Điền Quý bỏ lá thư của ông lão vào túi, sau đó lại lếch tha lếch thếch đi bộ về. Thực ra anh chàng cũng hết cách, nếu như không xuống từ chiếc xe buýt không số hiệu kia thì lão lao công mắt quỷ chắc chắn sẽ không đếm xỉa gì đến. Thế nhưng, chuyến xe đặc biệt này chỉ có đúng một chuyến, đã đến là không có về.
Theo như người ta đồn đại thì đấy là truyền thống từ thời xa xưa, để tỏ lòng kính trọng với người gác đêm.
Anh chàng vừa đi được mấy bước, thì đã có một chiếc xe gắn máy rồ ga phóng đến chắn đường. Phanh xe kêu đánh “kít” một tiếng dài và chói tai. Chủ xe đội một cái mũ bảo hiểm có kính chắn mặt, mặc áo da kín bưng, trông có vẻ hầm hố dọa người lắm.
“Thằng kia! Đưa thư của người gác đêm đây!”
Tên ngồi xe máy hất hàm lên, giở giọng đặc sệt, ồm ồm ra hăm dọa. Điền Quý đưa tay lên vành tai, hỏi lại:
“Nói gì? Nghe không rõ!”
“Tao nói... á?”
Chủ xe lại cất tiếng, nhưng lần này giọng nói nghe đã khác hẳn. Tiếng của y rất thanh và trong, hình như là tiếng của con gái.
Điền Quý nhìn cái xe to tướng, lắc đầu. Cái cô chủ xe này chắc hẳn không biết quy củ ở thủ đô, phóng xe đến tìm lão lao công mắt quỷ để rồi bị lão bơ đẹp. Đã thế lại còn giấu đầu lòi đuôi, che mặt kín mít, dùng cả thuật pháp đổi giọng để giấu thân phận.
“Giấu diếm thân phận làm gì? Thư của người gác đêm cứ đàng hoàng đến mà cướp, đấy là quy tắc. Tôi không giữ được thư thì là kém cỏi, ông ta không ra tay đâu. Với lại, vải thưa che sao được mắt thánh? Cô nghĩ mắt quỷ của lão ta để chơi đấy à mà không nhìn xuyên qua cái mũ bảo hiểm kia được?”
Anh chàng vừa ngoáy mũi, vừa tung chân đá vào cái thân xe một cái.
Vốn Điền Quý còn tưởng mình hóa giải thuật pháp chỉnh giọng không một động tĩnh như thế thì cô ta sẽ e ngại mà rút lui, đỡ phải đánh một trận. Thế nhưng cô này chỉ gạt chân chống xe một cái, sau đó rút một đoạn dây xích mảnh trong cốp ra. Cô ả vung xích vù vù như một ngọn roi, quất liền mấy phát lên mặt đường đến tóe lửa. Không nói không rằng, cô gái mặc áo da đưa xích lên ngang mặt, thủ thế.
Điền Quý ngáp một cái, rồi cứ thế mà dấn bước về phía cô ả, coi cô ta như là không khí.
“Đồ kiêu căng!”
Anh chàng không thấy rõ mặt cô ta, thế nhưng nghe tiếng chửi chói tai, thì chắc hẳn cái cô mặc áo da này đang nổi cơn tam bành. Thế nhưng cô ta còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị tơ vàng của Điền Quý trói cứng lại, không cựa lấy nổi một tí nào.
Lúc này, anh chàng đi ngang qua chỗ cô ta, bèn hạ giọng nói nhỏ:
“Muốn thư thì bình tĩnh, đi theo tôi một đoạn.”
Dứt câu thì thả lỏng những sợi tơ, trả tự do cho cô ta.
Hai người đi ra khỏi khu ba phố cổ, đến được vườn hoa có cái bốt nước thì cũng đã nửa đêm. Điền Quý buông mình ngồi phịch xuống cái ghế đá, nói:
“Rồi đấy. Cho tôi biết lí do cô cần thư giới thiệu của người gác đêm, nếu như chính đáng thì tôi sẽ tặng lại.”
Tuy đã lộ ra là con gái, nhưng cô ta vẫn nhất quyết không chịu cởi mũ bảo hiểm. Cô nàng ngồi ngay ngắn trên yên xe, hạ giọng nói nhỏ:
“Tôi... tôi cần phải.. phải tìm đuọc người gác đêm.”
Lúc này, cô nàng lại tỏ ra rụt rè và ngượng nghịu, trái hẳn với cái vẻ hùng hổ ban nãy. Điền Quý thầm lấy làm lạ, rồi lại nói:
“Tôi biết. Cái tôi cần biết là tại sao kìa.”
“Tôi... em trai tôi... nếu không được giúp đỡ em trai tôi sẽ chết mất!”
Lúc nói câu này, cô gái mặc áo da gần như là khóc nấc lên, nghe rõ mồn một sự tuyệt vọng, mệt mỏi và bất lực. Điền Quý ngả lưng ra ghế, tự hỏi không biết có nên nhúng tay vào không. Đã phải nhờ người gác đêm can thiệp thì chắc chắn chuyện mà em trai cô ta gặp phải có liên quan đến cõi âm. Nếu như ở nơi khác thì Điền Quý chắc chắn sẽ ra tay quản.
Thế nhưng, kinh thành có quá nhiều thứ quy tắc, quá nhiều thế lực. Riêng chuyện thằng Nghĩa mà anh chàng đã phải đến gặp người gác đêm rồi, nữa là còn đèo bòng thêm việc khác.
Điền Quý thở dài, nói:
“Sao cô biết người gác đêm?”
“Chuyện là... nhà tôi được người ta mách cho. Là... là một ông thầy thuốc bắc.”
Cô ta ngoảnh mặt sang chỗ khác, nói. Chẳng cần phải học tâm lí thì Điền Quý cũng biết thừa cô nàng đang nói dối. Có lẽ là có điều muốn giấu diếm, cũng có thể là có nỗi khổ riêng không thể nói được. Anh chàng nhún vai một cái, bảo:
“Cô thông cảm cho. Thư của người gác đêm mà rơi vào tay kẻ bất chính thì to chuyện, mà tôi cũng sẽ có lỗi với ông cụ. Thế nên nếu cô cứ muốn giữ lấy bí mật của mình, thì xin phép đi trước...”
Sợi dây xích trong tay cô gái làm bằng đinh quan tài.
Đây vốn là thứ vũ khí thường dùng nhất của các hành giả - những người đi lại giữa hai nẻo âm dương.
“Chờ đã... tôi...”
Cô gái kia kéo chặt gấu áo của mình, càng lúc càng tỏ vẻ lúng túng hơn. Điền Quý thấy thế, thì cũng không trêu cô ta nữa. Anh chàng móc túi lấy ra một tờ danh thiếp nhàu nát, ném cho cô ta, rồi nói:
“Mai đến địa chỉ này, rồi nói lại chuyện em trai cô cho tôi nghe. Tôi sẽ xem mình có thể làm được gì.”
“Tòa nhà này... lại còn tầng mười ba... anh?”
Phản ứng của cô gái mặc áo da đã sớm nằm trong dự đoán của Điền Quý. Kể cũng khó trách, cái chỗ anh chàng thuê là một ngôi nhà ma nổi tiếng là ghê rợn, cả cái đất Hà thành này chẳng ai mà không biết. Trước Điền Quý thì từ lúc khánh thành tòa nhà đến nay là gần bảy mươi năm, trải qua hai cuộc chiến tranh, gần chục đời chủ trọ mà vẫn chẳng một ai dám bén mảng đến ở tầng mười ba. Thực tế là sau khi anh chàng chuyển vào một thời gian thì mới rủ dì Tư lên làm hàng xóm cho tiết kiệm.
“Rồi rồi. Về ngủ lấy một giấc, tắm rửa sạch sẽ đi cho đỡ rách việc. Chứ trai chưa vợ như tôi đêm hôm dẫn gái về nhà dễ khiến người ta hiểu nhầm lắm.”
Điền Quý đút hai bàn tay vào túi quần, bỏ lại cô gái mặc đồ da sau lưng, lững thững đi về phía căn nhà ma ám ven hồ. Sau lưng anh chàng có tiếng động cơ vang lên, chắc hẳn là cái cô kia đi theo. Điền Quý cũng chẳng để bụng, càng không lên tiếng lật tẩy. Chuyện này có liên quan đến tính mạng người thân, cô ta lo lắng đi kiểm tra cũng không có gì lạ lùng cả.
Nếu đổi lại là Điền Quý, thấy có người bảo dám thuê phòng ở tầng mười ba của căn nhà ma khét tiếng kia chắc anh chàng cũng không tin.
Từ cái bốt nước đi thêm gần một cây số nữa là đến căn nhà trọ. Điền Quý đi thẳng lên tầng mười ba, bật đèn hành lang lên rồi vẫy vẫy tay ra hiệu. Lúc thấy cái xe máy đỗ dưới sân nổ máy chạy mất, anh chàng mới phì cười bỏ vào phòng mình.
“Ông chủ, anh quên tắt đèn hành lang. Cẩn thận sáng mai con mẹ lắm điều kia lại càm ràm đấy.”
Vừa bước chân vào cửa, thì Điền Quý đã thấy cảnh bốn ma nữ vuốt ve trêu đùa con Bát Long Cẩu trên xô pha. Cu cậu ngửa bụng, lưỡi thè ra, mắt lim dim, tận hưởng cái phúc được bốn cô nàng xinh đẹp chơi cùng, lưỡi nó thè ra mà dãi nhỏ tong tỏng xuống thảm. Cái mặt chó của nó chẳng hiểu bằng cách nào mà tạo thành biểu cảm trông cực kì đê tiện. Nhìn con Bát Long Cẩu, Điền Quý lần nữa hạ quyết tâm cắt phéng cái cáp truyền hình đi, không cho nó xem hoạt hình nữa.
Lúc này là hơn một giờ, theo cách tính giờ ngày xưa của các cụ thì vào giờ Sửu. Đây là thời điểm quỷ môn quan mở ra, âm khí trên cõi trần nặng nhất. Bốn chị em ma nữ này cũng vì thế mà mặc sức hiện hình, chứ không cần trốn như hồi sáng.
“Tắt giúp tôi được không? Oải quá. Quên nữa, đừng gọi tôi là ông chủ. Xin đấy. Nghe ớn lắm.”
Điền Quý quăng mình lên cái giường kê trong góc phòng, mặt úp vào gối.
“Cậu thuê chúng tôi làm công, không gọi là sếp thì gọi là gì? Anh yêu nhé? Tôi xem phim truyền hình thấy mấy cô thư ký cũng gọi sếp như vậy.”
“Hay ‘mình’ cho dân dã?”
“Em thấy ‘đức lang quân’ là hợp nhất.”
Bốn ma nữ tíu tít chuyện trò, vừa nói vừa cười khúc khích. Nghe cái cách mấy cô này đòi xưng hô với Điền Quý là anh chàng biết ngày thường cô nào thích xem chương trình gì. Con Bát Long Cẩu rên “ẳng, ẳng” mấy cái, giống như đang đòi được chú ý quan tâm. Điền Quý xoay mình thẳng lại, tay vắt lên trán, nói:
“Tha cho tôi đi.”
“Thôi đừng trêu cậu ấy nữa. Chuyện đấy cậu đừng lo, chị em bọn tôi làm xong cả rồi.”
Ma nữ có vẻ già dặn, lớn tuổi nhất lên tiếng.
Anh chàng vươn vai một cái, từ từ nhớ lại cái thời điểm vừa dọn đến căn nhà này, thuê tầng mười ba làm nơi ở. Bốn chị em này lúc ấy còn có lệ khí rất nặng, thần trí bị thù hận làm cho cực kì mơ hồ, thấy người nào yếu vía là ra làm hại ngay.
Rồi Điền Quý ngủ lăn quay, không muốn nhớ lại trận đánh với bốn cô nàng ma nữ này nữa.
Tiếng đập cửa bình bình đánh thức anh chàng khỏi cơn mơ màng. Điền Quý vùng dậy, lau vội nước dãi ở miệng, rồi chẳng buồn để ý đến quần áo đầu tóc, chạy ra ngoài mở cửa.
Đứng bên ngoài cửa là lão Quang.
Ông lão mặt cắt không còn giọt máu, xanh như đít nhái vì sợ. Vừa thấy Điền Quý, ông đã nói:
“Quý ơi. Chuyện lớn rồi Quý ơi. Trường tiểu học có người chết. Cảnh sát người ta phong tỏa chỗ ấy rồi.”
Vừa nói, lão vừa chìa một con dao ra trước mặt Điền Quý. Con dao bếp sắc lẻm của bác gái hôm trước bây giờ đã han rỉ, lại mẻ nhiều chỗ, như thể đã bị chôn vùi đến hàng trăm năm trời. Nếu bảo đây là cổ vật khai quật được từ khu mộ cổ nào đấy chắc chắn Điền Quý sẽ tin ngay. Con dao đã gãy làm đôi, trên mặt dao rỉ sét có một chữ “chết” đỏ lòm như máu, hằn rất sâu vào nước thép.
“Ai chết?”
Điền Quý trầm giọng, hỏi.