Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 116: Đánh Lén Nơi Dừng Chân




"Yên tâm, nếu như gặp phải nguy hiểm tôi và học trò của tôi, đều sẽ ra tay hỗ trợ, " Lý Thúc Đồng hứa hẹn với Tần Thành.

Tần Đồng nghe lời này, yên lặng đánh giá Khánh Trần, chỉ thấy thiếu niên này được cái cao gầy, tuy rằng sắc mặt kiên nghị nhưng da trắng nhã nhặn, căn bản không giống như loại từng giết qua người.

Người thiếu niên này, trái lại hẳn là nên ở một nơi như trường đại học trong thành phố số 18.

Còn Khánh Trần thì vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Thúc Đồng, hắn còn tưởng rằng lão sư nhà mình sẽ không để ý những việc rãnh rỗi này.

Lý Thúc Đồng thấy mặt hắn mang theo nghi hoặc, liền thấp giọng nói: "Trước đây tôi không ra tay, là sợ doạ người khác, hiện tại bọn họ lại không biết tôi là ai, ra tay đương nhiên không quan hệ. Ngài Mộc ra tay, liên quan gì đến Lý Thúc Đồng tôi?"

Cho đến giờ phút này, Khánh Trần mới cảm thấy bản thân mình chậm rãi hiểu rõ lão sư nhà mình, rốt cuộc là dạng người gì.

Cũng rốt cục hiểu rõ, vì sao Lâm Tiểu Tiếu sẽ nói, mọi người hầu như đều đã quên ông chủ của hắn đã từng tùy hứng cỡ nào.

Lúc này Tần Thành vui vẻ ra mặt, hai bên kéo gần cự ly không nói, nếu như trong đội ngũ săn thú có thể có một cao thủ cấp C đi theo, vậy thật sự sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Khánh Trần đi một bên hỗ trợ dựng lều vải, Tần Dĩ Dĩ nhìn hắn một cái rồi nói: "Anh không cần phải xen vào, đàn ông trêи hoang dã ngoại trừ săn thú, giết người, không cần làm việc nhà."

Khánh Trần dựa vào thân cây một bên, bình tĩnh hỏi: "Các người lần này cần bắt chính là Thanh Sơn Chuẩn sao?"

"Cái thứ đó chúng tôi bắt không được, " Tần Dĩ Dĩ nói: "Chúng ta cần một con chim cắt, nhỏ hơn so với Thanh Sơn Chuẩn rất nhiều. Đầu năm nay, không có thợ săn dám đi bắt Thanh Sơn Chuẩn. Thứ kia chỉ có "Chổ ấy" mới có, bên ngoài không thấy được."

Tần Dĩ Dĩ liếc mắt nhìn Khánh Trần: "Đợi lát nữa tôi giúp bôi thuốc trêи chân cho anh, yên tâm, tôi không chê anh đâu. Trước đây cha tôi bị thương, đều là tôi và mẹ giúp xử lý vết thương, cha tôi nói tôi cẩn thận tỉ mỉ, con mắt cũng tốt hơn mẹ tôi, xử lý vết thương sạch sẽ."

"Không cần, " Khánh Trần lắc đầu.

Lúc này Tần Dĩ Dĩ đã dựng xong lều vải, quay đầu chuẩn bị trở về bên cạnh lửa trại, lúc gần đi cô ấy thấp giọng nói: "Tôi thấy anh vẫn đều ngủ bên ngoài, một ngày hai ngày anh còn có thể chịu được, một tuần sẽ không được, trêи mặt đất quá lạnh. Sau đó lều vải của tôi cho anh dùng, tôi đi nằm với chị của tôi."

"Ặc, cái này cũng không cần, tôi ngủ bên ngoài không thành vấn đề, " Khánh Trần vội vàng từ chối.

"Tùy anh, dù sao thì anh không ngủ, lều vải của tôi cũng để không, " Tần Dĩ Dĩ nói xong liền đi.

Thiếu nữ hoang dã thẳng tính thẳng miệng, tựa như cô ta cho Khánh Trần quả táo, cũng là trực tiếp nhét vào trong tay của thiếu niên, căn bản không cho thiếu niên cự tuyệt.

Sinh hoạt trêи vùng đất này, mỗi người đều chỉ có ngày hôm nay, không có ngày mai, không nên do dự, nếu như do dự, người mà bạn muốn nói rất nhiều điều có khả năng sẽ biến mất.



Chị gái của Tần Dĩ Dĩ chính là như thế, trước đây thích một người nam, là con trai trưởng trong một đội ngũ săn thú khác, chỉ là sau một lần săn thú trở về không nhìn thấy được đối phương.

Có người nói là lạc đường trong Vùng đất Cấm Kỵ, không kịp đi ra.

Khánh Trần vốn còn muốn nói cái gì, nhưng vào lúc này, ở kẽ hở giữa rừng cây, có một tia sáng chợt lóe rồi biến mất.

Thiếu niên không có làm ra bất cứ phản ứng gì, thậm chí không có quay đầu nhìn.

Buổi tối, Tần Dĩ Dĩ tiến vào lều vải của chị gái sớm, trong lều vải nho nhỏ còn truyền đến tiếng vui cười, cũng không biết hai người nói cái gì.

Lý Thúc Đồng thấy Khánh Trần vẫn không tính đi lều vải của Tần Dĩ Dĩ, liền hỏi: "Làm sao vậy, có nơi ngủ không phải tốt hơn sao?"

Khánh Trần lắc đầu: "Không muốn tùy tiện thiếu nhân tình của người khác."

"Ngu muội, " Lý Thúc Đồng lắc đầu nói: "Em đừng ép tôi đem em đánh ngất rồi ném vào nha, ra ngoài cửa nào cần chú ý nhiều như vậy, đi nhanh."

Khánh Trần mở mắt há hốc mồm nhìn lão sư trước mặt, cả nửa ngày đều không nói ra lời.

Hắn không nghi ngờ một chút, lão sư nhà mình thật sự có thể làm ra chuyện đánh ngất hắn rồi ném vào trong lều vải!

"Lão sư, vừa rồi lúc em đi dựng lều vải, trong lúc vô ý thấy trong rừng cây có phản quang, em hoài nghi là có người dùng kính viễn vọng len lén quan sát em, " Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Em cảm thấy có kỳ quái."

Lúc này, Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói: "Đi vào lều vải đợi đi, đêm nay lão sư sẽ dạy cho em tiết học đầu tiên trêи hoang dã."

. . .

Khánh Trần tiến vào lều vải của Tần Dĩ Dĩ, chợt nhìn thấy trêи tấm lót chống ẩm còn có hai viên chocolate, hắn biết đây là đồ vật tiếp tế năng lượng mang theo ra cửa của thợ săn, lại bị Tần Dĩ Dĩ len lén cầm đến đưa cho mình.

Hắn nằm trêи đệm không cảm thấy buồn ngủ, cẩn thận nhai chocolate, chocolate của thế giới Bên Trong cũng không khác với thế giới Bên Ngoài.

Khánh Trần biết đêm nay có chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng hắn không phải bởi vì sợ hãi mới không ngủ.

Có Lý Thúc Đồng, tính là hiện tại ở Vùng đất Cấm Kỵ hắn cũng sẽ không có chuyện gì.

Hắn chỉ là muốn biết, đêm nay rốt cuộc sẽ xảy ra cái gì.



Đếm ngược 70:00:00.

2 giờ sáng.

Trong rừng cây lờ mờ, tiếng lá cây sàn sạt, giống như là có gió kϊƈɦ thích cái gì.

Trêи trời cao, một vòng trăng tròn trắng sáng, không khí trong vắt như có thể trực tiếp dùng mắt thường nhìn thấy hố núi lửa trêи mặt trăng.

Ánh trăng chiếu xuống, xuyên qua rừng cây rọi xuống mặt đất.

Ngay trong những tia sáng trắng này, có người nhẹ nhàng kéo chốt an toàn của súng.

Đột nhiên, mây đen thổi qua trêи bầu trời, dường như một tòa thành trì âm u bay trêи bầu trời.

Đống lửa trại như bị khí tràng nào đó đè thấp, toàn bộ ánh sáng của nơi dừng chân đều lờ mờ xuống. Giống là bị người lãng quên, chìm vào âm u.

"Đừng nhúc nhích, tôi đi ra xem, " Ông lão Tần Thành nói với bà vợ bên cạnh.

Ông lão Tần Thành nghe thấy được một vài tiếng động trong mơ hồ, ông cầm lấy súng lục lặng lẽ chui ra lều vải.

Nhưng đầu của ông vừa mới chui ra lều vải, liền bị người dùng dao để vào cổ.

Tần Thành quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Trương Đồng Đản đang mỉm cười nhìn ông: "Suỵt, đừng nói chuyện, chúng tôi chỉ là tương đối cảm thấy hứng thú đối với thông gia của ông, muốn nhìn xem trêи người của nhân vật lớn trong thành phố có đồ vật đáng giá hay không. Trước đấy quá vội vàng không thấy rõ ràng, trêи người ông ta có tứ chi máy, hay hợp kim Nano không."

Tần Thành lắc đầu: "Tôi không biết, Trương Đồng Đản, chúng ta hợp tác lâu như vậy ông đừng phá hủy quy tắc. Nếu như ông xằng bậy, tôi sẽ đem chuyện này nói cho ông chủ của ông."

"Không cần lấy ông chủ ra uy hϊế͙p͙, ông ta hiện tại ở rất xa, " Trương Đồng Đản cười cười, nếp nhăn trêи mặt gã giống như vết rạn của mặt đất sau khi bị phong thực: "Nhân vật lớn có thể tiện tay tặng Lôi Thần, trêи người nếu có tứ chi máy nhất định rất đáng giá, đừng nói chuyện, giết hai người bọn họ, chúng tôi liền đi. Cũng không cần đáng tiếc, con bé nhà ông đẹp như vậy, trêи hoang dã không lo không tìm đàn ông, thật sự không tìm được, làm vợ bé của tôi cũng không sai."

Gân xanh phẫn nộ nổi đầy trêи cái trán của Tần Thành, ông bỗng nhiên xoay người về phía sau, cũng đồng thời rống lớn: "Cẩn thận địch đột kϊƈɦ!"

Không phải ông lo lắng cho Khánh Trần cùng với Lý Thúc Đồng, mà là ông biết tâm tính của Trương Đồng Đản, người này như sài lang, nếu lựa chọn phá quy tắc liền sẽ không để mọi người trong nơi này sống sót rời đi.

Trương Đồng Đản thầm kêu không tốt ngay lúc Tần Thành xoay người, cánh tay gã dùng sức muốn cắt đứt cổ, lại không ngờ rằng có miếng thép ghép trong khe cổ áo của Tần Thành, dao găm bình thường căn bản không cắt được!

"Ra tay nhanh lên, đem người thành phố kia giết trước!" Trương Đồng Đản hô to.