1.
Không phải Cổ Triết Đông không biết chuyện con gái cứ bám dính lấy Trương Hoa,
nhưng ông không hề ngăn cản. Ông cũng có chút ngạc nhiên đối với Trương
Hoa.
Mặc dù người điểu khiển chính đứng đằng sau toàn bộ chuyện
này là Cổ Triết Đông, nhưng người thực sự phát huy trên bục giảng lại là Trương Hoa. Cho dù công việc của ông có chuẩn bị hoàn mỹ đến trăm phần
trăm, nhưng nếu năng lực của Trương Hoa không đạt đến yêu cầu thì cũng
vô dụng.
Lần trước Cổ Triết Đông tìm gặp Trương Hoa nói chuyện
một phần là nói thật lòng mình, mặt khác cũng có ý đồ riêng. Lời thật
lòng là bản thân ông cũng từng muốn làm một giáo viên huấn luyện ưu tú. Hơn nữa thông qua những hiểu biết của ông về Trương Hoa, ông cảm thấy
khá hài lòng về nhân cách của Trương Hoa.
Nhưng ý đồ riêng là,
ông không hoàn toàn muốn lợi dụng Trương Hoa để giúp mình hoàn thành tâm nguyện, chỉ là muốn thử nghiệm trước với Trương Hoa về khả năng đào tạo thị trường, nhằm chuẩn bị sẵn cho việc tiến quân vào ngành đào tạo.
Nhưng Cổ Triết Đông không ngờ Trương Hoa lại biểu hiện tốt hơn cả sức tưởng
tượng của ông. Cũng vì lẽ đó, Cổ Triết Đông đã nhìn thấy thị trường tiềm năng khổng lồ trong tương lai.
Hồi đầu trong lòng ông luôn
không tán thành việc con gái qua lại với Trương Hoa, chủ yếu là vì cân
nhắc đến hai vấn đề: Một là xuất thân, hai là Trương Hoa từng kết hôn
rồi.
Giờ Cổ Triết Đông bỗng nhìn thấy hình ảnh của mình lúc trẻ
trong con người Trương Hoa, cả quá trình từng bước phát huy tiềm năng
đạt đến tối đa do sự tác động của các nhân tố bên ngoài, từng bước đặt
chân lên con đường thành công.
Cổ Triết Đông lại nhớ lại xuất
thân của mình, thậm chí còn nghèo hơn Trương Hoa, cũng không có trình độ văn hóa như Trương Hoa. Nhưng hơn mười năm trở lại đây, bản thân ông đã từng bước đặt chân lên đỉnh cao của sự thành đạt. Vì vậy Cổ Triết Đông
cũng bắt đầu thay đổi tư duy, có thể chỉnh bởi vì bản thân thành công
nên ông mới luôn cho rằng con gái mình nhất định phải được gả cho con
cái của một gia đình thành công mà quên mất rằng mình cũng từng lớn lên
trong một gia đình bình dân.
2.
Nhưng Cổ Triết Đông vẫn
không thể yên tâm với cuộc hôn nhân trước của Trương Hoa. Ông nghĩ, nếu
Trương Hoa chưa từng kết hôn thì tốt biết mấy, như vậy chỉ cần một số
biện pháp là có thể đường đường chính chính biến Trương Hoa thành con rể của mình.
Có thể thấy con gái ông vẫn kiên quyết không chịu từ
bỏ Trương Hoa, cuối cùng Cổ Triết Đông nghĩ, thôi không nên can thiệp
sâu hơn, cứ để thuận theo tự nhiên. Đáng tiếc là Cổ Triết Đông không tìm hiểu sâu hơn về tình hình của Trần Dĩnh, nếu ông biết được Trần Dĩnh
sau khi ly hôn đã có bầu, hơn nữa hiện giờ đã sinh cho Trương Hoa một
đứa con gái, có thể ông sẽ thay đổi thái độ.
Cổ Triết Đông bắt
đầu lên kế hoạch ra sách cho Trương Hoa. Ông biết Trương Hoa lúc này
chẳng có thời gian để viết, nhưng chuyện này đã không còn quan trọng,
quan trọng là chỉ cần sách đứng tên anh là được. Còn về nội dung sách
bản chất chỉ là sự sao chép, chắp ghép có “nghề” hơn. Chỉ cần có lí thì
lúc nào cũng cảm thấy có lí.
Trương Hoa vẫn chỉ có thể bị động
nhận. Khi những cuốn sách được người khác biên soạn ra, gắn tên anh và
bán ra thị trường, trong lòng Trương Hoa có một cảm giác khó diễn tả
thành lời, cứ như anh đang đi ăn cắp thành quả của người khác vậy.
Mỗ huấn luyện ít thì vài trăm người, nhiều thì cả nghìn người, sau mỗi lần Trương Hoa hùng hồn trên bục giảng, gần như mỗi người đều mua một cuốn
sách của anh. Nhìn thấy rất nhiều người xin anh kí tên lên cuốn sách,
trong lòng Trương Hoa vô cùng phức tạp. Anh cũng bắt đầu nghi ngờ trong
những cuốn sách đào tạo có bán trên thị trường rốt cuộc có bao nhiêu
cuốn là do chính bản thân tác giả viết ra?
3.
Cổ Triết
Đông bắt đầu xây dựng một đội ngũ đào tạo độc lập vây quanh h, hoàn toàn thoát li khỏi bộ phận đào tạo của công ty. Nhiệm vụ chủ yếu của đội ngũ này là phục vụ những buổi đào tạo của Trương Hoa, bao gồm những công
việc lặt vặt như: Thu thập, chỉnh lí tài liệu, bán vé vào học vầ các
công việc trước và sau khóa đào tạo.
Bên cạnh đó, Cổ Triết Đông
bắt đầu hướng tầm mắt ra thị trường bên ngoài tỉnh, cũng bắt đầu lên kế
hoạch để đưa sách của mình tiến quân chính thức vào thị trường sách báo. Lấy nền móng là đào tạo thị trường trong tỉnh để vươn xa ra các tỉnh
khác, việc tiêu thụ sách sẽ do hai bộ phận đào tạo tại chỗ và thị trường sách đảm nhiệm.
Về chuyện bán sách không phải vấn đề lớn, bởi
sách đã do Trương Hoa đứng tên, lại có một đội ngũ. Nhưng đào tạo thị
trường thì khác, dù sao Trương Hoa cũng chẳng thể phân thân, vì vậy Cổ
Triết Đông đành phải tạm thời đi chậm lại, bắt đầu lên kế hoạch xây dựng một đội ngũ đào tạo có năng lực mạnh, lấy Trương Hoa làm trọng tâm.
Công việc đào tạo thành viên của đội ngũ đào tạo này sẽ được giao phó
cho Trương Hoa.
Bên cạnh đó, để Trương Hoa có thể nhanh chóng
“nhập vai”, khiến cho Trương Hoa nhanh chóng tìm được cảm giác của người thành đạt, Cổ Triết Đông đã chuẩn bị cho Trương Hoa một chiếc xe riêng. Trương Hoa lúc này chấp nhận mọi thứ dưới hai tầng mâu thuẫn.
Trong khi đó Cổ Vân Vân rất ít khi đến công ty điện tử Triết Đông, gần như
ngày nào cũng bám riết lấy Trương Hoa, đặc biệt là sau khi Trương Hoa
được cấp xe, cô gần như gạt xe riêng của mình sang một bên, đi lại đều
bằng xe của Trương Hoa.
Cổ Vân Vân từng nhìn thấy ảnh con gái
của Trương Hoa ở trên xe của anh. Dường như Trương Hoa lúc nào cũng mang theo bức ảnh bên mình. Lúc Cổ Vân Vân xem trộm thấy, trong lòng cô vô
cùng đố kị, mặc dù đứa bé trên bức ảnh rất đáng yêu, nhưng trong con mắt của Cổ Vân Vân, nó lại là một ổ dịch đáng ghét.
Cổ Vân Vân đột nhiên nảy ra một suy nghĩ cực đoan, đó là nghĩ cách có con với
Trương Hoa. Đáng tiếc là Cổ Vân Vân đã nhiều lần thử mà không thành
công, không phải là Trương Hoa không có nhu cầu về sinh lí, mà là vì
Trương Hoa không bao giờ cho Cổ Vân Vân có cơ hội.
Trong lòng
Trương Hoa vẫn giữ vẫn quan điểm như vậy, đó là tuyệt đối không để xảy
ra chuyện đó với Cổ Vân Vân lần nữa. Con người thật kì lạ, nếu như Cổ
Vân Vân không thể hiện khao khát sở hữu Trương Hoa đến thế, hay nói cách khác, sau khi xảy ra quan hệ xác thịt, đôi bên không yêu cầu nhau phải
gánh vác trách nhiệm thì có thể khi nhu cầu sinh lí quá mãnh liệt,
Trương Hoa có khi sẽ lại lên giường với Cổ Vân Vân.
Nhưng hiện
giờ Trương Hoa hiểu rõ tâm lí của Cổ Vân Vân, nếu một khi đã phá vỡ
phòng tuyến đó, anh hoàn toàn không thể lẩn tránh được nữa. Vì vậy mới
nói khi không mang hôn nhân ra làm mục đích, đàn ông đều thích chơi bời
nếu không gặp phải những rắc rối kia.
Rõ ràng Cổ Vân Vân là một
rắc rối kiểu này. Sự rắc rối này không phải là do Cổ Vân Vân quá yêu
Trương Hoa, mà bởi vì Cổ Vân Vân là con gái Cổ Triết Đông, trừ phi anh
đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ lấy Cổ Vân Vân làm vợ.
Nhưng tất cả
những chuyện này lại hình thành nên một sự giày vò lớn trong lòng Cổ Vân Vân. Càng không đạt được cô càng muốn giành lấy. Thực ra đàn bà nếu có
thể là chính mình sẽ càng thu hút đàn ông hơn. Một khi đàn bà vì đàn ông mà đánh mất bản thân, cô ta cũng sẽ đánh mất sức hút vốn có với đàn
ông.
Cổ Vân Vân vốn dĩ là một cô gái không tồi, mặc dù xuất thân giàu có nhưng phẩm chất và tính cách cũng không đến nỗi nào. Thế nhưng
hiện nay tâm tư của cô đều đổ hết lên người Trương Hoa, càng khiến cho
Trương Hoa không cảm thấy hấp dẫn, thậm chí đó còn là một áp lực vô hình đè nặng lên vai Trương Hoa.
Nếu nói rằng là Trương Hoa chưa
từng động lòng dù chỉ một chút nào đối với Cổ Vân Vân thì là nói dối;
nhưng cho dù từng có chút thiện cảm tốt với cô nhưng đến giờ đều bị
những hành vi của Cổ Vân Vân hiện giờ làm tan biến hết.
5.
Đang là mùa hè, phòng trọ của Trần Dĩnh rất ngột ngạt, nóng nực, mặc dù cái
quạt điện chạy hết công suất ngày đem nhưng con bé vẫn cả đêm không ngủ
được. Cửa hàng hoa ban sáng cũng bán được tàm tạm, nhưng đến chiều, ánh
mặt trời chiếu cửa hàng nên Trần Dĩnh phải đóng cửa đến tối mới mở,
không khí trong cửa hàng vô cùng ngột ngạt.
Việc buôn bán mặc dù không tốt lắm nhưng dù sao cũng đỡ hơn dạo trước, thỉnh thoảng lại có
một vài học sinh chạy đến mua hoa. Nhưng chuyện buôn bán nhiều lắm cũng
chỉ duy trì cần bằng thu chi, điều đó có nghĩa là chi tiêu, sinh hoạt
phí của cô và con gái hoàn toàn là rút từ thẻ ra. Đây là điều mà Trần
Dĩnh sợ hãi nhất. Tỉnh Tỉnh vẫn phải định kì kiểm tra, tiêm một số loại
vacxin bắt buộc.
Trần Dĩnh không biết đã rơi biết bao nhiêu nước mắt, cuối cùng cảm thấy nước mắt đã khô cạn rồi. Mẹ cô vẫn thường xuyên gọi điện đến, cô không thể không giữ lại số điện thoại ngày trước còn
sử dụng khi ở công ty. Mặc dù số điện thoại này, lúc mẹ cô gọi đến sẽ
phải trả thêm một khoản chi phí ngoại tỉnh, nhưng cô chỉ có thể dùng
tạm, bởi vì cô sợ mẹ biết mình không ở chung với Trương Hoa thành ra lại lo lắng.
Cũng may Trương Hoa vẫn định kỳ gửi tiền vào trong tài khoản của cô. Nếu như không có số tiền ấy của Trương Hoa, Trần Dĩnh
chắc chẳng thể trả nổi tiền thuê cửa hàng và tiền nhà trọ. Vốn dĩ số
tiền này có thể đủ bảo đảm chi tiền chi phí sinh hoạt và thuê nhà cho
hai mẹ con, nhưng Trần Dĩnh không dám bỏ cửa hàng hoa, đối với cô mà
nói, giữ lại cửa hàng là giữ lại chút hi vọng, giữ lại một tia hi vọng
khi bản thân không còn ai giúp đỡ.
Trong lòng Trần Dĩnh thực sự
không muốn nhận tiền của Trương Hoa, nhưng cô không thể không nhận.
Trương Hoa ngoài việc gửi tiền định kì ra thì không liêc lạc gì với cô.
Mặc dù trong lòng Trần Dĩnh rất lo sợ một ngày nào đó Trương Hoa sẽ liên lạc với mình, nhưng trong tiềm thức cô vẫn hi vọng anh sẽ gọi đến.
6.
Có lúc nằm mơ tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang ôm chặt lấy con, cứ như
thể sắp bị mất con đến nơi. Nhiều lúc Trần Dĩnh ôm lấy con, thì thầm:
“Tỉnh Tỉnh kiên cường quá, biết không làm mẹ phải lo lắng, vì vậy không
ốm đau gì hết!” Chỉ có điều Trần Dĩnh không biết con gái lúc này đang
trong mấy tháng đầu đời, cũng là đang trong giai đoạn có sức đề kháng
tương đối tốt, thêm vài tháng nữa thì chẳng ai biết sẽ thế nào.
Chẳng phải Trần Dĩnh chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi thành phố này. Cô
từng nghĩ đến chuyện trở lại thành phố nơi cô từng làm việc, dù gì ở đấy cũng còn có Lưu Huệ Anh, có Trương Hoa, có người nhà Trương Hoa. Đương
nhiên còn có cả mối tình ngu dại một thời, Trần Dĩnh không khỏi nghĩ đến Lục Đào, nghĩ đến người đã từng mang lại giấc m thực chất lại là kẻ đẩy cô xuống vực thẳm.
Nghĩ đến đây, Trần Dĩnh lại thấy đau đớn.
Nhìn con nằm bên mà Trần Dĩnh thấy xót xa. Cô bế con lên, nói: “Tỉnh
Tỉnh, mẹ có lỗi với con, sai lầm của mẹ đang nhẽ phải để mẹ gánh chịu,
thế mà giờ con lại đang phải chịu tội chung với mẹ. Nếu con thực sự
không ở bên mẹ, mẹ cũng không biết mẹ lấy đâu ra dũng khí để mà sống
tiếp.”
Căn phòng nóng nực đến mức toàn thân Tỉnh Tỉnh đều lấm
tấm mồ hôi, con bé cũng không sao ngủ ngon được, không khí càng lúc càng nóng, Trần Dĩnh biết vẫn chưa đến lúc nóng nhất. Nhìn con gái không thể nào ngủ ngon, Trần Dĩnh cũng không biết hai mẹ con cô còn có thể chống
chọi được với mùa hè khắc nghiệt này không.