Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 44: Tranh phong cật thố




Cùng Mộc Tuyết Dương từ dãy phòng học bên kia đi tới, trên đường gặp Lưu Minh.

“Hóa ra các ngươi quen biết nhau rồi a”.Lưu Minh tủm tỉm cười nhìn hai người.

Đối với ánh mắt nghi vấn của Tiêu Dật, Lưu Minh vỗ vỗ Mộc Tuyết Dương: “Trò Mộc Tuyết Dương này là học sinh đặc biệt của trường, với lại tình huống của hắn cũng đặc biệt, bởi  ta tới là vì phụ đạo bài học cho một mình hắn.Vừa vặn trò Ti Lưu Dật cũng trong phạm vi quản lý của ta, cho nên ta mới nói, cho các ngươi cùng học một chỗ,cũng có thêm được một người bạn tốt”.

…..

Hai tiết cuối cùng vào giữa trưa là hai tiết ngoại khóa, trong khoảng thời gian này Tiêu Dật đến văn phòng của Lưu Minh để hắn phụ đạo thêm cho nó.

Mà ba đứa bọn Ti Lưu Cẩn có đôi khi cũng chuồn sang đây làm chút bài tập, hoặc là sau khi tan học đến chờ Tiêu Dật cũng về nhà.

Hôm nay ba cái đầu củ cải đỏ đều tập trung đông đủ ở đây.

Chủ yếu là bởi cái tiểu ca ca hồi trưa, làm cho trong lòng ba người nghi ngờ, cũng cảm thấy có nguy cơ, nói tóm lại là cảm thấy mối quan hệ của hắn và Tiêu Dật trông lúc ấy thật không đơn giản. Vì vậy muốn lại đây thám thính tình hình quân địch.

“Linh, tại sao nơi này lại phải có điều tuyến(*) vậy”.

(*) điều tuyến: tiếng anh là stripline hoặc microstrip,giải thích thì dài dòng quá,nói túm lại nó như đường dây điện ấy,cái thuật ngữ bên điện tử ta cũng lười dịch L.

Tiêu Dật bất đắc dĩ mà nhìn vào trong mắt Mộc Tuyết Dương lóe nên tia đùa dai, nó tin,nếu không có thân thể ốm yếu này, với tính cách của A Phong, hắn ngất định sẽ ồn ào đến ngất trời rồi.

Mộc Tuyết Dương buồn cười mà nhìn ba tiểu P hài vây quanh Tiêu Dật đi vào văn phòng, ở một bên làm bài tập cũng không tập trung, dù sao vẫn dùng mắt len lén hướng phía bọn chúng liếc một cái, làm cho trong lòng hắn ngứa ngáy, trong bệnh viện đã nhàm chán đến muốn điên, bây giờ, có thể ‘chế thuốc đưa tới cửa’ đã đến rồi.

“Ca ca này sao cái gì cũng không biết, luôn muốn hỏi Dật Dật?”.Ti Lưu Giác vẻ mặt hồn nhiên, lời nói cũng tăng thêm vài phần châm chọc.

“Bởi vì ta bị ốm a, không có thời gian đi học, ai, khụ khụ …khụ khụ…”.Mộc Tuyết dương một chút cũng không tức.

“A Phong”.Tiêu Dật đưa tay ra,trong mắt lộ vẻ lo lắng, thân thể như vậy, còn có thể chống đỡ được bao lâu?.

Không xong rồi, vốn dĩ muốn giả bộ một chút, cuối cùng ho khan đến dừng không được rồi, Mộc Tuyết Dương cười khổ, ấn cái nút bên cạnh tay vịn, bắn ra hai viên thuốc.

“Ta khá hơn nhiều rồi”.Nuốt thuốc vào, Mộc Tuyết Dương hướng Tiêu Dật cười, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thì thực sự không giống như nói.

“Dật, ca ca này bị ốm rất nặng, ngươi không nên dựa gần hắn quá, có thể sẽ bị lây bệnh đó”.Ti Lưu Cẩn chính là nhìn thấy bàn tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Tiêu Dật không vừa mắt.

Tiêu Dật quay đầu lại lạnh lùng nhìn Ti Lưu Cẩn một cái,không nói năng gì.

Mà Ti Lưu Cẩn bị một cái nhìn lạnh lùng như vậy trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, hoang mang mà bắt lấy cánh tay của Ti Lưu Du bên cạnh, Dật là bị làm sao vậy?.

“Dật Dật …Tiểu Cẩn không có ý gì…Hắn chỉ là…”.

Ti Lưu Du không biết nên tìm từ như thế nào, là một nữ sinh, bản năng của nàng đối với tiểu ca ca bị bệnh nặng này có vài phần đồng cảm, cho nên lúc trước nàng cũng không giống như hai đứa em mang theo vị chua mà mở miệng như vậy.

“Ngươi sẽ khá hơn”.Tiêu Dật nắm chặt tay Mộc Tuyết Dương,không để ý đến mấy đứa nhỏ đang luống cuống tay chân phía sau.

“Ừ”.Mộc Tuyết Dương biết rõ năng lực của Tiêu Dật mà mỉm cười.

“Ơ kìa, các ngươi sao vẫn còn ở đây? Đã tan học rồi biết không?”.Lưu Minh vừa mới bị kêu đi họp đi tới, không có một chút mảy may cảm nhận được bầu không khí kỳ quái của nơi này: “Mau dọn dẹp rồi về nhà đi thôi”.

Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ nhã nhặn chờ ở cửa, trên mặt lộ vẻ lo lắng cùng vui mừng đan xen nhau:.

“Dương”.

Là Mộc Tuyết Thần người xuất hiện công khai rất nhiều của Mộc gia, Tiêu Dật sau khi nhìn thấy hắn,trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một vấn đề, kề sát Mộc Tuyết Dương.

“Gần đây xuất hiện tin đồn về chuyện tranh giành vị trí gia chủ Mộc gia, là thật hay giả?”.

“Linh, đừng lo lắng”.Mộc Tuyết Dương nhàn nhạt nói: “Mộc Tuyết Thần là một người anh trai tốt. Nếu hắn muốn liền cho hắn là được rồi”.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Dật, khuôn mặt đáng yêu căng ra như vậy, Mộc Tuyết Dương bắt đầu nói đùa: “Đến lúc đó, ta có thể sẽ không có nhà để về,ngươi phải thu nhận và giúp đỡ ta nha”.

“Được”.Tiêu Dật cũng coi đó như một lời hứa hẹn thông thường.

“Dương, chúng ta cần phải về nhà”.

Đúng lúc mà nói chen vào,Mộc Tuyết Thần cũng không ngại hai người ở bên kia thì thầm to nhỏ, thời điểm Dương sau khi tỉnh lại đã mở rộng lòng mình ra rất nhiều.

“Như vậy đi, mai gặp lại”.Mộc Tuyết Dương nói.

“Ngày mai gặp”.Tiêu Dật vẫy vẫy tay.

Mộc Tuyết Thần hướng về phía Tiêu Dật gật gật đầu, giúp Mộc Tuyết Dương rời đi.

“Dật…”.

Ti Lưu Cẩn ở phía sau Tiêu Dật sợ hãi mà kêu lên một tiếng.

Xoay người, Tiêu Dật đối với ba chị em Ti gia trịnh trọng nói: “Mộc Tuyết Dương là bạn của ta”

“Xin lỗi”.Ba người cúi đầu.

“Chúng ta về đi”.Nói xong,Tiêu Dật đi nhanh về phía trước.

“…Hử!”.

Ý thức được Tiêu Dật đã tha thứ cho mình rồi, ba đứa cũng bắt đầu dùng đôi chân ngắn nhỏ bước theo sau.



“Ta đã trở về”.

“Ừ”.

Rơi vào cái ôm quen thuộc Tiêu Dật ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một chút.

“Nhớ ta không?”.

“Có”.

Trả lời giống như thường lệ, làm cho ánh mắt nam nhân phía sau bắt đầu chìm vào u ám rồi.

“Ngươi từ khi nào lại cảm thấy hứng thú với y học vậy?”.Giật lấy quyển sách trên tay Lưu Dật, Ti Tu Dạ giống như nói chuyện bình thường, nhưng phía sau lại ẩn giấu một đốm lửa.

“Hôm nay”.

Tiêu Dật vẫn như cũ không có phát hiện ra, tiếp tục cầm lấy sách lật xem.

“Để ta đoán xem, Mộc Tuyết Dương, phải không?”.

Ti Tu Dạ xoay mạnh người Tiêu Dật lại, một tay nâng cằm nó lên.

Vừa mới trở về đi qua phòng khách, bên tai truyền đến âm thanh ầm ĩ của mấy đứa nhỏ vây quanh quản gia Lâm hỏi về gia chủ kế tiếp của Mộc gia, từ người sống đời sống thực vật kỳ tích tỉnh lại, chuyện của Mộc Tuyết Dương, liền phát hiện ra có vấn đề rồi.

“Ngươi muốn làm gì hắn?”.Tiêu Dật cảnh giác hỏi.

“Vừa rồi ta còn không muốn làm gì hắn, nhìn nguơi như vậy, chẳng qua nói ra hắn một chút, ngươi liền khẩn trương như vậy, ta bây giờ ngược lại muốn làm gì hắn rồi đấy”.Ti Tu Dạ mắt híp lại.

Thấy khuôn mặt Tiêu Dật càng ngày càng lạnh, Ti Tu Dạ nhụt chí mà ôm nó vào trong lòng: “Vì sao ngươi lại ngốc như vậy chứ?”.

Bị Ti Tu Dạ không hiểu sao thình lình mềm ra, lại bị những lời trách móc không có thật, Tiêu Dật dựa vào ngực Ti Tu Dạ nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trước xem có bỏ sót trọng điểm nào hay không.

“Ta là ghen tỵ a”.Đối với kết cấu đầu óc kỳ quái của Tiêu Dật không ôm bất cứ hi vọng nào,Ti Tu Dạ thẳng thắn mà nói.

“Chỉ là người vừa mới gặp qua có một lần, ngươi đã vì hắn mà nghiên cứu y học,đối với ta ngươi lại tuyệt không quan tâm”.

Hắn không phải là người mới gặp qua một lần,Tiêu Dật ở trong lòng yên lặng mà trả lời.

“Ta…”.

“Dật Nhi, ta hối hận rồi, lúc trước vì cái gì lại muốn nói chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thì ta sẽ sủng ái thật nhiều chứ?”.Ti Tu Dạ gắt gao ôm lấy Tiêu Dật, giống như nó ngay lúc đó sẽ tan biến mất.

“Hẳn là cần thêm một điều kiện, ngươi phải tốt với ta một chút, phải quan tâm tới ta, nghĩ tới ta, không được phép tốt với người khác như tốt với ta”. (Đây là một điều kiện ấy hả =]]]]]]]]).

Ngươi còn là một đứa nhỏ sao? Tiêu Dật ở trong lòng thầm hỏi, người khác nghe thấy những lời này lại tưởng bọn tiểu quỷ Ti Lưu Cẩn nói ra ấy chứ.

Tuy rằng trong lòng cảm thấy người nam nhân này có bao nhiêu trẻ con, nhưng Tiêu Dật lại vươn tay ôm lấy cổ.

“Ngươi, là không giống”.

Ngươi là không giống,cùng Ti Lưu Giác, Ti Lưu Du, Ti Lưu Cẩn hay thậm chí là Mộc Tuyết Dương,cũng đều không giống. Ta đây không biết vì sao, cũng không biết rốt cuộc làm sao lại không giống, nhưng, ngoại trừ gia chủ Ti gia,ngoại trừ  cha của Tiêu Dật, ngươi ở trong lòng ta,còn có một cái tên, gọi là Ti Tu Dạ.