Đất Ma

Chương 111: Chuẩn bị hành động




“Hay là, đợi đánh xong con mèo tinh, tôi và anh cùng xử lý bốn cái thây kia.”

Phượng Ngân huých tay vào bả vai Điền Quý, gạ.

Anh chàng thở dài, nói:

“Tôi biết cô muốn tốt cho bốn chị em bọn họ, nhưng làm vậy được không bù nổi mất, không thì tôi cần gì phải chờ đến tận bây giờ? Huống hồ, cô đánh tan bốn cái xác thì cũng chẳng thay đổi được gì. Bọn họ cũng có về được đâu?”

“Được không bù nổi mất là sao? Tôi không hiểu.”

“Còn tưởng cô về nhà một chuyến thì đã hiểu biết hơn lúc đi đánh vua ma rồi, hóa ra còn kém lắm.”

Điền Quý cười nhăn nhở, trêu.

Phượng Ngân phồng má lên, giơ nắm đấm quá đầu, nói:

“Ngứa da đấy à? Thế có chịu giải thích không?”

“Rồi rồi. Biết cô đánh đấm giỏi rồi, không cần hở tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay.”

Điền Quý nhún vai, hai tay giơ lên đầu hàng. Anh chàng chờ cho cô bạn lỏng nắm tay ra, rồi nói:

“Cô tưởng là ngoài đời dễ như trong phim trong truyện đấy à? Ma quỷ cõi âm không phải cứ đâm đầu vào đánh là hóa giải được oán khí của chúng. Cái thứ oán hận không tan kia lởn vởn trên nhân gian, hoặc là đi ám vào người sống, hoặc là tụ lại thành ma quỷ như xưa. Lúc đấy thì cô bói đâu ra được chỗ con ma này hồi sinh mà đến đánh?”

Anh chàng ngừng một chốc, đưa mắt nhìn căn phòng chứa sinh trụ của ngôi nhà, rồi nói:

“Cách dứt điểm nhất là phong ấn lại, để oán khí phai nhạt dần theo thời gian. Có thể chúng mới không tụ lại thành hình được nữa.”

“Ê! Thế cái chỗ bùa đen mà anh dùng...”

“Ờ. Cùng nguyên lí cả đấy. Nên những con mà tôi thả ra ngoài chẳng sớm thì muộn cũng sống lại thôi. Có thể là mười năm, năm mươi năm, trăm năm. Chả ai biết được.”

Điền Quý ngoáy mũi, nói giọng tỉnh bơ.

“Vô trách nhiệm quá nhỉ? Thế còn con rắn ba đầu anh thả ra, sau này làm sao?”

Phượng Ngân vỗ vào vai anh chàng một cái, nói.

Điền Quý nhún vai, xua tay:

“Yên tâm. Chúng nó mang oán hận, kiểu gì chả tìm đến tôi giải quyết đầu tiên? Mà nếu không phải tôi thì là thằng con, thằng cháu tôi. Quan trọng là bao giờ thì sản xuất một đứa thôi.”

“Anh...”

Cô nàng bất giác đỏ mặt, quay sang không nhìn Điền Quý nữa.

Anh chàng cười phá lên, không hiểu rốt cuộc đang nghĩ đến chuyện gì mà lại cười khoái trá, vui vẻ đến thế.

Cả ngày hôm ấy không có biến cố gì, mọi người cứ sinh hoạt bình thường. Võ cũng không còn sợ hãi bốn chị em ma nữ như hồi trước nữa.

Sáng hôm sau, có một cậu thanh niên đến văn phòng gặp Điền Quý.

Ấy là một chàng trai mặc sơ mi trắng, tóc bổ luống, đeo kính cận, nhìn có vẻ thư sinh. Chỉ đáng tiếc một nỗi là má anh này có một vết sẹo dài, thành ra làm hỏng cả khí chất.

Điền Quý tròn mắt nhìn cậu ta, nói:

“Ố! Thằng Mẹo đấy à? Thay đổi ghê thế nhỉ? Dạo này làm gì mà lịch sự thế này?”

“Được anh Quý bảo ban, giờ em làm nghề gõ đầu trẻ ạ.”

Cậu Mẹo cười, gật đầu một cái. Cứ nghe cái cách nói chuyện thì cậu này không hẳn chỉ là đang khách sáo lịch sự, mà thực tâm tôn trọng nể nang Điền Quý lắm. Chỉ có điều anh chàng kia không hề có giác ngộ mình đang là thần tượng của người khác. Điền Quý vừa gác chân lên bàn, vừa thò tay gãi mông sồn sột, may là còn có cái bàn che đi, bằng không phải nói là vô duyên kinh khủng.

Nhưng cậu Mẹo có vẻ đã quá quen với cái tác phong này của anh chàng, nên không phản ứng gì thái quá. Cậu ta loay hoay mở một cái hộp, trải lên bàn một sợi xích bạc và bảy viên ngọc lục bảo.

Phượng Ngân cầm lấy sợi xích, đưa lên sát mặt nhìn cho kỹ. Mỗi mắt xích bạc được đánh chỉ to đúng bằng hạt gạo, trên khắc một hoa văn khác nhau không cái nào trùng vào cái nào. Xích đánh không đều tăm tắp, dường như là làm thủ công bằng tay hoàn toàn. Cô nàng xem mà á khẩu, không thể tưởng tượng nổi bàn tay nào lại làm ra được một dải xích tinh xảo đến vậy.

Bảy viên ngọc lục bảo to cỡ hạt nhãn, từ kích thước đến hình dáng đều giống nhau y sì, cứ như thể đúc ra từ một khuôn vậy. Mỗi viên ngọc được khắc một chữ trông cứ như con nòng nọc, không rõ đọc thế nào.

Điền Quý hắng giọng, nói:

“Cậu này là Mẹo, con út nhà ông chủ tiệm mua đồ của người âm. Cô có cái gì thì bán cho cậu ấy luôn đi kìa.”

“Ấy chết. Em chưa học đến nơi đến chốn, chẳng may mà định giá sai thì mất hết cả uy tín.”

Mẹo vội xua tay, nói. Ánh mắt của cậu ta cứ như thể vừa hồi tưởng lại một chuyện gì kinh khủng trong quá khứ. Phượng Ngân lờ mờ đoán rằng việc Điền Quý nói cậu ta thay đổi, và chuyện cậu ta nể nang Điền Quý đều bắt nguồn từ sự kiện kinh hoàng ấy.

Mà rất có thể là do cậu ta “định giá sai”, đắc tội với ai đấy.

Điền Quý cười, bảo:

“Thế hôm nay chú ăn may. Cô này cũng giáo viên với nhau, người ta sẽ thông cảm cho chú thôi.”

“Anh à. Cái thỏi son trên bàn này là cái gì chẳng nhẽ em còn phải nói ra? Anh không sợ Lục Thần quyết, nhưng em thì có anh ạ.”

Mẹo vừa nói, mặt vừa méo xẹo. Thế nhưng, Phượng Ngân nghe anh ta nói mà giật cả mình. Cô nàng nhìn Mẹo chằm chằm, hỏi:

“Anh nhìn thỏi son này mà đoán được nó là Lục Chuyển? Thế thì hay lắm! Chuyện định giá nhờ anh vậy...”

Sau đó, không để cậu Mẹo kịp từ chối, Phượng Ngân đã dốc túi đổ ra một đống thứ lỉnh cà lỉnh kỉnh. Nào là ô, nào là bát, nào là nến, toàn bộ buộc vào nhau bằng một sợi xích màu đen. Điền Quý giơ ngón cái, nói:

“Nhà họ Trịnh có khác, giàu nứt đố đổ vách. Đồng đen mà coi như là dây chun buộc!”

Phượng Ngân nghe anh chàng khen đểu, bèn hừ một cái, rồi dậm chân. Thực ra nhà họ Trịnh cũng có thuật để áp chế khí âm lại, nhưng cô nàng chưa kịp học, nên đành phải lấy dây xích đồng đen khóa đống vật âm này lại. Có đồng đen áp chế, một tí âm khí cũng không rỉ ra nổi.

Mẹo nhẩm đi nhẩm lại, rồi viết một con số ra giấy, đưa cho Phượng Ngân:

“Em tính sơ là thế này, đợi em mang về nhà để ông già xem thêm một lần cho chắc rồi báo lại số cụ thể cho chị. Cái hàng của người âm này sau mà chị muốn tìm thì cứ xem ở đâu có bày một con ngựa bằng vàng, không có mắt thì biết là chỗ mua đồ của người chết đấy ạ.”

Cậu chàng vừa nói, vừa lúi húi thu dọn đồ. Cái hộp của Mẹo dường như cũng có công dụng áp chế âm khí, vật âm do Phượng Ngân bỏ vào đấy rồi không thấy dị động gì cả.

Cô nàng bấy giờ mới hỏi:

“Tại sao lại là ngựa vàng?”

“Chơi chữ ấy mà cô. Vàng mã là kim mã, kim mã thì là con ngựa vàng thôi. Ngựa có mù thì mới đi xuống cõi âm tào địa phủ, không nhìn thấy yêu quỷ hồn ma mà hoảng sợ.”

Mẹo cất gọn đồ đạc xong, cúi chào mọi người rồi lóc cóc ra về. Phượng Ngân âm thầm ghi nhớ lời dặn của Mẹo về bức tượng ngựa mù bằng vàng, để sau này không cần lên Hà Nội làm phiền Điền Quý nữa.

Điền Quý thì dựng thẳng người dậy, tay nắm sợi xích bằng bạc, nói:

“Chuẩn bị hành động! Chiến dịch bắt mèo tinh lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại!”

Ngay tối hôm ấy, Điền Quý và Phượng Ngân có mặt ở nhà Võ.

Trong đêm tối đầu tháng, trăng mờ sao thưa, căn biệt thự xây theo kiến trúc của Pháp lúc này càng trở nên đáng sợ hơn. Đứng từ vỉa hè nhìn vào mà cứ có cảm giác như sắp bước vào một tòa lâu đài ma ám vẫn thường xuất hiện trên phim ảnh vậy. Hai cánh cửa chính đóng im ỉm, có vài phần sâm nghiêm, vài phần âm trầm. So với nó, hai tờ giấy niêm phong vàng vàng dán chéo nhau trông bình thường và yếu ớt hơn nhiều.

Thế nhưng, Điền Quý biết cái bề mặt giấy niêm phong chỉ là một cách ngụy trang, dùng để che giấu hai lá bùa Cấm Chỉ đang phong tỏa chặt khu nhà mà thôi. Không có chúng, thì cái khu này đã không bình yên được như bây giờ.

Trước cổng đã có hai viên cảnh sát đứng canh, không để ai tò mò lại gần tòa nhà. Điền Quý từ từ đi đến, gật đầu chào:

“Vất vả rồi.”

Hai viên cảnh sát không phản ứng gì trước động thái của anh chàng, nhưng vẫn đứng tránh sang một bên nhường đường. Có lẽ là do họ đã được cấp trên dặn trước về hai người Điền Quý.

Anh chàng hít sâu một hơi, không khí lành lạnh ban đêm đem lại một cảm giác thư thái rất khó tả. Hai người Điền Quý, Phượng Ngân đi sóng vai, bước vào sân trước của căn biệt thự. Ánh đèn đường chỉ hắt được đến thềm cửa, trên không trung thỉnh thoảng vẳng xuống tiếng quạ kêu thê thảm.

Điền Quý ngẩng đầu lên, phát hiện ở cửa sổ tầng hai có một con mèo trắng đang đứng. Dường như đã phát hiện được ánh mắt của anh chàng, con mèo quay đầu nhìn xuống sân, miệng nó nhếch lên cười toe toét. Cái ánh mắt đầy thách thức của nó khiến Điền Quý thấy hơi ngứa răng.

Anh chàng bình thản giơ ngón tay thối về phía con mèo, coi như đã chấp nhận lời tuyên chiến của nó.

Điền Quý quay sang cô bạn, nói:

“Còn cần làm gì ở ngoài không? Một khi tôi bày trận thì cả hai chúng ta đều bị giam trong này đấy.”

Phượng Ngân nhún vai, đầu nghiêng sang một bên. Nói đoạn, cô nàng lấy Lục Chuyển ra, cầm sẵn ở tay. Phượng Ngân không cần phải nói một lời nào cũng đủ để Điền Quý hiểu, cô nàng đã sẵn sàng xông vào cho con mèo kia một trận.

Anh chàng bày ra một cái bát đặt ở giữa sân, lấy đoạn xích bạc cuốn một vòng tròn bao quanh cái bát. Điền Quý lấy chai rượu trắng đổ đến vành chén, sau đó rút trong túi ra một cây kim bằng vàng, cắm xuyên qua hai mắt xích, ghim đoạn xích bạc xuống đất.

Sau đó, anh chàng lại gần tòa nhà, xé hai tờ giấy niêm phong xuống.

Cánh cửa gỗ bật tung về phía sau, kèm theo đó là một điệu cười như xé vải.

Trận chiến bắt đầu.