Đặt Tên Nàng Theo Tên Chàng

Chương 4




16.

Ngày hôm sau, Tần Giao tỉnh lại do đói bụng, vì đại hôn hôm qua nên nàng chỉ kịp ăn chút cháo và đồ ăn phụ trước khi trang điểm, sau đó nàng cả ngày không ăn gì.

Sau khi vào hôn phòng, vì không thể vén khăn trùm đầu lên, bàn rượu ngon và đồ ăn trong phòng cũng trở thành vật trang trí. Đến khi vén khăn trùm đầu lên, nàng lại càng không có thời gian để ăn.

Cộng thêm vận động nhiều và mệt mỏi, lúc này bụng nàng càng đói hơn.

Vì mới tân hôn, Mục Diễm không cần phải lên triều nên tuy trời đã gần sáng nhưng hắn vẫn ngủ trên gối của nàng.

Tần Giao lặng lẽ đứng dậy, nàng ngủ ở phía trong giường, hắn ở bên ngoài, thân hình cao lớn của hắn gần như chắn mất đường đi của nàng.

Nàng cố gắng di chuyển chân một cách cẩn thận, nhưng cơn đau như xé rách ở phần dưới cơ thể khiến nàng đành bỏ cuộc, nàng chỉ có thể cẩn thận chọc chọc vào lòng bàn tay hắn, cố gắng đánh thức hắn.

Thật ra Mục Diễm đã tỉnh lại từ lâu, thói quen bao năm cơ bản khiến hắn phải thức dậy trước giờ lên triều buổi sáng, tuy nhiên Tần Giao vẫn chưa tỉnh dậy, hắn cũng không muốn cử động để tránh đánh thức nàng.

Hắn cũng từng nghe nói đến nỗi đau của nữ nhân về đêm đầu tiên, mặc dù đêm qua hắn đã thương tiếc cho nàng và cố gắng cử động nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng cảm giác ngây ngất thực cốt tiêu hồn (*) ấy chỉ có thể thực tủy tri vị (**) làm hắn không nhịn được, lại yêu cầu thêm hai lần nữa khiến nàng bất tỉnh vì kiệt sức.

(*) Thực cốt tiêu hồn: cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái.

(**) thực tủy tri vị: ám chỉ trải qua chuyện một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa

"Đã tỉnh?"

Mục Diễm nhân lúc đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ngồi dậy, chỉnh lại bộ y phục bên trong có chút lộn xộn của nàng. Trong lúc nàng đang thất thần, hắn liền gọi nha hoàn đang đợi ngoài cửa vào giúp nàng thay đồ và tắm rửa.

"Chuẩn bị một ít cháo cùng đồ ăn phụ, nhẹ nhàng bổ dưỡng, Vương phi đói bụng rồi."

Mục Diễm không quen để người khác phục vụ nên đã đứng dậy, mặc quần áo rồi ngồi vào bàn chờ.

“Mọi việc đều đã được an bài xong, thưa Vương gia.”

Người trả lời là Thu Đường, nha hoàn nhất đẳng trong Vương phủ.

Tần Giao nghe vậy, không khỏi nhìn kỹ hơn về Thu Đường đang giúp nàng thay y phục, dung mạo xinh đẹp, nhưng quan trọng hơn là tâm tư nàng ta rất tinh tế, chắc chắn đã từng phục vụ trong Vương phủ đã lâu.

Trước đây nàng đã đọc và biết rằng, nam nhân có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, phụ nữ phải rộng lượng, Thu Đường đã hầu hạ Mục Diễm lâu như vậy, nàng có cần ban cho nàng ta chút địa vị không?

Bị nàng nhìn hồi lâu Thu Đường không khỏi hai tay run run, không khỏi hỏi: "Vương phi, búi tóc có gì không ổn ạ?"

"Không, không, tay của ngươi rất khéo, búi tóc của ngươi rất đẹp, ta thích đơn giản như thế này."

Tần Giao mỉm cười, tự hỏi liệu nàng có nên hỏi riêng Thu Đường về vấn đề này hay không, nếu nàng ta nguyện ý đến chỗ Mục Diễm mưu cầu tương lai sáng lạn, có thể đưa nàng ta làm di nương.

Thu Đường mơ hồ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhưng hiện tại Vương gia đang đợi Vương phi dùng cơm, nàng ta không thể hỏi thêm nữa.

Sau khi sửa soạn y phục xong, Thu Đường nhanh chóng nhờ người mang bữa sáng đến, sau đó cố ý bước sang một bên.

17.

Mục Diễm là người có học thức, mỗi động tác trong khi ăn đều vô cùng đẹp mắt, Tần Giao cảm thấy có chút xúc động, có lẽ đây chính là học sinh đắc ý của ma ma dạy quy củ.

“Ăn nhiều một chút, tối qua nàng mệt rồi.”

Đột nhiên trong bát có một miếng bánh hồng táo nhỏ, bàn tay cầm đũa của Tần Giao khựng lại, chợt nghĩ đến ký ức tối qua, nàng muốn vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào trong bát.

"Ta … ta no rồi."

Miễn cưỡng ăn xong chiếc bánh, Tần Giao dừng đũa, nhìn Mục Diễm chậm rãi ăn nốt phần còn lại.

"Ngày thường nàng cũng ăn ít như vậy à? Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?"

"Không phải, đồ ăn rất ngon, nhưng ta … ta cảm thấy không khỏe lắm, và cũng không thể ăn được nữa."

Tần Giao càng nói càng trầm mặc, dù sao loại chuyện này cũng không dễ nói.

Mục Diễm thính lực tốt, dù nhỏ giọng đến mấy cũng có thể nghe rõ, bị buộc tội thầm lặng như thế này, hắn có chút xấu hổ, đúng là hắn đã mất tự chủ.

"Ừmm... Ta được nghỉ trong vài ngày tới. Cùng nàng đi dạo quanh kinh nhé?"

"Tất cả đều nghe phu quân an bài."

Tần Giao vô cùng nghe lời, Mục Diễm rất cao hứng, lập tức nắm lấy tay nàng, muốn dẫn nàng đi một vòng trong phủ để làm quen với ngôi nhà tương lai.

Nếu không phải hắn quan tâm đến thân thể nàng thì bây giờ hắn đã đem người ra khỏi phủ luôn rồi.

Thu Đường nhìn bộ dáng ân ái của Vương gia và Vương phi,, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, Vương gia cuối cùng cũng không còn cô đơn.

Tuy nhiên, so với sự yên tĩnh trong Vương phủ, phủ đệ của Ninh Viễn cũng mới kết hôn ngày hôm qua có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều.

18.

Ninh Viễn đêm qua mới biết Tần Giao chính là Vương phi mà Nhiếp chính vương muốn cưới, và quan trọng hơn là nàng không lên kiệu của hắn mà đi gả cho Nhiếp chính vương.

Trong lòng hắn dâng lên một luồng lửa giận, chẳng lẽ nàng và Nhiếp chính vương đã quen nhau từ lâu rồi? Tiếp xúc với nàng trước giờ, hắn chưa bao giờ nghe nói nàng quen biết Nhiếp Chính Vương, và nàng thậm chí còn chưa bao giờ ra khỏi ngọn núi đó.

Có thể thấy, chính là họ không biết nhau, vậy mục đích của Nhiếp Chính Vương là gì? Nó có nhắm vào hắn không? Tần Giao thế mà thật sự đã phản bội hắn...

Ninh Viễn giấu đi sự nghi ngờ và bất mãn trong lòng, nở nụ cười vui vẻ, bước vào phòng, bắt đầu đêm tân hôn với Tô Duệ Linh đã chờ đợi đã lâu.

Một lúc lâu sau, Ninh Viễn mới nhờ người mang nước tới, tắm rửa sạch sẽ, sau đó hai người ôm nhau đi ngủ.

Tô Duệ Linh ôm tân lang, không giấu được nụ cười trên môi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng không thể cười được nữa.

Nàng đã nghe thấy một vài chuyện, mà cũng thật khó để nàng giả vờ như không nghe thấy những tin đồn đang lan ra bên ngoài.

Hẳn nhiên, những tin nhắn này đều do Mục Diễm viết, nhưng chúng chỉ cố tình che giấu thông tin và danh tính của Tần Giao, đồng thời che giấu việc họ (Mục Diễm và Ninh Viễn) có ý kết hôn cùng một người.

Hôm qua ngoài việc cưới nàng, Ninh phủ còn mang một chiếc kiệu nhỏ đến đón người khác?

Chẳng lẽ hắn định nạp thiếp mà không nói cho nàng biết sao? Còn muốn trực tiếp gạo nấu thành cơm, không cần phí sức cũng có thể làm cho nàng câm miệng?

Cũng may nữ nhân này nhận ra thân phận của nàng, không lên kiệu hoa, nếu không hôm nay Tô Duệ Linh nàng chẳng phải là làm trò cười cho người ta sao?

Thật giỏi cho việc thê thiếp đồng thú, thật giỏi cho Ninh Viễn!

Tô Duệ Linh lập tức đi vào thư phòng gây sự với Ninh Viễn vừa từ triều đình trở về.

19.

"Ta không biết phu quân có tri kỷ ở kinh thành, suy cho cùng cũng là Linh nhi không làm tròn bổn phận làm vợ. Linh nhi cũng không phải là người thiếu hiểu biết, nếu phu quân thật sự thích nàng ấy, Linh nhi sẽ cho người đến đón nàng về. Chỉ là di nương thôi mà, phu quân đâu cần lừa trên gạt dưới, lén lút cho người đến đón nàng trong ngày đại hôn?”

Tô Duệ Linh lời nói rất khéo léo, dù sao nàng cũng là một tiểu thư được Phủ Thừa tướng cẩn thận tu dưỡng hơn mười năm, với một chiều lấy lùi làm tiến, coi như là đã cho Ninh Viễn đủ thể diện.

"Linh Nhi nói gì chứ? Ta đã ở kinh thành này mới bao lâu? Ta tìm đâu được tri kỷ của mình ở đây chứ?"

Ninh Viễn ngừng bút, không viết nữa. Hôm nay khi mới thượng triều, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn, mọi người nhìn hắn với vẻ giễu cợt. Sau khi vào triều, hắn lại bị Thừa tướng cảnh cáo không vì lý do gì, hắn chỉ đành để trong lòng. Về nhà, hắn liền để cho Tống Nham thăm dò xem đã xảy ra chuyện gì, lúc này hắn mới ý thức được chuyện ngày hôm qua đã bị truyền ra ngoài.

Tin đồn này rõ ràng là nhằm vào hắn, bởi vì câu chuyện đó đã lược qua Tần Giao một cách sạch sẽ, chắc chắn là do Nhiếp Chính Vương làm ra, chỉ là không ngờ Tần Giao lại được Nhiếp Chính coi trọng như vậy...

"Trong lòng ta chỉ có nàng thôi, Linh nhi."

"Hôm nay ta thượng triều cũng mới nghe được một số tin đồn, vốn tưởng phụ mẫu ta sẽ không làm vậy, nhưng không ngờ..."

Vẻ mặt áy náy của Ninh Viễn khiến Tô Duệ Linh nghi ngờ phán đoán của chính mình, thậm chí hắn còn nhắc đến công công bà bà (*), chuyện này...

(*) công công, bà bà: cha chồng, mẹ chồng

"Phu quân, rốt cuộc là đã có chuyện gì? Phụ mẫu chàng đã làm gì đó phải không?"

"Linh Nhi, ta đã nói cho nàng biết điều này, xin nàng đừng tức giận phụ mẫu. Họ đã già và có chút bướng bỉnh …"

Thấy Tô Duệ Linh gật đầu, Ninh Viễn tiếp tục nói.

“Gia đình ta rất nghèo, ta được vào thư viện chỉ nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm, ta luôn ghi nhớ điều này. Trong sáu tháng thời gian ta lên kinh dự thi, đã có điều không may đã xảy ra với họ, chỉ còn lại một nữ nhi. Phụ mẫu ta thương hại nàng ta và cũng nhớ đến lòng tốt của họ, đợt này liền đưa nàng ta theo về kinh, họ nghĩ rằng ta sẽ cưới nàng ta và cho nàng ta một nơi nương tựa. Nhưng trái tim ta lại hướng về nàng, làm sao ta có thể đồng ý. Cho nên ta mua một cái viện nhỏ, sắp xếp cho nàng ta ở đó, ý định bảo hộ nàng ta cả đời, không cần lo cơm ăn áo mặc, nhưng cưới nàng ta là tuyệt đối không thể chấp nhận được.”

Ninh Viễn kéo Tô Duệ Linh ngồi xuống, nắm chặt tay nàng, suýt chút nữa nhấn chìm nàng trong sự trìu mến mà hắn tạo ra.

"Nhưng ta không bao giờ nghĩ được rằng, ngày hôm qua phụ mẫu lại phái người đến đón nàng ta. Có lẽ nàng ta không muốn gả cho ta, ta vừa rồi bảo Tống Nham hỏi thăm, thì biết trong sân đã trống rỗng, nàng ta đã dọn dẹp sạch sẽ và mang theo đồ dùng vàng bạc rời đi."

"Cuối cùng thì ta cũng có lỗi với hàng xóm của mình. Ta thậm chí còn không chăm sóc tốt cho nữ nhi duy nhất còn lại của họ..."

"Phu quân, chàng đừng nói như vậy, chàng đã làm rất tốt rồi. Là nữ nhân đó không chịu ở kinh thành mà tự mình rời đi, không liên quan gì đến phu quân."

Tô Duệ Linh lại an ủi Ninh Viễn đang đau buồn, phu quân nàng hóa ra lại tình cảm và chung thủy như vậy, sao nàng có thể không tin tưởng hắn.

Đây chính là năng lực của Ninh Viễn, Tô Duệ Linh rõ ràng là đến trách cứ hắn, nhưng hiện tại lại vì lời nói của hắn mà đi an ủi hắn.

"Linh Nhi, ta thật may mắn có được nàng. Tuy nhiên, phụ mẫu ta cũng cảm thấy không đành lòng khi làm như vậy với nàng, trong lòng bọn họ cũng có khúc mắc, tâm tình nhất định không thoải mái..."

"Phu quân yên tâm, sau này Linh Nhi sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, sẽ hết lòng phụng dưỡng công công bà bà"

Tô Duệ Linh ngay lập tức hứa hẹn, đối mặt với phu quân yêu thương của mình, làm sao nàng có thể khiến hắn thất vọng?

20.

"Tiểu thư, người có tin lời đại nhân nói không?" Mai Huyên không khỏi nhắc nhở tiểu thư của mình, chuyện này sao có thể chỉ bằng lời nói của đại nhân mà giải quyết xong được? Nó thực sự là đơn giản như vậy sao?

“Dù ta có tin hay không thì giữa phu thê không thể vì chuyện này mà rạn nứt được. Về chân tướng sự việc, thì ngày lại mặt ta sẽ nhờ phụ thân điều tra, khi đó ta sẽ biết."

Tô Duệ Linh đương nhiên không ngốc, cho dù nàng thích Ninh Viễn, đối với những chuyện này nàng cũng sẽ có để ý.

Không một nữ nhân nào có thể chịu được chuyện cát bay vào mắt mình như thế này, trừ khi nữ nhân đó không yêu nam nhân của mình.

Ninh Viễn muốn dùng cái miệng đó để xóa tan nghi ngờ? Trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế.

Nhưng điều Tô Duệ Linh có thể nghĩ tới, Ninh Viễn sao có thể không nghĩ tới. Hắn trong công việc luôn luôn tỉ mỉ, cẩn thận, lập tức ra lệnh giải quyết sự tình, đến lúc đó, Tô Duệ Linh tìm được cũng chỉ là phiên bản mà hắn đã nói mà thôi.

Việc nạp Tần Giao làm thiếp cũng đã không thành, Nhiếp Chính Vương chắc chắn hắn cũng không dám nói ra sự thật nên mới dám để người dưới tung tin đồn đó. Nhiếp Chính Vương cũng chắc chắn rằng hắn không dám làm rõ với Tần Giao, hắn sẽ không vì một nữ nhân vô dụng mà hủy hoại tương lai của chính mình, hắn cũng không muốn đắc tội Nhiếp Chính Vương.

Không thể không nói, Nhiếp Chính Vương tính toán rất giỏi, tin đồn hắn tung ra không chỉ có thể lấy lòng Tần Giao, mà còn dạy cho hắn một bài học, quả thực là kinh doanh không chịu lỗ...

Nghĩ ở một góc độ khác, Nhiếp Chính Vương càng coi trọng Tần Giao, chẳng phải hắn sẽ có nhược điểm sao?

Tần Giao thích hắn như vậy, chỉ cần hắn tìm được cơ hội, giải thích đàng hoàng, nàng nhất định sẽ tin tưởng hắn, dù sao nàng ngây thơ trong sáng như vậy, chưa bao giờ tính toán điều gì...

Chỉ cần hạt giống nghi ngờ được gieo trồng và tưới nước đúng lúc, hạt giống đó sẽ bén rễ và nảy mầm, giáng cho ai đó một đòn chí mạng vào thời điểm mấu chốt.