Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 94: Phiên ngoại Tình nồng




Sáng sớm hôm sau tiếp tục hành trình, một người trước là Bạch Thụ lái xe, hôm nay tới chàng người Pháp Reynolds lái, Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên đều ngồi ở băng sau rộng rãi, tối hôm trước trên cơ bản Tào Dật Nhiên không có ngủ, cho dù lúc lên giường được Bạch Thụ ôm vào lòng, cảm nhận khí tức của y khiến tinh thần hắn rất thả lỏng, nhưng vẫn ngủ không được, lúc sau lại rục rịch cùng Bạch Thụ làm tình.

Bất quá, ông chủ khách sạn này lúc bọn họ vào ở đã nhắc nhở một câu, khách sạn nhà ông không cho tìm phụ nữ về qua đêm.

Những lời nhắc nhở này khiến Tào Dật Nhiên liếc xéo, nghĩ thầm câu này thật dư thừa.

Tào Dật Nhiên ngủ không được, liền xoay người khóa ngồi trên người Bạch Thụ, cúi người hôn y, tay vuốt ve eo bụng y, thậm chí thò tay trực tiếp khiêu khích khí quan của y.

Mới đầu Bạch Thụ còn chịu đựng, lúc sau cũng không thể nhịn được nữa, ôm chặt Tào Dật Nhiên, vừa đáp lại nụ hôn của hắn, vừa nhắc nhở, “Khách sạn này không cho làm tình.”

Tào Dật Nhiên cười ha hả, vừa hôn vừa cọ cằm y, phân thân đứng thẳng nóng rực cọ vài cái lên đùi y, ánh mắt nhiệt tình như lửa, “Ông ta chỉ nói không cho tìm phụ nữ về, chỗ này cũng chúng ta lại không có phụ nữ nha.”

Tay Bạch Thụ từ lương hắn sờ xuống cặp mông vểnh, bị Tào Dật Nhiên khiêu khích thở hổn hển, “Anh thấy, vách tường phòng này quá mỏng, Reynolds ở ngay cách vách, bên này chúng ta có động tĩnh gì, khẳng định anh ta sẽ nghe được, hơn nữa nói không chừng dưới lầu cũng nghe thấy.”

Tào Dật Nhiên bị Bạch Thụ vuốt ve động tình, hai má đều đỏ, ánh mắt trong suốt, tràn đầy ánh nước nhiệt liệt, nói, “Không cần lo cho anh ta, nhẹ chút là được rồi.”

Bạch Thụ bị Tào Dật Nhiên khiêu khích ánh mắt cũng dị thường nóng rực, ôm Tào Dật Nhiên lật người một cái, bởi vì giường không quá lớn, hai người thiếu chút nữa lăn xuống giường, chân dài của Tào Dật Nhiên chống xuống đất đạp một cái, Bạch Thụ cười hôn hắn, xuống giường, sau đó lại ôm Tào Dật Nhiên lên giường, thở hổn hển nói, “Em chú ý chút.”

Tào Dật Nhiên kéo y xuống dưới, lại hôn môi, hơi thở nóng rực quấn quít cùng một chỗ khiến hai người đều nhiệt tình không thôi, môi lưỡi dây dưa gần như mang theo linh hồn lần lượt tiếp xúc, dung hợp, như gần như xa, Tào Dật Nhiên thậm chí khó nhịn cắn môi Bạch Thụ một cái, Bạch Thụ hàm hồ nói hắn, “Lại làm cún con…”

Tào Dật Nhiên nhẹ nhàng hừ một tiếng, một tay cắm vào trong tóc Bạch Thụ xoa nhẹ, một tay khó nhịn ma sát tính khí đứng thẳng dán vào nhau của mình và Bạch Thụ.

Bạch Thụ hít vào một hơi, bắt lấy tay Tào Dật Nhiên, mười ngón tay gắt gao cùng lên, cảm giác ngón tay dùng sức ma sát cùng nhau, tê tê dại dại, nóng nóng ngứa ngứa, giống như da thịt xuyên thấu đầu ngón tay trực tiếp xông lên não, thân mình Tào Dật Nhiên bởi vậy mà run lên, hít một hơi thật sâu, tâm mắt nóng bỏng triền miên dừng trên mặt Bạch Thụ.

Bạch Thụ buông tay hắn ra, cúi đầu xuống, ngậm phân thân hắn vào miệng, Tào Dật Nhiên cắn răng mới không hưng phấn kêu ra tiếng, ngón tay nắm chặt ga giường dưới thân.

Hai người cùng một chỗ lâu như vậy, Bạch Thụ biết làm sao để Tào Dật Nhiên có cảm giác cùng khoái cảm.

Ngón tay vuốt ve bắp đùi và mông hắn, khiến Tào Dật Nhiên trực tiếp đem chân gác lên vai y, bởi vì động tình mà cọ xát chân trên lưng Bạch Thụ.

Khoái cảm từng đợt từng đợt tập kích hắn, khiến hắn thật tình chịu không nổi kêu ra tiếng, trước khi cùng một chỗ với Bạch Thụ, hắn cũng không biết chính mình lại mẫn cảm thế này, ở trong tình ái kích động mất khống chế giống như cả thân thể và trái tim đều muốn hòa tan vậy.

Khoái cảm cao trào làm hắn không nhịn nổi nữa, than nhẹ một tiếng, trong ánh sáng mông lung ánh mắt híp mắt nhìn thấy Bạch Thụ ngẩng đầu lên, Bạch Thụ rút khăn giấy ở đầu giường nhả thứ trong miệng ra, lại rút giấy lau miệng, Tào Dật Nhiên thở hổn hển, trong giọng nói còn mang theo biếng nhác và gợi cảm của sóng tình chưa rút, “Sao không tránh ra?”

Bạch Thụ chống người qua hôn vai hắn, hàm hồ nói, “Anh thích.”

Cánh tay Tào Dật Nhiên ôm vai y, hôn lên môi y, Bạch Thụ bị hắn nhiệt liệt hôn môi biến thành ý loạn tình mê, Tào Dật Nhiên nói, “Có mang bao không, anh vào đi.”

Bạch Thụ cọ xát hạ thân hắn, “Ở đây không tiện.”

Ngón tay Tào Dật Nhiên xoa lên gáy y, nhấc chân vòng qua thắt lưng y, “Không sao, anh đừng để tôi chờ a.”

Bạch Thụ gần như đỏ mắt, quả thực muốn đem hắn nhào nắn nhập vào thân thể mình.

Ước chừng Tào Dật Nhiên đã thích ứng làm bên dưới, kỹ thuật Bạch Thụ tốt hơn, hắn liền cảm thấy nằm bên dưới cũng vui vẻ vô cùng.

Thời điểm bắt đầu cắm vào, Tào Dật Nhiên cảm thấy hơi đau, hơi hơi nhíu mày, loại đau đớn này khiến trái tim hắn đập mạnh, nhưng như vậy hình như cũng có cảm giác, hắn đem chân đặt lên vai Bạch Thụ, Bạch Thụ lo lắng thân thể hắn, động tác không nhanh, tay dọc theo đùi hắn vuốt ve xuống dưới, lại hôn cẳng chân hắn.

Lúc sau cả hai người đều đầy mồ hôi, lúc vào phòng tắm tắm rửa, Tào Dật Nhiên lười biếng tựa trên người Bạch Thụ, mặt hắn đỏ bừng, mắt hơi nheo lại, mị nhãn như tơ (đôi mắt quyến rũ)câu dẫn thần kinh của Bạch Thụ, Bạch Thụ hôn lên mặt hắn, bàn tay vỗ về eo mông, dịu dàng hỏi, “Đau không?”

[vâng, cảnh H đã bị tác giả xén mất nội dung rồi:v]

Tào Dật Nhiên chôn đầu vào vai hắn, giọng khàn khàn, “Còn được.” Ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thụ, trong mắt mang theo ý cười, nói, “Cảm thấy rất không tồi.”

Bạch Thụ cũng cười, hôn môi hắn, hai người dính như keo tắm sạch, tiếng đối thoại mềm nhẹ truyền ra từ trong tiếng nước, giống như có thể vĩnh viễn ôn nhu ngọt ngào.

Bạch Thụ muốn dọn dẹp giường gối bị làm loạn, Tào Dật Nhiên lại kéo y nằm xuống chiếc giường căn bản chưa từng dùng bên kia, nói, “Ngủ đi, không cần quản.”

Bạch Thụ cười nói, “Ngày mai không biết ông chủ sẽ phát hỏa thế nào.”

Tào Dật Nhiên lại nói, “Ngày mai chúng ta đi rồi, không cần lo cho hắn.”

Sau khi tận tình hoan ái, Tào Dật Nhiên mới hơi có chút buồn ngủ, hôm sau mới sáng sớm đã tỉnh.

Thời điểm ăn sáng, Reynolds nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên, hai người biết tối hôm qua chắc là Reynolds nghe thấy hết, bất quá Tào Dật Nhiên cũng không để ý, thần thái tự nhiên ăn sáng, lúc sau Bạch Thụ đi tính tiền, hắn liền trèo lên xe.

Reynolds theo sau Tào Dật Nhiên lên xe, hắn ngồi ghế lái phía trước, lái xe lên quốc lộ ngoài cửa lớn khách sạn chờ Bạch Thụ, nhìn Tào Dật Nhiên tựa vào lưng ghế miễn cưỡng nhìn ngoài cửa sổ xe, hắn gầy, nhưng dáng người tao nhã, ánh mắt thản nhiên, mang theo cảm giác quý tộc gợi cảm, Reynolds nhìn hắn, nhớ tới khí chất anh tuấn chuẩn xác và dứt khoác khi dùng súng hồi ở căn cứ của hắn, tâm không khỏi kích động, giống như não không được cung cấp đủ máu, anh ta lại nhớ tới động tĩnh làm tình của Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ hôm qua nghe được, tiếng giường vang, tiếng thở dốc nhiệt tình, tiếng Tào Dật Nhiên rên rỉ rõ ràng cùng tiếng kêu giường, bởi vì là tiếng Trung, anh căn bản nghe không hiểu, nhưng lại khiến anh cảm thấy càng thêm thần bí khó lường cùng gợi cảm câu dẫn, thế nên vừa nghĩ tới bụng dưới liền căng.

Anh ta có cảm giác với Tào Dật Nhiên đã lâu, nhưng Tào Dật Nhiên đối với anh ta là hoàn toàn không thèm để ý, anh không biết có phải Tào Dật Nhiên biết tâm tư của anh không, vì thế nhìn hắn, ngập ngừng muốn hỏi một chút, sau đó lại cười cười không nói.

Tào Dật Nhiên phát hiện anh ta muốn nói lại thôi, liền nhìn về phía Reynolds, nói, “Anh muốn nói cái gì thì nói đi?”

Reynolds vóc dáng cao, tóc màu rám nắng, mắt lam thâm thúy, mũi cao, môi khêu gợi, là hình tượng người ngoại quốc dễ nhìn, hơn nữa tuổi anh ta ước chừng tương đương Tào Dật Nhiên, chạy tới Úc du lịch, không có tiền, không biết như thế nào dòng đời đưa đẩy* tiến vào hội bảo hộ động vật hoang dã làm người tình nguyện, kéo dài visa, gần đây còn chưa có ý định rời khỏi.

(*gốc là 阴差阳错: âm kém dương sai)

Tào Dật Nhiên nói thẳng như vậy, anh ta cũng không tiện tiếp tục nhăn nhó không nói gì nữa, lại hỏi, “Cậu với Bạch Thụ đã rất lâu rồi sao?”

Tào Dật Nhiên nhún nhún vai, sảng khoái trả lời, “Đúng vậy. Mọi người đều biết mà.”

Reynolds cười, “May mắn trong căn cứ tôi không có ở cách vách hai cậu.”

Tào Dật Nhiên hiểu anh ta có ý gì, lên tiếng, “Mitchell ở cách vách bọn này không phải không có ý kiến sao? Vách tường khách sạn mỏng quá thôi.”

Reynolds còn muốn nói gì nữa, Bạch Thụ đã tới gần xe, thấy Tào Dật Nhiên với Reynolds đang nói chuyện, liền hỏi, “Nói gì vậy?”

Tào Dật Nhiên lắc đầu, dùng tiếng Trung đáp, “Không có gì.” Lại bỡn cợt cười y, “Không bị ông chủ mắng chứ?”

Bạch Thụ lên ghế sau, kéo vai hắn một chút, nói, “Mắng cái gì mắng, không có gì.”

Reynolds từ kính chiếu hậu nhìn hai người cười nói gì đó, nhưng anh ta căn bản nghe không hiểu, anh biết phỏng chừng là lời ngon tiếng ngọt giữa người yêu, cũng không tiện vô vị yêu cầu hai người đừng nói tiếng Trung anh nghe không hiểu nữa, chỉ đành một mình buồn bực, thật ra anh ta ủ rượu rất lâu, muốn hỏi Tào Dật Nhiên có thể cùng anh chơi một lần không, bất quá Tào Dật Nhiên lung lay ở trước mặt anh lâu như vậy, anh ta vẫn không hỏi ra mệng, còn bị Mitchell nhìn thấy tâm tư khuyên, người Trung Quốc trên phương diện này vô cùng bảo thủ và trung thành, bảo anh ngàn vạn lần không nên hỏi, bằng không sẽ bị Tào Dật Nhiên đánh, vì thế, đén nay anh cũng không hỏi ra miệng, ngược lại mỗi ngày nhìn Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ thân thân mật mật ngọt ngọt ngào ngào liếc mắt đưa tình.

Tào Dật Nhiên cùng Bạch Thụ nói một hồi bắt đầu ngủ gà ngủ gật, không gian trong xe tuy không nhỏ, nhưng cũng chứa không nổi Tào Dật Nhiên vóc người cao nằm dài ra, vì thế nửa người trên ghé lên người Bạch Thụ, Bạch Thụ ôm hắn, lấy áo nhẹ nhàng phủ lên đầu hắn che ánh sáng, trong thế giới tràn đầy mùi vị của Bạch Thụ, hắn cứ như vậy an an ổn ổn ngủ mất.

Tào Dật Nhiên ngủ rồi, Reynolds nhẹ giọng hỏi Bạch Thụ, “Cậu ta ngủ rồi?”

Bạch Thụ ôm sát Tào Dật Nhiên, nói, “Ngủ rồi, buổi tối em ấy ngủ không được, chỉ có thể ngủ ban ngày.”

Reynolds trầm trọng cùng bi thương hâm mộ thở dài, “Tình cảm của hai người thật tốt.”

Bạch Thụ cười, “Chúng tôi rất yêu nhau, muốn như vậy qua cả đời.”

Reynolds đành cười cười, không biết nên đón lời nói thâm tình kia thế nào, đành nói, “Về sau tôi muốn tới TQ du lịch, các cậu sẽ tiếp đón tôi chứ?”

Bạch Thụ nói, “Hoan nghênh anh tới. TQ có rất nhiều nơi đẹp lắm.”

Tới sân bay, Reynolds chia tay hai người, còn yêu cầu, “Sớm trở về, chúng tôi rất cần hai người đó.”

Tào Dật Nhiên vẫy tay với anh ta, “Sẽ.”

Nhìn hai người đi rồi, sớm biến mất khỏi tầm mắt, Reynolds mới xoay người rời đi, nghĩ thầm qua một thời gian nữa còn có thể gặp, không cần lưu luyến không rời như vậy, bất quá, anh ta không ngờ, hai người trở về, tuy rằng nói còn muốn đến, nhưng không trở lại nữa, mà là gọi điện thoại qua nói từ chức.

Vì thế, anh chỉ đành lên kế hoạch để dành tiền đi TQ.