Đất Ma

Chương 60: 60: Đặc Quyền Của Nhân Vật Chính






“Ngừng lại đi!”
Điền Quý rốt cuộc cũng lên tiếng.
Phượng Ngân chuyển mình một vòng, phanh lại giữa đường cái.

Ngay phía sau lưng cô nàng, màn mưa tí tách chuyển thành một cơn mưa dông lớn, có thể nghe thấy tiếng sấm nổ đì đùng ở xa xa.
Chỗ hai người đứng trở thành một lằn ranh, nơi một bên chỉ mưa vài giọt lất phất, một bên là cơn mưa trút nước như muốn vỡ đầu.

Khung cảnh quái dị lạ thường khiến Phượng Ngân nuốt nước bọt cái ực một cái.
Cho dù con rắn không lấy mạng người ở tỉnh A ra để uy hiếp thì với cơn mưa như trút nước này, Phượng Ngân cũng không dám chạy tiếp.
Sau khi giải trừ việc vận ngược Lục Thần quyết, cô nàng chỉ thấy chút sức lực cuối cùng trong người bỗng rút đi mất chẳng khác nào thủy triều.

Phượng Ngân không kịp kêu lấy một tiếng, ngã vật ra đường nằm bất động.

Cả người mỏi nhừ, xương cốt toàn thân kêu lên kèn kẹt tưởng như muốn gãy lìa, cực kì rùng rợn.
Điền Quý đưa kiếm Trấn Long ngang mặt, tay kia nắm lại còn hai ngón trỏ và ngón giữa rồi đưa ra trước mặt, một chân co lên.

Trông anh chàng chả khác nào nghệ sĩ cải lương chuẩn bị lên sân khấu.

Đứng trước con rắn ba đầu to như quả núi, bộ dạng của anh chàng lại càng thêm lố bịch.
“Bay đâu! Hãy đưa thương cho ta!”
Anh chàng nói, giọng ngân dài ra và cao vút, đúng như đang diễn tuồng thật.

Con rắn nghe thế thì phá lên cười, nói:
“Truyền nhân nhà họ Điền nổi danh là thế mà giờ bị tao dồn đến nỗi hóa điên hóa dại rồi sao?”

Phượng Ngân thì biết, Điền Quý đang vừa giả ngây giả dại hòng câu giờ, lại vừa nhắc khéo mình.

Thế là cô nàng nén đau, nắm thanh Lục Chuyển, thử vận ngược Lục Thần quyết – Thanh Long thiên.

Thanh kiếm vươn dài ra thành ngọn giáo, sau đó cô nàng chỉ cảm thấy như có một cánh cửa ngăn lũ trên thân thương bỗng dưng được mở ra.

Kế, Phượng Ngân chỉ thấy như có một dòng khí ấm nhẹ nhàng chảy xuôi theo kinh mạch ở tay, đi vào tạng phủ rồi hòa khắp toàn thân.

Những chỗ đau đớn ê ẩm do di chứng của việc vận ngược Bạch Hổ thiên đã đỡ hẳn.
Tuy lúc này không có thì giờ kiểm chứng, song cô nàng hiểu tuy nghịch vận Thanh Long thiên không thể giúp mình hồi phục lại trạng thái hoàn chỉnh, nhưng những di chứng và tai họa ngầm của việc ép cơ thể thái quá đều đã bị hóa giải.
Phượng Ngân chặc lưỡi, thầm tự lấy làm xấu hổ.

Hóa ra Lục Thần quyết của nhà họ Trịnh lại cao siêu đến vậy, thế mà cô nàng thân là truyền nhân duy nhất còn sống lại không biết tí nào.
Điền Quý tay nắm kiếm Trấn Long, chân bước theo hình Thất Tinh Bắc Đẩu, mồm đọc lầm rầm:
“Án ma ni su-du-ki bút bi bút máy...”
Câu khấn khứa vừa vô nghĩa, vừa khó hiểu, có cả tiếng Phạn, tiếng Nhật, tiếng Việt, nói trắng ra thì chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì cả.

Phượng Ngân biết thừa anh chàng đang cố tình lòe thiên hạ mà thôi, nên cứ nằm im mà vận ngược Thanh Long thiên, vừa thầm cầu khẩn con rắn sẽ vì ngại Điền Quý mà không dám tấn công lỗ mãng.
Rắn ba đầu lườm anh chàng, đoạn nhếch mép, há cái miệng khổng lồ ra, cười khùng khục:
“Chơi đủ chưa? Chú em biết là giữa việc chú em giao kiếm ra và bọn chị nuốt chửng cả chú lẫn kiếm vốn không có gì khác biệt không?”
Điền Quý nghe xong thì dậm chân, quăng thanh kiếm xuống đất đánh bẹp một cái, chửi:
“Sư cha mày, biết rồi sao không nói sớm?”
“Chả mấy khi được xem truyền nhân nhà họ Điền khét tiếng làm trò hề giữa đường giữa chợ, ngu gì mà xen vào? Nhưng thôi, đêm dài lắm mộng, chào vĩnh biệt người tình của mày đi!”
Con rắn nói xong, thì lao xuống chỗ anh chàng.
Điền Quý giơ một bàn tay ra trước, nói:

“Lời thoại của nhân vật phản diện ba xu, xin chúc mừng nhà người đã kích hoạt đặc quyền của nhân vật chính!”
“Đặc? Gì? Hả?”
Ba cái đầu rắn nhìn nhau, mặt nghệt ra đần thối.
Điền Quý nhún vai, tay thò vào cạp quần, đoạn nói:
“Đấy là rặn được ra sức mạnh mới lúc nguy cấp!”
Anh chàng vừa nói dứt lời, thì bỗng nhiên cả người tỏa ra một ánh huỳnh quang màu lục, rọi ra bốn bề.

Thứ ánh sáng ma mị chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt Âm Dương ấy xộc lên tận trời, nhuộm cả biển mây thành một dải lụa xanh nhợt nhạt.

Điền Quý co tay, tung ra một đấm.

Chỉ nghe đánh “ầm” một cái, con rắn đứng cách đó cả chục mét đã trúng đòn ngay mũi.

Vảy trên mặt vỡ nát, máu rắn vẩy xuống mặt đường từ độ cao cả trăm mét, nhuốm đỏ cả đoạn đường.

Con rắn loạng choạng giật người về phía sau, cả sáu cặp mắt trợn lên thật to nhìn Điền Quý, cơ hồ không dám tin vào mắt mình.
Bấy giờ, lại có con ngựa toàn thân đen kịt, chiếc bờm dài dựng lên, bay múa giữa không trung như một ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện.

Trên cái đuôi dài có một dải đỏ chạy chính giữa, khiến người ta nhìn qua mà tưởng nó có đến ba cái đuôi.

Bốn chân ngựa chạy không chấm đất, thỉnh thoảng lại tan ra thành một đám sương mù.
Con ngựa ma chạy đến cạnh Điền Quý rồi, đằng xa mới vang lên tiếng vó ngựa nện lên mặt đường.
Rắn ba đầu nhác thấy con ngựa đen thì sáu con mắt mở to lộ rõ vẻ kinh ngạc, thốt lên:

“Tam Vĩ Ô Vân?”
Điền Quý nhảy lên lưng ngựa ma, tay cầm kiếm Trấn Long, không nói một câu nào.

Ánh sáng xanh lục quanh người anh ta bám vào thanh kiếm, từng thớ gỗ bắt đầu cất lên tiếng rú kinh khủng không giống bất cứ một loài vật nào trên đời.
Song, Phượng Ngân lại phát hiện, âm thanh phát ra từ thanh kiếm giống y hệt tiếng gầm gào đang vang lên bên tai mình.
Tiếng của Thanh Long!
Âm thanh từ kiếm Trấn Long tà ác hơn, khát máu hơn, nhưng vẫn nhận ra được hai con này là đồng loại với nhau.
Phượng Ngân tranh thủ lúc này ngồi dậy, tiếp tục vận ngược Lục Thần Quyết – Thanh Long Thiên.

Thương thế của cô nàng về cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ còn hơi thoát lực mà thôi.

Chỉ cần thêm mười phút là Phượng Ngân có thể khôi phục lại trạng thái hoàn hảo nhất.

Loại tốc độ này tất nhiên không thể nào so sánh với thứ thuốc nước Điền Quý dùng để chữa bỏng cho cô nàng ban nãy, nhưng cũng đã rất kinh người rồi.
Nếu không có Lục Thần Quyết, chắc chắn cô nàng phải nằm liệt giường vài ngày mới đi lại được.
Lại thấy Điền Quý giục ngựa, ngựa ma tên Tam Vĩ Ô Vân chồm lên, hí dài một cái.

Lập tức mây trên trời chuyển động ầm ầm, cuộn xoắn lại thành những vòng tròn kỳ quặc và phi tự nhiên.

Màn mưa bị đánh bạt sang, lộ ra một con đường tạnh ráo xông thẳng đến chỗ con rắn ba đầu.

Sau đó, bốn vó ngựa khua vang, Tam Vĩ Ô Vân xẹt qua khoảng không chẳng khác nào một tia chớp.

Tốc độ này khiến Phượng Ngân phải á khẩu, vì con ngựa ma nhanh hơn cô nàng lúc vận ngược Bạch Hổ thiên không chỉ gấp đôi.
Kiếm Trấn Long giơ cao, thân kiếm lượn quanh hư ảnh một con ác long, vảy giáp râu bờm đều sống động chẳng khác nào vật sống.
Phập!
Lưỡi kiếm bằng gỗ, cùn như cái que, thế mà chém bay cái đầu bên trái của con rắn dễ dàng như cắt đậu phụ.

Làm sao nó làm được thì Phượng Ngân chịu thua, chẳng thể nào giải thích nổi.


Máu rắn trào ra ồng ộc từ cổ, xuôi xuống thân mình và be bét ra đầy đất.

Cái thủ rắn đến lúc chết vẫn trợn ngược hai mắt lên, miệng há ra, đến ngay cả một lời trăng trối cũng chẳng kịp nói.
Chém xong một đầu, anh chàng lại nhảy vọt lên không, kiếm Trấn Long rời tay.

Tam Vĩ Ô Vân hé miệng, nuốt lấy thanh kiếm gỗ.
Điền Quý đáp xuống cái đầu bên phải, vừa lúc nó quay lại phía sau định phun lửa.

Anh chàng tống ngay một quả đấm như trời giáng vào mõm con rắn, hai cái nanh độc rụng luôn ra ngoài, rơi xuống đường nghe ầm ầm.

Anh ta hành động quá nhanh, Phượng Ngân ngồi ngoài quan sát mà cũng cảm thấy khó mà theo kịp được.
Điền Quý đứng trên đầu rắn, hai tay liên tiếp đóng từng cú đấm vào đầu con rắn như máy đục công nghiệp vẫn hay dùng để phá bê tông.

Cái đầu rắn trúng liên tiếp những cú nện trời giáng, móp đi như quả bóng hết hơi.
Anh chàng vừa đấm, vừa hét lên:
“Cho mày chết! Cho mày chết này! Mẹ kiếp cái đồ biến thái! Rõ ràng là một người, giả làm ba cho đủ số đầu cái của khỉ ấy!”
Ngựa ma Tam Vĩ Ô Vân sau khi nuốt kiếm Trấn Long thì bỗng nhiên trút bỏ lốt ngựa, tan thành một đám khói đen.

Khói vần vũ dưới ánh đèn, rồi cuộn xoắn lại vào nhau, cuối cùng hóa thành hình một con ác long mặt mày bặm trợn.

Lúc Điền Quý tung quả đấm đầu tiên thì nó cũng nhe nanh múa vuốt đánh từ phía sau đánh úp lại cái đầu chính giữa.
Cái đầu chính giữa rú lên:
“Lão già chết tiệt! Con ngựa chết bằm! Hai chúng mày xuất hiện ở đây không sợ những cái thây quỷ làm loạn hay sao?”
Điền Quý nhếch môi, thế nhưng giọng nói truyền ra lại là của ông cụ nhỏ thó xuất hiện ở trường học, người từng xưng là bác của anh chàng:
“Thì?”
Hỏi lại một câu cụt lủn xong, anh chàng lại cần mẫn công tác, hai tay thụi như súng liên thanh vào con quái thú.