“Em không ngờ chị còn là tướng quân của âm phủ, quen biết cả Diêm Vương cơ đấy.”
Phượng Ngân nói, vẻ ngưỡng mộ.
Lần này đi lên tìm mộ Vua Ma, cô nàng chẳng những gặp được Hộ Quốc Hồ Phu Nhân, còn quen biết được với tướng quân của âm phủ nữa.
Nếu không phải nhờ Điền Quý dẫn đường, có lẽ cả đời này cô nàng cũng không gặp được họ.
Bây giờ nhớ lại cuộc chuyện trò trên tàu, cô nàng lại thấy may mắn là lúc đấy đã nhanh trí lấy chai nước nhỏ mắt ra đổi chủ đề.
Nếu lúc ấy cứ hỏi dồn, Điền Quý không muốn đáp, có lẽ đã không cách nào làm thân với anh ta được.
Ngạc Kiếm khoát tay, bảo:
“Cái chức hữu danh vô thực ấy mà, chị mày là tướng dưới tay không một binh một tốt, chả có tí thực quyền nào đâu.”
Điền Quý nhún vai, cười:
“Đâu có? Cũng nhờ có chị mà tác hại của U Minh đạo không lan tới đây, nếu không e bọn em đã thành tan thành vũng nước từ lâu rồi.”
“Cái...!cái gì mà tan thành vũng nước cơ?”
Câu nói tỉnh bơ của anh chàng khiến Phượng Ngân hốt hoảng, suýt thì hét toáng lên.
Dù đã đi cùng Điền Quý được một thời gian, song cô nàng vẫn chưa thể quen nổi cái thói quen nói những câu động trời với vẻ tỉnh bơ như chả có gì to tát của anh ta.
Lê Thị Năm giải thích rõ việc U Minh đạo không chứa người sống cho cô nàng, lại thêm:
“Cái cảm giác khó chịu thoáng qua lúc nãy của em là do U Minh đạo bắt đầu khiến cơ thể em thối rữa.
Lệnh bài tướng quân của chị cho phép tạo ra một vùng an toàn trong phạm vi năm mươi bước trên U Minh đạo.”
“Và...”
Điền Quý bỗng nói xen vào một câu.
“Ừ thì nó cũng khiến cho quan sai đang đi tuần trong phạm vi mười dặm phải đến diện kiến, chờ nghe lệnh.
Nói chung là công dụng phụ, vặt vãnh thôi ấy mà.”
Lê Thị Năm chống nạnh đứng cười ha hả.
Phượng Ngân rất muốn bảo chị ta, rằng cái mà chị ta coi là tác dụng phụ có lẽ mới đúng là công năng chính của tấm lệnh bài.
Thế nhưng cô nàng chẳng biết phải mở lời thế nào cả, nên lại thôi.
Ngôi nhà đằng xa vẫn có tiếng đánh nhau không ngớt, con quái vật khổng lồ muốn chạy trốn mấy lần mà không thành.
Phượng Ngân mới lấy làm tò mò, quay sang chỗ Ngạc Kiếm:
“Chị không vào giúp chồng à?”
“Có một thiết luật trong Chân Kiếm Hội đó là phàm những trận giao thủ giữa các kiếm thánh thì không được ai khác nhúng tay vào, phải là một đánh một.
Đây là quy tắc bất di bất dịch, có ông trời làm chứng.
Nếu như vi phạm sẽ khiến trời đất xoay vần, sét đánh cho tất cả những kẻ tham gia thân tàn ma dại.”
“Nghe cũng công chính đấy nhỉ?”
Phượng Ngân nói.
Lê Thị Năm vừa mới há mồm, trông có vẻ như sắp khoe khoang và gạ cô nàng gia nhập hội thì Điền Quý đã nói xen vào:
“Có cái con khỉ.
Cái hội này là chúa đi gây sự, có rất nhiều kẻ thù ở cả hai cõi âm dương.
Bọn họ không đặt cái luật ấy ra thể nào cũng bị vây đánh cho chết.”
Ngạc Kiếm nổi giận phừng phừng, quát:
“Thằng kia, mày để tao dụ nó vào hội rồi hẵng khai thì sao hả?”
Phượng Ngân trông hai người một vác thanh kiếm to đùng đuổi đằng sau, một vắt giò lên cổ chạy trước mà không nhịn nổi cười.
Chỉ trong một đêm ở đồi hoa tím mà cô nàng được nếm trải đủ mọi cung bậc cảm xúc
Điền Quý nhận cái hàm dưới khô đét từ tay Trúc Kiếm, lại hỏi:
“Chuyến này kết quả thế nào hả anh?”
“Để con ả chạy thoát.”
Trúc Kiếm nhíu mày, đáp.
“Không giống ông anh tí nào đâu.”
“Thế rốt cuộc là vì ai hả thằng mặt giặc này? Con ả ném cái hàm dưới vào chỗ Xóc Cà Tực đánh nhau với đám quỷ Quàn Tài, mỗ mà không cứu thì giờ nó nát bét ra thành cám rồi.”
Điền Quý cười khanh khách, nói:
“Thế thì còn phải cảm ơn ông anh rồi.”
Đinh Văn Phong không đáp, chỉ trợn đôi mắt cá chết lên nhìn chằm chằm anh chàng.
“Biết rồi, khổ lắm.
Tiếp tục làm mồi nhử chứ gì? Nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm nay thì em không nghĩ con ả còn có gan đánh tiếp, ít nhất là trong tương lai gần đâu.”
Điền Quý cười khì khì, bảo.
“Chuyện đấy thì mỗ không cần biết.”
Trúc Kiếm tra thanh kiếm nhánh trúc vào vỏ, lắc đầu.
Ngạc Kiếm bèn cười vang, nói:
“Chú Quý không phải diễn nữa, hồi nãy chú dùng cách nào để liên lạc với bé chuột kia thì nôn ra đây cho anh chị.
Nếu như chú nói không thì đừng trách bọn này trở mặt đấy.”
Điền Quý nhún vai, bảo:
“Vậy cũng được, dù sao cũng chỉ là một “sát trận”.
Nhưng bé chuột có một mẩu thế, em triệu hồi còn dễ.
Hai anh chị to thế này, nhất là chị Năm, bảo em phải làm sao?”
“Chú không phải chối nữa.
Nếu đã triệu hồi được, thì báo tin cho chị vị trí của chú không khó.
Chị sẽ đèo ông già đến.”
Ngạc Kiếm đáp.
Đám quỷ và con Xóc Cà Tực đều đã bị âm sai tuần tiễu trên U Minh đạo bắt lại, giải về âm ti trị tội.
Bấy giờ con trăng đã lên cao, ngôi nhà hoang có thế Cô Phong Sát vẫn đứng im lìm trên rặng đồi hoa sim, duy chỉ có những quái tượng như ma quỷ dàn hàng, âm sai đứng quản là không còn tồn tại nữa.
Để lại cô gái xấu số ở đồi hoa sim, Lê Thị Năm chở mọi người vượt qua dòng sông âm, về chỗ anh Nam và cái thây khô.
Điền Quý dẫn đầu tra cái hàm dưới trả lại cho cái xác, xác chét bỗng bật cười lên khanh khách, quát rằng:
“Cái bọn ác ôn đấy không ngờ tao còn hậu chước này.
Muốn bịt miệng tao mà dễ à?”
Xác chết cười mãi, tỏ vẻ đắc chí chán rồi, mới tỏ tường:
“Ta chính là người thợ năm xưa để lại mười sáu chữ hướng dẫn, các người muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Điền Quý nhún vai, hỏi:
“Thế ông có cách gì chứng minh mình là người thợ năm đó nào?”
Cái xác đáp:
“Hai vật này bên trái gọi là Nhập Mộ Lệnh, dùng để mở cửa mộ thật, bên phải là con ấn Toan Nghê chuẩn bị cho Vua Ma.
Vua không có ấn thì hữu danh vô thực, chẳng có thực quyền gì.
Tên vua ma phải giành được con ấn này bằng mọi giá.
Nếu cậu không tin thì trên ấn còn ghi rõ niên hiệu.”
Phượng Ngân mới lên tiếng:
“Những người thợ kia đâu?”
“Chết cả rồi.
Bọn chúng dùng một tà thuật gọi là Ao Giữ Xác, toàn bộ thi thể của đoàn thợ đều bị rút cạn máu, phơi khô rồi nghiến thành bột, lấy bột đó gột nên bờ ao thì hồn phách thợ lớn thợ bé đều bị giam giữ lại cả.”
Anh Nam buột miệng, hiện tại đã có thể nói năng trôi chảy hơn:
“H...!hèn gì người vớt xác cũng...!cũng không thể t...!tìm nổi tung tích những người này.”
Cái xác bảo:
“Chẳng dám giấu gì cậu, hồi sinh tiền tôi có lên núi Thất Diệu bái sư học môn phong thủy địa lý, những mong được đổi đời.
Chỉ tiếc là thiên tư ngu muội, không có duyên, thầy cho một cuốn thuật địa lý rồi đuổi về quê.
Cậu không tin thì có thể kiểm tra xương bả vai của ta.”
Điền Quý nhớ mang máng trên núi Thất Diệu quả đúng là có một phái, sư không phải sư, đạo không phải đạo, gọi là Ngọc Kê quán.
Các đệ tử phái này luyện một thứ nhãn thuật chuyên dùng để nhìn thế sông, thế núi.
Mà phàm là người luyện môn này, xương hai bên vai sẽ hõm xuống một đoạn bằng móng tay, theo hình trăng khuyết.
Sau khi kiểm tra thì quả nhiên xương vai cái xác này có dấu vết từng tập luyện nhãn công của Ngọc Kê quán.
Cái xác bèn tiếp:
“Tôi ngửi thấy tên phù thủy xây lăng có điềm quái lạ, bèn cố tình rình nghe trộm lấy mười sáu chữ tìm mộ do chính tay hắn viết.
Thế mới biết hắn định tế toàn bộ người làm công.”
Cái xác ngừng lại một thoáng, chìa tay giơ tấm thẻ đồng và con ấn ngọc ra cho mọi người xem.
Kế mới kể tiếp:
“Từ bấy, tôi âm thầm quan sát tên phù thủy, tìm cách thoát thân.
Nhân một hôm hắn đi ăn cỗ ở tỉnh khác, tôi bèn trộm lấy lệnh bài và con ấn hắn chuẩn bị sẵn cho Vua Ma, nói rồi bôi vôi vào mắt, giả mù xin nghỉ về nhà.
Thợ cả cũng không nghi ngờ gì, còn tặng tiền bạc, cho người dẫn về tận nơi.
Tôi bảo đứa con khắc mười sáu chữ này lên bậc thềm, còn lệnh bài và ấn ngọc thì luôn để gối đầu giường, định bụng bán quách đi lấy tiền tiêu xài.
Nhưng chỉ được nửa năm, một hôm tôi nghe trong tiếng lá tre xào xạc có giọng bạn bè cũ đòi mạng, đêm nằm mơ thấy anh em nhà thợ đều đã biến thành ác quỷ cả, đang lũ lượt kéo về làng trả thù việc tôi bỏ trốn,”
Phượng Ngân rùng mình, không dám tưởng tượng cảnh vừa đáng sợ vừa đau lòng đó.
Cái xác kể tiếp:
“Biết là sắp tới số, tôi bèn bỏ xứ đi biệt, nhưng mù lòa thì chạy đâu cho thoát nổi? Đi chẳng được bao xa thì nghe bên tai có tiếng chửi, sau lưng bị dán một vật.
Thế rồi chỉ kịp nghe đánh oành một cái, rồi duối chân hụt hẫng, trầm mình dưới sông âm đã hơn trăm năm, mà hàm dưới cũng gặp đợt lũ cuốn bị xói mất.”
Cái thây kể đến chỗ này, mới ngó sang anh Nam, rồi tiếp:
“May sao thằng Nam hồn phách thiếu khuyết nên mẫn cảm hơn với tiếng tôi gọi, tôi và nó lại là quan hệ cụ cháu, nên nó mới nghe được mà tìm vớt xác tôi lên.
Nếu là người khác thì sao nghe thấy được giọng nói từ kẻ đã mất hàm dưới như tôi?”
Điền Quý nói:
“Chắc chẳng có chuyện ông giao Nhập Mộ Lệnh và Ấn Toan Nghê mà không có điều kiện gì đâu nhỉ? Nói đi...”
Cái thây đáp:
“Tôi khoái làm việc với người thẳng thắn thế này.
Vậy đi, cậu chọn cho tôi một nơi phong thủy thật tốt để tôi được mồ yên mả đẹp, thằng Nam cũng được nhờ cậy sau này.”
“Vậy sao? Chứ không phải để ông hấp thụ khí âm dương nhật nguyệt, luyện thành quỷ thi để trường tồn đời đời kiếp kiếp hả?”
Điền Quý bỗng đổi giọng, vẻ cười cợt nhăn nhở bay biến sạch.
Anh chàng trừng mắt, quát:
“Thi thể vừa chí âm vừa chí dương há lại có thể hình thành một cách tự nhiên? Mày có thể lừa được thằng thầy phong thủy hơn trăm năm trước, chứ lừa tao e là hơi khó đấy.”