Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 135: Tình yêu của ta




Nụ hôn bất ngờ của Lâm Ảnh khiến cho Tiêu Dật ngây cả người, chờ đến lúc nó kịp phản ứng thì Lâm Ảnh đã buông nó ra và đứng chắn trước mặt nó.

Hiện tại nó không biết nên hỏi Lâm Ảnh vì sao hay là quay lại trấn an cái tên đàn ông đang phẫn nộ điên cuồng quyết không bỏ qua kia.

“Ơ kìa, không phải Tiểu Dật Nhi muốn về hay sao? Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi”.

Ti Tu Khải phát hiện xảy ra chuyện lớn không tốt, vội vàng mỗi tay kéo một người, tốn bao nhiêu sức lực mới kéo được hai người ra khỏi buổi tiệc, ngay cả chào hỏi cũng không kịp.

“Lâm Ảnh, cậu……”.Y Ân kinh ngạc nhìn Lâm Ảnh.

Nhìn bóng lưng Tiêu Dật biến mất, có lẽ Lâm Ảnh là người có tâm trạng vui nhất, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

“Y Ân”.

“Sao?”.

“Từ giờ trở đi cách tôi xa xa ra một chút”.

“Hả?”.

“Trước kia cậu ở cạnh tôi là vì giữ tính mạng, bây giờ nếu cậu tiếp tục đi theo tôi, rất có khả năng sẽ bị ảnh hưởng đấy”.

Tên đàn ông kia, sẽ làm thế nào đây? Ta rất mong chờ.

……

Bầu không khí trên xe áp lực trước nay chưa từng thấy, xe vừa mới dừng, Ti Tu dạ liền kéo Tiêu Dật về hướng đại sảnh.

“Daddy, Dật Dật, hai người về hơi……”. Sớm a…..

Nhìn thấy trước mặt trống không, Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác mở to hai mắt, tưởng bản thân bị hoa mắt rồi, nhưng mà tiếng sập cửa đinh tai nhức óc từ tầng 3 truyền xuống đã chứng minh bọn họ đích thực là đã nhìn thấy Ti Tu Dạ và Tiêu Dật.

“Có chuyện gì vậy?”.Hai chị em song sinh quay đầu hỏi Ti Tu Khải vừa mới bước vào cửa.

Cười khổ, Ti Tu Khải nói: “Tiểu Du Tiểu Giác, chú Khải của các cháu a, lần này đúng là chạy trời không khỏi nắng rồi. Chuyện này, chú tính định ra ngoài trốn đầu sóng ngọn gió đã, các cháu nói với dì Tiêu một tiếng, nhỡ may chú không về được thì cô ấy cứ mang theo Duệ Duệ kiếm một nhà khá giả nào đó đi”.

“………”.

Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác không hiểu chuyện gì nhìn Ti Tu Khải cảm tính vẫy vẫy tay chào mình, bối cảnh bi tráng rất nhanh chóng biến mất ở cổng.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?”.

“Hình như daddy rất tức giận đấy”.

Đôi chị em song sinh đứng ở Ti gia hai mắt ngơ ngác nhìn nhau, đoán tới đoán lui.

……..

Cổ tay bị Ti Tu Dạ nắm chặt có chút âm ỉ đau, Tiêu Dật vừa mới ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Ti Tu Dạ, chứ ‘đau’ định thốt lên lại nuốt xuống.

Ti Tu Dạ kéo Tiêu Dật vào phòng, dắt vào phòng tắm, sau đó buông tay, tìm một cái khăn rồi ngâm vào nước.

Đứng trong phòng tắm, Tiêu Dật có chút hoang mang, từ lúc đó đến giờ hầu như Ti Tu Dạ chưa mở miệng nói một câu nào, cho dù là trách mắng hoặc nổi giận, như vậy cũng tốt hơn là trầm mặc như bây giờ.

Xoay người lại, Ti Tu Dạ kéo Tiêu Dật qua, đặt chiếc khăn ẩm lên môi Tiêu Dật, bắt đầu chà chà.

Mặc dù chiếc khăn mặt cầm trên tay Ti Tu Dạ có là loại tốt nhất mềm mại nhất, nhưng hắn cứ cố sức mà chà đi chà lại như vậy, trên môi Tiêu Dật cũng sinh cảm giác đau, nhưng nó cố gắng chịu đựng.

“Á!”.

Tiêu Dật không khỏi khẽ kêu đau một tiếng.

Sau khi Ti Tu Dạ bỏ khăn xuống, Tiêu Dật còn tưởng đã kết thúc, ai ngờ Ti Tu Dạ đột nhiên cởi quần áo của nó ra.

Không được tự nhiên có, thẹn thùng có, chỉ trong chốc lát Tiêu Dật đã giống như trẻ em sơ sinh.

Ti Tu Dạ vẫn không lên tiếng ôm lấy Tiêu Dật, đem nó đặt vào bồn tắm nước ấm, tỉ mỉ kì cọ sạch sẽ từ trên xuống dưới.

Bởi vì hơi nóng của nước, cũng bởi vì Ti Tu Dạ rất nghiêm túc kì cọ từng chỗ một trên người, khuôn mặt của Tiêu Dật giống như trái táo đỏ, thỉnh thoảng tiếng rên rỉ không kiềm chế bị nó liều mạng kìm lại trong cổ họng.

Nhưng mà, hôn môi, không phải chỉ có miệng thôi sao? Vì sao phải tắm rửa toàn thân thế này?

Lúc Ti Tu Dạ kì cọ cánh tay của Tiêu Dật, động tác bỗng nhiên dừng lại, không đợi Tiêu Dật ngước mắt nhìn hắn, Ti Tu Dạ xoay người một cái, cứ thế đi ra khỏi phòng tắm.

“Daddy?”.

Tiêu Dật gọi một tiếng, nhưng không có tiếng trả lời.

Giơ tay lên, Tiêu Dật nhìn xuyên qua lớp hơi nước, thấy vòng tím bầm trên cổ tay kia, nó đứng lên lau khô nước trên người, mặc một bộ áo ngủ rồi đi ra ngoài.

Ti Tu Dạ cũng không đi ra khỏi phòng, hắn ngồi trên giường, bóng lưng rất cứng ngắc.

Im lặng thở dài một hơi, Tiêu Dật bò lên giường, từ phía sau ôm lấy hắn, đầu dựa vào bờ vai của hắn.

“Daddy, xin lỗi”.

Ti Tu Dạ vẫn như trước, không nói một lời nào.

“Là ta quá sơ suất, cha đừng có giận, có được không?”.

“Sẽ không có lần sau, Dạ”.

“Ta yêu ngươi mà, Dạ”.

Tiêu Dật không ngừng nói, cứ một câu rồi lại một câu, lúc nó nghĩ Ti Tu Dạ không thèm để ý đến nó nữa thì Ti Tu Dạ xoay người lại đè nó xuống giường.

Đôi mắt tím lam kia, có tức giận, có bất an, có hối hận, ba thứ ấy đan xen lẫn nhau.

Ngón tay thon dài chậm dãi lướt qua lướt lại trên cánh môi Tiêu Dật, sau đó dừng lại.

“Nơi này, là của ta”.

Lại xoa xoa nhẹ lên đôi mắt tím của Tiêu Dật.

“Nơi này, là của ta”.

Sau đó, mũi, tai, tóc, mặt, cổ, từng bộ phận trên cơ thể.

“Nơi này, nơi này, nơi này, nơi này,……là của ta”.

“Đúng, đều là của ngươi”.Tiêu Dật vươn tay lên sờ khuôn mặt của Ti Tu Dạ: “Ta là của ngươi”.

Ti Tu Dạ khẽ cầm cánh tay vươn lên của Tiêu Dật, ngón tay dịu dàng vuốt lên vết bầm tím trên cổ tay.

“Xin lỗi”.

Tiêu Dật lắc đầu, không phải lỗi của ngươi mà, nhưng mà không có cách nào mở miệng nói ra.

Người đàn ông có bộ dáng như thần này, lẽ ra phải ngạo nghễ nhìn tất cả mọi thứ bằng nửa con mắt, nhưng mà khuôn mặt hối lỗi như thế này khiến cho cho lòng nó có một tia ngọt ngào, lại có vài phần đau lòng.

“Dật Nhi, ta phải làm gì bây giờ?”.

Ti Tu Dạ lộ ra thần sắc mê mang.

“Ta đem con cột bên cạnh ta, bắt con yêu ta, nhưng mà, nếu như người con thật sự yêu là một người khác, ta nên làm gì bây giờ? Con mới 18 tuổi, con làm sao có thể khẳng định rõ ràng ta chính là người kia chứ. Ta không biết, lúc con yêu người khác ta sẽ thế nào, là buông tay hay là cưỡng cầu”.

“Con xem ta đi, hắn hôn con, sau đó ta làm con bị đau, ta không dám tưởng tượng sau này khi con ở bên người khác, ta sẽ làm ra chuyện gì.Ta rất yêu con  , nhưng mà, tình yêu này, sắp làm ta phát điên lên rồi, ta cũng rất sợ, sợ không kiểm soát được, sẽ làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi được”.

Vươn hai tay ra, Tiêu Dật đặt lên trên mặt Ti Tu Dạ, nhìn thẳng vào đôi mắt tím lam đang hoảng loạn đầy phức tạp.

“Dạ, ngươi thực sự cho là ta sẽ dao động sao? Chúng ta đã nỗ lực như vậy, vẫn chưa đủ nhiều sao? Không đủ nhiều để ngươi tin vào tình yêu của chúng ta sao?”.

“Mặc kệ ta là Linh, là Tiêu Dật, là Lăng Tiêu hay là Ti Lưu Dật, ta yêu ngươi, ta chỉ yêu ngươi và sẽ chỉ yêu một mình ngươi thôi”.

“Ti Tu Dạ mà ta yêu, là một người trước một đằng sau một nẻo, hắn thích chơi xấu thích ức hiếp ta, thích quy định ta không được làm cái này không được làm cái kia, không quan tâm đến nguyện vọng của ta, bắt ta đi ngủ, bắt ta ăn cà rốt, lại còn thích ăn dấm chua, hắn rất thờ ơ lạnh lùng, đến con của mình cũng không quan tâm, vô tình đến mức đem công ty đối thủ ăn đến bã xương cũng không chừa lại, mặc dù cả một nhà già trẻ lớn bé quỳ xuống cũng vô ích”.

“Hắn chính là một người như vậy, cho nên như thế ta mới yêu hắn. Bởi vì trong mắt hắn chỉ có một mình ta, trong lòng hắn tất cả đều là chuyện có liên quan đến ta, hắn quý trọng ta còn hơn bản thân ta, hắn lạnh lùng vô tình, nhưng hắn vì một câu nói của ta, một hành động của ta, một nét biểu cảm trên mặt ta mà thay đổi vẻ lạnh lùng vô tình của hắn, hắn khiến ta cảm thấy, trên thế giới này, có một người, tất cả mọi thứ đều vì ta mà sống, sẽ không phản bội, sẽ không vứt bỏ, sẽ không lìa xa”.

“Nếu như, ta nói nếu như, có một ngày, ta bỗng nhiên suy nghĩ mơ màng, tinh thần mơ hồ, nói đã phải lòng một người khác”.

Vẻ măt của Tiêu Dật đang ôn hòa trong chốc biến đổi, mắt sắc, hung ác vô cùng.

“Ngươi nhất định, nhất định, nhất định phải cướp ta về! Có nghe rõ không, không từ một thủ đoạn nào, cướp ta về!”.

“Như thế mới là Ti Tu Dạ mà ta yêu”.

Nói xong, Tiêu Dật ôm lấy cổ Ti Tu Dạ, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Đầu tiên cứ im lặng như thế mà hôn, sau đó, chậm rãi, từng chút từng chút một, vươn chiếc lưỡi, theo cánh môi liếm qua liếm lại.

Tiếp đó, nhẹ nhàng từ từ tiến vào phía trong thăm dò từng chút một,sau khi cảm thấy không có gì ngăn cản, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào, tiến vào khoang miệng ấm áp của Ti Tu Dạ.

Cái lưỡi tinh nghịch không an phận chỉ trong chốc lát đã đụng vào chiếc lưỡi không động đậy của Ti Tu Dạ, chốc chốc lại liếm liếm bên trong khoang miệng ấm áp, chốc chốc lại quay về khiêu khích chiếc lưỡi đang ngủ say kia.

Cứ cọ cọ xát xát như thế, cảm giác giống như chạm mà lại không chạm, khiến cho người ta trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, cứ như thế, có người nào đó muốn không ngứa cũng không được, hình tượng điêu khắc ra cũng không giữ được nữa rồi.

Một tay Ti Tu Dạ giữ lấy đầu Tiêu Dật, lưỡi cũng vươn ra quấn lấy cùng chiếc lưỡi đang nghịch ngợm kia.

“Aaa…..”.

Mãi đến khi gần như không thở được nữa Ti Tu Dạ mới buông Tiêu Dật ra.

Nhìn Tiêu Dật mặt đỏ bừng, đôi mắt tím bị che bởi một màn sương, đôi môi đỏ phơn phớt, khóe miệng còn dính chất lỏng dâm mỹ, cái miệng nhỏ thở hổn hển, Ti Tu Dạ cười ma quái.

“Nếu Dật Nhi đã nhiệt tình như vậy, vậy thì, ta không cần khách khí nữa”.

Đúng vậy, không cần khách khí, đó mới là, Dạ của ta.

Tiếp đó từng đợt thủy triều cuồng phong sóng lớn mãnh liệt cuộn trào, đợt sóng này nối tiếp đợt sóng khác, khiến cho Tiêu Dật không có thời gian rảnh nghĩ đến cái gì.

Lay động, rên rỉ, hét lên, nỉ non, giống như vô số tia sáng trong nháy mắt chợt lóe lên, cảm thấy đã trong giai đoạn thăng hoa đến đỉnh khoái cảm.

Dính chặt lấy nhau, quấn quýt lấy nhau, cứ như vậy, cứ như vậy, vĩnh viễn không rời xa.

Tình yêu của ta.