Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 83: Nói chuyện đêm khuya




Tào Dật Nhiên xuống xe, Bạch Thụ vừa tới liền cho y một cái ôm, hai người ôm nhau, ngước mắt nhìn đối phương, sau đó đều ngây ngốc cười rộ lên, Bạch Thụ nói, “Dạo này bận quá, đã vài ngày không gặp em rồi. Nhớ muốn chết.”

Nói giống như thật sự muốn “chết” rồi ấy.

Tào Dật Nhiên cười đánh y một cái, đương nhiên chỉ nhẹ nhàng đánh một chút, sau đó nói, “Tôi nói để tôi tới chỗ anh, anh lại không cho.”

Bạch Thụ nói, “Cứ luôn chạy bên ngoài, bận tới bận lui, râu ria xồm xàm, không có cách nào để em xem.”

Y nói vậy, Tào Dật Nhiên liền đưa tay sờ sờ cằm y, mới vừa cạo, một lớp nhám nhám cọ da người, hắn cho rằng râu của Bạch Thụ cứng nhất nhọn nhất trong số những người hắn biết, tưởng tượng y vừa về nhà là tu chỉnh bản thân, sau đó xuống lầu đón mình, trong lòng Tào Dật Nhiên vừa ngọt ngào lại đau lòng cảm động.

Bạch Thụ muốn kéo Tào Dật Nhiên lên lầu, Tào Dật Nhiên cười, bảo y chờ một chút, “Tôi mang theo chậu cây, để lấy ra đã.”

Bạch Thụ muốn hỗ trợ, Tào Dật Nhiên không cho, tự mình từ ghế sau ôm chậu hoa kia ra, hoa hồng này không biết ông ngoại hắn từ đâu đem về, cũng không biết là giống gì, cây không cao lắm, hương cũng không phải rất nồng, mà là nhẹ nhàng động lòng người, đóa hoa đỏ thẫm, sung túc và rất xinh đẹp.

Hắn ôm hoa ra, đưa đến trước mặt Bạch Thụ, nói, “Này, anh không cần phải nhận.”

Bạch Thụ nhìn một chậu hồng Trung Hoa đỏ thẫm trước mặt, thoạt nhìn không khác hồng Nhật, phúc chí tâm linh*, lập tức hiểu ý tứ của Tào Dật Nhiên, dưới ánh đèn mờ nhạt, y tiếp lấy chậu hoa, cười với Tào Dật Nhiên, sau đó không nói gì, chỉ bảo, “Đi thôi, vào nhà.”

(*khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Tào Dật Nhiên thấy y ngu ngốc không hiểu tâm ý của mình, trong lòng buồn buồn, bất quá nháy mắt đã cảm thấy không có gì, dù sao hắn tặng, đồ ngố Bạch Thụ này không hiểu, đó là y vờ ngớ ngẩn, không liên quan đến mình.

Hai người vào thang máy lên lầu, trong thang máy sáng sủa, Bạch Thụ cẩn thận đánh giá hoa hồng, bên trên nở hai đóa hoa, còn có mấy đóa sắp nở, nhánh hoa được tỉa rất tốt, lá cây tươi mới xanh biếc, có thể thấy được chăm sóc rất kĩ, y nghĩ, hẳn là Tào Dật Nhiên đặc biệt trồng để tặng mình, tình cảm yêu thích không khỏi sục sôi mãnh liệt trong lòng, trộm nhìn Tào Dật Nhiên cao cao gầy gầy một tay đút túi quần, khép hờ mắt đứng bên cạnh, có thể nhìn ra được, Tào Dật Nhiên đặc biệt ăn mặc chỉnh chu rồi mới qua đây, tóc chải ngay ngắn, còn có mùi nước hoa, y thật sự muốn hôn người trong thang máy, bất quá, vẫn còn khống chế được.

Sau khi ra khỏi thang máy, đến trước cửa phòng, Bạch Thụ nói mình đang ôm hoa, để Tào Dật Nhiên mở cửa, Tào Dật Nhiên vừa mở cửa vừa nói, “Tôi có tin tốt muốn nói với anh.”

Bạch Thụ đáp lời, thấy đã về đến trước cửa nhà, liền nghiêng người hôn má hắn, Tào Dật Nhiên bị y đột nhiên tập kích mà ngẩn người, mở cửa vào phòng, bật đèn.

Bạch Thụ theo vào, chậu hoa bị y đặt trên kệ tủ cạnh huyền quan, trên tủ kia còn có bình hoa cắm mấy đóa bách hợp, đó là hoa mẹ bảo người giúp việc cứ hai ngày thì đổi một lần.

Tào Dật Nhiên thay giày, Bạch Thụ đến dép lê còn chưa mang ổn, đã bị Tào Dật Nhiên túm cổ áo. Tào Dật Nhiên tha y qua hôn lên, Bạch Thụ thiếu chút nữa đứng không vững, vừa lấy tay đỡ tường ổn định cơ thể, vừa đáp lại hắn, chậm rãi, hai người ôm lấy nhau, ngậm mút liếm hôn, môi lưỡi tương giao, khó mà phân tách, Bạch Thụ ôm chặt lấy Tào Dật Nhiên, hôn một hồi, bởi vì quá mức kịch liệt, đều hơi hơi thở không nổi, đành lưu luyến tách ra, ánh mắt giao nhau, trong con ngươi đen sâu thẳm đều là tình yêu ấm áp nồng đậm, trong mắt Bạch Thụ mang theo ý cười ôn nhu mà cưng chìu, nói, “Cám ơn hoa của em, anh sẽ chăm thật tốt.”

Ánh mắt Tào Dật Nhiên chớp một cái, nghĩ thầm hóa ra anh không phải ngu ngốc không hiểu, hắn cắn lên cằm Bạch Thụ một ngụm, nói, “Anh cạo râu qua quýt quá, vẫn đâm đau đó.”

Bạch Thụ ôm hắn, mở đèn phòng khách, hai người đều có chút động tình khó nhịn, trong nháy mắt tầm mắt tương giao, lại ức chế không được tình cảm mà tiếp tục hôn môi, nghiêng ngả lảo đảo chuyển tới bên sofa, Tào Dật Nhiên đặt Bạch Thụ lên sofa…

Hô hấp nóng rực dung hợp cùng một chỗ, kề sát bên nhau đều cảm nhận được độ ấm da thịt, lực độ gắt gao cùng một chỗ, đều khiến hai người không thể dừng lại, trên sofa âu yếm lẫn nhau, ánh sáng sáng ngời trong phòng vây lấy hai người, giống như tất thảy trên thế giới này đều cách xa bọn họ, thứ tồn tại chỉ còn hắn và y.

Mỏi mệt sau khi cao trào làm hai người ôm nhau không muốn động, vẫn là Bạch Thụ cảm thấy Tào Dật Nhiên sẽ bị cảm lạnh, đỡ Tào Dật Nhiên ngồi dậy, y kéo quần Tào Dật Nhiên lên, chính mình cũng tự thu thập một chút, ôm Tào Dật Nhiên hôn lên mặt hắn vài cái, nói, “Có muốn ăn gì không? Hoặc là lên giường ngủ.”

Tào Dật Nhiên vẫn nhắm mắt tựa vào người y, đem mặt vùi vào hõm vai y, tóc mềm mại xoa lên hai má Bạch Thụ, lầm bầm, “Ôm một lát nữa.”

Thế là Bạch Thụ chỉ đành ôm lấy hắn, bàn tay vuốt ve lưng hắn, ở bên tai hắn hôn hôn, Tào Dật Nhiên cảm thấy giờ khắc này không thể hạnh phúc hơn được nữa, cảm thấy cứ như vậy thiên trường địa cửu, không có cuộc sống nào càng tốt hơn lúc này.

Bạch Thụ thấy Tào Dật Nhiên vẫn bất động, đành đẩy đẩy hắn, sau đó đem hắn bế lên, Bạch Thụ có sức, nhưng đã mệt mỏi một đoạn thời gian, hiện tại rất mệt, lúc đứng lên thiếu chút nữa tế xuống cạnh bàn, nhưng Tào Dật Nhiên không cảm thấy bị y ôm nguy hiểm, ngược lại ôm lấy vai y cười ha hả.

Bạch Thụ ôm Tào Dật Nhiên vào phòng ngủ, dưới ánh sáng mỏng manh, đặt hắn lên giường, y đang muốn đứng dậy, Tào Dật Nhiên đã kéo y xuống, để y ngã trên người mình.

Bạch Thụ ngủi mùi nước hoa thản nhiên trên người hắn, ngón tay nóng ấm từ vạt áo tiến vào, vuốt ve vòng eo gầy mềm dẻo của hắn. Tào Dật Nhiên vẫn nằm đó, đá rơi dép lê, ngón tay Bạch Thụ vuốt ve làm hắn lại động tình, cầm lấy tay y, để y sờ nơi đó của mình.

Hai người khống chế không được lại trên giường dính lấy nhau, lần này thân thể trơn bóng, lủi chung một chỗ, chăn mềm mại ấm áp tạo ra một không gian nhỏ hẹp sưởi ấm hai người, giống như một cái giường này, là một chốn đào nguyên ngăn cách thế giới.

Hai người ôm nhau, không nghĩ tới cứ như vậy ngủ mất, Tào Dật Nhiên chôn mặt trong hõm cổ Bạch Thụ, cánh tay thật dài khoát lên người y, chân cũng đè lấy chân y, Bạch Thụ giống như ôm hắn như ôm một đứa trẻ, hai người cứ như vậy quấn lấy nhau, gắt gao cuộn chung một chỗ, không tách rời.

Tới tối khuya Tào Dật Nhiên bị nghẹn tiểu tỉnh lại, hắn rời giường làm Bạch Thụ cũng tỉnh, Bạch Thụ mơ hồ hỏi hắn, “Làm sao vậy?”

Tào Dật Nhiên xuống giường, “Đi toilet.”

Bạch Thụ nghiêng người đưa tay mở đèn đầu giường, nghiêng đầu nhìn Tào Dật Nhiên lõa người, còn đang mùa đông, trong phòng không ấm áp, y vội vàng rời giường, từ tủ quần áo kéo một cái áo ngủ dày ném cho hắn, “Mặc vào, đừng để bị lạnh.”

Tào Dật Nhiên đành mặc áo ngủ, dép lê không biết bị hắn đạp đi đâu, tìm cũng tìm không thấy, đành chân trần chạy vào toilet.

Cơn buồn ngủ của Bạch Thụ hoàn toàn tỉnh, mở đèn phòng, chính mình bọc kĩ một cái áo ngủ khác, tìm được dép lê của Tào Dật Nhiên, vội xỏ dép lê vào chân, mang cái của Tào Dật Nhiên vào toilet, đặt bên chân hắn, nhìn hắn vừa vui vẻ thả nước vừa đạp dép lê.

Tào Dật Nhiên mở hờ con mắt, do ngủ nên hai má đỏ bừng rất đáng yêu, Bạch Thụ không quan tâm nhiều,  nghiêng người hôn lên mặt hắn, Tào Dật Nhiên hoàn toàn bị hôn tỉnh, lườm y một cái, nói, “Tôi đi tiểu anh cũng muốn quậy.”

Bạch Thụ chỉ cười.

Tào Dật Nhiên rửa tay, từ trong gương nhìn chính mính, lại nhìn Bạch Thụ đứng phía sau, xoay người đem bàn tay lạnh như băng của mình áp lên mặt Bạch Thụ, cười tủm tỉm, “Lạnh không?”

Bạch Thụ thấy hắn cố ý chọc mình, cũng không giận, cười ôm lấy hắn, kéo bàn tay lạnh như băng của hắn xuống ủ vào trong ngực mình, nói, “Thế này mới ấm.”

Tào Dật Nhiên rụt tay lại, ôm lấy Bạch Thụ, ôm rồi lại buông, trong mắt hiện lên ý cười nồng đậm, tóm Bạch Thụ đến bên giường, nói, “Tôi có tin tức muốn nói với anh, vừa nãy quên mất.”

Bạch Thụ ngồi xuống giường, xốc chăn để Tào Dật Nhiên chui vào, nhìn nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, nói, “Cái gì vữa nãy, qua bốn năm tiếng rồi.”

Tào Dật Nhiên không phục, nằm vào trong chăn, lên tiếng, “Tôi nói vừa nãy chính là vừa nãy.”

Bạch Thụ cười đầu hàng, lót gối đầu, nghiêng người nằm bên cạnh Tào Dật Nhiên nhìn hắn, “Là tin tốt gì, anh chờ nghe đây.”

Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, mặt mày hớn hở, “Từ ngày mai tôi sẽ đến chỗ cậu tôi làm việc.”

Bạch Thụ cười hôn mũi hắn, như trêu con nít, “Đây là tin tốt, em vẫn luôn nói muốn đi, lần này đi thật rồi.”

Tào Dật Nhiên nhìn Bạch Thụ, gật đầu, “Đi thật đấy. Hôm nay mới nói với cậu, ngày mai sẽ đi, rèn sắt khi còn nóng.”

Bạch Thụ bảo hắn làm cho tốt, về sau mình còn cần nhờ hắn, Tào Dật Nhiên cười ha hả cùng y trêu đùa, quả thật có cảm giác hướng tới về sau chính là cuộc sống mới, hết thảy đều hoàn toàn mới mẻ.

Bất quá, vui mừng một trận, hắn liền bình tĩnh lại, hơn nữa trên mặt mang theo một tầng u buồn.

Bạch Thụ thấy hắn như vậy, đưa tay vuốt đầu mày của hắn, hỏi, “Vừa rồi còn vui vẻ mà, lại làm sao vậy?”

Ánh mắt Tào Dật Nhiên lóe lóe, chần chờ một chút mới nói, “Anh có biết chuyện tập đoàn Sùng Sinh của Lý thị gần đây không?”

Bạch Thụ sửng sốt, tựa hồ hiểu được ý hắn, “Chuyện ồn ào tới vậy, cho dù anh bận, cũng có nghe. Làm sao?”

Ánh mắt Tào Dật Nhiên mở lớn một chút, sắc mặt có chút nghiêm nghị, nói, “Lý Hân là con gái Lý Nghiêu Dân chủ tịch Sùng Sinh.”

Bạch Thụ đã sớm biết, vì thế gật gật đầu, “Ừm, hóa ra là vậy.”

Tào Dật Nhiên nói, “Đúng vậy. Hiện tại Lý gia xảy ra chuyện, mẹ tôi sẽ không muốn tôi cưới cô ấy, như vậy vừa vặn. Tôi không thích cô ấy, lại phải kết hôn, vốn chính là đều không tốt cho cả hai, cô ấy hẳn nên tìm người đối tốt với cô ấy.”

Bạch Thụ sớm biết mẹ Tào Dật Nhiên Triệu Duyệt là thương nhân, chủ nghĩa nhân đạo có lẽ vẫn có, nhưng cũng là đứng sau cân nhắc lợi ích.

Lần này Lý gia xảy ra chuyện, y không cần phải đối mặt với chuyện Tào Dật Nhiên phải cưới Lý Hân, tự nhiên không thể tốt hơn, bất quá, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Lý Hân, cảm xúc của y vẫn vô cùng phức tạp.

Có lẽ tâm ý tương thông, ánh mắt y mới chớp, Tào Dật Nhiên dường như đã biết y nghĩ gì, sau đó liền nói, “Bạch Thụ, tôi sẽ không cưới Lý Hân, cũng không kết hôn với người phụ nữ nào khác. Tôi đã hạ quyết tâm cùng một chỗ với anh.”

Bạch Thụ rất cảm động ôm chặt hắn, ở trên môi hắn hôn nhẹ hai cái, Tào Dật Nhiên không giống trước kia đáp lại hoặc là đoạt quyền chủ đạo, lần này hắn chỉ lẳng lặng mặc Bạch Thụ thân thiết, một lát sau, bình tĩnh nói, “Tôi không cưới Lý Hân, nhưng mà, tôi muốn đứa nhỏ trong bụng Lý Hân. Anh, sẽ tha thứ cho tôi chứ?”