Dạt Dào

Chương 24: Đổi vai, hoàng thượng đến hầu hạ nô tài!




Cuộn người lại trong lòng Lạc Ảnh, Thiệu Duẫn Kỳ ngồi xổm trên tháp, nhìn “vật nhỏ” mình mới bị xoa đã ngóc đầu lên, trên tay còn lưu lại mùi hương nam tính đậm đặc, run rẩy cúi người bàn tay tiến vào trong quần tiểu thái giám, nắm chặt côn th*t nóng bổng lôi ra, chíp mũi nhất thời tràn ngập mùi vị dâm đãng kìa, đôi mắt ngập nước nhìn về phía Lạc Ảnh: “Trẫm muốn ngậm của tiểu nô tài!”

Tiểu Lạc tử chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ‘Phựt’, khí huyết dâng trào, dưới hông lớn hơn một vòng, đâm thẳng vào khuôn mặt đỏ bừng vì tình dục của Thiệu Duẫn Kỳ, tay Lạc Ảnh cắm vào trong tóc hoàng đế bệ hạ, ấn mạnh đầu hắ xnuống dục vọng của mình, đôi môi mềm mại kia mới chạm vào côn th*t nóng bỏng kia Lạc Ảnh đã vội thúc giục: “A… Nhanh ngậm vào, hầu hạ ta thoải mái, sau đó sẽ thưởng tao huyệt của bệ hạ ăn côn th*t!”

Chịu đựng dài lâu không có chỗ phát tiết, thân thể đã quen với khoái cảm tình dục không thể nói chịu là chịu được, được Lạc Ảnh đồng ý, hắn gần như ngay lập tức hưng phấn lên, đem dương v*t khổng lồ kia bỏ bào miệng liếm láp như đang được thưởng thức mỹ vị. côn th*t bị đầu lưỡi đỏ bừng của hắn liếm khắp mọi ngõ ngách, đỉnh cũng bị hắn liếm liếm, ngay đỉnh đầu chảy ra chút d*m thủy đều bị hắn quét vào miệng, sau đó nuốt vào bụng.

Đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh, bàn tay mềm mại nhào nặn hai túi nặng trịch phía dưới, tay khác nắm chặt trụ để dễ ngậm vào, miệng khéo léo ngậm quy đầu cực lớn, đầu lưới ướt nhẹp đảo quanh trên lỗ nhỏ, cảm thấy phía đỉnh phun ra chất nhờn, miệng nhỏ dùng sức khép lại hút vật kia vào trong miệng.

Bị miệng nhỏ liếm đến thoải mái, Lạc Ảnh không tự chủ nâng eo bắt đầu ra vào trong miệng hắn. Thiệu Duẫn Kỳ cảm thấy vật trong miệng ngày càng cứng, căng đầy miệng hắn đến ê ẩm, đôi môi cũng bị mài đến nóng lên, nhưng mà không đủ, vẫn chưa đủ, hắn phải làm côn th*t lớn hơn nữa, đem nó bắn đầy tinh dịch trong miệng mình!

“A a… A…” Miệng bị chặn không thể nói thành lời, Thiệu Duẫn Kỳ chỉ có thể dùng mũi diễn tả niềm yêu thích của bản thân.

Hai tay Lạc ảnh cắm vào trong tóc đè đầu hắn lại, hạ thân nhanh chóng ra vào mãnh liệt trong miệng, côn th*t thô to đâm thẳng vào trong cổ họng khiến Thiệu Duẫn Kỳ khó chịu, miệng như bị đâm vào nhưng hắn lại không phản kháng, ngoan ngoãn há miệng để vật kia đâm vào.

“Ngoan, chịu một chút, lập tức bắn cho ngươi!” Lạc Ảnh biết hắn khó chịu, nhưng cảm giác này quá sức tuyệt vời khiến y chịu không được muốn bắn thẳng vào trong vòm họng ấm áp kia.

Đâm vào khoảng mười mấy lần, mỗi lần quy đầu đều đâm tới cổ họng, bị đường ống kia theo bản năng kẹp chặt lại, đầu dương v*t buông lỏng tuôn trào tinh dịch, sau đó y nhanh chóng rít ra, đem hoàng đế bệ hạ đang bị sặc ôm vào ngực.

Tinh dịch tanh nồng không báo trước cứ thế bắn vào trong miệng, Thiệu Duẫn Kỳ khó chịu suýt chút nữa sặc chết, trở thành nam nhân đầu tiên trong lịch sử Bắc Thiệu chết vì sặc tinh dịch. Chờ hắn hết ho khan, Lạc Ảnh mới sờ hai má đỏ bừng của hắn nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, gậy của nô tài ăn ngon không? Bắn ra vật kia có thể bệ hạ no chưa?”

“Không… Ưm a… Không no… A a… Tiểu huyệt còn ngứa lắm… Tiểu huyệt cũng muốn ăn côn th*t… A….” Chất lỏng nóng bỏng kia khi rót vào trong thực quản không những không áp chế được dâm trùng, còn khiến nó như muốn trỗi dậy, khiến thân thể càng thêm khao khát vật kia đại giá quang lâm.

hoa huy*t không được an ủi, Thiệu Duẫn Kỳ chỉ có thể khép hai chân ma sát, giúp cho dâm huyệt bớt ngứa, người kia ôm hắn một chút tự giác cũng không có, không chịu giúp hắn sờ miệng huyệt khó chịu kia, cũng không giúp hắn dừng ngứa, Thiệu Duẫn Kỳ chỉ có thể mở miệng cầu xin: “A… Giúp ta chút đi… Tiểu Lạc tử… Tao huyệt ngứa chết rồi… Van ngươi… Ưm a… Nhanh thao ta…”

Lạc Ảnh kéo tay hắn tới nơi đang ngứa ngáy kia, nắm ngón tay hắn ngay tại miệng huyệt xoay một vòng, chỗ đó coi như là nơi cấm kỵ của hoàng đế, lại trước giờ chưa từng đụng vào: “Muốn côn th*t thao tiểu huyệt, bệ hạ tự mình đem nơi này nới lỏng ra, côn th*t của nô tài mới có thể đi vào!”

Ngón tay vừa chạm tới nơi ướt át kia, Thiệu Duẫn Kỳ liền muốn rút về, Lạc Ảnh lại cầm tay hắn không buông, ngón tay khiêu khích hoa huy*t đang khao khát, nước mắt của hoàng đế gần như sắp chảy ra, liều mạng lắc đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Lạc Ảnh: “Không muốn… A… Tiểu Lạc tử… Buông ra, ta không muốn đụng nơi đó… Dơ lắm, không muốn đụng, mau thả ta ra… A…”

Đóa hoa nhỏ bị y liếm, bị y sờ, bị y thao, hoàng đế bệ hạ làm cách nào cũng không muốn đụng, cho dù nơi đó có thể khiến hắn thoải mái, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nơi kia vừa dơ bẩn vừa xấu xí, Lạc Ảnh hôn lên khóe mắt đang chảy lệ của hắn, trong lòng tràn đầy yêu thương, đại khái cũng chỉ có y biết đế vương khi bởi vì thân thể mà trải qua nhiều khổ cực, “Không bẩn, hoa huy*t của bệ hạ rất đẹp, vừa ẩm ướt vừa chật hẹp, mỗi lần đều cắn côn th*t nô tài thoải mái, nô tài yêu tiểu huyệt của bệ hạ, sao lại bẩn được! Đến, chúng ta cùng nhau cắm vào, bệ hạ cũng cảm nhận một chút nhiệt độ của nó, sờ sờ bên trong!”

Nói xong, liền duỗi một ngón tay cùng ngón tay cùng nhau đi vào miệng huyệt mềm mại.

“A… Không muốn… A… Thoải mái quá…. Sâu quá…. A… Lấy ra… Xin ngươi… Dâm đãng quá… Ưm a… Ngón tay của trẫm tự cắm vào trong tao huyệt của mình… A… Lấy ra… Tiểu Lạc tử… Ưm a…”