Trịnh Thanh Loan cười khẩy:
“Không có lão già đấy ở đây, để tao xem hôm nay ai cứu nổi mày.”
Ả vừa dứt lời, thì sau lưng đã vươn dài ra một đôi cánh chim màu cam đỏ, sải cánh đâu đấy chỉ hơn một mét.
Đúng ra về mặt sinh học mà nói, cặp cánh này quá nhỏ để con người ta có thể bay được, thế nhưng đôi cánh do Lục Thần quyết tạo ra không phải vật bằng xương bằng thịt, thành ra không tuân theo nguyên lý giải phẫu học cũng là chuyện bình thường.
Lần sử dụng Lục Thần biến này, Trịnh Thanh Loan không còn hóa thành hình dáng quái vật nửa rồng nửa người như lần trước nữa, mà chỉ lấy đôi cánh của Chu Tước.
Điều này chứng tỏ lực khống chế của ả ta quả thực đã hơn trước nhiều.
Trịnh Thanh Loan vỗ cánh một cái, lao vút lên không trung.
Ả rũ đôi cánh sau lưng một cái, từng chiếc lông vũ phóng mạnh về phía Điền Quý, giống hệt như một trận mưa tên vậy.
Anh chàng đưa tay quăng ra mấy lá bùa, chặn đánh đòn thế của đối thủ.
Phàm là những chiếc lông bị đánh rơi xuống, chạm đất lập tức hóa thành một đốm lửa đỏ rực.
Hai bên thử qua một chiêu thôi, mà xung quanh Điền Quý đã hóa thành một chảo lửa.
Trịnh Thanh Loan cười khẩy, quát:
“Truyền nhân họ Điền cũng chỉ thế này thôi à? Bản lĩnh năm đó của mày đâu rồi hả Quý?”
Ả vừa nói, vừa nắm bàn tay lại.
Những đốm lửa vàng vung vãi đầy đường lập tức đổi thành một màu xám tro, với tâm lửa đen sì như mực.
Lưỡi lửa xám càng lúc càng bốc cao, màu sắc cũng dần nhợt nhạt bớt.
Chẳng mấy chốc, mà Điền Quý đã bị bao vây bởi một bức tường lửa trắng ởn màu xương cốt.
Anh chàng cũng vung tay, bày trận đánh trả.
Ngặt nỗi Điền Quý cứ bày được cái trận nào, trận còn chưa kịp thành hình thì tất cả linh lực đã bị lửa xám liếm sạch.
Cứ như thể linh lực của trận pháp là không khí giúp những ngọn lửa xám này duy trì sức cháy vậy.
Song, lửa xám không hề tỏa nhiệt, cũng không đốt dưỡng khí.
Thành thử từ lúc phát hiện ra điểm này, Điền Quý chẳng bày trận làm gì cho mất công nữa.
Anh chàng ngồi bệt xuống, nói vọng lên:
“Ê! Còn chiêu gì nữa không?”
“Yên tâm.
Nhiêu đây mới là món khai vị thôi!”
Trịnh Thanh Loan vừa nói, vừa búng tay đánh ‘chóc’ một cái.
Lập tức, một nửa số cột lửa lại đổi màu, biến thành lửa bình thường.
Tức thì, hơi nóng hầm hập phả vào mặt Điền Quý, làm anh chàng ho sặc lên một cái.
“Này! Em mày còn ở dưới này đấy! Alo chim sẻ gọi đại bàng, một hai ba bốn nghe rõ trả lời!”
Tiếng nói thất thanh của Điền Quý truyền ra từ màn lửa.
Trịnh Thanh Loan cười nhạt, nhẹ giọng:
“Cứ diễn đi.
Để tao xem đến lúc mày chín ra đấy rồi mày còn diễn được không.”
Anh chàng bị bủa vây bốn bề, xung quanh chỗ nào cũng là lửa thì cũng hơi hốt.
Đôi lúc, ngọn lửa phàm trần lại còn đáng sợ hơn lửa ma, lửa quỷ, lửa âm lửa thần gì đó nhiều.
Hiện giờ lửa xám thì đốt linh lực, lửa thường thì chiếm dưỡng khí, tưởng như một thế gọng kìm khó lòng công phá nổi.
Hà huống gì Trịnh Thanh Loan vẫn còn Lục Thần biến, có trời mới biết cô ta có xoay tua thêm vài loại lửa nữa hay không.
Điền Quý đảo mắt một cái, chân dẫm xuống một cái.
Đất dưới chân anh chàng tức thì dâng lên cao, vượt lên khỏi những cột lửa chọc trời.
Tầm mắt Điền Quý vừa thoát khỏi sự che khuất của khói lửa, còn chưa kịp thở một hơi thì anh chàng đã thấy mấy mũi tên lửa bắn tới rát mặt.
Lưỡi lửa xanh lè vồ tới, cái lạnh của ngọc hỏa phả vào từng cơn, từng cơn khiến Điền Quý lạnh cả sống lưng.
Hết cách, anh chàng chỉ còn nước dâng đất lên cao hơn.
Vụt.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Trịnh Thanh Loan đã nhảy vọt tới ngay trên đầu Điền Quý.
Tốc độ của ả nhanh tới độ, anh chàng chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng trắng mờ mờ, thì trên đầu đã nghe tiếng gió.
Điền Quý vội vàng ném một lá bùa ra, hi vọng cản lại được cú đánh.
Lúc này mái tóc Trịnh Thanh Loan trắng bệch, điểm xuyết những vằn vện đen hệt như hoa văn trên da hổ.
Đỉnh đầu ả có một đôi tai tròn tròn nhô lên, miệng lộ răng nanh, tay mọc móng vuốt.
Kiếm Bạch Hổ trong tay ả chém mạnh xuống, chém vỡ tan lá bùa Điền Quý vừa ném ra.
Chẳng cần điểm tựa, ả chuyển mình một cái ngay trong không trung một cách cực kì phi lí.
Hai chân Trịnh Thanh Loan tống hai đạp thật lực vào ngực Điền Quý, lực đạo mạnh tới nỗi anh chàng cảm tưởng như toàn thân sắp nát bét ra vậy.
Điền Quý ngã đánh rầm xuống đất, hình ảnh trước mắt mờ đi, nhòe be bét như một bức tranh sơn dầu bị ướt.
Anh chàng chỉ thấy Trịnh Thanh Loan bỗng dưng hóa thành một quả cầu đen thui, rồi rơi từ độ cao hơn chục mét xuống.
Ầm!
“A!!”
Điền Quý hét lên.
Lần này, sau khi trúng đòn, anh chàng không còn cảm thấy được nửa người dưới của mình nữa.
Điền Quý gắng gượng đưa ngón tay về phía bụng, nhưng lại hụt một cái, những ngón tay của anh chàng rơi xuống một đống nhão nhoét, rồi gõ lên mặt đất gồ ghề một cái.
Tiếng cười của Trịnh Thanh Loan vang lên trên đầu:
“Ô? Truyền nhân nhà họ Điền đây à? Mày có giỏi thì tiếp tục câng cái mặt lên cho tao xem nào?”
Vừa nói, ả vừa mó vào túi áo anh chàng, lục tìm Nhập Mộ Lệnh và con dấu bằng ngọc.
Điền Quý cười phá lên.
“Trống rỗng? Không có gì? Thằng khốn...!mày...”
Tiếng chửi the thé của Trịnh Thanh Loan càng khiến điệu cười trong lúc hấp hối của anh chàng thêm chói tai.
Điền Quý chỉ thấy có một dòng nước ấm từ đỉnh đầu tràn vào, duỗi ra đến phần đáng nhẽ là bụng anh chàng, rồi chân.
Chẳng mấy chốc, Điền Quý lấy lại cảm giác nửa người dưới, chỉ có cơn đau ê ẩm là còn nguyên chưa hề biến mất.
Thanh Long thiên của Lục Thần quyết.
Anh chàng gượng mở mắt ra, thều thào:
“Sao? Cảm giác...!phải cứu...!tao...!thế nào?”
“Giữ lại cái mạng chó của mày thêm một giây cũng không hề gì! Khôn hồn thì giao ấn ngọc và Nhập Mộ Lệnh ra đây!”
Trịnh Thanh Loan nghiến răng, tay chìa ra trước mặt Điền Quý.
Anh chàng cười khùng khục, đoạn chỏ về phía Phượng Ngân:
“Mày...!ngu lắm.
Đồ tao...!để ở chỗ em...!mày ấy.
Nào! Thế bây giờ...!ra tay được chứ?”
Trịnh Thanh Loan đảo mắt một cái, đoạn cười:
“Tao biết mày đang nghĩ gì.
Nếu như mày chết rồi, thì Thanh Long thiên của Lục Thần quyết cũng không cứu mày sống lại được.
Kẻ khác thì có lẽ sẽ ngại mày, xử mày luôn để đỡ rách việc.
Nhưng nếu tao giết mày, mà mày nói dối, thì tao không lấy ấn, lấy lệnh được.
Thế nên tao sẽ không trúng kế giết mày ngay đâu, kiểm tra lại rồi giết mày sau cũng còn kịp.”
Ả vừa nói, vừa bước về phía Phượng Ngân.
Bấy giờ Ngân bị trói lại như con vụ, Trịnh Thanh Loan cầm Lục Chuyển chém mỏi tay mới gỡ được hết những tơ vàng Điền Quý tạo ra bằng trận pháp.
Sau khi lớp tơ cuối cùng vỡ vụn, Nhập Mộ Lệnh và cái ấn ngọc rơi đánh bịch xuống đất.
Vừa xuất hiện, tấm lệnh bài đã rung lên, mũi chỏ về phía ngọn đồi trơ trọi đằng xa, quả đúng là Nhập Mộ Lệnh thật chứ không phải hàng giả.
“Đúng là gian xảo.
Rõ ràng mày lấy hai thứ này ra sau khi trói được con bé, thế mà bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Thế nhưng, giá trị của mày đã hết rồi.”
Trịnh Thanh Loan quay lại, nhìn Điền Quý với ánh mắt bất thiện.
Điền Quý cười khùng khục:
“Ngạc nhiên không? Còn bất ngờ nữa đấy!”
Vừa dứt lời, thì giọng nói của “ông bác” đã cất lên:
“Cái thằng mất dạy, chơi gì cũng ngu chỉ chơi ngu là giỏi!”
Sau câu càu nhàu, là tiếng kêu đau đớn của Trịnh Thanh Loan.
Điền Quý thấy rõ mồn một cảnh con ả đổ gục xuống, quỳ trên mặt đất, để lộ ra bóng người đứng sau lưng.
Phượng Ngân lừ lừ thu tay về, vươn tay chộp lấy thanh Lục Chuyển và lệnh bài, ấn ngọc từ Trịnh Thanh Loan.
Cô nàng bẻ cổ, nói:
“Thằng ngố này.
Nhìn cái con mẹ mày ấy! Rút!”
“Phượng Ngân” chạy vù đến, xốc Điền Quý trên vai, rồi lao băng băng vào màn sương mù.
“Bác à, bác đừng dùng giọng Ngân được không, cháu nổi hết da gà da chó lên rồi.”
Anh chàng trêu “ông bác” một câu sau cùng, rồi nhắm mắt lại, toàn thân lỏng ra, để mặc cơn buồn ngủ xâm chiếm.
Phượng Ngân chỉ biết lúc Điền Quý dốc chai thuốc độc vào miệng, thì bỗng nhiên cả người cứng lại như thể hóa đá.
Nước thuốc chỉ lọt được xuống cổ độ một phần ba, còn lại đều ngậm trong khoang miệng, mặc cho cô nàng cố gắng sao cũng không nuốt xuống được.
Lại nghe hắn nói “ngủ”, tức thì cơ thể cô nàng cũng nhắm mắt, đầu gục xuống.
Sau đó, Phượng Ngân nghe thấy giọng chị mình.
Cũng được nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện giữa Trịnh Thanh Loan và Điền Quý, nghe từ đầu đến cuối không sót một chữ nào cả.
Càng lúc, toàn thân cô nàng càng đau đớn.
Phượng Ngân thấy mình như một quả bóng, chẳng hiểu tại sao trong người bỗng dưng xuất hiện một luồng không khí khổng lồ.
“Luồng khí” này trong nháy mắt khiến quả bóng căng cứng lên, chỉ thiếu điều nổ tung.
Bấy giờ, cơ thể cô nàng lại tự động nuốt một ít nước trong khoang miệng vào, cơn đau bị dập tắt trong nháy mắt.
Thế nhưng, sự đau đớn khó chịu bất thường này cực kì ngoan cố, nước trong miệng chỉ dập nó đi được một lúc là lại bùng lên trở lại.
Thành thử, suốt cả quá trình Điền Quý đánh nhau với Thanh Loan, cô nàng cứ bồi hồi trong một vòng luẩn quẩn.
Bắt đầu từ đau đớn không chịu nổi, sau đấy uống nước để xoa dịu, rồi lặp lại.
Nước trong khoang miệng càng lúc càng ít lại.
Thế rồi, đôi mắt đang nhắm chặt của cô nàng thình lình mở ra mà không chịu sự điều khiển của Phượng Ngân.
Miệng cô nàng mấp máy, nhưng giọng nói phát ra lại ồ ồ, lọm khọm, nghe lạ hoắc chứ chẳng giống giọng nói bình thường.
Sau đó, Phượng Ngân bỗng tống một cú đấm trời giáng thẳng vào chỗ xương cụt của Trịnh Thanh Loan.