Đặt Tên Nàng Theo Tên Chàng

Chương 2




06.

Thời gian nửa tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, trôi qua rất nhanh.

Trong thời gian đó, Tần Giao mỗi ngày ngoài việc học quy củ trong viện, lại tự mình thêu váy cưới. Không phải Ninh Viễn không có chuẩn bị gì cho nàng, mà vì sư phụ từng nói, nữ nhân kinh thành từ nhỏ đều luyện tập nữ hồng, cho đến khi bắt đầu cập kê, các nàng đều tự mình thêu váy cưới. Đây cũng là thể hiện tâm ý và tình cảm của các nàng với phu quân tương lai.

Nàng nghĩ rằng người khác có thì Ninh Viễn cũng phải có.

Vì thế nàng đã bất kể ngày đêm để thêu chiếc đại hồng giá y (*) này.

(*) đại hồng giá y: váy cưới màu đỏ.

Tần Giao sờ sờ họa tiết uyên ương trên khăn trùm đầu, đường thêu có chút thô ráp do thời gian vội vã, nàng hy vọng Ninh Viễn sẽ không ghét bỏ.

Rất nhanh, tiếng cồng chiêng vang ngày càng gần và dừng lại trước cửa sân nhỏ của nhà nàng.

"Vương gia, xin hỏi ngài có ý gì?" Tống Nham được Ninh Viễn phái đến trông chừng Tần Giao từ sáng sớm, tránh nảy sinh rắc rối.

Nhưng hắn không ngờ rằng vấn để nảy sinh không phải từ phủ Thừa tường mà lại là từ Nhiếp Chính Vương.

Nhìn vị Nhiếp Chính nổi danh tay nhuốm đầy máu tươi, dù đang mặc hỉ bào đỏ và đang cười tươi nhưng vẫn không giấu được sát khí kia, Tống Nham tràn đầy sửng sốt.

Hắn bước ra từ thi sơn huyết hải (*). Hoàng đế hiện tại chính là được Nhiếp Chính Vương hắn một tay đưa lên ngai vàng. Tiền triều đầy tham nhũng và hỗn loạn, hoàng đế khi ấy chỉ là con trai của một văn thần, cơ duyên xảo hợp, ngài nhận thức được một vị phó tướng với sách lược phi thường, chính là Nhiếp Chính Vương hiện tại. Hai người tức khắc ăn nhịp với nhau, yết can nhi khởi, ủng binh vi vương, định triều cương, khai tân triều (**)

(*) thi sơn huyết hải: núi th.ây biển máu

(**): dựng cờ khởi nghĩa, lập quân đội phò vua, đặt ra đường lối cho triều đại và khai sinh ra một triều đại mới.

Vào thời điểm đó, có rất nhiều người nghi ngờ về huyết thống của vị vua mới, nhưng giờ đây tất cả họ đều đã biến mất...

Có thể nói, nếu không có Nhiếp Chính Vương thì sẽ không có Hoàng đế đương nhiệm.

"Có ý gì? Bổn vương muốn cưới Vương phi, còn phải giải thích với ngươi hay sao?"

Mục Diễm xoay người xuống ngựa, chỉnh lại hỉ bào có chút lộn xộn, dùng đôi mắt đen nhìn căn nhà trước mặt, trong lòng chỉ có một từ: tồi tàn.

"Vương gia, ngài chắc đang đùa tiểu nhân? Đây là cô nương cùng vào kinh thành với lão gia lão phu nhân nhà ta, và là nữ nhân của đại nhân nhà ta."

Tống Nham đè nén sự chấn động trong lòng, cố gắng hết sức để ngăn chặn nó.

"Đại nhân nhà ngươi muốn cưới chính là tiểu thư Tướng phủ bên cạnh, cùng với Vương phi mà ta muốn cưới thì có quan hệ gì?"

Sau khi nhẹ nhàng để lại vài lời, Mục Diễm bước vào ngôi nhà tồi tàn này mà không ngoảnh lại.

Tống Nham không dám ngăn cản nữa, lời nói vừa rồi của Vương gia rõ ràng là đang cảnh cáo hắn, hắn chỉ có thể lo lắng đứng sang một bên, hy vọng kiệu tử (*) do đại nhân nhà hắn sắp xếp sẽ sớm đến.

(*): kiệu tử: cái kiệu

07.

"Tại sao còn không theo vào? Các người muốn Vương phi đích thân ra ngoài à?"

Đi được vài bước và nhận ra không có ai theo mình, Mục Diễm bất mãn cau mày.

“Dạ, Vương gia, cửa quá nhỏ, kiệu hoa (*) không vào được."

(*): trong bản gốc kiệu do Vương gia đưa đến là hoa kiệu 花轿 - tức kiệu hoa để rước dâu, còn kiệu của Ninh Viễn sắp xếp đón chỉ là kiệu tử 轎子 thông thường.

Tự Xuyên nhìn chiếc kiệu hoa ngoại cỡ cực kỳ lộng lẫy, có lẽ nó quá lớn để mà có thể lọt qua được cánh cổng Tướng phủ bên cạnh chứ đừng nói đến khoảng sân nhỏ này...

"Ý ngươi là yêu cầu Vương phi - với cái đầu đang phủ kín, đội một chiếc mũ nặng nề, mặc một giá y nặng nề - phải đi bộ từ khuê phòng ra cửa rồi mới có thể vào kiệu?"

Tự Xuyên im lặng, chủ nhân, nếu ngài muốn chúng tôi khênh kiệu vào thì cứ nói đi...

Khi tân nương gả về nhà chồng, đều là tự đi bộ ra khỏi khuê phòng, rồi anh em hoặc hỷ nương sẽ cõng nàng ấy lên ghế kiệu, kiệu của mỗi gia đình đều đậu trước cửa, có ai đã bao giờ nhìn thấy kiệu đậu ngay trước cửa phòng tân nương chưa?

"Các ngươi có nghe thấy không?" Tự Xuyên quay người ra lệnh cho những người phía sau, "Nếu các ngươi còn chưa phá cửa, có thể chịu được khiển trách của Vương phi không?"

Mọi người không còn cách nào khác ngoài việc bắt đầu phá bỏ cánh cửa, rồi đến khung cửa, rồi đến bức tường, cho đến khi hơn một nửa bức tường cuối cùng cũng bị phá nốt, thì chiếc kiệu hoa có kích thước tương đương với xe tuần tra của hoàng đế đã có thể mang được vào sân.

Tự Xuyên theo Vương gia đi vào trước, hắn khó chịu vì trang hoàng dọc đường đi trong sân không thể tả được.

"Đi, treo tấm lụa đỏ đã chuẩn bị sẵn lên, viết những lời vui vẻ lên đó, lau chùi sàn nhà, trải tấm lụa đỏ ra. Vương phi sắp đại hôn, chút hoành tráng này không thể thiếu được”

Đã xác định là cướp tân nương thì ít nhiều phải làm ra được vẻ cướp tân nương, tất cả đều phải chuẩn bị sẵn sàng.

Ninh Viễn cái thứ mù quáng đó lại muốn Vương phi của bọn họ làm thiếp thất của mình, hắn thực sự là muốn chet rồi.

Nếu không phải vì đại hôn sắp đến, không thích hợp nhìn thấy máu, thì hắn nhất định sẽ muốn giúp Ninh Viễn thêm chút sắc màu.

Tự Xuyên đè nén sát ý trong lòng, vẻ mặt vui vẻ cùng Vương gia đi tới cửa khuê phòng đang được canh giữ bởi rất nhiều nha hoàn và bà tử.

08.

Tần Giao lo lắng, nàng nghe thấy ngoài cửa có người cãi nhau, còn có cả tiếng phá tường?

Nàng muốn vén khăn trùm đầu đi ra ngoài nhìn xem, nhưng bị các nha hoàn bên cạnh chặn lại, nói rằng tân nương tự mình vén khăn trùm đầu là xui xẻo nên Tần Giao đành phải hướng về bên ngoài..

"Mọi việc có thật sự ổn không? Ta hình như nghe thấy có ai đó đang phá bỏ bức tường..."

"Cô nương yên tâm. Ta đã phái người đi kiểm tra. Chỉ là một người qua đường đẩy xe vô tình tông vào tường sân nhà chúng ta để tránh xe ngựa đang lao tới mà thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu."

Mễ La là người xuất sắc nhất trong lứa nha hoàn đầu tiên được Ninh Viễn mua về sau khi thành lập Ninh phủ nên đã được chọn để phục vụ Tần Giao..

Từ thái độ của đại nhân, mọi người đều có thể thấy được, dù Tần cô nương này có làm thiếp thì cũng sẽ là một quý thiếp, được sự che chở và ưu ái của đại nhân, nếu sau này nàng sinh được một nhi tử, nàng sẽ có thể được đối xử như một bình thê và ngang hàng với Tô đại phu nhân sau này.

Mễ La rất coi trọng công việc này, Tô tiểu thư không dễ hòa đồng, nàng ấy cực kỳ thù địch và cảnh giác với những hầu gái nhìn có vẻ quyến rũ, trước đây Mễ La từng chịu thiệt thòi này rồi...

"Ninh Viễn tới sao? Ta nghe thấy tiếng người."

Tần Giao đeo khăn trùm đầu nên không thể nhìn thấy gì, nàng chỉ có thể lắng nghe, nếu có vấn đề gì chỉ có thể hỏi những người xung quanh.

Mễ La lại có chút lo lắng, đây không phải là thời gian đã định trước, làm sao có người đến được?

Tuy rằng nàng ta biết có người khiêng kiệu, nhưng nàng ta vẫn nghĩ đã có Tống Nham ở bên ngoài thì sẽ không có chuyện gì, hiện tại người đó lại có thể vượt qua Tống Nham, trực tiếp đi vào?

"Nương tử, vi phu đến thực hiện lời hứa cưới nàng đây"

Thanh âm còn chưa tới người đã tới, phản ứng đầu tiên của Tần Giao chính là: người này không phải là Ninh Viễn.

Chỉ là giọng nói này nghe quen quen, hình như nàng đã nghe ở đâu rồi...

"Ngươi là ai? Ngươi đến để gây rắc rối sao? Mễ La, kêu người đuổi hắn ta ra ngoài!"

Không muốn lời nói vừa rồi của hắn bị người khác lợi dụng dèm pha, Tần Giao có chút ngượng ngùng, vội vàng sai nha hoàn đuổi hắn đi.

Nhưng nàng không biết rằng những người giúp việc mà nàng tin tưởng đã quỳ dưới đất, không dám tỏ chút vẻ tức giận.

"Mễ La? Mễ La?"

Tần Giao cảm thấy có gì đó không ổn, cuối cùng không nhịn được nhấc chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên.

09.

Mọi thứ mà nàng nhìn thấy xung quanh đều có màu đỏ, và những ký tự "囍" khổng lồ được dán trên tất cả các cửa sổ và khung cửa, màu đỏ rực rỡ và bắt mắt.

Nó sáng hơn rất nhiều so với chiếc giá y màu đỏ nhạt mà nàng đang mặc…

Đứng trước mặt nàng giờ đây không phải là thiếu niên lang mà nàng ngày đêm nhớ tới, mà là một nam nhân xa lạ …

Chiếc hỉ bào màu đỏ tươi không che giấu được vẻ hung dữ giữa hai lông mày của hắn, cho dù hắn có che đậy bằng một nụ cười, cho dù đã ở một khoảng cách nhất định, Tần Giao dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn truyền đến từ thi sơn huyết hải.

Lông mày của hắn rất đẹp, khóe miệng nhếch lên và hắn đang chơi đùa với một chiếc ngọc bội trên tay một cách bất cẩn.

Hỉ phục rực màu máu đỏ, Tần Giao không khỏi có chút sợ hãi.

Nhưng ngọc bội đó hình như là vật mà sư phụ vẫn luôn giữ bên người...

Nó đã được người nào đó đưa cho nàng khi nàng mới sáu tuổi, nhưng sau đó lại bị sư phụ lấy đi, nhưng sao bây giờ nó lại xuất hiện trong tay người nam nhân xa lạ này...

Ký ức mười năm trước quá dài, nàng không thể ghép lại được bộ dạng người đó lúc đó như thế nào, nhưng nàng lại nhớ đến ngọc bội này, nàng thường xuyên đến tìm sư phụ mình để lấy ra và trộm xem...

"Ngươi là ai? Sao ngươi lại có được ngọc bội này?"

Tần Giao nhịn xuống sợ hãi, nhìn người kia.

Các nha hoàn xung quanh đều quỳ trên mặt đất, không dám nói gì, sợ nam nhân tức giận sẽ rút kiếm giet người.

"Tiểu Tần Giao, nàng không nhớ sao? Nhắc mới nhớ, tên của nàng cũng là ta đặt cho."

Mục Diễm ném ngọc bội vào tay nàng, “Nàng đã kéo lấy ngọc bội này khỏi ta khi nàng hôn mê khi còn nhỏ. Đây là bảo vật gia truyền của nhà ta, là đồ của mẫu thân đã khuất của ta để lại cho nàng dâu tương lai. Khi nàng lấy nó, nàng đã được xác định là gả cho ta. Sư phụ của nàng cũng đã thừa nhận, nếu không cũng sẽ không để cho người đem ngọc bội này đưa cho ta nữa."

Tần Giao lập tức cảm giác được ngọc bội trong tay vô cùng nóng bỏng, theo lời nam nhân này nói, hắn đã cứu nàng, hắn cũng quen biết sư phụ, bọn họ từ nhỏ đã định thân cùng nhau?

"Không, hôm nay ta muốn gả cho Ninh Viễn, ta sẽ không gả cho ngươi."

"Tiểu Tần Giao nàng chắc nghe lầm rồi đi, ta nghe nói Tân khoa Trạng Nguyên muốn cưới Đại tiểu thư Tướng phủ Tô Duệ Linh làm tân nương, chứ không phải là Tần Giao nàng thì phải"

Tần Giao sắc mặt tái nhợt, khó tin nhìn Mễ La đang quỳ trên mặt đất.

“Không, không thể nào…”

10.

Mễ La quỳ trên mặt đất run rẩy kể lại toàn bộ câu chuyện, phải biết rằng thanh kiếm của Tự Xuyên đang đặt trên vai nàng ta và chỉ cách chiếc cổ trắng nõn mềm mại của nàng ta một ngón tay mà thôi.

Tần Giao nghe xong vẫn im lặng, nàng đang đợi chiếc kiệu hoa và chàng thiếu niên lang của mình.

Mục Diễm kiên nhẫn ngồi xuống, không sốt ruột, dù sao nàng cũng sẽ là của hắn, đợi thêm một lát nữa để khiến nàng hoàn toàn từ bỏ cũng không sao.

Ngoài cửa tiếng kèn chiêng càng ngày càng gần, Tần Giao trong mắt thắp lên tia hy vọng, nàng nghe được rất nhiều người đang hô vang chúc mừng, còn nghe được ồn ào tiếng bước chân, tiếng đi lại không ngừng trong sân...

Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào giá y màu đỏ...

Rồi hết giọt này đến giọt khác, như thể những chiếc lá ngập trong mưa cuối cùng cũng không thể mang trong mình dòng nước, những hạt mưa nặng nề từ trên cây rơi xuống, tạo nên những gợn sóng trong ao nhỏ.

Tiếng nức nở trầm thấp như tiếng sấm rền muộn màng của mùa xuân, không nặng không nhẹ chạm thẳng vào tim.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng pháo vang lên bên cạnh, Tần Giao mới dần ngừng khóc.

"Ngươi muốn cưới ta làm thê tử? Tam thư lục lễ, kiệu lớn tám người khiêng?"

Gả cho ai không gả cho ai đây?

Sư phụ sáng suốt, chắc chắn đã đoán được tính cách của Ninh Viễn, nhưng người vẫn hi vọng, sẵn sàng thành toàn cho nàng, vì không để nàng bị tổn thương, người đã an bài người trước mặt này để phòng hờ...

Nàng lựa chọn đến kinh thành kết hôn với Ninh Viễn, sư phụ đã hoàn thành tâm nguyện của nàng, còn chuẩn bị sẵn đường cho tương lai của nàng, nàng làm sao có thể không nhận ân tình này...

Gả cho ai không gả cho ai đây? Gả cho ai thì cũng là gả.

Chỉ cần không phải là thiếp thì không cần phải nhìn mặt người khác, không phải sao?

Hơn nữa, người này đã có thể được sư phụ nhận định, vậy thì nhất định phải là người có thể tin cậy được.

Dù nàng có thể mù nhưng sư phụ nàng sẽ không bao giờ sai …

“Tam thư lục lễ đã tới chỗ sư phụ nàng. Kiệu lớn tám người khiêng đang ở bên ngoài,mũ phượng khăn quàng đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta chỉ chờ phu nhân gật đầu thôi.”

Mục Diễm kiên nhẫn giải thích, hơn mười năm không gặp Tần Giao, nàng vẫn rất thông minh, không bao lâu nữa nàng sẽ hiểu ra.

"Ta có thể đợi thêm một chút nữa được không?"

Tần Giao nhìn ra ngoài cửa, tựa hồ muốn xuyên qua cửa nhìn rõ ràng tình hình trên đường phố.

Người trên đường dần dần tản đi, kéo đi theo kiệu về phía trang viên bên kia đường.

Trước khoảng sân nhỏ lại bắt đầu lạnh lẽo.

Một lúc sau, một nhóm người lại vội vàng mang một chiếc kiệu khác đi tới, dừng lại trước sân, nhìn cánh cửa đã gãy một nửa, đành phải đi vào gõ cửa.