Đất Ma

Chương 75: 75: Phản Công






Điền Quý ngó cái đồng hồ đeo tay, lúc này đã là bốn giờ sáng.
Hiện tại cái giếng méo đã xuất hiện, lũ Phi Đầu Man cũng đã được thả ra ngoài.

Nếu như trời sáng, thì ngày hôm nay sẽ lặp lại? Hay sẽ có thay đổi gì không lường trước được? Cái này thì anh chàng cũng chịu, không dám đoán già đoán non.
Lúc này, là một cuộc chạy đua với thời gian.
Cái sân sau bây giờ đã hiện hẳn ra, nối liền với tòa nhà chính.

Cứ bám theo bờ tường mà đi thì thể nào cũng đến được cái mảnh sân có giếng méo.

Điều này khiến Điền Quý thấy nhẹ lòng hẳn.

Nếu không phải sợ cái lũ ma không đầu, Phi Đầu Man nghe thấy khéo anh chàng đã thở phào một cái thật to.
“Ít ra không phải quay lại cái sân gạch, chui qua thân cau lần nữa, đỡ phải đánh rắn động cỏ.”
Điền Quý lấy tấm gương hàng chợ vẫn dùng để làm phép ra, lấy máu gà vẽ lên mặt gương một vài hình tối nghĩa.

Nói đoạn, anh chàng ốp mặt gương vào bức tường bên cạnh.

Chờ khoảng mười giây, Điền Quý lại lấy cái gương ra, chẳng e ngại đống máu tanh lòm nhoe nhoét ở mặt kính mà áp thẳng vào trán mình.
Trán anh chàng nổi lên những sợi gân xanh to, hai mắt căng trợn lên, tia máu hằn đầy.

Hai hàm răng Điền Quý cắn chặt vào nhau, nước dãi lẫn máu theo hai khóe miệng chảy ra ướt đầy cả ngực.
Chừng mười lăm phút sau, anh chàng ngã oạch ra đất, tấm gương văng khỏi tay.

Điền Quý ôm cái đầu vẫn đang nóng bừng bừng của mình, gượng tấm thân mềm oặt lên tựa vào bức tường đằng sau.
“Cơ mà lần này thì được rồi.

Lão già chết tiệt, xem lần này tôi có chơi chết ông không.”
Anh chàng nghĩ bụng.

Điền Quý khoanh chân, hồi tưởng lại cảnh vật đã thấy được trong khoảng sân với cái giếng méo.

Đúng ra anh chàng cũng không nhớ chính xác tuyệt đối được trăm phần trăm, nhưng có thuật pháp ban nãy trợ giúp thì khác.

Điền Quý còn nhớ trong sân có chín phiến đá màu đen kịt, xung quanh rải sỏi trắng, lấy cái giếng méo làm trung tâm.
Hiện tại, để ý kỹ mới thấy cách bố trí của khu vườn đúng là không tầm thường chút nào, mà đều có dụng ý phong thủy cả.

Giếng méo vừa đại diện cho trăng, vừa thuộc vào hành thủy.

Trong thuyết âm dương ngũ hành, thủy và âm đều có màu đại diện là màu đen.

Chín phiến đá đen khắc cửu tự chân ngôn có quan hệ mật thiết với cái giếng méo, âu cũng là chuyện dễ hiểu.
Thế nhưng, cái đáng lưu tâm nhất của khu vườn không nằm ở cái giếng, cũng không phải ở những phiến đá đen, mà ở những hàng sỏi trắng.
Những phiến đá đen được kê rất cẩn thận, sao cho tất cả những đường sỏi trắng len lỏi đi qua chúng đều tụ hội ỏ cái giếng méo.

Trắng không chỉ là màu của dương, mà còn đại diện cho hành kim, hành tương sinh của thủy trong vòng sinh khắc ngũ hành.
Cũng tức là, mấu chốt để phá hoại cái trận này nằm ở những hàng sỏi trắng.
Sau khi hiểu rõ thế phong thủy của cái giếng méo, Điền Quý mới thực sự hiểu rõ phần nào mức độ nguy hiểm của cái Lăng Vua Ma này.
“Tiên sư cha nhà thằng bày trận chứ, còn chơi cả đòn tâm lý nó mới ác ôn.”
Phàm là người tiến vào trong sân, mười người có lẽ hết chín phẩy chín sẽ chú ý tới cái giếng méo và chín phiến đá đen trước, từ đó mà bỏ qua mất chỗ mấu chốt của trận pháp.

Điền Quý, không may, cũng nằm trong số này.
Anh chàng lôi trong túi ra một đoạn rễ cây, cười khẩy:
“Thế thì phá trận thôi còn kịp.”
Điền Quý mót đất ở chân tường, đến khi có một lỗ hổng vừa nửa đốt ngón tay.

Anh chàng ra hiệu cho con chó, rồi quay lại nhét đoạn rễ cây vào cái lỗ mới đào một cách thật cẩn thận.


Phía sau lưng Điền Quý, tiếng đầu bay, ma không đầu gào rú bắt đầu cất lên inh ỏi.
Tiếng con Bát Long Cẩu sủa inh ỏi cứ văng vẳng trong làng Vân Tụ, hết làng trên cho đến xóm dưới.
“Tung hỏa mù thế được rồi.”
Điền Quý vừa nghĩ, vừa bắt quyết, đọc chú, đoạn nhỏ máu ở ngón tay vào đoạn rễ cây đang thò ra một nửa dưới chân tường.

Vừa làm, anh chàng vừa thắc mắc không rõ tại sao chú ấn pháp thuật truyền thống lại có lắm môn dùng đến máu thế.

Chẳng may mà uốn ván một cái thì toi đời.
Anh chàng nghĩ lung tung một lúc, thì nhiệt độ bốn bề bắt đầu hạ xuống nhanh chóng.
Trên thảm cỏ Điền Quý đang ngồi dần dần kết ra một đám sương muối, hơi thở của anh chàng cũng bắt đầu hiện rõ ra thành những đợt khói trắng.

Ngôi làng quái đản này nằm ở vùng núi, lại đang là một ngày mùa đông, có sương muối hay thở ra khói trắng cũng không lấy gì làm lạ.

Song chỗ cỏ ấy là nơi con Bát Long Cẩu vừa nằm, không thể có chuyện đọng sương nhanh như thế được.
Điền Quý cũng đã có bùa giữ ấm, thế mà lúc này lại thấy lạnh run cả người.

Cái lạnh không đến từ bên ngoài mà như thể phát ra từ bên trong xương của anh chàng vậy.
“Ngon lành.”
Điền Quý thu nắm đấm ăn mừng, đoạn lọ mọ lỉnh sang một chỗ khác, nấp vào sau những lùm cỏ cao.
Cái rễ cây anh chàng vừa chôn ở góc tường chính là rễ si thành tinh, còn gọi là dây dẫn âm mà hai vợ chồng Lan, Hùng dùng để nuôi thi binh.

Trước khi lên đường bắc tiến, Điền Quý đã yêu cầu Triệu Vân Sam đến nghĩa trang, đào lên để dùng.
Mượn nhờ dây dẫn âm, anh chàng đã câu trộm âm khí trong khu vườn, để cho nó từ từ rỉ ra bên ngoài, cốt là để khiến cái thế âm dương cân bằng của giếng méo bị phá đi.
Điền Quý không dám để âm khí tiết ra quá nhanh, bằng không chắc chắn lão già kia sẽ phát hiện ra được.

Dây dẫn âm tuy có kỳ hiệu, song không kiên cố gì cho cam, ngay cả đứa trẻ cũng xé banh nó ra được.


Nếu như để lão già kia chú ý trước khi thế “âm suy dương thịnh” hình thành, lão sẽ dễ dàng đảo ngược được quá trình thoát khí, từ đấy kế hoạch cũng đổ sông đổ bể luôn.
Lúc này, chỉ có đợi...
Năm giờ sáng...
Con Bát Long Cẩu vẫn đang chạy thục mạng trong làng, đuổi sát sau lưng là cả một lũ quái vật.

Ma không đầu chạy dưới đất, Phi Đầu Man bay trên trời, khiến cái làng nhỏ bé này trở nên nhốn nháo khác thường.

Con chó hôm nay được phen chạy đã đời, không có cả thời gian để mà đứng lại thở dốc.

Điền Quý chặc lưỡi một cái, nếu như thế thân bằng bột của anh chàng có tác dụng, thì anh chàng đã thả ra một hai con để giúp con Bát Long Cẩu rồi.
Chỉ tiếc là người sao thì thế thân như vậy, thể trạng của Điền Quý tuy không kém, song cũng không gọi là quá tốt.

Đám đầu bay và ma không đầu không cần đến mười giây là thằng người bột đi đời rồi.
“Cố chịu tí đi.

Sắp được rồi.”
Điền Quý vừa ngó đồng hồ, vừa cầu khẩn con Bát Long Cẩu đừng có bị tóm cổ.
Vừa ngồi chờ, anh chàng vừa gấp bùa thành những con hạc giấy, máy bay giấy, chỉ chờ cái thế âm dương trong sân bị phá hỏng là lập tức ra tay.
Điền Quý gấp nhoáng một cái, năm mươi lá bùa đủ loại đã bày la liệt trên mặt đất.

Anh chàng lại ngó đồng hồ đeo tay, đã năm giờ sáng.

Lúc còn ở tỉnh A, thì đang là cuối mùa hè, giờ này là trời đã bắt đầu tảng sáng rồi.

Cũng còn đỡ là ở Lăng Vua Ma này, thời gian có vấn đề, hiện tại nơi này vẫn là mùa đông, phải hai tiếng nữa mặt trời mới lên hẳn.
Đúng năm giờ rưỡi, điều mà anh chàng chờ cuối cùng cũng xuất hiện.
Ngôi nhà khang trang bắt đầu sập xuống.

Từ tường vây, đến hàng cau cao cao, rồi đến căn nhà chính.

Từng viên gạch, từng cái rầm cái cột thi nhau hóa thành bột mịn.
Người ngoài nghề chỉ biết âm dương tương khắc, mà không rõ thực ra đạo lý âm dương ngũ hành còn thâm sâu hơn thế.


Hai khí âm dương ngoại trừ đối đầu, còn có thể chuyển hóa lẫn nhau, bổ khuyết tương hỗ, trong âm có dương, trong dương có âm.

Chẳng thế mà đồ văn thái cực âm dương không phải chia rõ trắng đen.
Âm dương cân bằng cũng vì lẽ này mà rất bền chắc.

Thế nhưng, một khi nó đã sụp đổ, thì sẽ sập nhanh như núi lở, lũ cuốn vậy.

Sức người căn bản là không thể cản được, cũng không tài nào phản ứng kịp.
Điền Quý bắt quyết, chỏ hai ngón tay về phía căn nhà đang sập xuống ở đằng xa, quát:
“Lên!”
Hạc vỗ cánh, máy bay giấy đón gió lên trời, lượn về phía ngôi nhà.

Anh chàng đã sắp xếp kỹ càng từ trước, năm mươi lá bùa vừa phát động, lập tức tìm đến đúng vị trí cần đến.

Thế trận phong thủy hoàn chỉnh của cả ngôi nhà lập tức bị Điền Quý bẻ cong, công dụng đổi khác đi hẳn.
Trong đống tro bụi, một cái đầu người lồm cồm bò ra, chính là cái đầu lão già bị giữ trong đồng hồ.

Không sai.

Là bò ra ngoài.
Lúc này, mồm lão há hốc, mắt lão trợn ngược lên, từ trong họng lòi ra tấm thân nhớp nháp của một con ốc sên.

Cái đầu người lúc này như cái vỏ, con ốc sên thì lồm cồm lết dưới đất.
“Hóa ra là gắn nhầm đầu, khỉ gió thật.”
Điền Quý vung tay, dưới đất xộc lên một dải ánh đao, nhẹ nhàng băm con sên này ra làm bốn đoạn.
Chờ bụi tan hẳn, trước mặt anh chàng đã chẳng còn nhà cửa, sân vườn, cây cỏ, đá sỏi gì nữa.

Đứng lù lù trước mặt Điền Quý chỉ có một cái giếng, bị méo mất một góc, thành ra cong cong như vầng trăng.
Lượng lớn nước dềnh lên khỏi miệng giếng, tràn ra ngoài, đến tận mũi giày Điền Quý.

Một cái đầu người theo nước tràn ra, lăn đến chỗ anh chàng.