Kim ngắn đồng hồ vừa điểm vào số một, tức thì ánh đèn ắc quy trong sân đồng loạt biến mất.
Bóng đèn thi nhau vỡ loảng xoảng, từ mấy cái bóng thủy tinh lách ra những ngọn lửa ma trơi tròn vo, xanh nhởn.
Lửa ma cứ lượn lờ, lượn lờ trên các tấm chiếu.
Những người đang ngủ chợt căng cứng cả người, chân duỗi thẳng đuột ra.
Qua con mắt của ma nữ, Điền Quý có thể thấy rõ ràng da dẻ tất cả mọi người trong sân bắt đầu xuất hiện những vết ban xác chết.
Thịt ở tròng mắt, ở cần cổ những người này thối rữa nhanh đến nỗi mắt thường không kịp nhìn rõ.
Póc.
Người thi nhau đứng dậy, nhưng những cái đầu thì đã lìa khỏi cổ mất rồi.
Đầu người lăn long lóc trong sân, tiếng ngáy vẫn đều đều không hề dứt quãng.
Từ trên nhìn xuống, cái sân bây giờ trông như một bàn bi a quái đản.
Những cái thây bắt đầu bước đi, quờ quạng trong bóng đêm tối mịt.
Tay những cái xác dài, vươn ra, chới với.
Có đứa quờ trúng cái bác, có đứa vồ được cái nồi.
Cứ bắt được thứ gì, là chúng bỏ lên gắn vào cổ.
Song có lẽ do không vừa, nên lại quăng xuống đất.
Mấy cái xác cứ vừa đi đi lại lại, thân chúng vừa phát ra những tiếng nỉ non:
“Đầu ơi...!đầu đâu rồi?”
“Đầu ơi...”
“Đầu ở đâu? Đầu mình ở đâu?”
Điền Quý nghe mà lạnh gáy, vội vàng quay ngoắt ra sau.
Chẳng rõ một cái xác không đầu từ đâu xuất hiện, cái cổ cụt lủn, nhìn rõ cả xương sống đang rỉ ra tủy thối chỉ cách mặt anh chàng một gang tay.
Con ma không đầu thình lình giơ hai bàn tay trắng ển chộp về phía anh chàng.
Chỉ nghe “bành” một cái, trận pháp Điền Quý bày quanh chỗ ngồi đã đẩy văng được cái thây lại.
Bấy giờ, anh chàng mới giật mình, nhìn kỹ xung quanh.
Chiếu cói, lửa ma, căn nhà ba tầng, gian bếp, hàng cau.
Chẳng rõ bằng cách nào và từ bao giờ, mà anh chàng và con Bát Long Cẩu đã xuất hiện ở sân trước của ngôi nhà quái đản.
Những cái thây không đầu như phát hiện ra người sống, không còn đi lại lang thang không mục đích như trước nữa, thi nhau xồ tới muốn vồ Điền Quý.
Anh chàng rùng mình, bấm bụng:
“Nơi này quỷ quái thế này, ngồi lì trong trận không phải cách.
Chúng nó không có đầu, sao biết mình ở đây? Hay thử dùng bùa ẩn thân xem sao.”
Nghĩ là làm, Điền Quý rút bùa ra, dán vào chính mình và con Bát Long Cẩu.
Mệnh hỏa, hơi người sống của cả người cả chó đều đã bị lá bùa che đi, thế nhưng lũ ma không đầu vẫn lao tới như đỉa đói.
Cả bọn giơ hai tay, giộng đùng đùng vào tấm màn chắn do trận pháp của Điền Quý tạo thành.
Anh chàng thấy trận pháp mình bày ra lung lay muốn đổ, thầm lấy làm kinh ngạc trước sức mạnh của lũ ma không đầu này.
Những cái xác không đầu này thậm chí còn mạnh hơn con quỷ tiên do lão cha của Nguyễn Hải Phong hóa thành một bậc.
Quan trọng là chúng nó đông quá đáng, nên nếu cứ nhây với chúng thì chưa đến sáng Điền Quý đã lại hết sạch hàng dự trữ lần nữa.
Không đấu cứng nổi.
Điền Quý đảo mắt một cái, cắn răng, rút ra một cái bánh bột gạo to bằng quả đấm, gói ghém cẩn thận.
Anh chàng bóc vội lớp lá chuối, lộ ra cái bánh hình người, được tô phẩm đủ cả tóc tai, mắt mũi như người sống.
Nói đoạn, Điền Quý lấy máu, viết sinh thần bát tự của mình lên một lá bùa, dán lên lưng cái bánh người rồi quăng ra khỏi vòng tròn bằng tro.
Cái bánh bằng nếp chẳng có gì đặc biệt lúc này lại phóng to ra, hóa thành một Điền Quý khác, trông mặt mũi câng câng bố láo chẳng thua gì người thật đang ngồi co ro trong trận.
“Điền Quý” thứ hai này hoảng hốt chạy loạn, nhưng chưa được mấy bước thì đã bị một con ma không đầu tóm sống.
Nó lừ lừ chộp lấy cổ tên người bột, gỡ cái đầu xuống gắn lên cổ chính mình.
Cái đầu bằng bột vừa chạm vào cần cổ nó đã rã ra, làm con ma cứ đứng mà lấy hai tay rờ mó khoảng không phía trên cổ mình một lúc.
Những cái thây cụt đầu phát ra tiếng thở dài não nề rồi tiếp tục lang thang trong sân.
Cái thây người bằng bột sau khi bị gỡ mất đầu cũng nhập bọn, lảo đảo bước đi trong bóng tối.
Chỗ cái cổ cụt lủn cứ phát ra những tiếng gọi “đầu ơi”, “đầu ơi” đầy kinh dị.
“Tuy ma với gà đọc cũng na ná nhau, cơ mà cái cảnh đi lang thang trong sân này thì hãi quá.
Thảo nào không có bài hát thiếu nhi nào dùng cái cảnh của nợ này.”
Tạm thời an toàn, Điền Quý nằm ườn lên người Bát Long Cẩu, vừa thở hồng hộc vừa nói một câu đùa nhạt thếch, cốt để giúp bản thân bình tĩnh lại.
Anh chàng thử nhắm mắt, bắt quyết thi thuật, xem xem bây giờ con ma nữ đang nhìn thấy gì.
Vừa mở mắt, đã thấy ảo ảnh một con rồng vàng, giơ vuốt nhe nanh đâm thẳng vào mặt.
Điền Quý không kịp phản ứng, tức thì thấy não đau như búa bổ, thần thức bị kim long đánh bật khỏi lá bùa dán ở van khí trở về cơ thể thật.
Anh chàng rên một tiếng đầy đau đớn, lau vội những vết máu trên mặt.
Thế nhưng đã muộn...
Máu vừa đổ, bọn ma không đầu lập tức giật bắn người lên, tiếp tục xông đến tấn công trận pháp phòng ngự.
“Tiên sư, Vũ Phạm Long!! Mày bóp tao quả này hơi bị đau đấy.”
Con kim long kia giống hêt thứ đã đánh lui Trịnh Thanh Loan hôm trước.
Có thể khẳng định đến tám phần đấy chính là Thượng Thiên Kim Quan do Vũ Phạm Long phát ra
Điền Quý chửi thầm, đoạn lấy dao, quay sang chỗ con Bát Long Cẩu:
“Nhóc, cho xin tí huyết nhé.”
Không đợi con chó phản đối, anh chàng đã chích của nó một giọt máu ở chân.
Máu của Bát Long Cẩu không phải màu đỏ thuần như máu người, mà ngả về sắc cam hơn.
Một giọt máu rơi xuống mũi dao thôi, mà cả lưỡi dao đã nóng đỏ lên, cứ như thể được nung trên lửa.
Anh chàng chích máu xong, vết thương ở chân Bát Long Cẩu lập tức liền lại.
Song, cu cậu mặt vẫn nhăn nhó ra chiều đau đớn, lại vỗ vỗ cái bụng lần nữa.
Điền Quý biết thằng nhóc này đòi tiền công, tạm thời mặc kệ nó trước.
Anh chàng lấy giấy bùa lau máu chó, rồi quăng mạnh ra giữa sân.
Như một bầy thiêu thân lao đầu vào lửa, bọn ma không đầu đổ xô tới chỗ lá bùa.
Được chừng nửa tiếng, lá bùa ẩn thân Điền Quý dán ở ngực bỗng rách làm đôi.
Đám ma không đầu lại lồng lên, song lúc anh chàng dán lại lá khác lên người thì chúng lại yên ắng lại như cũ.
Một người một chó không dám ngủ, cứ thế cầm cự hơn hai tiếng đồng hồ.
Ba giờ sáng...
Trong nhà vọng ra một tràng cười gai người, sằng sặc như tiếng ho khiến Điền Quý nghe mà dựng tóc gáy.
Mấy người ban nãy vào phòng đi ngủ giữa bữa tiệc thì nay lại thờ thẫn bước ra sân, trên tay ôm cái đầu đã rụng xuống của chính mình như phù rể bưng mâm cưới.
Những cái đầu với đôi mắt trợn trắng dã, miệng há hốc, biểu cảm trên mặt vặn vẹo như đau đớn sợ hãi gì lắm.
Tiếng cười từ trong nhà vọng ra, càng lúc càng gần.
Một cái đồng hồ treo tường bò ra sân.
Nó mọc ra bốn cái chân gà lông lá, ba cây kim là ba ngón tay người, thỉnh thoảng lại giãy lên một cái như thể còn sống.
Trong hộp đồng hồ có treo cái đầu của một người già thay cho quả lắc.
Râu tóc lão bạc trắng, đôi mắt trào máu đỏ, cái lưỡi thò ra khỏi miệng đã bị cắt cụt một nửa.
Cái đồng hồ đi một bước, quả lắc lắc một cái, cái đầu của lão ta lại đập vào cạnh đồng hồ.
Đầu của ông già cứ ú ú ớ ớ như muốn nói gì đấy, nhưng do lưỡi đã cụt, không còn cổ, nên không sao nói nên lời.
Cái đồng hồ vừa đi vào vườn, khu vườn đã bắt đầu thay đổi.
Những buồng cau trĩu quả biến thành những chùm mắt người, mở thao láo và hằn đầy tia máu.
Bọn chúng cứ ngó ngang, liếc dọc, nhìn trên, ngắm dưới loạn cào cào cả lên.
Đống thức ăn còn thừa lại vốn nằm la liệt trên các mâm bắt đầu đen kịt lại.
Nói đoạn, chẳng cần biết là xương gà hay mỡ lợn, cơm nguội hay mắm muối đều vỡ tung ra.
Những mảnh vỡ li ti bay vào trời đêm, phát ra những tiếng vo ve nhức cả óc, nhìn kỹ lại mới thấy té ra là một bầy ruồi.
Cái đồng hồ dộng mấy cái chân gà xuống nền nhà, như người nhạc trưởng đang bắt nhịp cho dàn hợp xướng.
Bầy ma không đầu lắc lư bước đi, bắt đầu lặp lại đúng những hành động hồi chiều.
Con thì mài dao, con thì nấu nước.
Thế nhưng, thứ mà những con ma không đầu chuẩn bị không phải gà lợn như hồi chiều, mà là đầu của chính bọn nó.
Những cá đầu lìa cổ được xếp thành hàng ngay ngắn, rồi đem ra chế biến ngay tại chỗ.
Điền Quý và Bát Long Cẩu nhìn nhau, không hẹn mà cùng đưa tay, đưa vuốt lên bịt mồm nhau lại.
Tuy không rõ cái bọn ma không đầu này có tính là người hay không, thế nhưng trông cái cảnh máu me ghê tởm này diễn ra trước mặt vẫn làm anh chàng thấy ruột gan đảo loạn, thanh lương khô ăn dở ban nãy đã muốn trào lên đến tận hầu.
Điền Quý đã kinh qua nhiều chuyện ma quỷ, nên thấy sợ thì ít mà thấy tởm thì nhiều.
Hiện tại, anh chàng chỉ muốn nhắm tịt mắt lại cho đỡ làm bản thân buồn nôn, song lí trí lại mách bảo Điền Quý phải căng mắt ra mà nhìn cho thật kỹ.
Có lẽ bí mật của căn nhà hoang đường kia nằm ở chính cái bữa cỗ khủng khiếp này.
Thời gian rất biết trêu kẻ khác.
Khi người ta càng muốn chuyện gì qua nhanh, thì nó lại càng bò lề mề, chậm chạp hơn.
Trong suốt gần hai tiếng đồng hồ, Điền Quý ngồi im thin thít trong cái trận pháp bảo vệ.
Tiếng dao, tiếng thớt, màu đỏ, màu trắng thay phiên tra tấn anh chàng, hết đợt này đến đợt khác.
Đám ma không đầu chế biến xong, thì cũng như hồi chiều, lại ngồi vào chiếu.
Chúng vục mặt nhét những thứ chế biến bằng chính cái đầu của mình xuống cái cổ cụt lủn.
Từ người bọn ma không đầu phát ra những tiếng rào rạo như người ta nhai miếng sụn.
Cái thằng thế thân bằng bột của Điền Quý còn có kết cục thảm hơn thế.
Hắn chính là con heo bị giết thịt mà anh chàng thấy hồi chiều, cũng là món chính của bữa tiệc.
Bọn ma cụt đầu vồ tay, lóc thịt cái thằng người bột ấy ra mà nhét vào cổ.
Thế nhưng, sau đấy chúng lại phun phì phì cái đống bọt nhão nhoét, tiêu hóa mới một nửa ra.
Thằng thế thân ấy là người bột, tất nhiên xương thịt da gân gì của nó cũng đều là bột nếp cả.
Điền Quý nuốt nước bọt, tự tưởng tượng nếu cái thằng thế thân ấy mà là người thật thì sẽ có chuyện gì, bọn ma không đầu có phun phì phì ra như bây giờ không.
Chín giờ, cái đồng hồ bỏ vào trong nhà.
Bữa tiệc kinh khủng kết thúc.