Đang ăn cơm, Trần Dĩnh đột nhiên nói: “Huệ Anh, cậu có biết Trương Hoa giới thiệu tớ đến công ty nào không?”
Lưu Huệ Anh nghoảnh đầu nhìn bạn, nói: “Chẳng phải cậu đã nói rồi sao? Công ty đại lí tiêu thụ đồ điện”.
- Không phải cái đó, công ty này là của bố Cổ Vân Vân, bạn học của anh ấy.
Lưu Huệ Anh liền hỏi: “Cổ Vân Vân là ai?”
- Hôm nay tôi cũng mới gặp mặt, cô ấy rất xinh đẹp, trước đây nghe Trương Hoa gọi điện có nói tên cô ấy một lần.
Lưu Huệ Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Nói như vậy có nghĩa là Trương Hoa muốn ôm trách nhiệm ly hôn vào mình để giữ thể diện cho cậu?”
Trần Dĩnh im lặng hồi lâu rồi nói tiếp: “Trương Hoa sẽ không thích Cổ Vân Vân thật chứ?”
Lưu Huệ Anh lắc đầu: “Sao có thể? Nếu như thích cô ấy thật thì đâu cần chờ
đến tận giờ? Mấy năm trước học chung có thiếu gì cơ hội?”
Trần Dĩnh trầm ngâm: “Nhà Cổ Vân Vân rất giàu có, bản thân cô ấy lại xinh đẹp, đàn ông chắc rất thích cô ấy!”
Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh: “Cậu không phải đang ghen tuông mù quáng đấy
chứ? Cho dù Trương Hoa có thích Cổ Vân Vân thật thì cũng là chuyện bình
thường! Đừng quên hiện giờ anh ấy đang độc thân nhé!”
2.
Trương Hoa hết giờ làm, vừa xuống đến cổng đã nhìn thấy cái xe đỏ chói của Cổ
Vân Vân. Trương Hoa lại gần hỏi: “Sao cậu lại ở đây?” Cổ Vân Vân đẩy cửa ra, nói: “Tôi đã sắp xếp việc làm cho vợ cũ của cậu, cậu không định đa
tạ tôi ”
Trương Hoa ngồi vào trong xe: “Sao cậu biết đấy là vợ cũ của tôi?” Cổ Vân Vân chớp mắt: “Tìm cô ấy hỏi là biết ngay chứ gì!”
Trương Hoa gật đầu đáp: “Ok, tôi mời cậu một bữa! Nhưng tôi nghèo lắm, chỉ có thể ngồi mấy quán vỉa hè thôi!”
Cổ Vân Vân lái xe lên đường: “Cũng được, chỉ cần cậu mời, đi đâu cũng ok!” Sau đó như sực nhớ ra: “Hay là đến chỗ cũ đi, chỗ đấy cũng náo nhiệt
lắm!”
Cổ Vân Vân uống hết một cốc bia rồi đặt cốc xuống, nói với Trương Hoa: “Nói cho cậu một bí mật, thực ra tôi cũng hay đi một mình
đến đây”.
Trương Hoa hơi ngạc nhiên: “Không phải chứ? Trước đây hồi còn học đại học, cậu toàn mời bọn tôi đến các nhà hàng cao cấp mà.”
Cổ Vân Vân bật cười, nhìn quanh nói: “Cậu nhìn chỗ này đi, có thể thoái
mái nói cười, thậm chí có thể dùng tay bốc thức ăn mà chẳng sợ ai đó
nhìn ngó, rất thoải mái!”
Cô lại uống một cốc bia rồi nói tiếp:
“Trước đây cứ tưởng chỉ cần dùng tiền là mua được bạn bè đến bên mình,
cuối cùng tôi mới phát hiện, bọn họ đều khinh thường tôi, nghĩ tôi mang
tiền ra khoe khoang!”
- Có thể là thế, hoặc cũng có thể mọi
người đều chưa đến cái tuổi nhìn nhận chính xác về tiền bạc, đợi khi mọi người đều trưởng thành rồi sẽ phát hiện ra cái lợi của đồng tiền.
3.
Trên đường về, Trương Hoa hỏi: “Cậu có biết một người tên Lục Đào không?”
- Lục Đào của công ty đồ điện Kinh Thao?
Trương Hoa gật đầu. Cổ Vân Vân liền nói: “Đương Nhiên là biết rồi, công ty ông ta với công ty bố tôi là đối thủ cạnh tranh nhiều năm nay, đều là tiêu
thụ đồ điện mà hơn nữa sản phẩm lại như nhau. Mà sao đột nhiên cậu>-
Không có gì, đợt trước tôi có nghe nói về người này thôi!
- Cậu
nói tôi mới nhớ ra, hồi học đại học chẳng phải cậu thường xuyên tham gia lên kế hoạch kinh doanh sao? Sao tốt nghiệp rồi lại chạy sang làm việc ở bộ phận nhân sự thế? Đó là việc của phụ nữ mà?”
Trương Hoa cười đáp: “Tôi thích đơn giản, thích ổn định, không có tham vọng!”
Cổ Vân Vân liền nói: “Thực ra cậu không làm kinh doanh thật đáng tiếc!
Giờ, dù gì tôi cũng làm việc ở công ty của bố tôi, thường xuyên tiếp xúc với các kế hoạch kinh doanh và khai thác thị trường, nghĩ lại thấy cách tư duy của cậu hồi học đại học rất thích hợp làm kinh doanh!”
Cổ Vân Vân nói tiếp: “Hay là cậu từ chức đi, đến công ty bố tôi làm việc,
hay để tôi bảo bố tôi lập riêng một công ty con cho chúng ta cùng làm!”
- Đúng là người có tiền lúc nào cũng tự tin, đám dân thường như chúng tôi làm sao dám bì!
- Lại đùa rồi, tôi nói thật đấy! Cậu về nhà cân nhắc chuyện này cho kĩ nhé!
4.
Tối thứ sáu, Trương Hoa gọi điện hỏi Trần Dĩnh cuối tuần có được nghỉ
không? Trần Dĩnh bảo công ty cô nghỉ chủ nhật. Trương Hoa liền nói: “Là
thế này, mẹ anh gọi điện, bảo chúng ta tối mai về ăn cơm, bảo là lâu lắm rồi chưa về nhà, hơn nữa Nhã Vận ngày mai cũng về, nếu như em không có
thời gian thì thôi!”
Trần Dĩnh liền nói: “Ok, dù gì bố mẹ cũng chưa biết, ngày mai hết giờ làm em sẽ gọi cho anh!”
Ngày hôm sau, Trần Dĩnh vừa đi ra khỏi văn phòng đã thấy Trương Hoa đang chờ ở bên ngoài: “Anh đến sớm thế?”
Trương Hoa bảo: “Anh xin nghỉ nửa ngày, vì quãng đường đi cũng mất nhiều thời gian, không muốn về quá muộn!”
- Vậy thì mau đi thôi!
- Em cầm gì trên ay thế?
- Mua ít đồ mang về, dù sao cũng không thể đi tay không.
Bố mẹ Trương Hoa sống ở ngoại ô, phải đi hai tuyến xe buýt, lại cộng thêm
đang là giờ cao điểm, tắc đường nghiêm trọng nên phải mất gần hai tiếng
mới về đến nơi.
Trương Nhã Vận chạy đến trước mặt Trần Dĩnh nói: “Chị dâu, để em xách giúp chị!”
Trương Hoa mắng yêu: “Cái con nhóc này, ngay cả anh trai nó cũng không gọi, chỉ nhận chị dâu phải không?”
Nhã Vân hừ giọng: “Anh còn nói em à? Đàn ông đàn ang gì mà đi tay không, để chị ấy xách bao nhiêu đồ!”
Mẹ Trương Hoa đứng ở cửa gọi: “Mau vào nhà ăn cơm, đã xong hết rồi, chỉ đợi hai đứa về thôi đấy!”
Trần Dĩnh đi đến chào mẹ một tiếng. Mẹ Trương Hoa liền nói: “Ngồi xe lâu vậy chắc mệt lắm hả con, mau vào nhà ngồi đi!”
Bố Trương Hoa đang ngồi bên bàn ăn. Trần Dĩnh vào nhà chào bố, bố Trương Hoa liền bảo: “Ngồi đi, đợi có hai đứa về là ăn thôi”.
Nhã Vận đã bê thức ăn lên. Trần Dĩnh đi vào bếp: “Để chị giúp một tay!”
5.
Trương Hoa ngồi uống rượu với bố. Mẹ Trương Hoa, em gái anh và Trần Dĩnh vừa
ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Mẹ Trương Hoa hỏi Trần Dĩnh: “Con dạo này
có biểu hiện gì không?”
Trần Dĩnh ngây người hỏi: “Biểu hiện gì hả mẹ?” Nhã Vận bật cười tiếp lời: “Chị dâu ngốc thế, mẹ hỏi chị đã có bầu chưa?”
Trần Dĩnh ngại ngùng cúi đầu không nói.
Nhã Vận nói với Trương Hoa: “Anh, kết hôn gần năm rồi, sao mà kém cỏi thế?” Trương Hoa lừ mắt nhìn em gái: “Cái con ranh này, trông em xem có giống học sinh lớp mười>
Nhã Vận lè lưỡi làm mặt xấu với Trương Hoa rồi cao giọng: “Hứ, em có nói sai đâu. Hơn nữa mẹ muốn bế cháu lắm rồi đấy!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Nhã Vận nói có lí đấy, nhân lúc mẹ vẫn còn nhanh nhẹn, mẹ còn trông con cho chúng mày được!”
Trương Hoa gạt đi: “Bọn con vẫn còn trẻ, tạm thời không cần vội!”
Ăn cơm xong, mẹ Trương Hoa nói: “Chăn ga đều đã phơi khô rồi, đi tắm rồi
ngủ sớm đi!”. Trương Hoa bảo mẹ: “Hay là để bọn con về luôn!”
Bố Trương Hoa ngăn lại: “Về cái gì mà về, buổi tối ở ngoại ô không có xe buýt đâu, bắt taxi tốn kém lắm!”
Nhã Vận chạy đến kéo Trần Dĩnh lại: “Hay là chị dâu ngủ với em đi, cho anh trai em đi mà ôm gối ngủ!”
- Ok, em vào ngủ với Nhã Vận đi! – Trương Hoa đáp.
Nhã Vận cười toe toét: “Em nói đùa đấy, ai lại làm mấy chuyện để người ta
ghét như thế! Nghe nói vợ chồng trẻ thỉnh thoảng đổi chỗ ngủ thường có
cảm giác mới mẻ!”
- Cái con ranh này, học mấy thứ vớ vẩn ở đâu thế không biết? – Trương Hoa quát em gái.
6.
Chiều ngày hôm sau, Trương Hoa mới cùng Trần Dĩnh về đến thành phố. Nhã Vận
cứ kéo tay Trần Dĩnh lại nói đợi nghỉ hè sẽ vào thành phố ở với anh chị
một thời gian. Trần Dĩnh đành phải nhận lời.
Trương Hoa về đến
thành phố liền đến thẳng khách sạn tìm Lí Dương Uy. Buổi tối lúc ăn cơm, Trương Hoa liền nói: “Tại sao đàn ông chỉ một phút trước còn chưa có
gì, một phút sau đã đột nhiên rạo rực ham muốn rồi?”
- Rạo rực ham muốn với ai? Chẳng nhẽ là với Cổ Vân Vân? – Lí Dương Uy ngạc nhiên hỏi.
- Điên à, sao có thể vớ chứ? Tối qua tôi với Trần Dĩnh về nhà bố mẹ, cậu biết đấy, lần nào về cũng phải ở lại một đêm nhà.
- Hai người đã quan hệ với nhau?
Trương Hoa nói: “Ban đầu tôi không có ý đó. Lên giường, cô ấy đột nhiên ôm
tôi. Cơ thể cô ấy vừa chạm vào, tôi đột nhiên thấy người rạo rực”
Lí Dương Uy phì cười: “Có gì đâu, ít nhất điều này có thể chứng minh được
hai điểm: Thứ nhất là chức năng sinh lí của cậu vẫn bình thường. Thứ hai là cậu vẫn còn tình cảm với Trần Dĩnh.”
Trương Hoa thở dài,
thực ra kể từ lúc mới quen Trần Dĩnh, anh đã rất thích cô, chính bởi vì
rất thích, rất yêu nên mới không thể chấp nhận được những chuyện đó của
cô. Vì vậy vừa biết chuyện là anh đã lập tức muốn ly hôn.
Trương Hoa cầm cốc ra hiệu cho Lí Dương Uy, cả hai cùng uống cạn ly. Trương
Hoa nói: “Cậu biết không, đến giờ cô ấy vẫn là người phụ nữ duy nhất của tôi!”
- Tôi thấy tư tưởng của cậu quá bảo thủ, con gái hiện giờ còn được mấy người là gái trinh?
Nói rồi Lí Dương Uy bật cười ha hả: “Chỉ có điều đàn ông cũng như vậy, ít nhất tôi cũng chẳng phải là trai tân!”
- Cho dù thế nào cũng không thể khôi phục hôn nhân. Chỉ cần nghĩ đến
chuyện cô ấy thường xuyên đến khách sạn với cái gã Lục Đào ấy là tôi lại hận thấu xương!
7.
Trần Dĩnh nửa nằm nửa ngồi, hỏi Lưu
Huệ Anh: “Cậu nói xem, giữa đàn ông và đàn bà mà xảy ra quan hệ thể xác
có phải chứng tỏ đôi bên có tình cảm không?” Lưu Huệ Anh lắc đầu đáp:
“Cái đó thì không chắc, đặc biệt là đàn ông – loài động vật tư duy bằng
nửa thân dưới”.
- Nhưng nếu như hai người bình thường đều rất phải phép với nhau, mà lại là người quen với nhau nữa thì sao?
- Chẳng nhẽ tối qua cậu với Trương Hoa đã quan hệ với nhau? – Lưu Huệ Anh ngạc nhiên>
Trần Dĩnh vội vàng phủ nhận: “Đâu có, chỉ là tiện miệng hỏi cho vui thôi!”
Lưu Huệ Anh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Không phải là Trương Hoa, chẳng
nhẽ là một lãnh đạo nào đó của cậu?”
Trần Dĩnh hậm hực nằm xuống giường: “Cậu coi tớ là loại người gì hả?”
Lưu Huệ Anh vội vàng ôm lấy Trần Dĩnh an ủi: “Thôi được rồi, tớ chỉ đùa thôi mà!”
Hết giờ làm, Trần Dĩnh đến văn phòng của Cổ Vân Vân vì giám đốc nhân sự bảo cô hết giờ làm sang đó, Cổ Vân Vân muốn gặp cô. Lúc Trần Dĩnh bước vào, Cổ Vân Vân đang ngồi chơi điện tử trên máy vi tính. Nhìn thấy cô bước
vào, Cổ Vân Vân nói: “Em đợi một lát, chị tắt máy rồi cùng đi!”
Trần Dĩnh ngồi vào xe của Cổ Vân Vân, liền hỏi: “Giám đốc Cổ tìm em có việc gì ạ?”
- Đừng gọi chị là giám đốc, chị là bạn học của Trương Hoa, sau này cứ gọi chị là Vân Vân…
Trần Dĩnh ngập ngừng hồi lâu rồi nói: “Vậy… cũng được, hôm nay có chuyện gì thế?”
- Chẳng có chuyện gì, chỉ rủ em đi ăn cơm, nói chuyện phiếm thôi!
- Nhưng mà Huệ Anh, bạn học của em vẫn đang đợi em về ăn cùng mà!
Cổ Vân Vân bật cười: “Vậy em bảo cô ấy là phải đi ăn với lãnh đạo công ty đi!”
8.
- Không khí ở đây không tồi phải không? – Cổ Vân Vân nói.
- Đúng là rất sang trọng, lần đầu tiên em đến đấy!
Cổ Vân Vân mỉm cười hài lòng: “Bố chị thường hay dẫn mẹ chị đến đây ăn
cơm”, nói rồi hạ thấp giọng, thì thầm với Trần Dĩnh: “Nhưng mà chị không thích nơi này, quá yên tĩnh, mọi người ăn uống từ tốn như kiểu đang
đứng trước máy quay ấy!” rồi cô cười thích thú.
Trần Dĩnh ăn rất ít. Cổ Vân Vân hỏi: “Sao em không ăn?”
- Em không đói lắm, nuốt không trôi!
Cổ Vân Vân nâng cốc rượu vang lên, nói với Trần Dĩnh: “Uống chút nhé!”
Trần Dĩnh liền gạt đi: “Em không uống rượu đâu!”
- Không sao đâu, uống một chút thôi! – Cổ Vân Vân năn nỉ.
Trần Dĩnh đành phải đưa cốc lên nhấp một ngụm.
- Chị rất tò mò, tại sao em lại ly hôn với Trương Hoa? Có thể nói rõ nguyên nhân cho chị không?
Trần Dĩnh im lặng không đáp, Cổ Vân Vân liền lên tiếng: “Không tiện nói phải không?”
Nói rồi Cổ Vân Vân lại nói tiếp: “Trông em có vẻ không giống với người thay lòng đổi dạ, mà Trương Hoa càng không phải loại người ấy!”
- Chị rất hiểu Trương Hoa phải không?
- Đương nhiên rồi, bọn chị là bạn học mấy năm trời, Trương Hoa là kiểu
người lúc mà nghiêm túc thì nghiêm túc hơn bất cứ ai, lúc mà nhí nhố thì nhí nhố chẳng ai bằng… Chỉ có điều cậu ta không phải là một người đàn
ông lăng nhăng trong chuyện tình cảm.
Nói rồi Cổ Vân Vân nhìn
Trần Dĩnh: “Có nhìn kiểu gì cũng thấy em là một phụ nữ cổ điển, dịu
dàng, vì vậy chị mới thấy tò mò, muốn biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà hai người ly hôn”.
- Em có thể giữ cho mình một chút bí mật riêng tư không? – Trần Dĩnh đáp.