Đặt Bút Thành Hôn

Chương 46: Ngoại truyện: Tự tạo nghiệt không thể sống




Edit: TieuKhang

Beta: Fuly

"Mạch Tử, cậu nói xem mình có mập lắm không?"

Hạ Tử Khâm xoay qua xoay lại soi tới soi lui ở trước gương, biểu cảm trên mặt như thể gặp phải chuyện gì rối rắm lắm. Mạch Tử cầm chiếc nón đặt lên kệ rồi quay lại gõ đầu cô một cái, thuận tiện đánh giá từ trên xuống dưới, đảo đảo hai mắt nói:

"Mập hay không thì đã sao, dù có thế nào thì Lão Tịch nhà cậu cũng đâu có chê, sợ gì chứ?"

"Lão Tịch gì chứ?" Tử Khâm bất mãn nói: "Tịch Mạc Thiên không già chút nào."

Mạch Tử liếc xéo cô một cái, nói:

"Nhìn thì đúng là còn chưa già, nhưng mình nghe người ta nói, tuổi tác của đàn ông là phải xem ở phương diện khác."

"Phương diện khác?" Hạ Tử Khâm đặt cái mũ về lại chỗ cũ, kéo cô hỏi thăm. Mạch Tử cười hắc hắc ra tiếng, gộp lại hết một lượt mấy bộ quần áo ở trong tay rồi giao cho cô bán hàng đứng phía sau. Dù sao hôm nay cũng là ‘đánh cường hào chia ruộng đất’, con bé Tử Khâm này tiền quá nhiều, cô tiêu giúp một ít, coi như giúp đỡ người nghèo làm từ thiện đi.

Cô bán hàng nhiệt tình giới thiệu:

"Hôm nay cửa hàng chúng tôi vừa có nhiều kiểu áo lót mới, cô có muốn vào xem thử hay không."

Hạ Tử Khâm không quan tâm lắm nhưng ánh mắt Mạch Tử lại sáng lên, vội vàng gật đầu, cô bán hàng dẫn hai người đi qua dãy để áo lót, Mạch Tử quét một vòng, rút ra một bộ, ghé sát vào bên tai Tử Khâm nói: "Bộ này rất hợp với cậu, cậu mặc vào bảo đảm Lão Tịch nhà cậu sẽ như hổ đói bổ nhào vào cừu non cho coi, hoặc là cũng có thể làm cho lão phấn khởi một lần."

Hạ Tử Khâm liếc xéo cô bất mãn cãi lại: "Anh ấy không có già." Ngắm nghía bộ áo lót trong tay cô, đúng thật rất đẹp, những bông hoa màu tím nổi trên mặt vô cùng xinh xắn, bên cạnh đó là viền tơ màu xanh dương nhạt thêu ren hoa, nếu mặc lên người có làn da trắng, ắt hẳn sẽ rất quyến rũ, có điều là. . . . . .

Tử Khâm chỉ chỉ phần hoa nổi ở phía trên, bắt bẻ mà nói: "Cái này không được, nó sẽ in dấu ra hết ở ngoài áo."

Mạch Tử cười hì hì nói:

"Cô ngốc à! Cái này căn bản không phải để cậu mặc trong áo mà đây là để cậu mặc lên cho người đàn ông của cậu xem, hiểu chưa, cậu mặc nó vào chắc chắn sẽ rất xinh đẹp."

Quay đầu lại nhìn cô bán hàng nói: "Lấy cái này, chọn size cho cô ấy, thêm nhiều màu khác nhau nữa?"

Cô bán hàng vội báo cho biết là có bốn màu, trừ màu tím còn có màu đen, đỏ hoa hồng và màu xanh lá cây. Cô bán hàng còn giải thích rất tỉ mỉ, "Một màu hai bộ" quay đầu lại vươn tay với bà chủ giàu có nói: "Cà thẻ cho tôi."

Hạ Tử Khâm lấy ví tiền trong túi đưa cho cô, Mạch Tử mở ra, một bên chất đầy thẻ tín dụng, Mạch Tử cười hì hì, rút một thẻ trong ra đưa cho cô bán hàng. Cô bán hàng vui mừng miệng cười đến nỗi muốn toét đến phía sau cổ, dẫn hai vị khách hàng lớn tới dãy ghế ngồi chờ, dâng cà phê lên mời rồi mới đi tính tiền cà thẻ.

Mạch Tử rút ra từng cái trong ví tiền cô tổng hợp lại một lần rồi nói: " Lão Tịch nhà cậu cho cậu nhiều thẻ như vậy làm gì? Một tấm vẫn chưa đủ dùng sao, ngày thường ngay cả cửa cậu cũng chẳng bước ra một bước.

Hạ Tử Khâm nhấp một hớp cà phê: "Tịch Mạc Thiên chỉ cho mình hai tấm, còn lại là của ba và Phi Lân lén đưa cho mình đấy, thật ra thì mình cũng không cần dùng tới nó, bình thường cần gì cũng có người đưa hẳn đến nhà, nhưng mọi người vẫn cứ đưa chúng cho mình, rốt cuộc mới có một đống thẻ thế này."

"Đúng là phụ nữ à!" Mạch Tử than nhẹ, nhưng ngẫm lại cũng đúng, hai nhà Vinh - Tịch, từ già đến trẻ đều ở chung một chỗ, chỉ có một người phụ nữ là Tử Khâm, không xem thành bảo bối mới lạ. Một người cha nóng lòng bồi dưỡng cho con gái ruột, một người anh trai yêu thương em gái mình siêu cấp nghiêm trọng, còn có một người chồng chu đáo hiểu chuyện cưng chiều vợ không có giới hạn, con trai Thất Cân của cô cũng chưa được cưng chiều như vậy.

Nhắc tới Thất Cân, Mạch Tử lặng lẽ nói: "Con nuôi mình cũng đã hơn hai tuổi rồi, lúc nào thì cho mình thêm đứa con gái nuôi nữa đây?" Nói xong hồ nghi ngắm nghía Tử Khâm mấy lần, kề sát vào tai cô nói: "Này cũng hai năm rồi, bụng cậu vẫn chưa có động tĩnh gì ư, không phải Lão Tịch nhà cậu thật không được nữa chứ ? Đàn ông ở tuổi này, là phải nhìn vào năng lực biết không, Lão Tịch nhà cậu cũng sắp bốn mươi rồi, mình thấy gần đây mặt cậu không được tốt, có phải chuyện kia không thuận hay không?"

Mạch Tử nhiều chuyện đến có thể so với paparazzi của những tờ báo lá cải, mặt Tử Khâm đỏ lên, liếc cô nói: "Mạch Tử cậu đoán mò bậy bạ gì đó, Tịch Mạc Thiên rất lợi hại . . . . . ."

"Lợi hại?"

Mạch Tử truy hỏi kỹ càng sự việc: "Lợi hại thế nào vậy? Cả đêm mấy lần, một lần bao lâu. . . . . ."

Hạ Tử Khâm mặc kệ cô, vừa đúng cô bán hàng đi đến, nhận lấy đồ rồi bỏ mặt Mạch Tử ở đó tự mình đi trước, Mạch Tử ở phía sau cười như điên, dường như không hề để ý tới hình tượng chút nào.

Hạ Tử Khâm vốn cũng không quan tâm đến lời nói của Mạch Tử, nhưng đến buổi tối, quỷ thần xui khiến liền nhớ lại những lời này của bạn thân, vừa nghĩ tới mặt liền cảm thấy nóng lên.

Tịch Mạc Thiên từ phòng tắm đi ra thì nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đang bụm mặt, dưới ánh đèn, có chút ửng hồng như ẩn hiện, anh nhíu mày, đi tới sờ sờ trán cô, không có phát sốt:

"Sao mặt lại đỏ như thế, có phải thấy trong người không khỏe hay không, hả?"

Bàn tay to lớn lần vào trong chăn sờ lên người cô, tay chạm đến cơ thể ấm áp trắng mịn, Tịch Mạc Thiên hơi sững sờ nhưng ngay sau đó nở nụ cười, cúi đầu xuống hôn cô một cái rồi chỉ nhẹ vào cái trán cô nói:

"Tử Khâm, em đang quyến rũ anh sao?"

Giọng nói từ tính, kèm theo chút khàn khàn, miệng vừa nói xong, bàn tay cũng đã xốc lên tấm chăn trên người cô, ánh mắt đảo qua một vòng, rồi lại lần nữa ngậm chặt môi cô, cô gái này quả thật đang phóng hỏa.

Cho dù rất muốn trực tiếp đè cô xuống, nhưng Tịch Mạc Thiên cũng không gấp gáp, nụ hôn của anh rất nhẹ nhưng cũng rất triền miên, rồi dần dần tăng cao. . . . . . Bàn tay to lớn không hề cởi ra áo lót trên người Tử Khâm, mà chỉ gặm cắn ở khóe môi cô, rồi từ từ trượt xuống. . . . . .

Tử Khâm có chiếc cổ mảnh khảnh rất đẹp, nhất là lúc đang động tình, cô ngước đầu thở hổn hển, lúc hôn lên động mạch đang nhảy sau gáy cô, Tịch Mạc Thiên luôn có một loại cảm giác kích động bí ẩn khó diễn tả, giống như hận không thể cắn nát mạch máu của cô, hóa thành Vampire để hút hết máu của cô. . . . . . (Vampire = ma cà rồng)

Dĩ nhiên, Tịch Mạc Thiên không nỡ làm vậy, vì, cô chính là bảo bối anh nâng niu trên tay, cô vợ bé nhỏ của Tịch Mạc Thiên anh . . . . . . Sau gáy, xương vai. . . . . . Từng chút từng chút, mỗi một chỗ như từng đốm lửa nhỏ rơi vào trên da thịt của nhạy cảm Tử Khâm, có chút nóng bỏng nhưng lại vô cùng dễ chịu. . . . . .

Tử Khâm không tự chủ được rên rỉ hai tiếng, giống như con thú nhỏ nóng lòng muốn chui ra khỏi lồng ngực, nôn nóng muốn giải thoát nhưng lại có chút luyết tiếc với hiện tại, có chút rối rắm, có chút mâu thuẫn. . . . . . Cúc áo trước ngực bị mở tung, đôi bầu ngực mềm mại hồng như quả anh đào bung ra, vô cùng hấp dẫn người. . . . . .

Tịch Mạc Thiên cúi đầu ngậm mút, Tử Khâm ‘ưm’ ra tiếng. . . . . . Dưới bàn tay lão luyện của anh, giống như từ trên đỉnh núi cao rơi xuống khe suối, tìm được khe hở liền lẻn vào, lượn vòng theo dòng chảy, đi tìm đến chốn đào nguyên thâm sâu nhất. . . . . .

Tịch Mạc Thiên có tiếng rất yêu thương cô vợ nhỏ này, nhưng đó là ở phương diện khác, còn ở trên giường, anh xưa nay chưa hề dễ dàng buông tha cho cô, hơn nữa cô còn hấp dẫn anh như vậy. . . . . .

Bàn tay to nắm giữ đôi chân thon dài của cô, nhấc lên thật cao, dưới ánh đèn, cân xứng như ngọc trắng, mượt mà sáng bóng, vòng eo cô rất mềm và nhỏ, hai năm qua được anh nuôi rốt cuộc cũng đã béo lên không ít, mặc kệ là ôm vào trong ngực hay đè ở dưới, cũng giống như mềm mại không xương. . . . . .

Thẳng tiến vào. . . . . . Chạm đến. . . . . . Từ xưa tới nay, đàn ông và phụ nữ cũng chỉ đơn điệu với loại hình thức này, nhưng nó lại vô cùng sung sướng vận động đến không biết mệt. . . . . .

Tử Khâm rốt cuộc biết cái gì gọi là tự tạo nghiệt không thể sống, cô quả thật chính là tấm gương sờ sờ, cũng vì Mạch Tử nói cả đêm mấy lần, một lần bao lâu, mượn lúc này để nói rõ người đàn ông nhà cô không hề già chút nào, thật sự là quá ngây thơ, làm gì có mấy lần, Tịch Mạc Thiên lúc này đây gần như ép cô đến muốn tan xương nát thịt.

Động tác sững sờ của cô gái nhỏ ở dưới người vô cùng kích thích Tịch Mạc Thiên, phụ nữ ở trên giường bị phân tâm cũng đồng nghĩa với chất vấn năng lực tình dục của một người đàn ông, từ xưa đến nay, điểm yếu của đàn ông chính là cái này.

Ánh mắt Tịch Mạc Thiên càng thêm sâu lắng, hạ thể hơi ngừng lại, vào lúc Tử Khâm cho rằng anh muốn buông cô ra, bỗng nhiên bị anh lật cả người qua, chống lên eo cô, toàn thân Tử Khâm ngay tức khắc nhuộm màu hồng. . . . . .

Cô giãy dụa hai lần bày tỏ bất mãn, vô cùng không thích loại tư thế này, bởi vì nó khiến cô nghĩ tới hành động của súc vật, Tịch Mạc Thiên cũng biết điều đó, bình thường rất ít khi ép buộc cô như thế, nhưng hôm nay, người đàn ông này hiển nhiên không muốn bỏ qua cho cô. . . . . .

Còn đang trong thất thần, Tịch Mạc Thiên thúc vào người cô, vừa hung hăng vừa mạnh mẽ, Tử Khâm bị anh đẩy thiếu chút nữa văng ra ngoài, nhưng bàn tay to lớn của anh lại vững vàng nắm chặt eo cô lại. . . . . .

Hạ Tử Khâm không bao giờ dám phân tâm nữa, trong miệng cô liên tục bật thốt lên hoặc những tiếng rên rỉ hoặc những âm thanh ngâm nga vô nghĩa. . . . . .

Đến lúc Tịch Mạc Thiên buông cô ra, Tử Khâm cảm giác mình như chỉ còn lại nửa cái mạng, trong đầu cũng chỉ có một câu nói, tự tạo nghiệt không thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống. . . . . .

"Tử Khâm, sao rồi? Cậu đã mặc thử mấy bộ đồ lót đó cho Lão Tịch nhà cậu xem chưa, kết quả như thế nào?"

Hai người ngồi uống trà trên ghế mây ở ban công nhỏ của Vinh gia, Tịch Mạc Thiên đã đi Pháp công tác, liền đưa vợ con đến thẳng Vinh gia ký gởi, thật ra thì Tiểu Thất Tường cũng sắp hai tuổi rồi, thời gian ở chung với ba mẹ cũng không lâu, ngày thường đều ở chung với bảo mẫu ở Vinh gia, Vinh gia rộng lớn lại ít người, Vinh Hồng Thịnh đã không còn quản lý chuyện của công ty nữa, dù sao con trai hay con rể, ai cũng đều có năng lực.

Tịch Mạc Thiên không cần nói tới, còn Phi Lân, hai năm qua đã thay đổi rất lớn. Anh trưởng thành hơn trước, một mình đảm đương một phía, sự ngỗ ngược ngày xưa đã biến thành trầm ổn của hôm nay. Mọi người vốn còn muốn nhìn xem con rể và con trai Vinh gia tranh nhau sản nghiệp, đều phải thất vọng vì hai nhà Vinh - Tịch luôn hòa thuận vui vẻ vô cùng.

Thời gian rãnh rỗi của Vinh Hồng Thịnh nhiều hơn trước, để tránh việc ông quá thương nhớ người vợ đã mất, cộng thêm tim vốn không tốt, còn bị cholesterol cao, ít thích hoạt động, lâu dài liêng khiến cho tinh thần cùng sức khỏe có chút giảm sút.

Tử Khâm lo lắng không thôi, dứt khoát đưa Thất Tường đến ở cùng ông, có một đứa nhỏ liến thoắng ở bên cạnh, Vinh Hồng Thịnh quả nhiên đã khá hơn nhiều. Thất Cân là một đứa trẻ rất nghịch ngợm, từ lúc mới biết bò đã đi loạn khắp nhà, thường hay chơi trò trốn tìm với ông ngoại, Vinh Hồng Thịnh tìm nó hết lầu trên lầu dưới trong nhà, hai ông cháu chơi đùa với nhau dường như không biết chán.

Cứ thế liên tục mấy tháng liền, đến lúc Thất Cân có thể vịn tường chập chững đi, sắc mặt vốn ốm yếu xanh xao của Vinh lão gia cũng đã trở nên hồng hào hơn trước. Bác sĩ Lâm cười trêu ghẹo nói thuốc quý hiếm gì cũng không hữu dụng bằng một Thất Tường bé nhỏ, nhóc con này chạy nhảy ở trước, ông cụ bước đi như bay đuổi theo phía sau, nếu cứ mãi như thế, thì ông sống lâu trăm tuổi nữa cũng không thành vấn đề.

Lời nói lễ độ đó của bác sĩ Lâm không ngờ lại khiến cho Vinh Hồng Thịnh trợn tròn mắt:

"Dĩ nhiên, tôi còn phải nhìn Thất Tường nhà tôi cưới cháu dâu về nữa chứ?"

Vinh Hồng Thịnh nói câu này không nhỏ, khiến cho một đứa trẻ hiện tại mới hai tuổi như Thất Cân, cứ luôn miệng cưới cháu dâu, cưới cháu dâu khiến Tử Khâm phải dở khóc dở cười. Nhưng ba cô cưng chiều đứa nhỏ kia như vậy, hiện tại cô muốn dạy dỗ nó cũng không được, như một bảo bối được trân quý nhất nhà, Tử Khâm rất không muốn thừa nhận bản thân mình thật có chút ghen tị.

Mạch Tử phát hiện cô lại mất hồn, đưa tay đẩy đẩy cô:

"Đừng để mình đoán trúng nha! Lão Tịch nhà cậu thật sự không được ư?"

Hạ Tử Khâm liếc xéo cô, mặt lại đỏ bừng bừng: "Cái gì không được. . . . . ."

Chợt nghĩ tới sự thể thảm của tối hôm qua, bây giờ Tử Khâm cũng còn hơi lạnh run, chuyện tự tạo nghiệt không thể sống như thế về sau tuyệt đối không được làm nữa.

KẾT THÚC !