Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 126: Gấp Đôi Thời Gian




"Ông chủ ông chủ ông chủ, gọi ông chủ!"

Hơn nửa đêm, Khánh Trần bị tiếng rung động của thiết bị truyền tin đánh thức.

Hắn từ dưới gối đầu lấy ra nhìn, rõ ràng là Lưu Đức Trụ đang nhiều lần gửi tin tức đến, xưng hô của thằng nhãi này đối với Khánh Trần, cũng bỗng nhiên biến thành ông chủ.

Khánh Trần có chút buồn bực, chuyện gì đáng để đối phương nửa đêm quấy rầy mình?

Hắn trả lời: "Có việc nói."

Lưu Đức Trụ gửi tin tức đến: "Tôi đã dựa theo lời dặn của ngài, đem mấy Người du hành Thời Gian trong nhà tù số 18 ổn định, trong đó, bạn học của lớp bên cạnh Ngu Tuấn Dật, đã hoàn toàn tin tưởng địa vị của tôi trong nhà tù."

Khánh Trần trả lời: ừm.

Lưu Đức Trụ lại gửi tin nhắn: "Hồ Tiểu Ngưu vừa rồi đã liên hệ tôi, vì biểu đạt lòng biết ơn diệt trừ nội gián, đồng ý trả gấp đôi thù lao là hai vàng thỏi, hơn nữa còn hứa hẹn tuyệt đối sẽ không tiết lộ nội dung giao dịch với những người khác. Ông chủ, tôi xin thề lần này tuyệt đối không có tham ô một chút, xin ông chủ tin tưởng lòng trung thành của tôi hiện tại, tuyệt đối không có nửa phần nói dối!"

Khánh Trần suy nghĩ một chút, Hồ Tiểu Ngưu xem một lần ra tay của Lý Đông Trạch, coi như nội dung giao dịch.

Cái này ngược lại có chút kỳ quái, đối phương càng như là đưa tiền, dù sao tiền này dù cho không đưa cũng không có gì.

Về phần đối phương nói "Tuyệt đối sẽ không tiết lộ nội dung giao dịch với những người khác ", càng như là biểu đạt một loại thái độ: mời ngài yên tâm hoàn thành giao dịch với tôi.

Khánh Trần suy nghĩ, thằng nhãi Hồ Tiểu Ngưu này đáng tin hơn so với Lưu Đức Trụ, chờ vết thương của đối phương lành rồi đi đến thành phố số 18, có thể tìm cơ hội tiếp xúc nhiều một chút.

Nếu như xác định đối phương không có vấn đề gì, để Hồ Tiểu Ngưu thay thế được Lưu Đức Trụ trở thành người đại diện có thể là một lựa chọn không tồi.

Còn không có Lưu Đức Trụ kẹt ở giữa ăn chênh lệch.

Lúc này, Lưu Đức Trụ bỗng nhiên gửi tin tức đến: "Ông chủ, hơn nửa đêm nói những cái này với ngài thật sự rất xin lỗi, nhưng bên tôi xảy ra chút tình huống nhỏ. . ."

"Tình huống gì?"

"Nửa đêm tôi thức dậy đi vệ sinh, phát hiện bên cạnh gối đầu có một bức thư. . . Ông chủ, trêи bức thư còn có một con tem có hình vẽ ác ma, tôi nhìn có chút sợ hãi."

Khánh Trần rõ ràng, không ngờ thằng nhãi này nửa đêm quấy rầy mình, là bị Tem Ác ma doạ sợ.

Vật Cấm kỵ ACE-017, Tem Ác ma.

Đồ vật này từng xuất hiện qua tại nơi Vương Vân, Khánh Trần hoài nghi, người sở hữu của nó chính là người kia gọi điện thoại cho tên tội phạm cầm đầu lúc nửa đêm.

Có vẻ như chính là người này, đem đám tội phạm, Vương Vân xâu chuỗi cùng một chỗ, làm chủ sự kiện bắt cóc ở núi Lão Quân.

Một người chân chính trốn ở phía sau.



Một người không nhìn pháp luật và kỷ luật cùng với lương tri.

Khánh Trần hỏi: "Trong thư viết cái gì."

Lưu Đức Trụ trả lời: "Chỉ có một câu: chúng ta đến chơi một trò chơi đi, ai tìm được đối phương trước, người đó liền trở thành nô ɭệ của người còn lại, hì hì."

Khánh Trần nhíu mày, khiến hắn cảm thấy nổi da gà không phải nội dung trong thư, mà là hai chữ hì hì này.

Người có tinh thần bình thường ai sẽ dùng hì hì làm câu cửa miệng, tựa như chỉ có người có tinh thần không quá bình thường mới có thể dùng như thế.

Giống như là. . . Cảm giác có người đang dùng móng tay cào vào bảng đen.

Những lời này rất rõ ràng không phải nói với Lưu Đức Trụ, bởi vì muốn sử dụng Tem Ác ma, ít nhất phải có một chút điều kiện mới được, đối phương đã tìm được nơi ở của Lưu Đức Trụ.

Nhưng đối phương rất rõ ràng Lưu Đức Trụ chỉ là một con rối được thả ở phía trước, cho nên, đối phương muốn tìm được Khánh Trần!

Bị người như thế nhìn chăm chú, vô cùng nguy hiểm.

Cho đến giờ phút này Khánh Trần rốt cục cảm thấy, trong thế giới nguy hiểm bây giờ, làm sao ngụy trang, làm sao bảo vệ bản thân mình hình như đều không quá phận.

Lưu Đức Trụ hỏi: "Ông chủ, làm sao bây giờ?"

Khánh Trần trả lời: "Chờ hắn tìm tới cửa, sau đó giết chết hắn."

. . .

"Cởi giày ra."

Sáng sớm, trong sân nhỏ của trang trại, Giang Tuyết ngồi trêи ghế trúc đối diện Khánh Trần, bình tĩnh nói.

Cô buộc tóc lên sau lưng, trong tay còn cầm một bình thuốc mỡ nhỏ.

"Dì Giang Tuyết, vết thương ở chân của cháu đã khỏi rồi, " Khánh Trần vừa cười vừa nói: "Thật sự không có việc gì."

"Không được, tôi phải tự mình nhìn, " Giang Tuyết lạnh mặt nói: "Cậu đối với bản thân quá độc ác, không nhìn tôi lo lắng, nghe dì nói nhanh chóng cởi giày ra, dì có mang về thuốc mỡ từ thế giới Bên Trong cho cậu."

Sau khi xảy ra chuyện ở núi Lão Quân, Giang Tuyết trực tiếp thuê toàn bộ sân này, ông chủ và bà chủ đều đi về nhà, trong sân chỉ còn lại ba người bọn họ.

Lúc này, Lý Đồng Vân buộc tóc đuôi ngựa ngồi chồm hổm ở một bên nói: "Anh Khánh Trần, anh nghe lời của mẹ đi, mẹ đặc biệt mang theo thuốc mỡ từ thế giới Bên Trong về cho anh đó, mẹ nói thuốc này rất đắt."

Khánh Trần bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cởi giầy cùng với vớ chân.

Giang Tuyết sửng sốt một chút: "Quả thật tốt hơn không ít, cậu có bôi thuốc ở thế giới Bên Trong sao?"

"Ừm, " Khánh Trần gật đầu.



Ngay từ đầu hắn đi đường núi theo Lý Thúc Đồng, vết thương rách ra không ít.

Nhưng sau đó mọi người vẫn ngồi xe bán tải, cho nên tổn thương ở chân đến bây giờ đã cơ bản khỏi hẳn.

Giang Tuyết tựa như còn có chút tiếc nuối: "Lãng phí thuốc vừa mua."

"Không lãng phí đâu, " Khánh Trần cười nói: "Lỡ như lại bị tổn thương, chúng ta cũng có thể trực tiếp sử dụng tại thế giới Bên Ngoài, dù sao bây giờ thế đạo nguy hiểm như thế, chuẩn bị dược phẩm ở thế giới Bên Ngoài cũng là cần thiết."

"Ừm, vết thương ở chân của cậu cũng đã gần khỏi rồi, vậy buổi chiều ngày hôm nay chúng ta trở về thành phố nhé?" Giang Tuyết nhìn về phía Khánh Trần: "Tôi bao một xe taxi, như vậy cũng không cần đi xếp hàng ngồi xe buýt."

"Không được, " Khánh Trần lắc đầu: "Dì Giang Tuyết có thể đợi thêm vài ngày hay không, cháu còn có chút việc cần làm ở chỗ này. Hoặc là dì mang theo Tiểu Vân về trước đi, cháu ở chỗ này thêm ở vài ngày."

Đối với Người du hành Thời Gian mà nói, khái niệm thời gian có chút thác loạn.

Rõ ràng đã trôi qua 7 ngày ở thế giới Bên Trong, nhưng trêи thực tế thế giới Bên Ngoài cũng chỉ mới là ngày 03 tháng 10 mà thôi.

Còn có vài ngày mới khai giảng.

Giang Tuyết nghi hoặc: "Cậu còn có việc ở núi Lão Quân? Vậy tôi và Tiểu Vân cũng không đi, mọi người cùng đi, quay về cũng phải cùng nhau quay về, tôi không thể để cậu một mình ở chỗ này."

Lý Đồng Vân bên cạnh nghe xong trong lòng mừng như điên, sáng sớm mẹ của cô bé đã nói, ngày hôm nay trở về liền báo danh lớp học thêm buổi tối, vài ngày còn lại phải tranh thủ đi học thêm. . .

Hiện tại, lớp học thêm là tuyệt đối không cần đi.

Ánh mắt của cô bé lúc này nhìn Khánh Trần, đều có một loại sùng kính.

Khánh Trần nhìn ánh mắt của Giang Tuyết rồi suy nghĩ một chút: "Vừa lúc, có chổ cần dì Giang Tuyết hỗ trợ."

Hắn đi đến cửa hàng bán đồ dùng bảo hộ bên ngoài trêи núi Lão Quân, mua vài sợi dây thừng ni lông, sau đó tốn hai tiếng đồng hồ mới tìm được vách đá vuông góc dựng đứng cao hơn hai mươi mét trêи núi.

Giang Tuyết không giải thích được: "Tiểu Trần, cậu muốn làm gì?"

"Trèo lên, " Khánh Trần ngửa đầu nhìn vách đá dựng đứng, trong lòng hắn rất rõ ràng bản thân đã không có thời gian ở thế giới Bên Trong, không cơ hội tiếp tục thực hành.

Lão sư Lý Thúc Đồng hình như không chút lo lắng, ông ta luôn cảm thấy được học trò nhà mình nếu bị buộc đến giới hạn sinh tử, hình như có thể sáng tạo ra bất cứ kỳ tích nào.

Hoặc nói cách khác, tâm của vị lão sư này cũng quá lớn.

Nhưng trong lòng Khánh Trần rất rõ ràng, mặc dù hắn có thiên phú ký ức, có thể phân tích liên tục, tìm hiểu từng động tác Lý Thúc Đồng dạy hắn, nhưng nếu như bản thân không thực hành một chút, khẳng định sẽ xảy ra vấn đề.

Cũng may hắn khác với người thường chính là, hắn có gấp đôi thời gian.

. . .