Ba ngày sau, Tịch thị rút đơn kiện. Lần này Chu Hàng đúng là “ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo”, có lẽ cũng nên tỉnh lại rồi. Hạ Tử Khâm trả sạch ân tình cho mẹ Chu, cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau này, cô không muốn có chút liên quan nào tới Chu Hàng nữa. Hiện tại cô rất hạnh phúc, sống 25 năm, bây giờ là khoảng thời gian cô hạnh phúc nhất, mà tất cả những cảm xúc này đều xuất phát từ một người đàn ông, Tịch Mạc Thiên.
Cô thậm chí có thể cảm giác được rất rõ, mình càng ngày càng thương anh, cũng càng ngày càng hiểu thêm về người đàn ông này. Anh không thích nói nhiều, nhưng đều chăm chút cho cô từng ly từng tí. Anh bề bộn nhiều việc, cuộc sống của anh “nghìn bài một điệu” có chút khô khan, càng không phải là một người đàn ông lãng mạn, nhưng lại biết cách dịu dàng săn sóc.
Sự săn sóc, sự dịu dàng của anh không biểu hiện ra ngoài, mà là cần bạn từng chút từng chút cảm thụ, khi bạn chân thật cảm nhận được, tình cảm đó đã cơ hồ “khắc cốt ghi tâm”.
Tình yêu, hôn nhân, cuộc sống, sự nghiệp, trong thời khắc năm mới sắp đến này, nhìn pháo hoa không ngừng nở tung trong bầu trời đêm ngoài cửa sổ, Hạ Tử Khâm cảm thấy cuộc sống của mình thật hạnh phúc.
Người đang trong hạnh phúc dễ dàng tha thứ, huống chi, Tử Khâm vốn là môt cô gái mềm lòng, thiện lương. Thật ra cô rất muốn đối xử với Vinh Phi Lân khá hơn một chút, đáng tiếc chuyện đời luôn không được như mong muốn. Nhìn thấy Vinh Phi Lân lần nữa, là ở thọ yến của Vinh Hồng Thịnh.
Thọ yến của Đổng Sự Trưởng Vinh thị tập đoàn - Vinh Hồng Thịnh được mở ở thành phố A. Tối nay, tại phòng tiệc trong khách sạn 6 sao của Vinh thị, sắc màu rực rỡ, ánh sáng lung linh, dựa vào mặt mũi của Vinh lão gia tử, ai không dám nể mặt, ra vào đều toàn là thương nhân giới thượng lưu.
Âm điệu Violon nhẹ nhàng, chậm rãi động lòng người, khách quý chật nhà, tiếng ly cốc chạm vào nhau, khắp nơi đều có thể thấy được *“y hương tấn ảnh”.
*Quần áo, dáng người xinh đẹp.
Tử Khâm kéo tay Tịch Mạc Thiên, còn chưa vào phòng tiệc, liền nhìn thấy Vinh Phi Lân đang đứng ở cửa. Sau ngày ở Mĩ kia, Hạ Tử Khâm đã từng nghĩ lại, xác thực những lời nói của cô có chút quá đáng. Khi đó, cô đã bị chuyện về con riêng của Tịch Mạc Thiên làm cho tâm thần rối loạn, sao còn có thể băn khoăn gì khác, theo bản năng “giận chó đánh mèo” với Vinh Phi Lân, thốt ra những lời đó không chút lưu tình, càng sẽ không suy tính đến việc Vinh Phi Lân có thể tiếp nhận hay không.
Thật ra thì tính tình Vinh Phi Lân nhìn như cởi mở, nhưng nội tâm lại rất nhạy cảm, nói trắng ra, chính là một đứa bé không lớn. Tính ra, anh ta cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, hơn nữa, Hạ Tử Khâm nhìn ra, trước kia anh là ‘thật tâm thật ý’ đối tốt với cô, bất luận sự “thật tâm thật ý” này xuất phát từ tình bạn hay tình yêu, nhưng càng về sau lại dần dần biến chất.
Cho tới bây giờ, Hạ Tử Khâm cũng không hiểu, Vinh Phi Lân coi trọng mình ở chỗ nào? Thời gian bọn họ biết nhau không dài, thời gian đi chung với nhau lại càng ngắn, vì vậy, cảm giác của Hạ Tử Khâm đối với Vinh Phi Lân có mấy phần phức tạp.
Lần này cũng không biết là anh đã đi đâu, bây giờ đột nhiên xuất hiện, làm bước chân Hạ Tử Khâm hơi chậm lại. Tịch Mạc Thiên vỗ nhẹ nhẹ tay của cô, đi tới trước mặt Vinh Phi Lân, quan sát hai mắt của anh ta, mở miệng:
"Gần đây đi đâu vậy? Sao ngay cả mặt mũi cũng không trông thấy, cha cũng sốt ruột muốn chết rồi."
"Cha?"
Vinh Phi Lân chau chau mày, nâng lên một nụ cười giễu cợt, ánh mắt lướt qua Tử Khâm rơi vào trên người Tịch Mạc Thiên:
"Chị tôi đã sớm chết rồi, hôm nay Tịch tổng cũng đã cưới kiều thê khác, hơn nữa, cơ hồ toàn thế giới đều biết, hôn nhân của Tịch tổng hạnh phúc mỹ mãn, cho nên, một tiếng ‘cha’ này, ba tôi chỉ sợ đảm đương không nổi"
Mặt Hạ Tử Khâm liền biến sắc, mắt Tịch Mạc Thiên hơi trầm xuống, nhìn Vinh Phi Lân 1 hồi lâu, mới nói:
"Tôi cho là cậu biến mất mấy ngày nay, đã nghĩ thông rồi, chẳng lẽ là tôi đoán sai?"
Vinh Phi Lân gật đầu một cái:
"Không, anh không sai, tôi đã thông suốt, là của tôi thì chính là của tôi, không phải của tôi, tôi có cưỡng cầu cũng không được. . . . . ."
Tịch Mạc Thiên khẽ nhíu mày, lại muốn nói gì đó, nghĩ đến Tử Khâm bên cạnh, liền không tiếp tục nữa, nơi này cũng không phải là địa điểm thích hợp để nói chuyện.
Tịch Mạc Thiên cùng Hạ Tử Khâm đến, mang theo một trận xôn xao. Thật ra Hạ Tử Khâm không giỏi xã giao, bình thường lúc Tịch Mạc Thiên ở bên ngoài, nếu không cần thiết, cô cũng sẽ không tham gia, Tịch Mạc Thiên cũng sẽ tận lực tránh đi, chỉ là thọ yến của Vinh Hồng Thịnh, cô làm vợ Tịch Mạc Thiên đương nhiên phải có mặt. Dù sao Tịch Vinh hai nhà từ trước đến giờ, thậm chí trong tương lai, cũng không thể hoàn toàn phân cách.
Xã giao qua một vòng, Tịch Mạc Thiên dẫn cô vào một phòng khách nhỏ ở bên trong, đang tạm được dùng để nghỉ ngơi, có ghế sa lon mềm mại, nhưng không có khách, khác với sự náo nhiệt trên bữa tiệc, nơi này phi thường thanh tịnh.
Tịch Mạc Thiên ấn cô vào trên ghế sofa, ngồi xổm xuống, cởi giày cao gót của cô ra, quan sát kĩ chân của cô, cũng may, gót chân cùng mặt bên đều không có gì, bàn tay vuốt vuốt lưng bàn chân của cô:
"Nơi này có đau không?"
Hạ Tử Khâm cắn môi gật đầu một cái, cô vẫn không quen mang giầy cao gót, nhưng chiều cao của hai người có chút chênh lệch, bình thường không nói, bây giờ phải tham gia yến hội như vậy, vì để phù hợp với Tịch Mạc Thiên, cô cần mang giày cao, đứng bất động một chỗ còn may, đi nhiều, lưng bàn chân liền đau đớn.
Mà cô ở trước mặt Tịch Mạc Thiên một chút cũng không muốn giả vờ, bởi vì cô càng ngày càng thích bộ dạng anh đau xót cô. Trên khuôn mặt tuấn mĩ, lạnh lùng lơ đãng lộ ra đau lòng, mỗi lần cô thấy, trong lòng đều có cảm giác tê tê ngứa ngứa, thư thái dễ chịu, hơn nữa để cho anh đau lòng, có thể mượn cơ hội yêu cầu một chút phúc lợi mà bình thường anh sẽ không đồng ý, tỉ như một lần đi ăn KFC, hoặc là Ice Cream, còn có những thứ quà vặt cô thích nhất nữa . . . . . .
Tịch Mạc Thiên vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy biểu tình cô cười híp mắt tính toán, như giảo hoạt như Tiểu hồ ly, không khỏi mỉm cười, đứng lên, ngón tay cong lại gõ vào trán của cô hai cái:
"Nha đầu hư, lại muốn đòi điều kiện gì hả?"
Trong giọng nói hàm chứa nồng đậm cưng chiều, Hạ Tử Khâm vừa muốn nhân cơ hội vơ vét chút phúc lợi, liền thấy Tiểu Dương bước nhanh đến, ở bên tai Tịch Mạc Thiên nói thầm đôi câu, Tịch Mạc Thiên cúi đầu quét mắt qua chân của Tử Khâm, cúi lưng tới gần bên tai cô nói:
"Anh có việc, phải ra ngoài trước, em ngồi đợi ở chỗ này một lát, chút nữa anh sẽ tới tìm em, uhm?"
Hạ Tử Khâm gật đầu một cái. Tịch Mạc Thiên xoay người đi ra ngoài. Hạ Tử Khâm gác chân lên ghế sa lon, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Vừa rồi không chú ý, nơi này xác thực thiết kế rất tinh xảo, phía sau ghế sa lon là một bức tường thủy tinh trong suốt, bên ngoài chính là cả thành phố A, nơi này là tầng cao nhất của khách sạn, ngồi ở đây, chỉ cần cúi đầu liền có thể nhìn thấy những ánh đèn nhỏ đang lấp lánh, đẹp đến mức có chút mộng ảo. . . . . .
"Đẹp chứ!? Trước kia nơi này là địa phương cao nhất thành phố A, khách sạn chi nhánh của Vinh thị. Lúc tôi còn nhỏ thường tới nơi này, sau đó không ngừng có những tòa nhà chọc trời mới che lại, nơi này cũng không còn là địa phương cao nhất nữa, nhưng tôi vẫn rất thích phong cảnh nơi này. Chị tôi từng nói tôi là người hay nghĩ về quá khứ, nhưng chị ấy chết rồi, tôi liền thích em, như vậy có thể thấy được, tôi cũng là một người đàn ông có mới nới cũ, cùng một dạng với Tịch Mạc Thiên. "
Thanh âm của Vinh Phi Lân có chút trầm thấp, nhưng cũng hiện rõ cô đơn cùng không cam lòng. Hạ Tử Khâm quay đầu lại, anh đang đứng ở bên người cô, thẳng tắp nhìn cô, dưới ánh đèn, ánh mắt của anh lúc sáng lúc tối, cô nhìn không rõ, những lời này của anh là ác ý giễu cợt, hay là gì khác . . . . . .
Cô rất đẹp, càng ngày càng đẹp, trước kia sao anh lại cho rằng chỉ là một tiểu nha đầu bình thường, lôi thôi. Cô giống như một đóa hoa, nở rộ ở trong tay Tịch Mạc Thiên, hương thơm cùng vẻ đẹp mĩ lệ đó, gần như có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả đàn ông.
Ánh mắt của Vinh Phi Lân dời xuống, khó có thể khống chế, gần như tham lam quan sát cô. Hôm nay, Tử Khâm mặc một bộ lễ phục màu xanh da trời, được cắt ôm sát cơ thể, vai hơi lộ ra, dưới eo là từng tầng lụa mỏng, dài đến gối, lộ ra đôi chân cân xứng. Chân của cô rất đẹp, thon dài mảnh khảnh, ngón chân khẽ cong lên, lưng bàn chân tạo thành một vòng cung xinh đẹp, trong lúc lơ đãng, liền toát ra mấy phần mị hoặc trời sinh.
Nếu như không phải do Vinh Phi Lân hiểu rất rõ cô là dạng phụ nữ gì, thì vào giờ phút này, anh sẽ cho rằng cô có hứng thú với anh, thậm chí đang quyến rũ anh. Tịch Mạc Thiên rất biết cách ăn mặc cho cô, luôn là như vậy, không phô trương, cũng không e dè, đem vẻ mỹ lệ của cô triển hiện vừa đúng.
Hạ Tử Khâm không muốn lại đi suy đoán anh rốt cuộc là ý tốt hay là ác ý, trực tiếp mở miệng:
"Phi Lân, hiện tại, tôi rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc, vô luận anh có nói gì với tôi? Tôi đều sẽ không buông Tịch Mạc Thiên, tôi yêu anh ấy, rất yêu rất yêu, đời này, đời sau, cũng sẽ không thể yêu một người đàn ông nào khác ngoài anh ấy, hơn nữa tôi là một nha đầu cố chấp ngu đần, luôn chỉ muốn chạy theo một con đường, cho nên, vô luận anh nói cái gì? Đều chỉ là uổng phí hơi sức mà thôi."
Vinh Phi Lân đột nhiên phát hiện, Hạ Tử Khâm trở nên thông minh, vô cùng thông minh, cô đã học được cách bảo vệ mình, bảo vệ tình yêu của cô. Vào giờ phút này, vẻ mỹ lệ của cô càng thêm tỏa sáng, gần như khiến Vinh Phi Lân điên cuồng vì ghen tỵ:
"Tử Khâm, em thật sự yêu anh ta sao? Yêu đến như lời em nói, em xác định sao?"
Mấy chữ này cơ hồ được Vinh Phi Lân rít qua kẽ răng, mang theo một loại cố chấp âm trầm cùng điên cuồng. Hạ Tử Khâm lại không chút thối nhượng, kiên định gật đầu:
"Tôi yêu anh ấy, chắc chắn."
Vinh Phi Lân chợt cười, tiếng cười có chút bén nhọn, chói tai:
"Vậy thì tốt, tôi mỏi mắt mong chờ, em nên mở to mắt xem cho kỹ một chút, yêu một người đàn ông như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không."
Nói xong, nhét một cái USB nhỏ vào trong tay cô, xoay người đi ra ngoài. Hạ Tử Khâm nắm chặt chiếc USB góc cạnh, thô ráp, giống như đang nắm một miếng thiếc sắt đỏ lửa. Cô rất muốn ném nó đi, nhưng làm thế nào cũng không buông tay ra được.
Nghiêng đầu thấy bóng dáng của Tịch Mạc Thiên đang đi tới, cô nhanh chóng nhét chiếc USB vào trong túi xách. Tịch Mạc Thiên đến, quét qua hai mắt cô, nhíu nhíu mày:
"Vừa rồi là Phi Lân? Cậu ta lại nói gì với em?"
Hạ Tử Khâm nhìn chằm chằm anh mấy giây:
"Tịch Mạc Thiên, anh sợ anh ta nói gì với em sao? Hoặc là, anh đã làm chuyện gì mà sợ em biết?"
Ánh mắt Tịch Mạc Thiên lóe lên một cái, ngồi xổm xuống, cầm giày của cô lên giúp cô mang vào, ngẩng đầu lên nhìn cô, sắc mặt hơi nghiêm túc:
"Mặc dù không biết Phi Lân đã nói gì với em? Nhưng anh rất ghét phụ nữ hay “nghi thần nghi quỷ”, suy đoán lung tung, nếu như em muốn biết cái gì, có thể trực tiếp tới hỏi anh, anh vĩnh viễn sẽ không nói dối em, bây giờ, về nhà. . . . . ."
Hạ Tử Khâm xác định, người đàn ông này tức giận, mặc dù trên mặt anh không biểu hiện ra, nhưng từ khi ra khỏi khách sạn, lên xe, về nhà, suốt cả đoạn đường này anh không thèm để ý tới cô, cũng không nhìn cô. Vừa vào cửa, liền nhanh chóng đi vào thư phòng, vứt một mình cô ở ngoài.
Hạ Tử Khâm tắm rửa, ôm chiếc gối ôm to ngồi trên giường, cảm thấy có chút cô đơn. Nơi này là nhà cũ của Tịch gia ở thành phố A, Hạ Tử Khâm chỉ ở mới ở đây mấy ngày mà diện tích lại quá lớn, cho nên có chút không quen, nhưng người đàn ông kia hiển nhiên định mặc kệ cô rồi.
Hạ Tử Khâm uất ức bĩu bĩu môi, quét mắt qua cửa phòng đang đóng chặt, cầm điện thoại lên gọi cho Mạch Tử, càu nhàu. . . . . .
Hồ Mạch nghe xong giọng điệu y hệt oán phụ của cô, không nhịn được trợn mắt một cái:
"Hạ Tử Khâm, cậu ngốc à! ‘Núi không tới dựa ta, thì ta phải đi dựa núi’, mình nói cho cậu biết, có rất nhiều cặp vợ chồng tình cảm tan vỡ, đều bắt đầu từ chiến tranh lạnh, tục ngữ nói không sai, đầu giường ầm ĩ, cuối giường hòa, anh ta không để ý tới cậu, thì cậu phải đi quyến rũ anh ta, mình không tin, Tịch Mạc Thiên có thể nhịn được không chạm đến cậu, trừ phi anh đột nhiên bất lực rồi. . . . . ."