Dạt Dào

Chương 10: Hoàng đế bệ hạ bị thao nghiện




Lạc Ảnh không muốn hắn bị đau vì vậy nhẹ nhàng hỏi han: “Thật sự không đau sao? Chờ thêm chút nữa cũng không sao.”

Vậy mà hoàng đế hoàn toàn không cảm kích, trừng mắt nhìn người kia: “Cẩu nô tài, trẫm nói được là được, ngươi sao nói nhảm nhiều như vậy, không được liền đổi trẫm đến!”

Bầu không khí ấm áp bị phá vỡ, lòng yêu thương của Lạc Ảnh dành cho hắn bị đả kích không còn lại tí nào, y tuy nhiều năm nay làm thái giám, bị người ta xem thường là chuyện hay xảy ra, nhưng lão nhị của y lại đang cắm trong tao huyệt của người kia thì khác, tiểu Lạc tử bất chấp, đột nhiên ôm bệ hạ ngồi dậy, đem hai chân hắn tách ra hai bên, côn th*t đâm thẳng lên, đối với vật kia y vẫn tương đối tin tưởng, bởi vì không có hoàng tử nào trong cung có thể so với mình.

“Dâm đãng, vốn nể tình là lần đầu tiên ngươi bị phá huyệt mà ôn nhu một chút, nếu bệ hạ đã ngứa không chịu được, nô tài cũng không khách khí!”

Tư thế ngồi này làm tính khí thô to ngay cả rễ đều đâm vào, quy đầu đụng tới miệng nhỏ trong hoa huy*t, Thiệu Duẫn Kỳ còn trinh sao có thể chịu nổi chuyện này, quy đầu kia đẩy thẳng vào trong hắn khiến hai mắt trắng dã, d*m thủy không khống chế nổi rơi xuống, sau đó nhục thịt bị bắt đầu vô tình chinh phạt, từ dưới đi lên ra sức thao hoa huy*t mềm mại của hắn, bên trong vách thịt non nớt bị đỉnh đến đau đớn, rồi lại mang theo cảm giác dạt dào kỳ lạ. Hoàng đế bệ hạ vô lực dựa vào tiểu thái giám, vừa bị y thô bạo đến rung người, cái mông trắng mịn chốc chốc vỗ tới trên đùi rắn chắc của Lạc Ảnh mà đỏ ửng, tiếng kêu dâm đãng vì va chạm mà phát ra, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “A… Quá, quá sâu… Ưm a… Cẩu nô tài… Lớn quá… A… Dám, với trẫm… A a… Bị húc bay rồi… A a… Nói năng lỗ mãng với trẫm… A… Trẫm nhất định, nhất định sẽ… A… Kỳ quái quá… Thoải mái quá… A… Nhất định sẽ giết ngươi… Ưm a…”

Tiểu thái giám thở hổn hển ra sứu trừu sáp cự căn thao vương huyệt tôn quý của bệ hạ, bất kể là tâm hay sinh lý đều được thỏa mãn cực lớn, hoa huy*t bên trong ướt nhẹp, khiến côn th*t của y như ngâm mình trong dòng nước ấm áp, vách huyệt non mềm hút chặt lấy côn th*t, khiến y không nhịn được càng thêm đối xử với thô bạo với nó: “Hô… Bệ hạ nếu muốn giết nô tài, thì dùng tao huyệt của mình mà giết đi, a… Hai miệng nhỏ này của bệ hạ quả thật là bảo địa, càng bị thao chảy nước càng nhiều, cắn nô tài thoải mái muốn chết rồi!”

Thiệu Duẫn Kỳ cũng bị côn th*t đâm mà mất giọng, chỉ có ưm a kêu không dừng, nơi sâu bên trong bị côn th*t chạm tới như bị hòa tan mà chảy ra càng nhiều yêu dịch, thân thể cũng yếu đuối không tin nổi, tất cả lực chú ý đều đặt ở lửa nóng dang chơi hoa huy*t của mình, “A… Không… Nhanh quá… A a… Dùng, dùng tao huyệt của ta giết chết nhục bổng của ngươi… Ưm a… Mạnh thật… Sâu chút nữa… Ngươi thao chết ta rồi… Tao huyệt gần hỏng rồi… A a…”

Bị bộ dạng dâm đãng của hắn câu dẫn, côn th*t cũng bị hoa huy*t quấn chặt lấy, mỗi lần đi ra đều bị nắm giữ lại, không cho vật kia rời đi, cái mông còn chủ động lên xuống với côn th*t của y, lần lượt đem tính khí dữ tợn nuốt vào trong cơ thể. Lạc Ảnh cảm giác côn th*t của mình chạm phải cái miệng nhỏ, nơi kia càng căng mịn hơn, quy đầu của hắn xém chút nữa bị cắn đứt, nhanh chóng tiến công nơi kia đem toàn bộ quy đầu mà thao vào.

“A… Nơi đó… Không nên vào… Ưm a… Thật kỳ quái… Tiểu Lạc tử… Thân thể của ta thật kỳ quái… Ưm a… Không chịu nổi… A… Thích quá… Ưm a…” Cự vật thâm nhập đến tử cung khiến bệ hạ còn biết trong thân thể của mình còn có bộ phận này, chỉ cảm thấy nơi đó trướng lên chua xót khó chịu, khoái cảm ngày càng mãnh liệt, vừa muốn nghiệt căn của tiểu Lạc tử đi ra ngoài, nhưng lại vừa muốn y hung hăng thao nơi đó.

Tiểu Lạc tử đối với cấu tạo thân thể nữ nhân cũng không hiểu rõ lắm, cho nên cũng không biết mình đẩy đến nơi nào, chỉ coi là một nơi tuyệt diệu khác trong cơ thể Thiệu Duẫn Kỳ, dùng sức đánh tới nơi kia, nhanh chóng đánh xuyên mấy chục lần, lập tức đem tinh hoa nóng bỏng bắn hết vào nơi nhỏ hẹp kia.

Nơi mềm mại trong thân thể bị một cỗ tinh nguyên nóng bỏng rót vào, kích thích cơ thể Thiệu Duẫn Kỳ cương cứng, ngón tay để sau lưng Lạc Ảnh cào vài đường mà gào thét: “A a… Nóng quá… Bỏng chết rồi… Muốn hư mất… Cẩu nô tài… A a… Đừng bắn… A a…”

Bắn xong, tiểu thái giám ôm hoàng đế bệ hạ ngã về long sàng phía sau, bệ hạ còn đắm chìm bên trong khoái cảm mà gối đầu lên lòng tiểu thái giám, ngực vẫn còn run rẩy, hoa huy*t ngậm lấy cự căn kiaa co giật từng đợt, cho dù côn th*t đã mềm xuống nhưng vẫn còn trọng lượng.

Cảm giác bụng bị rưới ướt, thì ra Thiệu Duẫn Kỳ lúc y không chú ý đã bắn ra, nghĩ hoàng đế dâm đãng này mỗi ngày phải tiết ra hai, ba lần tinh nguyên, y kéo mông hoàng đế từ từ đem tính khí rút ra, ai biết lúc ra được một nửa, người ngồi trên người lại ngồi mạnh xuống, côn th*t lại tiến vào toàn bộ trong hoa huy*t đang tràn đầy tinh dịch cùng d*m thủy.

“A a… Ai, ai cho phép ngươi rút ra, trẫm còn chưa đủ sảng khoái đây!” Mắt phượng ngập tràn hơi nước liếc xéo tiểu Lạc tử, giống như muốn đem côn th*t cắn gãy trong cơ thể, cẩu nô tài kia, trẫm cho ngươi mấy phần mặt mũi vậy mà càng dám lớn mật, dám rút ra không khiến trẫm tiếp tục sảng khoái, thực sự là tội đáng muôn chết!

“Ngươi phá hoa huy*t của trẫm, hôm nay không thao trẫm đến thỏa mãn, ngươi đừng hòng xuống giường!”