Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 48: Biểu lý bất như nhất




(*) Cái này bao gồm: bằng mặt không bằng lòng hoặc bằng lòng không bằng mặt 😀, không biết VN có câu nào tương đương không ta, ai biết chỉ cho ta.

Từ trong bệnh viện đi ra, vẫn chưa đi tới bến xe bus bên kia,Tiêu Dật đã bị một người chặn lại.

“Tiểu thiếu gia, đã lâu không gặp”.

Đứng trước mặt chính là người đưa tin của gia tộc, Quý Thanh Vân, vẫn nở một nụ cười như trước.

“Có chuyện gì sao?”.

“Lão gia bảo ta tới đón ngươi tới gia tộc”.

Tiêu Dật lưỡng lự nói:“Ta muốn về nhà ăn cơm chiều”.

Theo những biểu hiện lúc trước, xem ra Ti Tu Dạ không phải không thích gia tộc mà là cực kỳ chán ghét gia tộc, nếu một mình tùy tiện đi theo cái tiên nham hiểm này, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Không có vấn đề gì, ta đã liên lạc với Lâm quản gia, báo cho hắn biết ngươi ở lại gia tộc ăn cơm”.

Thấy Tiêu Dật có ý không muốn đi, Quý Thanh Vân cũng không nóng nảy: “Tiểu thiếu gia tới nơi này để thăm người bệnh sao?”.

Tiêu Dật gật đầu, thật là, có thể ở chỗ này mà tìm thấy ta, ta không tin ngươi cái gì cũng không biết,lại còn ở đấy giả vờ giả vịt.

“Thật ra hôm nay lão gia mời ngươi tới,cũng là bởi vì mấy trưởng lão của gia tộc xuống núi đến, muốn giới thiệu ngươi làm quen một chút”.

Trưởng lão của gia tộc, chẳng lẽ…

Tiêu Dật ngẩng đầu đánh giá vẻ nhàn hạ của Quý Thanh Vân, sau đó vẫn là đồng ý: “Được, ta đi cùng ngươi”.            



Xe tiến nhanh vào trong gia tộc, vẫn là yên tĩnh như thế, không một tiếng động nhỏ,Tiêu Dật không khỏi tò mò, trong gia tộc này chỉ có Ti Ngự Long ở thôi sao?.

Hình như đoán được ý nghĩ của Tiêu Dật, Quý Thanh Vân tủm tỉm cười mà nói: “Tuy nơi này nói là gia tộc, nhưng cũng chỉ có một mình lão gia ở, những người khác trong tộc của hắn đều dọn đến trung tâm thành phố…Chúng ta tới nơi rồi, mời tiểu thiếu gia xuống xe ”.

Lần trước, Tiêu Dật do vội vàng mà lạc đường và đi thám hiểm, lúc này có Quý Thanh Vân dẫn đường, bọn họ rất nhanh liền đi tới một cái sân yên tĩnh.

Đối diện với cánh cửa, trong đại sảnh có vài người ngồi  trên ghế bành ở chính giữa chính là  lão gia của Ti gia, Ti Ngự Long.

“Tiểu Dật tới rồi, lại đây ngồi đi”.

Ti Ngự Long nhã nhặn cười, ngoắc ngoắc tay để cho Tiêu Dật tiến tới.

Mà Quý Thanh Vân lại là yên lặng hành lễ, lặng lẽ rời khỏi.

“Thái gia gia tìm Dật Dật có chuyện gì a”.

Nhảy tung tăng chạy vào đại sảnh, mắt hồn nhiên mà nhìn quanh một vòng, đem ba người không quen đang ngồi quét qua một lượt.

Ngồi ở bên trái Ti Ngự Long là một cụ già ăn mặc lòe loẹt đang vắt chéo chân rung rung, thật giống như một tên vô lại đường phố.

Ngồi ở bên phải Ti Ngự Long là một phụ nữ trung niên dáng người nhỏ gầy, vẻ mặt lạnh lùng, cùng với vẻ mặt Tu Tu Dạ giống nhau.

Mà người ngồi cạnh cửa, là một người đàn ông to con trung niên mặc quần áo vải thô, nhìn cơ bắp rắn chắc, bả vai to rộng cùng với nước da đen, so với công nhân lao động không kém phần.

“Đến đây ngồi này”.Ti Ngự Long vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, “lão Ngô, A Linh, Tiểu Dã, đây chính là chắt trai của ta”.

Tiêu Dật ngoan ngoãn ngồi lên ghế, thấy ánh mắt của ba người kì lạ kia giống như đèn pha soi về phía mình, cơ thể hơi co lại, cánh tay bé nhỏ bám chặt lấy tay áo của Ti Ngự Long.

“Thái, gia gia….”.

Ánh mắt của cụ già có kiểu ngồi như không ngồi, mập mờ nhìn về hướng Tiêu Dật cười hắc hắc, cười đến mức Tiêu Dật nổi hết cả da gà da vịt lên.

Mà phụ nữ như khối băng kia, thản nhiên lạnh lùng, cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng trực giác của Tiêu Dật cảm thấy rằng vị thím này không có thích mình, vì sao ni?.

Chỉ có người đàn ông vạm vỡ kia coi như là bình thường, thật thà chất phác cười cười, dời tầm mắt nhìn.

“Không sao, Tiểu Dật a, ba người này chính là nhân vật cấp nguyên lão của Ti gia, hôm nay thật vất vả xuống núi tới đây, ngươi thân thiện làm quen một chút đi”.Ti Ngự Long ha hả cười.

Nguyên lão? Trong lịch sử lâu nhất của Ti gia, chỉ có  ‘y’ ‘võ’ và ‘khí’, hơn nữa đều là từ ba bộ này sinh sôi phát triển ra, toàn bộ đều tập trung về trụ sở của ba bộ quản lí, vừa đúng là ba người trước mặt, sẽ không trùng hợp như thế chứ?.

“Đây là ‘Y’ Thủ -Ngô Cù gia gia, đây là ‘Võ’ Khôi Bạch- thím Linh Bạch, còn đây chính là ‘Khí’ Quân Dã -bác Triều Dã”.

Nghe Ti Ngự Long giới thiệu từng người, Tiêu Dật càng cảm thấy câu nói ‘con người không thể nhìn bề ngoài’ rất có lý.

Nhảy xuống ghế, lon ton chạy đến bên Ngô Cù, ánh mắt tử sắc ngây thơ đầy tò mò: “ Ngô gia gia là bác sĩ phải không a?”.

Ngô Cù nhếch miệng cười: “Không phải a”.

“….”.Trán Tiêu Dật xẹt qua ba đường hắc tuyến.”Vừa rồi thái gia gia chẳng phải nói ngươi là cái gì y thủ đó sao?”.

“Ta không phải, người ta là một lão già vô dụng không có việc gì làm thôi, đối với y học, không biết một chút nào a ”. Ngô Cù học theo âm thanh em bé của Tiêu Dật.

Hai má khuấy động, cái gì a, sao lại có một người lấc ca lấc cấc như thế chứ? Không những thế lại còn đường đường đứng đầu một bộ? Tiêu Dật bất mãn.

“Được rồi, được rồi, Tiểu Dật, Ngô gia gia của ngươi tính cách chính là như vậy, hắn luôn luôn không thích khoe khoang bản thân mình, cho nên mới nói mình không phải bác sĩ ”.Ti Ngự Long ở một bên hòa giải.

“Oa, vậy Ngô gia gia sẽ trị rất nhiều rất nhiều bệnh rồi”.

“Ha ha, bé con, người ta nói cho ngươi nghe, người ta cái gì cũng không hiểu, sao ngươi vẫn không hiểu chứ?”.

Vươn tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật, bộ dạng của Ngô Cù rất giống một kẻ vô lại.

Ta, nhịn, nếu không phải vì A Phong…Tiêu Dật mạnh mẽ giữ vững khuôn mặt vui vẻ khả ái, ngẫu nhiên có một loại ảo giác giống như ông lão này nhìn thấu được bản thân mình.

“Tiểu Dật qua đây chào thím Bạch một tiếng a”.

Tiêu Dật sợ hãi mà khép lép đi lại, đối với khuôn mặt lạnh như băng của Bạch Linh, nhỏ giọng nói: “Chào,thím,Bạch”.

“Chú Long”.Bạch Linh không thèm nhìn Tiêu Dật một cái, “Ta không biết đứa bé này có khả năng đảm nhận chức gia chủ hay không, Tiểu Hoàn so với hắn thích hợp hơn”.

Tiêu Dật bên ngoài diễn ra vẻ mặt sợ hãi, trong lòng đang vỗ tay hoan hô, nhanh đưa ta ra khỏi danh sách người ứng cử vị trí gia chủ đi.Chỉ có điều, lại đi cũng phải nói lại, Tiểu Hoàn là ai?.

Không đợi Ti Ngự Long lên tiếng, Dã Triều đã mở miệng rồi:”Chị Bạch, ta xem đứa bé này vẫn còn nhỏ, sau này có thể rèn luyện thêm, có lẽ cũng không tệ lắm. Ta biết Tiểu Hoàn đứa nhỏ này rất khá, ngươi một tay nuôi lớn hắn, tự nhiên sẽ vì hắn mà tỏ ta bất bình.Nhưng chú Long vẫn còn chưa nói gì, người được chọn vào chức gia chủ cũng chưa có định đoạt, ngươi làm sao lại biết Tiểu Hoàn sẽ hơn chứ? Ngươi đừng làm đứa bé này sợ, hắn cái gì cũng chưa hiểu”.

‘Võ’ Khôi tự mình có nuôi lớn một đứa trẻ, vẫn xem mình đối thủ cạnh tranh, thế thì chẳng phải mình sẽ nhanh chóng được xóa tên khỏi những người ứng cử vị trí gia chủ rồi sao? Bọn họ nói gì ta cũng mặc kệ chính là chăm chú nhìn lão ‘Y’ thủ kia.

“…Khụ khụ, A Linh, Tiểu Hoàn như thế nào, ta đều để trong mắt”.Ti Ngự Long nhanh chóng kịp phản ứng, dùng sức ho khan vài tiếng nhắc nhở, nhìn Tiêu Dật,nụ cười của Dã Triều cũng phục hồi lại “Đơn giản là con mắt màu tím của hắn, chính là nhân tố có lợi rất lớn, ngươi gấp cái gì? nhóc Dật của ta đây, cũng có muốn làm gia chủ Ti gia đâu cơ chứ”.

Nghe được Ti Ngự Long kêu tên mình, Tiêu Dật theo thói quen muốn ngẩng đầu mỉm cười.

“Không được cười!”.Ti Ngự Long lớn tiếng nói, làm cho tâm trí của Tiêu Dật tỉnh lại, cũng đưa tới những cái liếc mắt khó hiểu từ người khác.

“Thái gia gia…”.

“Ha ha,ta muốn nói, Tiểu Dật có đói bụng không, không bằng chúng ta đi ắn cơm đi, ha ha”.Ti Ngự Long cười, cái tên nhóc con hư hỏng này, cũng không xem đang ngồi với những người bao nhiêu tuổi, vạn nhất nếu huyết áp tăng cao tim không chụi được, thì phải làm sao? Còn có các ngươi, nhìn ta làm gì, ta kích động như vậy không phải là vì lo nghĩ cho sự an toàn của các ngươi sao, hừ!.