Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 98: Phiên ngoại Hôn lễ của Triệu Trăn và Trương Hoàn




Hôn lễ của Triệu Trăn và Trương Hoàn, tổ chức tại một biệt thự xa hoa Triệu Trăn mới chuẩn bị.

Biệt thự này thiết kế theo kiến trúc hậu hiện đại, nhìn từ mặt ngoài một mặt tường đều là thủy tinh công nghiệp, khiến ánh sáng bên trong vô cùng đầy đủ, đi vào trong, phát hiện dọc theo mặt tường này bên trong gieo trồng không ít thực vật giống như trồng trong nhà ấm, đều là giống cây quý.

Đi vào cửa chính là phòng khách lớn uốn cong, từ phòng khách có thể nhìn thấy nhà ấm kia, nhà ấm thấp hơn một hai mét so với phòng khách, từ tường thủy tinh và lan can cách xa nhau, nhà ấm hình thành một cảnh trí trong phòng khách, các bài trí khác trong phòng khách vô cùng tùy ý, tất cả đều là màu pastel, nơi này, cho người ta cảm giác không giống như nơi dùng để chiêu đãi khách, mà chỉ như để cuộc sống của chủ nhân càng tiện lợi và sung sướng.

Bởi vì nó rất khuyết thiếu cảm giác nghiêm túc và long trọng.

Biệt thự không nhỏ, nhìn từ bên ngoài hơi giống một con ốc thật to, kiến trúc ba tầng, trên nóc còn có bể bơi không nhỏ, bên cạnh bể bơi là hai gian phòng tường ngoài bằng thủy tinh, trần nhà còn có một bộ phận có thể mở ra.

Tào Dật Nhiên đến chỗ này, thích nhất chính là thiết kế trên tầng cao nhất, tá túc ở đây nhất định sẽ chiếm phòng này làm phòng khách cho mình.

Bên trái căn nhà còn có một bể bơi lớn, vây quanh giữa đủ loại cây hoa, bên phải là gara kiến trúc uốn cong kéo dài, phía trước là đường và thảm cỏ, sau là thảm cỏ rộng lớn và vườn hoa, bởi vì biệt thự còn mới, cho nên ngoại trừ cây cối có vẻ không đủ cao to tốt tươi, cái khác đều vô cùng hoàn mỹ.

Hôn lễ chính là tổ chức tại biệt thự này.

Bởi vì là hôn lễ của hai người đàn ông, cho nên dựa theo ý của Triệu Trăn, căn bản không cần phù rể, chỉ cần hai phù dâu, một người là cục cưng Triệu Sưởng của Triệu Trăn, một người là em họ như em gái song sinh của Trương Hoàn, Tiết Lộ.

Hai tiểu cô nương, Triệu Sưởng mặt váy lễ phục màu đen, Tiết Lộ mặc váy phùng màu hồng nhạt, tươi trẻ xinh đẹp, mỹ lệ lóa mắt.

Triệu Trăn đã lành vết thương ở chân mặt một thân Âu phục vừa người màu đen, Trương Hoàn lại là một thân trắng, vừa vặn trắng đen tương xứng, hai người đều là nhân vật xuất sắc, từ trong phòng đi ra liền được mọi người nhất trí tán thưởng cùng vỗ tay.

Hôn lễ này làm rất xa hoa, nhưng không mời rất nhiều người, phần lớn là người thân bạn bè của hai nhà, mà mấy người bạn, cũng chỉ là những người thật sự thân, một vài bạn bè làm ăn của Triệu Trăn đều không mời, dù sao, cũng không phải mọi người đều có thể thật tình chúc phúc một đôi vợ chồng đồng tính, như vậy, chỉ mởi những người có thể hiểu được tình cảm của bọn họ.

Tiểu Duy Duy ngủ một giấc tỉnh lại trong phòng khách tân gia của Triệu Trăn, sau khi tỉnh lại có lẽ cảm thấy hoàn cảnh không đúng, nên vẫn luôn ầm ĩ bất an, cho uống sữa cũng không uống, nhíu mày muốn khóc, miệng lầm bầm gọi “baba”.

Tào Dật Nhiên mới không về nhà mấy ngày, có lẽ là thiên tính giữa cha con, Tiểu Duy Duy không rời được hắn, còn thân hắn hơn với mấy người Triệu Duyệt.

Hôn lễ náo nhiệt mà gọn gàng, nhưng thật sự rất nhiều việc, mời studio chụp ảnh cưới nổi tiếng quốc tế tới quay chụp lại hôn lễ, Tào Dật Nhiên làm một thợ chụp ảnh nghiệp dư, lại có thiên phú với phương diện này, đến bây giờ còn có trình độ rất cao, vì thế, tất cả quá trình câu thông với studio đều giao cho Tào Dật Nhiên.

Tuy đối phương vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa thành tích nổi bật, nhưng muốn chụp được hết kinh điển của hôn lễ này, còn phải làm Triệu Trăn vừa lòng, phối hợp giữa bên hôn lễ với bên chụp ảnh là rất quan trọng.

Từ khi Tào Dật Nhiên nhận phần việc này, trở nên rất bận, may mà hắn ra ngoài du lịch với Bạch Thụ hơn một năm tiếng Anh đột nhiên tiến bộ vượt bộ, mới có thể trao đổi với photographer của đối phương mà không trở ngại.

Một người giúp việc với gọi hắn, nói cậu chủ nhỏ tỉnh ngủ không thấy hắn khóc không chịu ăn, hắn đành nói với thợ chụp ảnh hai câu, liền chạy đi xem con, vội chân không chạm đất.

Trên đường gặp được Bạch Thụ một thân tây trang màu sẫm cao ngất linh hoạt, Bạch Thụ thấy hắn bận tới mức cả thời gian thở cũng không có, vội qua hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Em xem em vội như vậy, dừng lại thở một chút đi.”

Tào Dật Nhiên nói, “Bà vú nói Duy Duy khóc, tôi lên lầu xem nó.”

Bạch Thụ nghe là chuyện này, lên tiếng, “Em tới hiện trường hôn lễ đi, anh lên ẳm thằng bé xuống.”

Bạch Thụ chăm sóc con nít cẩn thận và kiên nhẫn hơn so với Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên vừa nghe, liền đồng ý, nói, “Anh ôm nó xuống đi, nếu nó cứ khóc, anh bảo người đi mời bác sĩ tới xem một chút, không phải nó lại bệnh chứ, thân thể có chỗ nào không thoải mái.”

Tào Dật Nhiên đã quen, Tiểu Duy Duy luôn bệnh, bác sĩ gia đình ba năm ngày sẽ tới nhà hắn ở một đêm, có đôi khi còn phải hơn nửa đêm đưa bé tới bệnh viện.

Bạch Thụ đáp một tiếng liền lên lầu, căn nhà thật sự rất lớn, hơn nữa có nơi còn giống mê cung, được dẫn tới đường tắt lên lầu hai, Tiểu Duy Duy ở trong một phòng cho khách không lớn không nhỏ, bên trong có giường đơn, đối diện giường còn có bàn trang điểm linh tinh, sofa, bàn thấp, còn có máy tính bàn, bé con đang nằm trên giường đơn.

Bà vú đang ngồi bên giường trấn an bé, một bảo mẫu trẻ tuổi cũng phục vụ ở bên cạnh, Bạch Thụ đi qua, bà vú lên tiếng, “Bạch tiên sinh, cậu tới rồi. Bé cưng không uống sữa, còn khóc, muốn ôm bé, bé cũng không cho.”

Bạch Thụ đi qua, hỏi, “Có phải bị bệnh không thoải mái không.”

Bà vú nói, “Hẳn là không phải, có lẽ là ngủ không ngon, bé đang cáu giận.”

Bà vú trông Tiểu Duy Duy đã một thời gian dài, rất hiểu biết bé, Bạch Thụ cũng tin, nhưng vẫn thay vị trí của bà vú, ngồi xuống mép giường, nhìn Tiểu Duy Duy nằm ở đó, mâm đôi môi phấn nộn, nhíu lại lông mi, trong mắt có ánh nước.

Bạch Thụ đưa tay muốn nâng người bé lên, bé dùng chân đạp đạp, còn ồn ào, “Tránh…. tránh ra.”

Bạch Thụ bế bé lên, đón lấy áo choàng nhỏ ấm áp bảo mẫu đưa qua gói kỹ bé lại, ôm trong lòng nhẹ nhàng vỗ lưng bé, nói, “Có lẽ thật sự ngủ không ngon, giường này quá mềm, sao không tìm một cái giường cứng một chút, bé ngủ giường mềm không thoải mái.”

Bà vú nói, “Giường ở đây toàn mềm, cái giường này đã tương đối cứng rồi, vốn muốn trải áo khoác cứng một chút ở dưới, nhưng trải lên cục cưng vẫn cảm thấy không thoải mái, không chịu ngủ còn nháo, đành phải lấy áo đi.”

Bạch Thụ dỗ Tiểu Duy Duy, ôm bé ra ngoài, nói, “Nhóc con này, còn kiêu ngạo mỏng manh hơn cả ba con.”

Tiểu Duy Duy chu chu miệng, mới đầu còn làm ầm ĩ, được Bạch Thụ ôm lên rồi, liền ngừng lại, bà vú đưa bình sữa chứa sữa ấm qua, Bạch Thụ cho Tiểu Duy Duy, Tiểu Duy Duy liền nắm bình sữa khép nửa con mắt bắt đầu uống sữa.

Tiểu Duy Duy trừ bỏ uống sữa, còn ăn một ít thứ khác, bất quá, cai sữa vẫn cai không xong, không cho bé sữa bé sẽ không ăn cơm, còn nháo, cho nên hai tuổi hơn vẫn lấy sữa làm thức ăn chính.

Bạch Thụ xoa xoa đầu bé một chút, tóc Tiểu Duy Duy có hơi vàng, rất mềm, bà vú vừa đi bên cạnh Bạch Thụ vừa đội mũ cho bé, Tiểu Duy Duy uống hết sữa, liền hít hít mũi, lại ngáp một cái, trong mắt nặng ra hai giọt nước mắt, tựa vào lòng Bạch Thụ, không ôm bình sữa nữa, Bạch Thụ liền đưa bình sữa cho bà vú.

Nói chuyện với bé, “Baba con đang bận, chú ôm con đi chơi.”

Bé ngẩng đầu nhìn Bạch Thụ, tay nhỏ kéo cravat của Bạch Thụ.

Trên cravat có kẹp cravat, Bạch Thụ sợ đâm vào tay cục cưng, nhờ bà vú giúp y gỡ kẹp xuống.

Mấy người bọn họ là đi ra từ cửa hông, bên này vừa vặn là mặt sau gara, phải đi vài bước nữa mới đến chỗ hôn lễ ở sân sau.

Đang đi, chợt nghe bên kia gara truyền tới tiếng người khác nói chuyện, âm thanh cũng tận lực đè thấp.

“Nghe nói biệt thự này là ông ấy đặt biệt mua cho tiểu tình nhân kia, trực tiếp cho tiểu tình nhân kia đứng tên, khu nhà cao cấp như vậy, vì để giai nhân vui vẻ, ông thật đúng là dám bỏ vốn.”

“Đều đã làm hôn lễ, đã danh chính ngôn thuận. Bất quá, thằng nhóc kia, làm con lão Triệu còn được, may mà lão Triệu cái gì cũng không để ý, còn làm hôn lễ.”

Hai người xoay người, vừa vặn nhìn thấy Bạch Thụ ôm đứa nhỏ, còn có bà vú thùy mị thước tha, thấy bà vú đang lấy kẹp cravat cho Bạch Thụ, nghĩ là một đôi vợ chồng thêm đứa con, hai người cũng không quá để ý, bỏ đi.

(*nói bà vú nhưng chắc người ta cũng mới cỡ ba mươi, nên mới bị nhìn nhầm)

Bạch Thụ ngược lại nhìn theo hai người đi xa vài lần, có lẽ là bạn Triệu Trăn, trước kia chưa từng gặp.

Y nhíu mày, sau lại nghĩ, Triệu Trăn và Trương Hoàn ở chung yêu nhau hòa hợp, cho dù người ngoài không xem trọng, lại có liên quan gì, dù sao cuộc sống vợ chính là sống cho mình, ngôn ngữ của người khác thì sao chứ.

Có lẽ, y và Tào Dật Nhiên làm hôn lễ, cũng có người ngoài mặt chúc phúc, trong lòng cũng không xem trọng, nhưng thật ra cũng chẳng có gì.

Y ôm bé con đi tới chỗ hôn lễ, Tào Dật Nhiên thấy y, vài bước chạy tới, nhìn thoáng qua con trai, Tiểu Duy Duy nhìn thấy baba, nháy nháy mắt một chút, Tào Dật Nhiên cúi đầu hôn lên trán bé, nói, “Nhóc bại hoại, chỉ biết ầm ĩ.”

Nói xong, không hề cố kị túm eo Bạch Thụ, nói, “Lại đây, bảo Ryn chụp cho chúng ta một tấm.”

Hắn gọi một tiếng Ryn, Ryn là tên thợ chụp ảnh, nghe thấy tiếng Tào Dật Nhiên gọi, bèn đi qua hỗ trợ chụp mấy tấm, trong ảnh Tiểu Duy Duy lộng lẫy nhất, ngón tay Tào Dật Nhiên vươn qua chạm mặt bé, bé chỉ ngáp lớn, nước mắt đều chảy ra, Tào Dật Nhiên thấy thế nhìn Bạch Thụ cười haha.

Bạch Thụ một tay ôm đứa nhỏ, một tay ôm vai hắn, Tiểu Duy Duy cũng nhìn qua ống kính, vẻ mặt không hài lòng, giống như đang bới móc cái gì, lông mày nhăn hết lại.

Lúc đang muốn chụp, Triệu Sưởng đổi một thân lễ phục trắng chạy lại đây, đứng bên người Tào Dật Nhiên, nói, “Anh, anh lại làm biếng.”

Vừa vặn chớp flash, ảnh đã được chụp lại, cô vừa nhận ra là đang chụp ảnh, liền kinh ngạc nói, “Đừng tùy tiện chụp tôi.”

Tào Dật Nhiên ôm đứa nhỏ từ trong lòng Bạch Thụ ra đưa cho Triệu Sưởng, “Đến, để cô ôm.”

Triệu Sưởng vừa ồn ào, vừa ôm bé con vào lòng, một ít tóc không dễ dàng dài ra của cô bị Tiểu Duy Duy nắm kéo lấy, kéo đến mức cô bị đâu xoắn cả mày, vội vàng kêu Tào Dật Nhiên tới cứu mạng.

Tào Dật Nhiên thấy, cười vô cùng đắc ý.

Lúc hắn mới vừa về tóc có hơi dài, bởi vì bận, mới đầu còn không muốn đi cắt tóc, không nghĩ tới lúc sau chỉ cần tóc không cột lên, tay Tiểu Duy Duy liền vươn tới, hung hăng nắm lấy kéo, khiến hắn thật sự không có cách nào, đành phải đi cắt, hơn nữa còn cắt ngắn hơn so với trước kia, bất quá, thế này trông có vẻ khoan khoái có tinh thần hơn rất nhiều.