Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 76: Khó lòng nhường nhịn*




(gốc là狭路相逢 = hiệp lộ tương phùng, như hình ảnh 2 con dê trên 1 cái cầu nhỏ, không con nào nhường con nào ấy, ở đây cũng có nghĩa là khi kẻ thù đối mặt nhau <- không thằng nào chịu nhường)

Tào Dật Nhiên quay về nhà cha mẹ, đột nhiên trở nên nhu thuận, không chỉ nhận sai với cha mẹ, nói mình không nên chạy trốn ngay tiệc sinh nhật, hơn nữa khi đối đãi với Lý Hân, vậy mà lại vui vẻ ông hòa.

Triệu Duyệt thấy hắn như vậy, không phải cảm thấy hắn đã hiểu được cái lợi cái hại, mà là cảnh giác có phải Tào Dật Nhiên lại muốn tác quai tác quái gì.

Mặc dù Triệu Duyệt cảnh giác, nhưng đâu thể kêu con trai đang một lòng nhu thuận đến dò hỏi, vì thế chỉ có thể xem hắn đang có ý đồ gì.

Đặc biệt dặn dò quản gia, phải chú ý tình trạng của Lý Hân, nếu hai người ở riêng với nhau, thì phải cảnh giác.

Bởi vậy có thể thấy được, chính Triệu Duyệt còn không tin tưởng con mình và Lý Hân có thể cùng một chỗ, nhưng cố tình bởi vì muốn đứa cháu nội này, lại đang thảo luận vấn đề hợp tác với Lý gia mà không thể buông tha Lý Hân, thế là đành miễn cưỡng con mình.

Tào Dật Nhiên vừa gửi đi bằng chứng Lý Vị và Tiêu Nguyên vụng trộm, sau đó còn cười cười nói nói với Tiêu Nguyên từ biệt Tào gia về nhà, giống như có ý với bà ta cỡ nào.

Tiêu Nguyên đi rồi, Lý Hân bị cấm chơi game ở nhà một ngày cũng chịu không nổi yêu cầu đi shopping, Lý Hân đề nghị ngay thời điểm có mặt cha Tào mẹ Tào, Tào gia đương nhiên không thể cấm tiệt Lý Hân đang mang thai cháu nội bảo bối không được ra đường, đành phải đồng ý, sau đó mẹ Tào nói một câu với Tào Dật Nhiên, “Dù sao Dật Nhiên cũng không có việc gì, đi với Hân Hân đi. Hân Hân coi trọng cái gì thì mua.”

Sau khi nói, còn lấy thẻ gold* cho hai người, nói quẹt thẻ này, không cần dùng tiền tiêu vặt của Tào Dật Nhiên.

(*thẻ ngân hàng cũng có nhiều loại, tượng trưng cho từng cấp bậc và hạn mức, thẻ gold cũng thuộc hàng cao cấp rồi, hình như cao nhất là platinum – thẻ bạch kim đó)

Tiền tiêu vặt mỗi tháng của Tào Dật Nhiên không ít, bất quá, muốn hắn tiêu trên người Lý Hân, hắn thật sự không tình nguyện, nếu mẹ cho hắn thẻ, hắn sẽ không từ chối, nên tiếp nhận rồi.

Tuy nói là Tào Dật Nhiên cùng Lý Hân đi dạo phố, nhưng Triệu Duyệt vẫn sắp xếp hai vệ sĩ mặc thường phục đi theo hai người, nói có thể giúp mang đồ. Còn kêu tài xế trong nhà đưa hai người đi, mà không để Tào Dật Nhiên tự lái xe, để tránh hắn cố ý làm ra chuyện gì đó.

Tào Dật Nhiên không để ý hai người mẹ sắp xếp tới, ngồi trong xe nhà ra ngoài hắn không nói gì, khi lên xe thậm chí còn đỡ Lý Hân bởi vì ăn quá tốt mà bụng đã rất rõ ràng, Lý Hân ngồi bên người hắn, còn cố ý bắt lấy bàn tay lành lạnh của hắn, Tào Dật Nhiên sửng sốt muốn thu tay lại, nhưng Lý Hân không cho, còn cười ngây ngô với hắn, Tào Dật Nhiên nhìn cô cười trong lòng thấy là lạ, nhìn chằm chằm bụng cô, cuối cùng mặc cô nắm tay mình.

Xe lái khỏi cổng lớn Tào gia, Lý Hân luôn thích trạch trong nhà chơi game chán ghét đến trường đã rất lâu không ra ngòa, thế nên được đi dạo phố với Tào Dật Nhiên, khiến thấy cảm thấy rất vui.

Tào Dật Nhiên hơi hơi làm biếng ngồi dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, thật ra bên ngoài không có gì hay để xem, nhưng hắn không muốn nhìn Lý Hân, thế nên chỉ đành nhìn ra ngoài.

Bộ dạng lãnh đạm miễn cưỡng của hắn, trong mắt Lý Hân vô cùng mê người, vô luận là sợi tóc lả tả phủ trước trán hắn, hay là cặp mắt phượng lạnh lùng kia, cùng với môi mỏng mâm lại, đều khiến cô mê muội.

Cô cũng không quản Tào Dật Nhiên lãnh đạm, tự biên tự diễn bắt đầu nói chuyện.

Ban đầu bàn luận về game với Tào Dật Nhiên, nhưng Tào Dật Nhiên không nói một lời, cô cảm thấy không thú vị, vốn muốn dỗi không để ý tới hắn, nhưng cô cảm tháy vẫn nên cố gắng một chút tốt hơn, thế là lắc lắc tay Tào Dật Nhiên, làm nũng, “Anh trả lời em đi? Mất hứng vậy làm gì?”

Tào Dật Nhiên bị cô lắc tay thật là muốn ngồi cũng không yen, đành rút tay khỏi tay cô, nhìn cô nói, “Nói lâu vậy rồi, cô còn chưa ngại mệt. Qua một lát còn phải đi dạo phố, cô tích trữ sức lực đi được không?”

Tuy Tào Dật Nhiên không dễ nghe, nhưng Lý Hân vẫn vui vẻ, quả nhiên không nói nữa, ngoan ngoãn ngồi một lát, cô liền kêu một tiếng sợ hãi, Tào Dật Nhiên nhìn về phía cô, “Lại làm sao?”

Cô đỏ mặt cười rộ lên, “Nhóc con vừa mới đá bụng em hai cái….” Nói xong lại hô một tiếng, “Nó đá nữa….”

Tào Dật Nhiên ngây ngốc nhìn cô lại nhìn bụng cô, hơi cau mày, giống như vô cùng rối rắm, hơn nữa có chút không biết làm sao, Lý Hân thấy hắn như vậy, trong lòng vậy mà có cảm giác ấm áp, lại bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, nói, “Muốn kiểm tra không?”

Tào Dật Nhiên muốn lấy tay ra, nhưng không tránh được, thật ra Lý Hân mặc đồ rất dày, đặt tay lên cũng không nhất định có thể cảm được được máy thai, Tào Dật Nhiên hơi cứng ngắc để mặc Lý Hân đặt tay mình lên bụng cô, Lý Hân đặt một hồi, Tào Dật Nhiên liền thu tay lại, nói, “Không có cảm giác gì?”

Lý Hân chu miệng, nói, “Vừa rồi còn đá em, hiện tại lại không có động tĩnh.”

Tào Dật Nhiên nhìn cô, “Phải không?”

Lý Hân gật đầu, “Đúng vậy, sức nó không nhỏ, có đôi khi đá rất khó chịu.”

Không biết vì sao, Tào Dật Nhiên nghe Lý Hân nói vậy lại có chút áy náy, hắn nhìn cô, Lý Hân cũng nhìn hắn, cười với hắn như đồ ngốc, vì thấy, cảm xúc áy náy này còn nặng, hắn nghĩ, hôm nay nên đi dạo phố với cô ta vậy, dù sao, sắp năm mới rồi.

Tào Dật Nhiên không nhớ rõ lắm đích tình lần đầu tiên gặp Lý Hân, thậm chí không nhớ nổi lúc đó cô trông thế nào, thứ nhớ rõ là thời điểm Lý Hân và Lý Vị ngồi trong văn phòng mẹ hắn thảo luận chuyện có đứa nhỏ, khi đó hắn cực kì chán ghét Lý Hân, nhưng đoạn thời gian Lý Hân ở nhà hắn, hắn cảm thấy cô cũng không đáng ghét như vậy, thậm chí hắn nghĩ, nếu cô không mang thai con hắn, nói không chừng, hắn còn có thể xem cô thành em gái nuôi. (nghĩa muội)

Đèn trong trung tâm mua sắm sáng ngời huy hoàng, sàn nhà sáng bóng phản chiếu được cả mặt người, bởi vì gần tết âm lịch, thương trường giá cả đắt đỏ bình thường khiến người chùn bước mà có chút vắng vẻ, hiện tại lại có không ít người, thêm phần náo nhiệt.

Tuy Lý Hân là tiểu thư nhà họ Lý, nhưng từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, đặc biệt sau khi mẹ cô qua đời, cha càng mặc kệ cô, chỉ khi cô quá phận mới dạy dỗ cô, cho nên, tất cả chi tiêu khi còn nhỏ của cô không khác quá xa cho với quần chúng bình dân, vậy nên được đi shopping, cô tỏ ra cực nhiệt tình.

Ngược với Tào Dật Nhiên, hắn bị gió mát mùi hương bên trong làm cho buồn ngủ, chỉ đi theo bên cạnh Lý Hân, Lý Hân coi trọng cái gì, hắn tận chức tận trách đi quẹt thẻ, sau đó để người giúp việc xách đồ.

Dáng người Tào Dật Nhiên cao gầy, khuôn mặt trắng nõn lãnh đạm tuấn mỹ, miễn cưỡng đi theo bên người Lý Hân, làm người ta cảm thấy hắn tao nhã, lạnh lùng mà ngạo nghễ, hơi thở quý công tử cực kì, thật sự rất hấp dẫn ánh mắt người khác, đương nhiên, Lý Hân chống bụng cũng rước lấy ánh mắt người khác.

Hai người vừa đi vừa bị người khác đánh giá, mỗi khi gặp phải nhân viên bán hàng nhiệt tình lấy lòng, quan tâm hỏi hang đứa nhỏ trong bụng Lý Hân, lúc này, Tào Dật Nhiên đen mặt quay đi, thấy hắn như vậy, nhân viên bán hàng cũng không dám hỏi nhiều.

Lý Hân tiêu tiền rất có tư thế, nhưng thấy Tào Dật Nhiên không cảm thấy hứng thú với cái gì hết, cô không thể không kéo tay áo hắn, “Anh không có gì muốn mua à?”

Tào Dật Nhiên lạnh mặt liếc cô, “Không có.”

Vì thế Lý Hân không vui chu chu miệng, tóm lấy tay Tào Dật Nhiên, kéo hắn đi xem nước hoa, Tào Dật Nhiên cũng không thể không nể mặt bà bầu ngay trước mặt công chúng, đành mặc kệ cô kéo, chỉ là, còn chưa đi được vài bước, tầm mắt hắn đã dính lên một người khác, mặt hắn nháy mắt trầm xuống, bão tố nổi lên.

Bạch Thụ đang cùng Quan Chi đi dạo trong thương xá này, đương nhiên Bạch Thụ là thân bất do kỷ (bất đắc dĩ), đã đồng ý đi dạo phố với Quan Chi rồi, hôm nay mới miễn cưỡng có chút thời gian, chỉ đành đi theo dưới sự thúc giục đỉnh đạc của cô.

Vốn y không nghĩ nhiều, Quan Chi trong lòng mình vĩnh viễn chỉ là em gái nhỏ phóng khoáng hơi chút nam tính có đôi khi lại hơi mơ màng mà thôi, ăn mặc luôn tùy tiện, nhưng hôm nay, Quan Chi mà Bạch Thụ tiếp xúc đã phá vỡ tất cả ấn tượng trước kia đối với cô.

Quan Chi vẫn tóc ngắn đó, nhưng lại được chăm sóc hơn, đen bóng mượt mà, trang điểm nhã nhặn, mắt ngọc mày ngài, mi thanh môi đỏ, mặc một thân váy len màu đen, khăn quàng cổ, boot cao, dáng người cô vống cao gầy xinh xắn, chỉ là trước kia không ăn diện lên thôi, trang điểm thế nfy, Bạch Thụ thật sự cho rằng đây là chị em song sinh chứ không phải cô.

Đối với phản ứng của Bạch Thụ, Quan Chi còn cười ha ha, nói, “Thủ lĩnh, có phải không quen đúng không? Hắc hắc, cũng không tệ lắm đi, em phí không ít sức đấy!”

Lúc này Bạch Thụ mới nhận định người này chính là Quan Chi, tiếp lời, “Em ăn diện lên, rất đẹp đấy, khẳng định một đám thanh niên tài tuấn* sẽ theo đuổi em.”

(*tài trong nhân tài, tài giỏi; tuấn của anh tuấn, khôi ngô)

Quan Chi lại bĩu môi, nói, “Không cần!”

Lúc dạo thương xá, Quan Chi cố ý kéo tay y, Bạch Thụ cảm thấy rất không được tự nhiên, mọi người đều nghĩ hai người là người yêu, Bạch Thụ vì chú ý tới thể diện của Quan Chi, mỗi lần đều không chút dấu vết muốn tách ra, nhưng đều bị Quan Chi bắt trở lại.

Tính cách Quan Chi hào phóng, cho dù ăn mặc thành thục nữ, động tác vẫn mang chút nam tính, Bạch Thụ thở dài trong lòng, nghĩ thầm lần này đi với cô hẳn không có lần sau, thôi vậy.

Không nghĩ tới khi Quan Chi hưng trí bừng bừng kéo y tới xem nước hoa, y đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của người khác, vừa nhìn qua, liền đối diện khuôn mặt âm trầm của Tào Dật Nhiên, còn thấy được Lý Hân lớn bụng nắm tay hắn.