1.
Cùng với
ngày sinh càng lúc càng đến gần, tâm trạng Trần Dĩnh càng nặng nề hơn.
Họ hàng thân thích vân thường xuyên hỏi: Bố đứa bé sao còn chưa về?
Những chuyện này với Trần Dĩnh chẳng có gì đáng nói, đáng nói là Trương
Hoa vẫn chưa gọi điện cho cô.
Cô hoàn toàn không biết lúc này
Trương Hoa đang tất tả cho đợt đào tạo trước kì nghỉ lễ mùng một tháng
năm, hàng ngày anh bận tối mắt tối mũi từ sáng cho đến tối, lúc nghỉ
ngơi cũng phải chuẩn bị tài liệu, còn phải tham gia tiệc rượu chiêu đãi
của các nhà phân phối. Gần như lúc nào cũng đi cùng với mấy người ở bộ
phận đào tạo, tối đến cũng ở cùng phòng với một người trong số đó.
Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân thực sự khiến cho Trương Hoacó thời
gian gọi điện thoại. Cho dù thế nào thì tìm một nơi, bớt chút thời gian
gọi điện cũng vẫn được, chỉ có điều Trương Hoa cảm thấy gọi cho Trần
Dĩnh không giống như gọi cho người khác, phải gọi trong lúc yên tĩnh,
trong một môi trường yên tĩnh, còn phải có sự chuẩn bị trước. Không
giống như gọi cho bạn bè, muốn gọi lúc nào là gọi lúc đấy, muốn nói gì
là nói đấy... đáng tiếc là anh không có lúc nào và không tìm được chỗ
nào yên tĩnh để gọi.
Có thể trong tiềm thức của anh vẫn có suy
nghĩ, đến lúc ấy nhất định Trần Dĩnh sẽ gọi điện cho anh. Nào ngờ Trần
Dĩnh cũng cứ ở nhà chờ điện thoại của anh, cũng bời vì suy nghĩ quá
nhiều nên cô không dám chủ động gọi cho anh.
Trần Dĩnh không dám mong Trương Hoa sẽ về thăm mình hoặc ở bên cạnh mình lúc sinh nở, nhưng cô vẫn mong Trương Hoa có thể nói chuyện với cô trước lúc sinh nở, cho
dù chỉ là vu vơ vài câu cũng coi như là một sự động viên lớn đối với cô. Đáng tiếc cho đến tận lúc đau bụng phỉa vào viện cô cũng không nhận
được điện thoại của Trương Hoa.
Trong phòng chờ sinh, lúc Trần
Dĩnh đau quá rồi, thậm chí vừa khóc vừa bò lết dưới giường, mẹ Trần Dĩnh ở bên động viên con gái, bố cô chẳng giúp được gì, chỉ biết nhìn con mà trong lòng không khỏi xót xa.
2.
Cuối cùng cũng được
đẩy vào phòng đẻ, lúc này đã là hơn mười một giờ tối. Bố và mẹ Trần Dĩnh không được theo vào, Trần Dĩnh đưa điện thoại cho bố, sợ nhỡ Trương Hoa gọi điện đến. Trong phòng đẻ, trong thời gian chờ đợi dài đằng đắng,
Trần Dĩnh đau đến mức không thể không hét lên, chẳng còn giữ được hình
ảnh diịu dàng thường ngày. Thực ra lúc này cô chẳng còn hơi sức mà để
tâm đến hình ảnh, thậm chí lúc đau quá cô còn gọi bác sĩ, muốn bác sĩ mổ để lấy đứa bé ra. Bác sĩ nói bây giờ đã không kịp nữa.
Hồi đầu
Trần Dĩnh cũng cân nhắc đến chuyện mổ đẻ, bởi sẽ ít đau hơn. Nhưng sau
khi tư vấn, giá cả cũng xấp xỉ đẻ thường, cuối cùng cô vẫn chọn đẻ
thường.
Trần Dĩnh nằm trên giường, toàn thân ướt đẫm, ngay cả
tóc cũng ướt nhẹp, trên giường có cái gì nắm được là cô nắm thật chặt.
Đúng lúc Trần Dĩnh cảm thấy hụt hẫng nhất, cuối cùng cũng có một cô y tá lại gần, Trần Dĩnh như người chết đuối vớ được cọc, chộp ngay lấy tay
cô y tá, nói thật sự đau quá rồi. Cô y tá an ủi bảo cô chẳng bao lâu nữa đứa bé sẽ ra đời. Đây có thể coi là lời động viên tốt nhất cho Trần
Dĩnh lúc này.
Mãi cho đến hơn một giờ, cũng với tiếng khóc ré
lên, đứa bé ra đời. Bác sĩ ôm sinh mệnh nhỏ trong tay, nói với Trần
Dĩnh: “Một cô công chúa xinh đẹp!” ri bế đến cho Trần Dĩnh xem. Nhìn
sinh linh bé nhỏ còn chưa được tắm rửa, khóe mắt Trần Dĩnh chợt ươn ướt, lòng thầm nhủ: “Tỉnh Tỉnh, cuối cùng mẹ cũng nhìn thấy con rồi, bố con
cứ luôn hi vọng con là con gái. Giờ chắc bố con sẽ vui lắm đấy!”
Cái tên “Tỉnh Tỉnh” này Trần Dĩnh đã thầm gọi vô số lần, gần như mỗi tối
nằm xuống giường đều gọi và sau đó thì thầm nói chuyện với đưa bé trong
bụng.
Đáng tiếc là khi Trần Dĩnh và đứa bé được đẩy vào phòng
nghỉ, cô cũng chưa nhận được điện thoại của Trương Hoa. Nhìn mẹ bận rộn
với đứa bé, Trần Dĩnh thầm nghĩ, may mà có mẹ ở bên, nếu không cô chẳng
biết phải làm sao.
3.
Lưu Huệ Anh vốn định về chăm sóc
Trần Dĩnh nhưng bởi vì công ty có việc không thể đi được. Sáng hôm sau
Trần Dĩnh gọi điện chia sẻ niềm vui với Lưu Huệ Anh. Lưu Huệ Anh vui
lắm, nói cuối cùng cũng được làm mẹ nuôi rồi, còn nói con gái càng tốt,
con trai nghịch ngợm lắm, Lưu Huệ Anh còn bảo đợi đầy tháng sẽ về thăm
mẹ con cô.
Sau đó lại hỏi Trần Dĩnh đã nói cho Trương Hoa biết
chưa? Trần Dĩnh bảo chưa nói. Cuối cùng Lưu Huệ Anh nói, nếu cậu không
muốn nói thì để tớ nói cho anh ấy biết. Trần Dĩnh bảo không cần, cô sẽ
tự nói với anh. Sau khi sinh, Trần Dĩnh ở lại thêm hai ngày trong bệnh
viện rồi xin xuất viện, ở lại bệnh viện thêm ngày nào là tốn thêm tiền
ngày ấy. Dưới sự nài ép của mẹ, cuối cùng Trần Dĩnh quyết định ở lại
thêm một ngày. Ba ngày này, ngày nào Trần Dĩnh cũng muốn gọi cho Trương
Hoa, nói với anh con đã ra đời rồi, hơn nữa lại là con gái.
Nhưng Trần Dĩnh cũng âm thầm mong ngóng Trương Hoa gọi điện đến, thế nên cô
đã chờ đợi trong hụt hẫng suốt ba ngày liền. Bạn bè, người thân đều lần
lượt đến thăm cô rồi, nhưng ai cũng hỏi câu hỏi đó: “Bố đứa bé sao còn
chưa về?”
Trần Dĩnh thâm chí còn không mong bạn bè, họ hàng đến
thăm, giờ cô chỉ muốn yên lặng chờ đợi, yên lặng ở bên con. Nhưng có
những chuyện không thể né tránh, đặc biệt là sau khi về nhà, không chỉ
họ hàng mà ngay cả hàng xóm, láng giềng cũng thường xuyên qua thăm.
Dần dần cảm thấy không thể chịu nổi với những thắc mắc của họ. Đặc biệt là
trong tình trạng trước mắt, Trần Dĩnh vô cùng nhạy cảm với những lời lẽ
của mọi người xung quanh, có thể chỉ một vài lời nói vô tình của người
khác cũng khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
4.
Cứ tối
đến là đứa bé không chịu ngủ yên. Đêm khuya, sáng sớm cứ khóc suốt,
nhưng ban ngày lại ngủ ngon lành. Trần Dĩnh không thấy mệt vì chuyện
này, cô chủ yếu mệt mỏi vì tâm lý.
Thỉnh thoảng ban ngày nhìn
con ngủ, Trần Dĩnh lại lẩm bẩm: “Tỉnh Tỉnh, con thật biết hành hạ mẹ!”
sau đó lại nghĩ đến Trương Hoa rồi thở dài.
Trần Dĩnh lúc này
mới thấy hối hận, tại sao cứ phải chờ điện thoại của anh? Tại sao mình
không thể gọi cho anh trước? Dù gì anh cũng là bố đứa bé, nói với anh
cũng là chuyện bình thường, cũng đâu phải cầu xin hay nài ép gì, chỉ là
báo cho anh biết con gái đã ra đời thôi.
Thế nhưng giờ đã qua
bao nhiêu ngày rồi, nếu giờ mới gọi có bị anh mắng không? Liệu anh có
căn vặn tại sao sinh con ngần ấy ngày mới gọi cho anh không?
Thực ra, không chỉ có Trần Dĩnh hối hận. Trương Hoa cũng đang hối hận vì tại sao không sớm bớt chút thời gian gọi cho Trần Dĩnh. Trước đó Trần Dĩnh
đã nói cho anh biết thời gian dự sinh rồi, giờ đã qua thời gian dự sinh
ngần ấy ngày, chắc cô đã sinh lâu rồi, giờ mới gọi, biết mở miệng ra
sao?
Trong thời gian đào tạo, anh cứ nghĩ Trần Dĩnh sẽ liên lạc
với mình. Cho dù trước khi sinh không liên lạc thì sau khi sinh cũng sẽ
liên lạc với anh ngay. Kết quả là hết ngày này đến ngày khác qua đi,
khiến cho anh không dám gọi điện hỏi han nữa. Hơn nữa giờ anh sợ nhất là nhận được điện thoại của mẹ, bởi anh không biết phải giải thích làm sao với mẹ về việc anh không gọi điện cho Trần Dĩnh nữa. Dùng lí do bận
chắc chắn không được, có bận thế nào cũng không thể không có vài phút để gọi điện thoại.
Lúc này Trương Hoa đã về thành phố, khóa đào
tạo toàn tỉnh đã kết thúc. Buổi tối ngồi trong phòng khách, Trương Hoa
nhẩm tính thời gian, nếu như sinh đúng dự kiến thì đứa bé đã ra đời được khoảng mười ngày rồi, cũng không biết là con trai hay con gái, cũng
không biết Trần Dĩnh có sinh nở thuận lợi hay không.
Mẹ
Trương Hoa lại gọi điện đến. Mấy ngày nay gần như ngày nào anh cũng nhận được điện thoại của mẹ. Trương Hoa thấy điện thoại reo, lòng sợ nhưng
không thể không nghe. Mẹ anh lại hỏi: “Con vẫn chưa liên lạc à?”
“Hôm nay khóa đào tạo mới kết thúc, con vừa mới về thành phố, còn chưa kịp gọi!”
“Đừng có lấy cớ nữa. nói thế nào thì nói nó cũng là con mình, quan hệ huyết
thống đâu có thể đoạn tuyệt được? Tối nay con lập tức gọi cho nó, biết
kết quả rồi thì nói với mẹ!”
Trương Hoa cúp điện thoại, đi đi lại lại trong phòng khách không biết bao nhiêu lần, cuối cùng đánh cắn răng gọi điện.
Trần Dĩnh nhiều khi cũng thầm tức Trương Hoa, thậm chí nghĩ, cho dù anh có
gọi điện đến cũng sẽ không nghe. Nhưng nghe thấy điện thoại đổ chuông là cô liền ôm con đang khóc, chộp ngay lấy cái điện thoại. Nhìn thấy là số của Trương Hoa, cô vội ấn phím nghe. Đầu tiên là Trương Hoa nghe thấy
tiếng khóc của con, tỏng lòng chợt ấm áp vô cùng. Anh thầm nghĩ chắc
chắn là tiếng khóc của đứa bé, anh bỗng thấy mình ở rất gần con.
Nghe điện thoại rồi, hai người lại chẳng biết nói chuyện gì với nhau, cũng
không biết mở miệng thế nào. Trương Hoa chỉ lắng tai nghe tiếng con
khóc, hồi lâu sau mới hỏi: “Đấy là tiếng con khóc à?”
Trần Dĩnh ậm ừ, Trương Hoa hỏi tiếp: “Em sinh nở thuận lợi chứ?”
Trần Dĩnh nhớ lại chuyện bao ngày nay, không khỏi rớt nước mắt. Trương Hoa ở đầu dây bên kia dường như cũng nhận ra Trần Dĩnh đang khóc, vội im lặng không nói gì.
Đứa bé vẫn đang khóc, Trần Dĩnh vừa cầm điện
thoại vừa dỗ con, vừa cố nén nước mắt. Một lúc lâu sau, cuối cùng đứa bé cũng thôi không khóc, Trần Dĩnh mới chậm dãi nói: “Cũng coi như là
thuận lợi!”
“Dạo này anh đi công tác suốt, đi đào tạo ở toàn
tỉnh, hôm nay mới về đến thành phố”. Đây coi như là lí do giải thích cho việc Trương Hoa không gọi điện, mặc dì lí do có vẻ gượng gạo nhưng
Trương Hoa cũng chỉ biết cái lí do đó mà thôi.
6.
Trần Dĩnh lại ậm ừ. Trương Hoa khẽ hỏi: “Là con trai hay con gái?”
Trần Dĩnh nói: “Là con gái, dài 51 cm, nặng ba cân hai, sức khỏe bình thường”.
“Thế sức khỏe em thế nào rồi?”
“Em vẫn ổn!”
Đứa bé nằm trong lòng Trần Dĩnh lại khóc, Trương Hoa vội nói: “Tối nào nó cũng quấy khóc như thế sao?”
“Cũng không phải quấy khóc suốt mà cứ từng cơn, từng cơn anh ạ!”
Trương Hoa lại không biết phải nói gì. Trần Dĩnh nói: “Em phải dỗ con, không có chuyện gì thì em cúp máy trước đây!”
Trương Hoa bảo ừ, trước khi cúp máy còn khẽ nói: “Khi nào có thời gian anh sẽ về thăm con!”
Cúp điện thoại xong, Trương Hoa liền gọi cho mẹ báo tình hình. Mẹ nói: “Con gái cũng tốt!”, rồi nói thêm: “Mẹ với bố con muốn đi thăm nó quá!”, nói rồi liền thở dài.
Hôm nay Trương Hoa đi làm. Hàn Thiên Phàm nói dạo này anh vất vả quá. Trương Hoa cười nói không có gì, so với hồi đầu thì bây giờ đã nắm vững tài liệu và quen thuộc với công việc nên thấy
nhẹ nhõm hơn nhiều. Hàn Thiên Phàm nói: “Đúng thế, thực ra đến khi đã
quen rồi thì cũng thấy đỡ mệt hơn!”, sau đó bảo Trương Hoa: “Cậu nghỉ
ngơi vài ngày đi, sau đó sẽ tiếp tục chuẩn bị cho đợt đào tạo động viên
nhân viên trước mùng một tháng năm, chúng ta sẽ phải tập trung nhân viên của mấy công ty con lại để tiến hành đào tạo động viên đấy!”
Trương Hoa gật đầu: “Vâng ạ!”, Hàn Thiên Phàm nói: “Mấy bộ phận đào tạo có cậu chủ yếu phụ trách việc điều chỉnh tâm lý nhân viên, hai hôm tới về nhà
chuẩn bị tài liệu về mặt này, còn có kiến thức sản phẩm, kĩ năng bán
hàng, khích lệ gì đó sẽ do các giáo viên đào tạo khác đảm nhiệm!”
Buổi chiều, Trương Hoa ngồi trong văn phòng nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng
quyết định ra ngoài một chuyến, sau đó đến ngân hàng chuyển tiền vào
trong thẻ của Trần Dĩnh. Anh đã ghi lại tài khoản của Trần Dĩnh rồi,
lòng thầm nhủ hiện giờ chắc cô đang rất cần tiền, mới sinh con, nếu
thiếu tiền thì không hay. Trương Hoa gửi tiền xong lại không bá với Trần Dĩnh, nghĩ rằng sớm muộn gì cô cũng biết.