Đường đất khó đi, tất cả xe đều xóc nảy kịch liệt.
Thật ra ở đây đã là phạm vi quản lý của thành phố số 1, chỉ là Vùng đất Cấm Kỵ số 002 ở trong núi rừng xa xôi, không ai nhàn rỗi không có việc gì đi sửa một con đường đi đến nguy hiểm.
Lại đi về phía nam, trêи đường không còn xuất hiện người hoang dã phục kϊƈɦ.
Có thể là đối phương vốn cảm thấy, máy bay không người lái liền đủ để ngăn cản đội ngũ thu thú, cho nên cũng không có tiếp tục chuẩn bị thêm cái khác.
Hoặc có thể là đối phương bị thực lực lộ ra trong nháy mắt của Lý Thúc Đồng khϊế͙p͙ sợ, cho nên hủy bỏ mai phục phía trước.
Thủ đoạn phá hủy hơn mười chiếc máy bay không người lái trong nháy mắt, có thể nói là kinh khủng.
Khánh Trần còn không có nhận thức rõ ràng đối với thực lực và đẳng cấp của người siêu phàm, nhưng Tiếu Công bọn họ có kiến thức, cái này ít nhất là cấp A ra tay.
Trong đội ngũ thu thú, Tiếu Công đã hoàn thành kết nối tế bào thần kinh nhóm máy bay không người lái Boundary thứ hai.
Chỉ thấy hơn mười chiếc máy bay không người lái, phân nửa phi hành hai bên đội xe, phân nửa thì bay đến chỗ xa hơn bốn phía xung quanh.
Rất nhanh, Tiếu Công báo cáo tình huống trong bộ đàm: "Tiểu thư Y Nặc, hai bên không có phát hiện kẻ địch, nhưng phía sau 6 km, người hoang dã tựa như đã hoàn thành tập kết, cũng không có từ bỏ truy sát chúng ta."
Lý Y Nặc nhíu mày, đối phương biết có cấp A còn truy đuổi đến đây, chẳng lẽ là vị trưởng lão nào đó của Hỏa Đường đã ở gần đây?
Cô ấy hỏi: "Nơi dừng chân của Kamidai còn xa lắm không?"
"Phía trước 27 km, " Tiếu Công trả lời.
"Nói với Vương Bính Tuất, tất cả đội xe giữ tốc độ cao nhất, chúng ta chạy qua nơi dừng chân của gia tộc Kamidai rồi đi chậm l ại, " Lý Y Nặc cười lạnh nói.
Nói xong, cô xem hướng Nam Canh Thần: "Cục cưng, vừa rồi có doạ đến anh không?"
Nam Canh Thần không nói chuyện.
Lý Y Nặc lại hỏi: "Ngoan ngoan, anh có phải vẫn còn giận em hay không? Chỉ là vừa rồi có tình huống khẩn cấp, em cũng không phải cố ý muốn quát anh đâu."
Nam Canh Thần mặt nghẹn đỏ bừng, ấp a ấp úng vẫn không nói ra một câu.
Nhưng hắn không phải tức giận gì Lý Y Nặc, nói thật hắn thấy đối phương vào thời điểm nguy cấp, đầu tiên vẫn nghĩ đến mình, cũng đã không tức giận.
Chỉ bất quá, Lý Y Nặc ở trước mặt của Khánh Trần, gọi hắn như thế...
Cùng công khai tử hình cơ bản không có gì khác nhau.
Lúc này, trong số người ở đây chỉ có Lý Thúc Đồng biết Khánh Trần quen biết với Nam Canh Thần, Tần Dĩ Dĩ, Lý Y Nặc không biết.
Lý Y Nặc thấy Nam Canh Thần nghẹn đỏ mặt, còn xốc lên quần áo của đối phương để kiểm tra quan tâm nói: "Sắc mặt của anh kém như vậy, không phải là vừa rồi bị thương hay không? !"
Khi kiểm tra, Nam Canh Thần còn muốn đưa tay ngăn cản Lý Y Nặc, kết quả lại bị thiếu nữ tráng sĩ xinh đẹp đè xuống thùng xe, kiểm tra hơn nửa ngày, không hề có năng lực phản kháng.
Lý Thúc Đồng chần chờ một chút hỏi: "Tiểu nha đầu, tôi nghe người ta nói cháu gần đây si mê nam sắc..."
Lý Y Nặc vội vàng ngồi thẳng thân thể: "Ngài đừng nghe bọn họ nói bậy, con biết có người nói con nuôi trai bao và vân vân, đấy thật ra đều là giả, con và Tiểu Nam thật tình yêu nhau, con chỉ yêu một mình anh ấy thôi."
"À, " Lý Thúc Đồng gật đầu...
Còn Khánh Trần, đã muốn không nhịn được cười ra tiếng.
Nam Canh Thần nhìn thấy vẻ mặt của hắn, mặt xám như tro tàn.
Những người khác đều là tử vong ba lần, vừa là sinh lý tử vong cái gì lại là bị người quên cái gì, rõ là lắm chuyện.
Nam Canh Thần hắn không giống, chỉ riêng xã hội tử vong đã có ba lần...
...
Xa xa, mọi người đã có thể thấy được hình dáng của lửa trại.
Người có thị lực tốt, thậm chí có thể thấy bên cạnh lửa trại, Kamidal Yasushi đang ngồi cùng con gái của gã, không biết đang nói cái gì.
Đội xe thu thú chạy đến, nhìn thấy toàn bộ người của gia tộc Kamidai đi ra, thậm chí còn có người lấy ra vũ khí, cùng với súng phản chế đặc biệt xử lý máy bay không người lái.
Cái này cũng không trách gia tộc Kamidai, dù sao hơn nửa đêm có người bỗng nhiên hùng hổ chạy tới nơi dừng chân nhà mình, ai đều sẽ cảm thấy có vấn đề.
Chỉ bất quá, Tiếu Công đã sớm liên hệ với người của gia tộc Kamidai thông qua hệ thống: "Nơi này là đội ngũ thu thú, mời nơi dừng chân phía trước không cần lo lắng, không nên nổ súng, chúng tôi chỉ là đi ngang qua."
Đi ngang qua nơi dừng chân, Lý Y Nặc ngồi ở trong thùng xe mỉm cười với Kamidal Yasushi: "Chào buổi tối, chúc ngủ ngon."
Nói xong, đội ngũ thu thú kéo lên một trận bụi mù, chạy lướt qua nơi dừng chân của gia tộc Kamidai...
Trận gió bụi điên cuồng thổi cho lều vải trong nơi dừng chân ngã trái ngã phải, bay phất phới, lửa trại nhất thời tối sầm xuống.
Kamidal Yasushi mặc ki-mô-nô, vạt áo đều bị thổi lên, lộ ra hai chân đầy lông bên trong...
"Baka!" Kamidal Yasushi hướng về cái bóng của đội ngũ thu thú, chửi ầm lên.
Một câu này, Khánh Trần nghe hiểu.
Chỉ là lúc này Kamidal Yasushi nghĩ mãi không rõ, hơn nửa đêm đội ngũ thu thú vì sao lại đột nhiên di chuyển?
Một gã vệ sĩ mặc tây trang đen nói: "Có thể là bọn họ gặp phải nguy hiểm hay không?"
Kamidal Yasushi nhớ lại: "Trêи xe của bọn họ không có vết hư hỏng mới, không hẳn là gặp phải nguy hiểm."
"Vậy bọn họ có thể là muốn giành trước chúng ta tìm được Khánh Hoài?" Thiếu nữ Kamidai Oru nói.
Kamidal Yasushi lắc đầu: "Theo tin tức vừa nhận được của cha, trung đội dã chiến của Tập đoàn quân Đệ Nhị mấy ngày hôm trước vừa mới rời khỏi doanh trại, di chuyển với tốc độ bình thường, buổi sáng ngày mai chúng ta có thể đến biên giới của Vùng đất Cấm Kỵ số 002, còn Khánh Hoài có khả năng buổi chiều ngày mai mới có thể đến. Cho nên, mặc kệ Lý Y Nặc đi, chúng ta không cần phải tranh giành thời gian."
Kamidai Oru bỗng nhiên lôi kéo tay của Kamidal Yasushi cầu xin nói: "Cha, con nghe nói Trần Nhạc Du cũng không tốt như lời đồn, bất quá là một con cháu Tập đoàn có chút biến thái tâm lý. Chờ cha thuyết phục Khánh Hoài, để con và Kamidai Soraon đổi chổ được không, khiến cô ta gả cho Trần Nhạc Du, con gả cho Khánh Hoài!"
Kamidal Yasushi suy nghĩ một chút: "Cũng không phải không được, Khánh Hoài quả thật ưu tú hơn một chút so với con cháu Tập đoàn khác. Bất quá, tiền đề là tên phế vật trong nhà tù số 18 phải chết mới được, như vậy thay đổi hôn ước mới danh chính ngôn thuận."
Nói đến đây, Kamidal Yasushi nghi hoặc nói: "Không đúng, không đúng! Chúng ta hiện tại không phải đang ở đường phải đi đến Vùng đất Cấm Kỵ số 002 trước đội ngũ thu thú, bọn họ vì sao biết chúng ta ở chỗ này, không có khả năng là trùng hợp!"
Phải biết rằng, Kamidal Yasushi vì không bị khinh bỉ, còn đặc biệt chọn đường đi lệch khỏi quỹ đạo.
Sau một giây, có người bỗng nhiên thấy phương bắc lại có đèn xe chiếu đến.
Đèn LED lớn trêи xe việt dã cực kỳ chói mắt, trêи đỉnh xe dẫn đầu còn lắp đặt thêm một loạt đèn chiếu lớn có thể chói mắt mù, làm cho người ta nhìn vào tia sáng căn bản không thấy rõ người tới là ai.
Có vệ sĩ mạnh mẽ vội vàng chạy qua một bên, né tránh đèn chiếu lớn của đối phương mới nhìn thấy được, bên cạnh ca-pô động cơ của đối phương, cắm một lá cờ.
Trêи mặt lá cờ mơ hồ có một đống lửa trại bằng đá tạo thành, ngọn lửa trong đống lửa trại đang liên tục chập chờn theo chiếc xe lắc lư.
Vệ sĩ đã bắt đầu rống lên: "Người hoang dã, là đội ngũ của Hỏa Đường, lên xe đi!"
Tâm giết người của Kamidal Yasushi lúc này đều có.
Gã đang thắc mắc vì sao Lý Y Nặc đột nhiên mặt mang nụ cười chào hỏi mình, không ngờ đối phương là đặc biệt dẫn đội ngũ của Hỏa Đường tới chổ của mình!
Lúc này nếu như chạy chậm một chút, làm không tốt cả nhóm người Kamidai bọn họ toàn bộ đều phải chết trêи hoang dã!