Màn đêm buông xuống,mà khách sạn Thanh Hòa vô cùng nổi tiếng của Lưu Kim đang vô cùng náo nhiệt bắt đầu tiếp đón những rất rất nhiều khách quý của nó.
Đây là cuộc gặp mặt mỗi năm một lần của giới thương lưu quyền quý và danh vọng tại Lưu Kim,khác với tiệc trà của phu nhân Wendy, bởi vì càng có nhiều người trưởng thành thì càng tăng thêm vài phần lục đục với nhau,còn có cả mùi vị của sự tranh đấu ngầm mờ ám.
Đã có mặt tại đây,là ba gia tộc lớn trong bốn gia tộc, ngoại trừ Ti gia ra,còn lại đều đã sớm chào hỏi nhau rồi,đánh giá, suy xét, mà những người của ba gia tộc này đều bị những người có đẳng cấp thấp hơn vây quanh.
“Thể diện của Ti gia cũng thật lớn a, ngay cả đến tham dự một bữa tiệc cũng đến trễ lâu như vậy”.
Chỉ thấy một giọng nói chanh chua vang lên, là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi,mặc một bộ đầm dạ hội màu vàng lộng lẫy,liền kề với chất liệu trang phục là bộ dáng kiêu ngạo,khuôn mặt cũng gọi là đẹp đẽ,chỉ có điều,nhưng ý hận thù kia khiến cho cả người giống như hàng bán đại hạ giá.
“Mommy, đám người Dật Dật sẽ rất nhanh tới thôi, mẹ đừng nóng ruột”.
Tuy rằng không nghe ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói kia, Nam Cung Hạo Nhiên mặc một bộ áo đuôi tôm màu lam quy củ có trực giác muốn vì đám người nhà Tiêu Dật giải thích.Có lẽ lời khuyên bảo lúc trước của Tiêu Dật có hiệu quả, lúc này nó cũng không có bôi gel vuốt tóc đầy đầu,khi mà nó gọn gàng thì là một cậu bé đẹp trai thanh tú rạng ngời.
“Ta thì thấy,nhất định là thể diện của Nam Cung gia chúng ta không đủ lớn, để mời bọn họ tới đây”.
Tương Vân Vân không để ý đến lời nói của Nam Cung Hạo Nhiên, giọng nói the thé đi đến bên cạnh chủ nhân của Nam Cung gia cũng chính là cha của Nam Cung Hạo Nhiên đang chú ý nói chuyện với đám người kia.
Bữa tiệc tối nay, từ trước đến nay là do bốn gia tộc lớn thay phiên nhau tổ chức,mỗi năm một nhà,để tiện cho mục đích liên lạc trao đổi,mà năm nay đến phiên Nam Cung gia.
“Vân Vân,em bớt đi vài câu, có lẽ bọn họ ở trên đường đi gặp vấn đề gì đó nên tới trễ ”.
Không hổ là chủ nhân Nam Cung gia,Nam Cung Bác nói chuyện mang theo một luồng khí phách trầm ổn mà uy nghiêm.
“Đúng vậy, đúng vậy”.Những người xung quanh đều nhao nhao lên hùa theo, lại thay đổi đề tài,rất sợ đề tài của Ti gia ở chỗ này sẽ thành câu chuyện làm người ta chú ý.
“Ngài Nam Cung,Nam Cung phu nhân, bữa tiệc năm nay bố trí rất thanh cao a, là mời nhà thiết kế nào vậy, tôi mấy ngày nữa muốn làm một hội hoa cỡ nhỏ,không biết…”.
“Nam Cung phu nhân, con trai của phu nhân ngày càng đẹp trai hơn rồi đấy, so với thằng nhóc con nhà chúng tôi tốt hơn gấp vạn ni”.
“Ngài Nam Cung,về chuyện Lưu Thị phá sản mấy ngày trước, ngài nói xem đó có phải là dự báo không a,kinh tế hiện nay…”.
Nam Cung Hạo Nhiên chán ghét những kiểu làm ăn,lộn xộn và nịnh hót kia,tưng tưng tưng chạy tới bên cạnh Nam Cung Hiên đang tán tỉnh tiểu thư nhà ai kia.
“Chú út, chú nói xem Dât Dật cậu ấy khi nào mới đến a?”.
Chân mày cau lại, hôn bạn gái đang xấu hổ bên cạnh một cái,Nam Cung Hiên nói: “Chú nói cho chuột con này,cháu gấp cái gì, không phát hiện ở đầy còn có nhiều cô bé duyên dáng xinh đẹp cùng nhiều cậu bé đẹp trai hay sao? Đi chơi cùng bọn chúng đi”.
Nói xong liền quay lại cùng bạn gái hôn nồng nhiệt,Nam Cung Hạo Nhiên tức giận giơ chân lên hướng phía hai chân Nam Cung Hiên đạp xuống, trong lúc Nam Cung Hiên còn đang kêu đau liền chạy mất.
….
“Dương,có mệt không? Muốn ăn cái gì, để anh giúp em đi lấy”.
Mộc Tuyết Thần bên kia cúi đầu xuống hỏi Mộc Tuyết Dương đang ngồi trên xe lăn, đây là buổi tiệc long trọng đầu tiên từ lúc hắn tỉnh lại tham gia,Mộc Tuyết Thần dù cho là lúc cùng với những người đi tới nói chuyện, cũng đặc biệt chú ý đến vẻ mặt của Mộc Tuyết Dương.
“Em rất tốt, em muốn một ly đồ uống loại màu sắc rực rỡ kia ”.
Mộc Tuyết Dương chỉ vào cái khay trên tay người mày phục vụ đang đứng bên cạnh cột nhà.
Mộc Tuyết Thần nhíu nhíu mày: “Dương, cái đó là rượu, em không thể uống được, uống nước trái cây có được không?”.
Là bởi vì biết rõ cái đấy là rượu mới bảo anh đi lấy nha, trong lòng oán giận, Mộc Tuyết Dương bên ngoài thì ngoan ngoãn gật đầu, vẫn còn mong anh ta không biết cái kia là rượu chứ,rốt cuộc vẫn phải uống nước trái cây nhàm chán này.
Cầm cái ly, ánh mắt của Mộc Tuyết Dương thỉnh thoảng lại bay ra phía cổng, Linh sao giờ này vẫn chưa tới.
….
“Thật xinh đẹp…”.
Không biết là tiếng kinh ngạc của ai, ánh mắt của mọi người đều bị những người ở ngoài cổng thu hút.
Ánh mắt màu tím lạnh lùng mà mê người kia,khuôn mặt không lúc nào là không hoàn mỹ kia,người đàn ông đẹp đến kinh ngạc vừa mới bước vào trong hội trường kia, không phải là Ti Tu Dạ thì còn là ai nữa.Trên mình khoác một bộ vest nam dự tiệc màu lam bạc, nhìn thoáng qua chỉ là thuần một sắc thái, dưới ánh đèn,lại bỗng nhiên phản xạ ra ánh sáng lấp lánh.Thì ra có người đem tuyết làm thành những sợi nhỏ tinh tế chặt chẽ thêu lên bộ quần áo trước mắt đây,theo ánh sáng kia, phác họa ra khí thế hào hùng của một con rồng bạc,kết hợp dáng người tuyệt đẹp của Ti Tu Dạ,hai thứ hợp lại càng tôn lên vẻ đẹp cho nhau.
Mà người bên cạnh Ti Tu Dạ tất nhiên là Tiêu Dật mà mọi người chờ mong rất lâu rồi.Đôi mắt màu tím tinh xảo đặc sắc,lông mi dài dài như chiếc quạt nhỏ, chiếc mũi xinh xắn,cánh môi hồng mịn như những cánh hoa, nước da trắng nõn trơn mịn như sữa, hơn nữa nó lại còn có vẻ xa cách,khiến cho người ta càng muốn đến gần hơn.
Quần áo nó mặc chính là cùng kiểu dáng với Ti Tu Dạ, chỉ có điều của nó là màu trắng bạc,mà con rồng bạc đang gào thét khéo léo thêu ở dưới tay đã được chuyển thành một con rồng màu tím,màu trắng bạc lành lạnh cùng với màu tím trang nhã làm tôn lên khuôn mặt tuyệt đẹp đáng yêu của Tiêu Dật, càng thêm mê người.
Ở bên một góc của hai cha con, là Liêm Thu đi theo sau hoàn toàn mất đi hào quang rực rỡ, thật ra chiếc váy ngắn liền thân màu champagne kia,thoạt nhìn cũng xinh xắn động lòng người,đáng tiếc là không có ai thưởng thức.Bất quá Liêm Thu cũng chẳng thèm để ý, cặp mắt đắc ý đảo qua vẻ mặt kinh ngạc vì đẹp của mọi người,hận không thể ngửa mặt lên trời mà thét lớn, lớn tiếng tuyên bố, ha ha ha,đây là kiệt tác của gái già(*) ta đây.
(*) nguyên văn: lão nương, hehe thích troll chị Thu một tý ấy mà =)).
Đôi mắt màu tím thạch anh dạo qua một vòng,đối với những ánh mắt tha thiết quá mức của mọi người có một chút khó chịu, Tiêu Dật nhấp nhấp môi non mịn mềm mại.
Cảm thấy bé con bên cạnh không kiên nhẫn, Ti Tu Dạ cúi đầu xuống nhìn nhìn Tiêu Dật, nắm tay nó chặt hơn,khiến cho Tiêu Dật ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Sẽ ổn ngay thôi”.
“Ừhm”.Tiêu Dật khe khẽ gật đầu.
Mà người ngoài nhìn thấy con mắt đã muốn bắn ra ngoài rồi,sống đến từng ấy năm,sao lại chứng kiến cảnh vua máu lạnh nói với người bằng giọng điệu dịu dàng như vậy, chẳng lẽ đây là ảo giác sao?.
Sau đó, những người nhanh ý vừa thấy đôi mắt tím lam kia, liền hiểu rõ,cuối cùng chủ nhân của Ti gia cũng có nhược điểm rồi.