâu?”.Tiêu Dật nhận lấy miếng táo từ Tiêu Mẫn Nhi hỏi.

“Bà ngoại cũng là có chuyện vô cùng khẩn cấp, khi mẹ tới đây dặn dò mẹ rất nhiều chuyện, bây giờ chắc là đang ở nhà đang coi chừng bếp làm canh cách thủy cho con đấy”.

Nhẹ nhàng sờ lên lớp băng bó trên tay Tiêu Dật, Tiêu Mẫn Nhi nhịn không được mà muốn rơi nước mắt, từ khi biết Dật Dật bị bắt, cả người giống như mất hồn, một hồi lại nhớ lại cảnh khi Dật Dật còn ở nhà, một hồi lại nghĩ Dật Dật sẽ ra sao, nghĩ đến cảnh tượng đấy mà chính mình cũng sợ hãi, nếu không phải cùng mẹ nuôi dựa dẫm an ủi lẫn nhau,chỉ sợ, chính bản thân mình không chịu đựng nổi mà sụp đổ rồi.

Tiêu Dật nhìn sang phía Ti Lưu Cẩn bên kia,cố ý nói sang chuyện khác: “Bệnh của Cẩn đã khỏi chưa? Sao từ đầu đến giờ không nói lời nào vậy?”.

“Ừ”.Ti Lưu Cẩn gật gật đầu, bàn tay bé nhỏ thật cẩn thận xoa xoa lên cánh tay bị thương của Tiêu Dật,khăng khăng nói: “Ngày hôm qua bệnh thủy đậu rõ ràng đã đỡ hơn nhiều rồi,tớ nên cùng Dật tới trường mới phải”.

“Nói bậy gì đó, đỡ hơn nhiều cũng không phải là khỏi hẳn, cậu không biết thủy đậu rất dễ truyền nhiễm sao? Cậu không biết tớ chưa từng bị thủy đậu sao?”.Tiêu Dật giả bộ trách mắng mà nói.

“Tớ biết Dật là cảm thấy tớ đi cũng vô dụng rồi”.Ti Lưu Cẩn vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, “Nhưng mà, tớ ít nhất cũng có thể ở bên cạnh Dật, cùng Dật đối mặt với đám kẻ xấu kia”.

“Tiểu Cẩn nói rất đúng”.Hai chị em song sinh kia hùa theo: “Trước kia bọn chị luôn ngại khổ khi huấn luyện trên ngọn núi kia, nhưng mà bây giờ bọn chị đã nghĩ thông suốt rồi, bọn chị phải bảo vệ Dật Dật, cho nên bọn chị phải càng phải mạnh mẽ hơn”.

Đây là người thân sao? Chuyển mắt về phía ba khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc đến lạ kia, Tiêu Dật nhíu nhíu mà nở nụ cười.

Tiêu Mẫn Nhi hốc mắt đỏ lên, cố gắng nghiêm mặt:”Một đứa, hai đứa, vẫn chỉ là những đứa trẻ mới có tí tuổi đầu, bảo vệ bản thân mình còn chưa xong nữa là còn muốn bảo vệ Dật Dật”.

Không cho ba đứa trẻ kịp không phục mà phản bác, Tiêu Mẫn Nhi nói tiếp: “Nhưng mà, các cháu cần phải cố gắng cố gắng hơn nữa, thì cũng không đến nỗi nào.Miễn cưỡng Dì có thể tạm giao Dật Dật cho các cháu ”.

“Phải nhớ phải chăm sóc thật tốt cho em trai của các cháu đấy”.

…..

Nghe thấy ở cửa có động tĩnh,Tiêu Dật nằm xuống lập tức gối đầu nhắm mắt lại, giả bộ như đang ngủ say.

“Đừng giả bộ nữa, là ta đây”.Hơi thở ấm áp thổi vào khiến cho tai ngưa ngứa.

Tiêu Dật lúc này mới mở mắt: “Bọn họ đâu?”.

Ti Tu Dạ nhếch môi lên cười: “Người bé thì quay về chỗ nên về, người lớn cũng bị buộc phải rời khỏi rồi”.

Tiêu Dật thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay Tiêu Mẫn Nhi dẫn theo ba đứa nhỏ quả thực là định đóng quân trong cái phòng bệnh này rồi, lại còn một hồi bắt nó ăn cái này, một hồi bắt nó đi ngủ, nó mà có chút ý hơi hơi phản đổi, liền nhìn thấy bốn đôi mắt lần lượt từ đỏ cho đến long lanh ướt, làm nó cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

“Lại đây, đã đói bụng chưa,để ta dẫn đi ăn cơm”.Ti Tu Dạ đương nhiên là biết nỗi khổ của Tiêu Dật, nhưng mấy ngày hôm nay hắn phải đi xử lý mấy chuyện liên quan đến vụ bắt cóc, không có cách nào để chăm sóc Tiêu Dật được, cho nên mấy người kia xung phong đến chăm sóc Tiêu Dật, hắn cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Há mồm ngậm lấy thìa cháo mà Ti Tu Dạ đưa tới, thay cho cái vị nhạt nhẽo trước kia là một mùi thơm dụi cùng với vị ngọt nhẹ nhẹ.

“Ơ?”.

Tiêu Dật miệng vẫn còn ngậm cháo, có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Ti Tu Dạ.

“Bác sĩ nói con phải kiêng rất nhiều món, nhưng mà ta nghĩ mấy ngày nay con ăn cháo trắng cũng phát ngán rồi, cho nên mới kêu nhà bếp thay đổi cách nấu, thấy vị thế nào?”.Ti Tu Dạ cười hỏi.

Gật gật đầu, Tiêu Dật không nghĩ tới mấy ngày qua Ti Tu Dạ bận rộn như vậy, lại chú ý đến cả chuyện nhỏ nhặt này.

“Những kẻ đã bắt cóc con, có điều tra được thêm chút nào không?”.

“Chỉ là một đám tù nhân vừa mới ra khỏi tù, kẻ đứng đằng sau, ra tay rất cẩn trọng, không để lại chút manh mối nào”.Ti Tu Dạ cười lạnh một tiếng, mang theo một chút châm biếm đối với kẻ giấu mặt.

“Đó không phải là không có manh mối,không có bằng chứng, không có đối chứng sao?”.

Chỉnh lại tóc cho Tiêu Dật, Ti Tu Dạ tùy ý nói: “Tuy rằng không có manh mối, Dật Nhi mấy ngày hôm nay ở trên giường rảnh rỗi, chẳng lẽ lại không nghĩ ra là ai làm sao?”.

Ánh mắt nhìn tới cánh tay băng bó của Tiêu Dật, trong mắt Ti Tu Dạ lóe ra một tia lạnh lùng: “Nếu ta muốn bắt người kia, cần chứng cứ làm gì, vô cớ xuất binh, trực tiếp ra tay,thì có làm sao?”.

…..

“Ngươi nhìn ngươi xem, đã khiến ta rơi vào chuyện rắc rối gì!”.

“Ta đây làm không phải vì ngươi sao, vì cái gia đình này sao?”.

“Ngươi nghĩ rằng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì sao? Ta chưa bao giờ nói, vì nghĩ ngươi sẽ biết giữ chừng mực, nhưng mà lần này….”.

“Ngươi sợ cái gì? Những kẻ biết rõ chuyện này cũng đều đã chết rồi, chắc chắn sẽ không điều tra đến chúng ta”.

“Ngươi vẫn còn ở đấy mà đắc ý, đến ta còn đoán ra được là ai làm, chẳng lẽ người kia lại không đoán ra sao?”.

“Ta…vậy, vậy phải làm thế nào bây giờ?”.

“Hiện tại lập tức lánh đi cho ta, xa xa ra một chút, đừng có ở chỗ này mà liên lụy đến ta”.

“…Nhưng mà nhỡ may, bị điều tra ra….”.

“Vậy thì ngươi tự giải quyết lấy đi, ta đối với ngươi cũng là hết lòng rồi”.

….

“Thầy,bệnh của Mộc Tuyết Dương vẫn còn chưa khỏi sao?”.

Gục mặt lên trên bàn, Tiêu Dật đã khỏi hẳn được xuất viện nhìn chằm chằm Lưu Minh đang chăm chú đọc sách.

“Hả? À, mấy hôm trước Mộc Tuyết Thần có nói với thầy cơ thể Mộc Tuyết Dương vẫn còn yếu, không thể tới trường được, còn bây giờ, thầy cũng không rõ lắm”.Lưu Minh gãi gãi đầu.

Nghe Ti Tu Dạ nói, bệnh của A Phong cũng không có nghiêm trọng như vậy, bây giờ mình cũng đã xuất viện rồi, nhưng mà một chút tim tức của cậu ấy cũng không có, ra viện đến trường học cũng đã vài ngày rồi cũng không có thấy cậu ấy, trong lòng không khỏi lo lắng.

…..

“Xin hỏi, Mộc Tuyết Dương ở đây phải không?”.

Tiêu Dật sau khi tan học liền đi đến bệnh viện trước kia Mộc Tuyết Dương đã nằm.

“Hả?”.Cô y tá trước quầy ngạc nhiên mà la to lên: “Cậu chính là người bạn kia của cậu chủ Mộc, có phải không?”.

Không nghĩ tới số mình hôm nay lại may mắn đến như vậy, lại gặp được gặp cậu bé xinh đẹp,lần này có thể cùng đồng nghiệp khoe khoang một trận rồi, cô y tá vui mừng nghĩ.

“Vậy, xin hỏi Mộc Tuyết Dương nằm ở phòng bệnh nào vậy, tôi muốn thăm cậu ấy”.Đợi câu trả lời của cô y tá nửa ngày, đã thấy vẻ mặt của cô ấy đã như tâm trí bay lên chín tầng mây rồi,cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì, Tiêu Dật đành phải cao giọng lên hỏi lại một lần nữa.

“Hả, à, ừ, cậu chủ Mộc, cậu ấy, cậu ấy ở, không phải,cậu ấy không có nằm ở đây”.Cô y tá lúc này mới kịp phản ứng.

Không có ở chỗ này, vậy thì ở đâu? Tiêu Dật hơi gơi nhíu mày: “Vậy Mộc Tuyết Thần thì sao? Anh ta có ở đây không?”.

“À, cậu cả Mộc,anh ấy đanh ở trong phòng làm việc của mình, từ đây tới thang máy đi lên tầng ba là có thể thấy”.Cô y tá nhiệt tình mà chỉ đường.

Dựa theo chỉ dẫn của cô y tá, Tiêu Dật đi tới trước cửa phòng làm việc của Mộc Tuyết Thần ở tầng ba.

Nó đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Mộc Tuyết Thần đang ngồi trước bàn làm việc,cúi đầu xuống nhìn thứ gì đó.

“Mộc Tuyết Dương đâu?”.

Nghe được trong lời nói của Tiêu Dật  không có mấy thiện cảm, Mộc Tuyết Thần đột nhiên ngẩng đầu, thấy Tiêu Dật đang đứng trước mặt mình, không khỏi cười ngượng, mang theo vẻ mặt uể oải,: “Tôi cũng đang muốn tìm em ấy đây này”.

“Đã xảy ra chuyện gì?”.

“Nói chung là người trong gia tộc cảm thấy tôi rất có khả năng là người có ham muốn ngồi lên vị trí chủ nhân, lại cùng với cậu là ứng cử viên vị trí chủ nhân của Ti gia, sẽ liên kết lại gây bất lợi cho Dương.Tôi mới đem Dương đến bệnh viện của Mộc gia, mới rời đi có mấy tiếng đồng hồ, Dương đã bị đem đi mất rồi ”.