(*) La sát: hay còn gọi là Rakshasa: một con quỷ trong thần thoại Ấn Độ và Phật giáo. Vì vậy tớ dịch tạm là ác quỷ. Ngoài lề xíu 😀 trong các La sát có bà la sát là một nữ hung thần, một thứ quỷ ăn thịt người =)).
Chờ đợi trong một thời gian dài khiến cho tinh thần của bọn Tiêu Dật không thể chống chịu được, mắt của Nam Cung Hạo Nhiên cũng đã khép lại rồi.
Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra.
Tiêu Dật lập tức cảnh giác mà nhìn ra phía cửa.
Có hai người đứng ở cửa, trong hai người có một người là kẻ đã bắt bọn họ tới đây, ‘ngài Hải Ly’ (Ha ha …,Có phải là rất giống với quảng cáo kem đánh răng không),còn người kia là tên đàn ông trung niên có sắc mặt u ám kia.
“Sao lại có ba đứa?”. Tên đàn ông trung niên cau mày, không nghĩ tới việc bắt tới nhiều như vậy.
‘Ngài Hải Ly’ nhún nhún vai “Không còn cách nào khác, hai đứa kia lúc ấy đang ở bên cạnh, nếu như không cùng bắt mang đến, tôi sợ sớm đã bị phát hiện rồi”.
“Các ngươi”.Nam Cung Hạo Nhiên trợn trừng mắt lớn tiếng quát to: “Rốt cuộc đem chúng ta đến chỗ này làm gì? Nếu như muốn tiền, ta có thể phối hợp với các ngươi, dù sao Nam Cung gia của ta cũng không thiếu tiền”
Tên đàn ông trung niên nghe Nam Cung Hạo Nhiên nói xong, sắc mặt trầm xuống, ‘ầm’ một cái, đóng mạnh cánh cửa lại.
Mà trong khoảng thời ngắn khi tên đàn ông trung niên đóng cửa lại, Tiêu Dật như mơ hồ nghe được tiếng của tên đàn ông trung niên kia mắng chửi “ngài Hải Ly”.
“Mày sao lại …phiền phức rồi…đi thông báo đi…”.
Trong lòng nó mơ hồ hiện lên một ý nghĩ nào đó, nhưng chỉ là thoáng qua, nó cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm.
Cũng không lâu sau, cánh cửa lại một lần nữa mở ra, nhưng lúc này chỉ có duy nhất tên ‘ngài Hải Ly’.
Hắn bước xoải bước đến, lập tức tiến thẳng tới chỗ Nam Cung Hạo Nhiên. Bọn Tiêu Dật còn chưa kịp phản ứng, ‘ngài Hải Ly’ đã chộp chặt lấy một cánh tay của Nam Cung Hạo Nhiên.
“Ngươi muốn làm cái gì! Buông tay ta ra”. Nam Cung Hạo Nhiên kích động mà giãy dụa.
“Mục đích của ngươi là ta, không cần phải liên lụy đến người khác”.
Bị khẩu súng laser trên tay hắn chặn lại, Tiêu Dật chỉ còn cách kiềm chế lại.
‘Ngài Hải Ly’ vứt ngay cái bộ mặt tươi cười, bực mình nói: “Im lặng chút, coi như số mày tốt, tao đến đây là để thả mày đi”.
Nam Cung Hạo Nhiên ngạc nhiên ngừng cả việc giãy dụa: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”.
Tiêu Dật cũng nhìn chằm chằm vào biểu hiện trên mặt của ‘ngài Hải Ly’, xem là thật hay giả.
“Không phải anh bạn nhỏ bên kia đã nói rõ ràng rồi sao? Nó mới là mục đích chính của bọn tao, mày chẳng qua cũng chỉ là phụ thôi. Bây giờ chúng tao phải cần có người đến Ti gia truyền tin, cái tên tàn tật kia thì chẳng mong đợi được gì rồi, cho nên, chỉ còn có mày”.
“Không, ta không muốn đi, ta muốn ở lại bảo vệ Dật Dật!”.Nam Cung Hạo Nhiên dẫy nẩy lên.
“Cái này không phải là chuyện mày có thể quyết định”.
‘Ngài Hải Ly’ cười lạnh nói.
“Hạo Nhiên”.Tiêu Dật gọi Nam Cung Hạo Nhiên, “Cậu theo hắn đi ra ngoài đi, chúng ta ở trong này cũng cần có một người đi ra ngoài báo tin, cậu trở về rồi, liền dẫn người đến cứu chúng tớ, có được không?”.
Nam Cung Hạo Nhiên ngăn dòng nước mắt chảy xuống, gật gật đầu.
“Vẫn là anh bạn nhỏ này thông minh”.
‘Ngài Hải Ly’ ở trước mặt bọn Tiêu Dật không hề kiêng nể mà thương lượng.
…
Cánh cửa đóng ‘bịch’ một tiếng, không gian bên trong lại rơi vào yên tĩnh.
“A Phong”.Tiêu Dật nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của Mộc Tuyết Dương, nhẹ giọng nói: “Cậu sợ sao?”.
Những lời nói ban nãy chỉ có thể lừa gạt được Nam Cung Hạo Nhiên ngây thơ thôi.Nếu bọn chúng thực sự muốn tìm người thông báo cho Ti gia, Ti Lưu Dật ở trong tay bọn chúng thì khi ở trường học đã không phí công bắt cả Nam Cung Hạo Nhiên cùng Mộc Tuyết Dương theo rồi.
Mặc kệ bọn chúng vì nguyên nhân gì thả Nam Cung Hạo Nhiên ra, ít ra cũng bớt được một người bị giam ở chỗ này, thể là tốt rồi, cho nên Tiêu Dật mới khuyên Nam Cung Hạo Nhiên đi khỏi nơi này.
“Ha ha”.Tiếng cười của Mộc Tuyết Dương có chút khàn khàn “Linh,cậu cũng biết là tôi chết một lần rồi còn gì, cho nên bây giờ cũng không là cái gì cả, không sợ chút nào.Cho dù, có chết thì tôi cũng đã quen rồi”.
“Không được, cậu không thể chết, tôi còn chưa thực hiên lời hứa giúp cậu chưa khỏi bệnh mà”.
Nghe trong lời nói của Tiêu Dật có chút trẻ con, Mộc Tuyết Dương quay lại nắm lấy tay nó: “Đúng vậy, vậy là được rồi, chúng ta đều sẽ không sao cả”.
…
Bầu không khí trong phòng lạnh giá đến cực điểm.
“Người đâu?”.
Toàn thân Ti Tu Dạ tỏa ra một làn khí lạnh buốt, từ khi biết Tiêu Dật bị mất tích đến giờ, những người đi tìm vẫn chưa có chút tiến triển nào.
Mấy người đàn ông mặc âu phục đi giày da cúi đầu, trên trán mô hôi chảy dòng dòng.
“Anh họ, anh trước tiên đừng có nóng nảy, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy Tiểu Dật”.Bất chấp khó khăn, Ti Tu Khải chạy tới giải vây.
“Ở trường của các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Khi đến trường vẫn còn tốt đẹp, giờ sao lại không thấy tăm hơi? Thế này chúng ta làm sao yên tâm được a!”.Tương Vân Vân bật lớn volume mà quát mắng hiệu trưởng.
“Ngài Ti, tôi thấy chuyện này không hề đơn giản”.Vừa nhận được tin tức xe lăn của Mộc Tuyết Dương cùng với đồ đạc tùy thân của bọn Tiêu Dật bị vất ở một nơi hoang vắng, Mộc Tuyết Thần cau mày nói: “Bọn bắt cóc bình thường sẽ không bắt người của ba trong bốn gia tộc lớn,mục tiêu quá lớn như vậy, bọn chúng sẽ không sợ ba gia tộc lớn liên thủ lại đối phó với chúng sao?”.
Mắt Ti Tu Dạ trầm xuống: “Trừ khi, bọn chúng loại bỏ những sơ hở để chúng ta không có cơ hội tìm được chúng”.
“Đây không phải là…”.Ti Tu Dạ kinh ngạc mà kêu lên một tiếng.
“Nam Cung thiếu gia đã trở về!”.
Một âm thanh từ bên ngoài phòng truyền vào.
“Hạo Nhiên, Hạo Nhiên của mẹ”.Tương Vân Vân đem Nam Cung Hạo Nhiên vừa mới bước vào cửa ôm chặt vào trong lòng, sau đó đẩy nhẹ ra một chút, kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới xem có bị thương chỗ nào không.”Con hù chết mommy rồi đấy biết không, may mà con không bị làm sao —— Ti Tu Dạ, người muốn làm gì con ta vậy!”
Tương Vân Vân thét chói tai sau khi bị Ti Tu Dạ giật lấy Nam Cung Hạo Nhiên từ trong lòng mình.
Cầm chặt lấy cánh tay Nam Cung Hạo Nhiên, Ti Tu Dạ lạnh lùng hỏi: “Dật Nhi đâu?”.
“Ta, ta, cậu ấy, ”.Nam Cung Hạo Nhiên đương nhiên là bị Ti Tu Dạ hù dọa rồi, hơn nữa luồng khí lạnh quanh thân thể hắn, làm cho Nam Cung Hạo Nhiên vừa mới bị bắt cóc trở về trở nên nói lắp, nói cũng không nói thành lời được nữa.
“Anh họ, anh bình tĩnh một chút”.Ti Tu Khải đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Mộc Tuyết Thần ngăn Ti Tu Dạ lại: “Ngài Ti, để tôi hỏi cho”.Giọng nói mềm mỏng nhưng lại mang theo ý cứng rắn không để cho người khác từ chối.
Mộc Tuyết Thân ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Hạo Nhiên: “Lúc trước rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi có thể kể lại từ mỉ từ đầu tới đuôi cho bọn ta biết có được không?”.
Lời nói của Mộc Tuyết Thần dường như có thể giúp người ta có thể bình tĩnh lại, Nam Cung Hạo Nhiên gật gật đầu, đem mọi chuyện kể rõ ràng rành mạch.
“Ngươi có biết bọn họ bị nhốt ở chỗ nào không?”.Mộc Tuyết Thần hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra, sau đó lại hỏi tiếp.
Nam Cung Hạo Nhiên lắc lắc đầu, trong mắt không khỏi tràn ra những giọt nước mắt: “Bọn chúng đem ta nhốt lại trong cốp xe tối om nên cái gì cũng không nhìn thấy, cho đến lúc ta ra khỏi cốp xe cũng là đến cổng trường học rồi”.
“Bọn chúng nói để ngươi đến thông báo cho chúng ta biết”.Ti Tu Dạ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Hạo Nhiên, “Bọn chúng yêu cầu cái gì?”.
“Bọn chúng, bọn chúng nói, nếu muốn mạng của Dật Dật, hãy đem toàn bộ gia sản của Ti gia đến đổi ”.Nam Cung Hạo Nhiên nức nở nói ra những lời mà ‘ngài Hải Ly’ dặn dò.
“Chết tiệt”.Ti Tu Khải nhịn không được mà chửi thề một câu.
Sắc mặt của Ti Tu Dạ và Mộc Tuyết Thần rất khó coi.
Nam Cung Hạo Nhiên lại bị mẹ kéo vào trong lòng vẫn còn mong đợi nhìn bọn họ: “Chú Ti, các chú nhất định phải cứu bọn Dật Dật ra nha”
Lời nói của Nam Cung Hạo Nhiên cũng chỉ là lời nói của một đứa trẻ sẽ nói ra, điều đó càng khiến cho trong lòng đám người Ti Tu Dạ càng thêm khó chịu.
Trong điều kiện đưa ra của bọn bắt cóc, không thấy nhắc tới Dương, xem ra bọn chúng cũng không biết thân phận của Dương,nhỡ may xảy ra chuyện gì, Dương nhất định sẽ là vật hi sinh đứng mũi chịu sào,trong lòng Mộc Tuyết Thần bắt đầu càng thêm lo lắng.
Muốn toàn bộ gia sản của Ti gia của ta, cũng không cân nhắc sẽ giải quyết hậu quả như thế nào, nhìn qua thủ đoạn của bọn bắt cóc Dật Nhi, loại yêu cầu này xem ra rất không thực tế rồi,xem ra bọn người này ngay từ đầy đã không có y muốn thương lượng, mục đích của bọn chính chính là mạng sống của Dật Nhi, bàn tay của Ti Tu Dạ siết chặt lại.
“Để ta đi tìm, hễ là chỗ nào giống với miêu tả, ta sẽ từng chỗ từng chỗ một tới tìm”.
….
Đứng bên cạnh Ti Ngự Long, La Hành lo lắng không thôi: “Lão gia, ngài xem nên làm cái gì bây giờ, Lưu Dật thiếu gia cậu ấy…”
Ti Ngự Long nhận được tin tức, im lặng suy nghĩ một hồi lâu, liền dặn dò: “A Hành, hãy đến thông báo với đám người ở núi Diêm Minh”.