Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 23: Chính thức kiến diện




“Tiểu thiếu gia?Tiểu thiếu gia”.Lâm Văn Thanh nhẹ nhàng gọi Tiêu Dật dậy.

“Ừ?” Tiêu Dật mơ màng mà mở mắt: “Chuyện gì?”.

“Ngươi như thế nào lại chạy đến đây?Đây là cấm địa của ông chủ,mau đứng lên đi”.Lâm Văn Thanh trong lòng đối với việc tiểu thiếu gia còn chưa biết chuyện gì xảy ra mà cảm thấy đồng tình.

“Ta?”.Tiêu Dật ngồi dậy,khó hiểu mà phát hiện mình nằm ở một căn phòng xa lạ. “Ta không phải ở  ——————”.

“Được rồi,đại tiểu thư bọn họ tìm ngươi khắp nơi đến phát điên rồi,chúng ta xuống lầu đi”.Tỉ mỉ thu dọn giường cẩn thận,Lâm Văn Thanh cắt ngang lời Tiêu Dật.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

“Dật Dật,ngươi làm sao dám chạy lên lầu ba chứ?Đều tại chúng ta không cùng ngươi nói rõ ràng”.

“Dật Dật,về sau ngàn vạn lần không cần đến chỗ ấy,daddy sẽ tức giận”.

“Dật,ngươi đừng lo lắng,chúng ta sẽ bảo vệ ngươi”.

Tiêu Dật bước xuống cầu thang liền quay mắt về phía ba khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng.

Ba người bọn họ đều không có nói chính mình có bao nhiêu lo lắng tìm Tiêu Dật,cũng không có oán giận Tiêu Dật,cũng không có nói gì một tiềng cũng mất tiêu,trên mặt đơn thuần là vì hắn mà bất an và quan tâm.

Tiêu Dật mê muội rồi,tại đây trong loại nhà quyền thế này,bình thường không phải là tranh đấu gay gắt sao?Vì lợi ích của mình không từ thủ đoạn nào,giẫm lên anh em thân nhân của mình mà đi lên,đó mới là sinh tồn chi đạo sao?.

“Dật Dật (Dật)?”.

“Ta không sao,thật xin lỗi,cám ơn”.Tiêu Dật áp chế nghi vấn trong lòng,mỉm cười mà nói.

Nguyên nhân chính là vì Tiêu Dật nhân tình thế sự gì cũng đều không hiểu,chỉ là từ trong sách sơ sài mà nhớ kĩ những điều tăm tối của thế giới,cho nên hắn có thể phân biệt ý tốt của con người rốt cuộc là thật hay giả,cho nên hắn mới có thể không tự chủ được đối với Ti Lưu Du bọn họ mà yên lòng.

Mặc dù trước kia đã thấy qua nụ cười nghiêng thành của Tiêu Dật,đề kháng của ba tiểu P hài cũng chẳng  tốt lên,vẫn một trận ngây ngốc.

Mà lần đầu tiên được nhìn thấy Tiêu Dật mỉm cười,Lâm Văn Thanh cảm thấy huyết áp của mình tăng một cách chóng mặt,trong lòng cảm thán ông trời như thế nào cho Ti gia một kẻ ‘họa thủy’(*) như thế này.

(*) họa thủy: kẻ gây tai họa nhưng ta để nguyên gốc cho hay

“Tiểu thiếu gia,ông chủ vừa mới trở về một chuyến,hắn nói…”.Lâm Văn Thanh ấp úng.

“Bác quản gia, có phải hay không dadday muốn phạt Dật Dật?”.

“Daddy làm sao có thể như vậy,thật quá đáng ”.

“Bác quản gia,ngươi nói mau a!”.

“Ông chủ nói không cần chuẩn bị phòng cho ngươi”.Lâm Văn Thanh nhỏ giọng mà nói.

“Nga”.Tiêu Dật nhàn nhạt mà lên tiếng.

Ti Lưu Cẩn nóng nảy:“Vậy Dật ngủ chỗ nào?”.

“Dật Dật,vừa rồi chơi trò chơi là ta thắng,cho nên ngươi phải ở trong phòng ta.Không chuẩn bị phòng cho ngươi thì cũng không chuẩn bị rồi,hai người chúng ta ở cùng một chỗ”.Ti Lưu Giác kéo tay Tiêu Dật.

“Ông chủ cũng không nói gì,nhưng mà…Nhị thiếu gia,ngươi…”.Lâm Văn Thanh khó xử mà nhìn thấy các thiếu gia không thuận theo.

“Không cần,các ngươi đừng làm Lâm quản gia khó xử,bác quản gia sẽ tìm một chỗ có thể cho người ngủ cho ta ngủ là được rồi”.Chính bản thân Tiêu Dật cũng tuyệt không chút lo lắng,dù sao hắn đối với loại yêu cầu vật chất cũng không cao.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Thời điểm Ti Tu Dạ trở về Ti gia đã khuya rồi,gần như là nửa đêm.

“Ông chủ”.Lâm Văn Thanh đứng vững mà chờ Ti Tu Dạ về, “Theo căn dặn buổi chiều của ngươi,đội lắp đặt thiết bị đã hủy bỏ rồi.”

Ti Tu Dạ mặt không chút thay đổi,gật gật đầu,hướng trên lầu mà đi.

“Ông chủ!”.Lâm Văn Thanh gọi Ti Tu Dạ lại: “Tiểu thiếu gia vừa mới đến cho nên mới nhầm xông lên lầu ba,hắn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi,vừa rời khỏi mẹ của mình,xin hãy,xin ông chủ không nên đối với hắn quá nghiêm khắc như vậy”.

Nghe Lâm Văn Thanh nói một phen,Ti Tu Dạ biết hắn đã hiểu sai ý trong lời nói buổi chiều của mình rồi “Hắn ở đâu?”.

“Ta tạm thời ở phòng chơi xếp một cái giường,tiểu thiếu gia ngủ ở nơi này”.

Nhìn theo bong dáng của Ti Tu Dạ,Lâm Văn Thanh không tự chủ được mà rùng mình một cái,vừa rồi cái nhìn kia của ông chủ,lạnh quá.

Thật là,lần đầu tiên,nhìn thấy ông chủ cảm tình tiết ra như vậy.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Lâm quản gia đồng thời thật vất vả với ba tiểu hài tử kiên trì muốn theo Tiêu Dật cùng ngủ ở phòng chơi mà quay về trên giường,Tiêu Dật vừa mới ngủ không bao lâu mơ hồ cảm thấy một ánh mắt.

“Ai đó”.xoa con mắt,nương theo ánh đèn của hệ thống bảo vệ ngoài cửa sổ.Tiêu Dật thấy bóng một nam nhân đứng ở cạnh cửa.

“Ngươi là ai ——————”.Tiêu Dật vừa mới lạnh giọng chất vấn,ngay khi nam nhân bước từng bước tới phía trước mà ảo não thu khẩu.

Tóc đen dài đến thắt lưng,trong bóng đêm chớp động ánh sang tím yếu ớt, khuôn mặt  hoàn mỹ không tỳ vết tựa như là tác phẩm tốt nhất của ông trời,mắt thâm thúy,mũi cao thẳng,môi mỏng mê người,nước da tựa như đồ gốm thượng hạng,dáng người tỉ lệ hoàng kim,hơi thở đế vương không ai bằng,mặc cho ai nhìn đều không khỏi than một tiếng,thiên chi kiêu tử.(**)

(**)thiên chi kiêu tử: con cưng,đứa con được cha mẹ chiều sinh kiêu,con cưng của trời.

Như vậy màu mắt  không giống người bình thường,tư thế giống như thần,có thể trong Ti gia đi lại không bị nhân viên bảo an bắt lại,trừ hắn ra,Ti Tu Dạ,ngoài ra,còn có thể là ai?

“Ngươi nói ta là ai?”.Ti Tu Dạ ung dung thản nhiên mà bắt giữ được ảo não chợt lóe trong mắt Tiêu Dật,lập tức giả vờ bộ dáng hồn nhiên.

Nghe được Ti Tu Dạ trầm thấp mở miệng,bên trong đôi mắt lấp lánh toát ra quang mang,thậm chí còn có một nụ cười thản nhiên,Tiêu Dật cơ hồ hoài nghi kết luận vừa rồi.

Là ai nói Ti Tu Dạ,là lãnh huyết đế vương của Ti gia,lạnh lùng vô tình,tích tự như kim.(***).

(***) tích tự như kim: tiếc từ như vàng,ý: người ít nói ấy mà

Thấy Tiêu Dật đóng chặt miệng,không rên một tiếng,Ti Tu Dạ bước đến gần vài bước,cúi đầu sát vào mặt Tiêu Dật,gần đến mức Tiêu Dật có thể thấy trong mắt hắn chính là bóng dáng của mình.

“Ta là cha của ngươi,Ti Tu Dạ”.