“Này, quỷ Quàn Tài yếu lắm à?”
Phượng Ngân thấy người bạn đồng hành bỗng nhảy loi choi như con khỉ, mới lên tiếng hỏi dò.
Tuy con ma nữ trông có vẻ thất thần hoảng hốt nhưng cô nàng cũng không cho rằng đấy là vấn đề gì to tát.
Có thể do nó yếu quá mới hốt hoảng lên thế thôi.
Điền Quý lắc đầu, cười hềnh hệch:
“Đâu có? Bọn nó mạnh chết mẹ luôn là đằng khác.
Chúng nó mà rớ được vào người thì tôi với cô chắc chắn thành tuýp thuốc đánh răng.”
“Tức là...”
“Mọi thứ bên trong phòi hết ra ngoài chứ còn gì nữa? Tôi so sánh đơn giản dễ hiểu mà nhỉ?”
Phượng Ngân nghe anh chàng nói như thế, lại càng thấy phản ứng của anh chàng hệt như người chập mạch.
Cô nàng nghiêng người lại, đưa tay áp lên trán Điền Quý, hỏi:
“Anh bị mát dây à?”
Anh chàng vẫn cười hềnh hệch, ngửa ra sau né khỏi bàn tay của cô nàng, lại nói:
“Quỷ này mạnh thật, nhưng chúng nó lại rất dễ tiêu diệt.
Nếu biết cách thì chả cần đến cô, một lão trung niên người thường khỏe mạnh một tí cũng làm được.”
“Cách gì?”
“Quỷ này sinh ra ở đâu thì chốn đấy sẽ thành hang ổ của chúng, phải quay về mỗi đêm.
Lúc ở hang ổ bọn này sẽ so kè nhau xem ai biết được nhiều bí mật nhất, ở đâu giấu nhiều của nả nhất thì được làm con đầu đàn.
Nhưng đồng thời, ở gần hang ổ của chúng sẽ có một loại ngọc, ném vào người là chúng lăn đùng ra chết thẳng cẳng.”
“Hiểu rồi.
Bây giờ chúng ta đi xung quanh tìm ngọc là xử đẹp được chúng chứ gì?”
Phượng Ngân nói.
Điền Quý đang định đáp, bỗng sắc mặt xám ngoét như đạp phải đống phân, bảo:
“Lý thuyết là thế, nhưng xem ra thực hành không êm đẹp như trong kế hoạch rồi.”
Anh chàng vừa nói, vừa chỉ xuống chân đồi.
Cánh hoa sim bay trong gió đêm, hai bóng người một trước một sau lững thững lên núi.
Nếu lúc này là ban ngày nắng ấm, hai người kia là một cặp tình nhân thì thật là lãng mạn lắm.
Thế nhưng, bấy giờ đã là nửa đêm, và hai người kia lại càng chẳng phải tình nhân tình ngãi gì hết.
Một con ma chạc bốn mươi, mặc một bộ đồ công sở, bụng phệ đầu hói.
Quanh cổ hắn buộc một sợi dây thừng, đầu dây còn lại chòng vào cổ người đi đằng sau, trên mặt gã bấy giờ vẫn đang treo nụ cười hèn mọn biến thái.
Đi phía sau là một cô gái tuổi độ hai mươi mấy, mặc cái áo vàng nhạt.
Hai mắt cô nàng trợn lên trắng dã, vô hồn, con ma đi trước kéo dây đến đâu là cô này đi theo đến đấy.
Lão trung niên là một giống ma gọi là ma thần vòng, chết vì treo cổ tự tử.
Ma này thường hiện lên dụ dỗ người ta treo cổ cùng mình.
Hai người dán bùa ẩn thân, đúng ra cô gái kia sẽ nhìn thấy được, nhưng hiện tại cô nàng bị ma thần vòng điều khiển, thành ra cũng coi hai người là không khí giống con ma luôn.
“Để tôi xử nó!”
Phượng Ngân nghiến răng, toan mó vào túi lấy Lục Chuyển thì Điền Quý đã vội vàng chộp áo ngăn lại.
“Không được.
Quỷ Quàn Tài trông thế thôi chúng nó tinh lắm, cô mà ra tay thì thành đánh rắn động cỏ, hỏng hết việc ngay.”
Phượng Ngân giằng ra, nói:
“Chẳng nhẽ cứ trơ mắt nhìn cô ấy bị hại?”
“Yên trí.
Tôi đã có cách chu toàn, nhưng cô phải hết sức phối hợp mới được.”
Vừa nói, anh chàng vừa nhìn vào ngực áo, thở dài:
“Thanh danh gầy dựng nửa đời không ngờ hủy hoại tại đây.”
Điền Quý chờ Phượng Ngân đi khuất hẳn sau những bức tường lởm chởm, rồi mới bắt đầu hành động.
Lúc này, con ma thần vòng đã dẫn cô gái kia qua cổng, bước vào khu vườn của căn nhà hoang.
Điền Quý bám sát theo sau, phát hiện trong sân có một cái cây đã chết khô, chung quanh đứng lố nhố năm sáu con quỷ mặt đỏ, đầu to bằng thân mình, trên trán và sau gáy đều có hai cặp mắt.
Từ bả vai mọc ra một đôi chân, còn hai cánh tay lực lưỡng lại chòi ra từ hai lỗ tai, trông đến là quái đản.
Anh chàng nuốt nước bọt một cái, lật tay lấy ra một cái lọ, đổ nước ra xức lên người.
Số là, quỷ Quàn Tài từ xưa dáng dấp cũng na ná con người, lại có đôi tai và cái mũi rất thính, thường dùng nó để đến đêm đi bắt người.
Người dân mới nghĩ ra cách đánh cồng, gõ chiêng, nổi trống thật to để bọn chúng khó chịu mà chạy mất.
Hình dáng hiện tại là do chúng “tiến hóa”, hoặc nói đúng hơn là biến đổi mà ra.
Tay mọc ra từ trong lỗ tai thay thế cho đôi tay bình thường, không còn bị vướng vì cái đầu to quá khổ.
Cánh tay gốc biến thành chân, khiến chúng có thể chạy nhanh và thăng bằng hơn.
Cặp sừng kia bây giờ có thể bắt được sóng âm trong không khí, gần như là một loại “thính giác” thay thế.
Còn về nguyên nhân loài quỷ Quàn Tài có thể tiến hóa một cách phi lí đến thế thì chỉ có giời biết.
Bọn quỷ hếch mũi, ngửi ngửi mấy cái.
Mùi thứ nước xức lên người Điền Quý từ từ thoảng vào mũi khiến chúng hưng phấn lên, cặp mắt trợn trừng, hai cánh tay to đùng gõ vào trán như cách loài đười ươi đấm vào ngực mình vậy.
Bấy giờ, anh chàng mới chầm chậm bước qua một đoạn tường sập, nhẹ nhàng bước vào trong sân.
Mỗi lần Điền Quý bước đi, đôi chân lông lá lại lộ ra ngoài qua những vạt áo dài thướt tha.
Anh chàng tháo cái nón quai thao xuống, e ấp che một bên người, nháy mắt với mấy con quỷ một cái.
Té ra, Điền Quý đã thay một bộ áo dài, đầu đội nón quai thao như mấy liền chị hát quan họ, chân thì đi dép lê, quần thì đóng khố thổ cẩm để lộ cặp chân dài miên man và lông lá.
Tóm gọn lại một câu, là gu thời trang chẳng ra một cái thể thống cống rãnh gì cả.
“Các anh đẹp trai ơiii...!cho em hỏiiii, tỉnh A đi đường nào ạ?”
Anh chàng e ấp cúi sang một bên, giở giọng ỏn ẻn.
Con ma thần vòng há hốc miệng, mặt như sắp nôn mửa ra vậy.
Vừa nói, Điền Quý vừa đánh mắt ra hiệu cho Phượng Ngân đang chết đứng, á khẩu ở một chỗ tường sập.
Cô nàng bấy giờ mới tỉnh người, khom gập bụng, tay bụm miệng, cố gắng nén cười rồi lủi đi tìm ngọc.
Thế nhưng, trái với con ma, đám quỷ Quàn Tài bắt đầu hưng phấn hú hét.
Có con gồng lên khoe cơ bắp, có đứa đưa tay chải chuốt cặp sừng, lại có đứa khoe lông chân, khoe những cục thịt thừa và bướu mọc trên lưng và cả những chỗ không tiện nói khác nữa.
Điền Quý nuốt nước bọt, đoạn quay mặt đi, nhăn nhó:
“Trờiiii...!Ai lại khoe thế bao giờ, người ta là con gái nhà lành đấy.”
Bọn quỷ Quàn Tài bá vai nhau, cười:
“Mày xem kìa, còn ngượng đấy.”
“Cô em này chắc hẳn là mỹ nhân nức tiếng trong vùng này rồi, sao chưa nghe thấy bao giờ nhỉ?”
“Này! Thằng nào biết em gái tuyệt sắc này con nhà ai nó thì được làm đầu đàn nhá.”
“Đúng đúng.
Bọn con người bây giờ được mấy đứa xinh thế này?”
“...”
Điền Quý nghe những lời khen tặng của đám quỷ Quàn Tài mà sởn cả gai ốc, nổi cả da gà.
Nếu không phải đang giả gái để câu giờ, khéo bây giờ anh chàng đã nghiến răng trèo trẹo vì nổi nóng rồi.
Nhưng cũng đành chịu, giá như bọn quỷ này có cùng thẩm mỹ quan với con người thì anh chàng đã giao quách chuyện này cho Phượng Ngân là xong.
Anh chàng vừa tiếp chuyện bọn quỷ, vừa len lén quan sát con ma thần vòng.
Thằng cha này tuy trông có vẻ hèn mọn nhưng lại không ngu xuẩn tí nào.
Nếu như lúc này con ma thần vòng chê Điền Quý, hoặc bảo anh chàng là đàn ông thì anh chàng sẽ có cớ để mượn tay bọn quỷ xử luôn hắn.
Thế nhưng, tên này rất biết điều, nãy giờ vẫn im ru không nói câu nào, gắng gượng chịu đựng màn giả gái của Điền Quý.
Anh chàng bèn giả lả đến gần một con quỷ Quàn Tài, hai ngón tay thô và chai sạn bước trên bộ ngực lông lá của nó, nhẹ nhàng hỏi:
“Anh ơiiii...!người kia là ai thế?”
“À, ghen này anh em ơi.
Cô em yên tâm, có em ở đây rồi, ai thèm quan tâm đến con vịt xấu xí đấy?”
“Đàn ông các anh rặt một lũ khẩu thị tâm phi, ai mà tin được?”
Điền Quý xoay mình như muốn dựa sát vào con quỷ Quàn Tài, nhưng rồi lại dạt ra một quãng.
Quỷ ta bèn nói:
“Có cái gì đâu.
Con bé này thằng đàn em bọn anh chấm ấy mà, đợi lát nữa xong xuôi rồi bọn anh sẽ dùng phép biến nó thành ma thần vòng, làm một đôi với thằng kia.”
Điền Quý ôm má, “oa” một cái, lại bắt đầu õng à õng ẹo:
“Các anh giỏi thật đấy.”
“Chuyện đó có là gì, hay nàng nói cho anh biết mình tên họ là gì, quê quán ở đâu, rồi chúng ta cùng nhau...”
Một con khác thấy tên này tranh thủ, bèn chen ngang:
“Đừng nói cho nó.
Em à, chỉ cần em nói cho anh biết tên họ thì thứ này sẽ thuộc về em.”
Nó vừa nói dứt câu, thì đã thò tay vào tận cuống họng móc ra một mặt kính hình bát quát, đúc bằng đồng thau còn mới cóng.
Lưng chiếc gương gồ lên một cục chạm hình âm dương, chắc để làm tay cầm.
Bấy giờ, một cánh tay người vẫn bám riết lấy chiếc gương, nhưng phần còn lại của kẻ xấu số thì chẳng biết ở nơi nào.
Điền Quý giả đò hét lên một tiếng thất thanh, nói:
“Ghê quá đi à...”
Con Quỷ Quàn Tài vội quăng cánh tay người đi, vừa lấy lưỡi liếm chỗ kẻ xấu số mới vừa cầm, vừa cố gắng đánh mắt lấy lòng.
Một con khác bèn đẩy vào vai nó, nói:
“Mẹ nó, đồ trấn lột còn chưa sang tay cũng dám mang ra cho người đẹp, không thấy mất mặt giống quỷ nhà ta à? Phải như đồ của tao đây này.”
Nói đoạn, nó nôn ra một củ sâm.
Sâm này thân trong suốt như ngọc, bên trong có những đường đỏ tưởng như kinh mạch, gân máu ở người.
Sâm có bốn rễ, xếp ở chỗ như tay và chân người sống, hai cái lá trên dầu héo quắt.
Con quỷ nghiến răng, ra lệnh:
“Hát đi cho vợ sắp cưới của tao nghe.”
Củ sâm bỗng toác ra một cái miệng, hát ầm ĩ bài nhạc của một ca sĩ nổi tiếng với giọng ca thảm họa lúc bấy giờ với nghệ danh là Th& P#.
Con quỷ Quàn Tài kia giật lông mày mấy cái, gạ:
“Sao nào em, ngọc sâm này đã thành hình người, đã có linh trí, ăn một miếng thôi cũng khiến người ta thêm mười năm tuổi thọ đấy.”