1.
Trần Dĩnh không đồng ý theo Trương Hoa về thành phố, cô nghĩ anh làm vậy là
vì thương hại mình. Nhưng Trương Hoa nói: “Không phải anh lo cho em, mà là lo cho đứa bé, sợ nó xảy ra chuyện gì!”
Trần Dĩnh không biết rõ rốt cuộc Trương Hoa lo cho mình hay là cho đứa bé, nhưng dù thế nào
đi nữa cô đều thấy cảm động. Hơn nữa trong lòng cũng rất muốn về thành
phố với Trương Hoa, dù sao một mình cô ở đây cũng không tiện, hơn nữa
buổi tối quả thực là rất lạnh.
Thế nên Trần Dĩnh thu dọn đồ đạc
rồi đi theo Trương Hoa. Trên đường đi Trần Dĩnh hỏi: “Bạn anh cũng ở
đấy, em đến có bất tiện không?”
Trương Hoa cười: “Tối qua cậu ta về chỗ bạn gái rồi, chắc sẽ không đến ở nhờ nữa đâu!”
Sau đó Trương Hoa nhìn ra ngoài trời tuyết rơi, nói: “Xem ra một trận tuyết đột ngột cũng có cái lợi của nó!”
Trần Dĩnh cũng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa, sau đó khẽ nói: “Đúng thế, tuyết đẹp quá!”
Sau khi xuống xe, Trương Hoa đưa Trần Dĩnh lên tầng trước, bảo cô ở trong
nhà đợi còn mình thì đi mua đồ ăn. Lúc Trương Hoa về, Trần Dĩnh đang dọn dẹp phòng bếp, thấy Trương Hoa mua thức ăn về, cô nói: “Có phải lâu lắm rồi anh không nấu nướng gì không?”
Trương Hoa nói: “Nảnh rỗi ngồi nhà thành ra lại không muốn làm, toàn ra ngoài ăn!”
“Chẳng trách, nhìn một cái là biết ngay lâu rồi không có người động vào bếp!”
“Em ra ngoài đi, để anh làm là được rồi!”
Trần Dĩnh nói: “Không sao, lúc ở nhà em cũng hay giúp mẹ rửa rau, thái rau mà!”
Trương Hoa nghe xong, vốn định hỏi sau khi biết chuyện của Trần Dĩnh, bố mẹ có phản ứng thế nào, nhưng cuối cùng lại thôi.
2.
Hai người đang chuẩn bị ăn cơm thì Lí Dương Uy về. Trương Hoa thấy Lí Dương Uy thì tỏ vẻ ngạc nhiên, vội hỏi: “Sao hôm nay về sớm thế?”
Lí Dương Uy nhìn thấy Trần Dĩnh cũng hơi kinh ngạc, vội nói: “Tôi chỉ về lấy ít đồ thôi!”
Trần Dĩnh nói với Lí Dương Uy: “Bọn em đang chuẩn bi ăn cơm, anh cùng ăn đi!”
“Thôi thôi, Kỉ Oanh đang ở nhà đợi tôi về cùng ăn rồi, tôi thấy trời tuyết rơi mãi nên về sớm một chút!”
Lí Dương Uy vào phòng lấy đồ, móc chìa khóa ra trả cho Trương Hoa rồi cười nói: “Trả cho cậu, ít ra thì tạm thời tôi không phải dùng đến!”
Đợi Lí Dương Uy đi rồi, Trương Hoa liền nói: “Con người thật kì lạ, mới đợt trước còn ra vẻ có chết cũng không quay lại, thế mà chỉ sau một đêm đã
thay đổi hẳn!”
Trần Dĩnh cười: “Hận vốn dĩ chính là yêu, hận đến nhanh thì đi cũng nhanh!”
Trương Hoa không nói gì, đột nhiên hỏi: “Sao hôm nay không bật ti vi lên?”
Trần Dĩnh nói: “Chắc dạo này đã quen với việc không có ti vi nên em quên không bật!”
“Để anh bật!”
Trần Dĩnh lắc đầu: “Thôi anh ạ, yên tĩnh ăn cơm cũng tốt mà!”
Hai người gần như chẳng nói chuyện gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm. Trương Hoa vừa
ăn vừa có lẽ đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm trong yên lặng như thế này. Anh ngẩng đầu nhìn Trần Dĩnh, chợt phát hiện trong mắt cô hình như đang ngân ngấn nước, vội hỏi: “Em sao thế?”
Trần Dĩnh cũng ngẩng đầu nhìn Trương Hoa, vội nói: “Không sao!”
Ăn xong cơm, Trương Hoa thu dọn trong bếp, xong xuôi đi ra, không nhìn
thấy Trần Dĩnh trong phòng khách, anh liền vào phòng trong, thấy Trần
Dĩnh đang đứng bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Hoa cũng
đến cạnh cô, nhìn ra bên ngoài. Trần Dĩnh nghe thấy tiếng bước chân
Trương Hoa nhưng không ngoảnh đầu, khẽ nói: “Đẹp quá, thật muốn ra ngoài một chút!”
3.
Trương Hoa đứng bên cạnh không nói gì,
cũng lặng ngắm màn tuyết bên ngoài cửa sổ. Trong kí ức của anh, dường
như chưa bao giờ tuyết rơi nhiều đến thế, hơn nữa lại mấy ngày liên
miên.
Trần Dĩnh lại khẽ nói: “Anh nói xem, tại sao bầu trời lại
kì diệu như thế, có thể biến nước thành những bông tuyết tuyệt đẹp, giả
sử mỗi lần thay vì mưa lại có tuyết rơi thì tốt biết bao!” Câu hỏi này
có phần ngây thơ như trẻ con, nhưng Trương Hoa vẫn trả lời: “Nếu là như
vậy thì mãi mãi là mùa đông!”
Trần Dĩnh chợt sực tỉnh, gật đầu: “Nói cũng phải!”
Lúc này, bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận đang ngồi xem ti vi. Mẹ Trương Hoa đột nhiên nói: “Tuyết rơi suốt cả ngày rồi, cũng không biết con bé giờ thế
nào nữa?”
Bố Trương Hoa và Nhã Vận đều biết mẹ Trương Hoa đang
nói về Trần Dĩnh. Nhã Vận rõ ràng vẫn còn giận: “Đấy cũng là chị ta tự
chuốc lấy thôi!”
Mẹ Trương Hoa thở dài, sau đó nói: “Con bé vốn ngoan ngoãn là thế, còn tưởng đã tìm được một đứa con dâu ngoan hiền chứ!”
Bố Trương Hoa ngồi bên cạnh không nói năng gì. Nhã Vận lên tiếng: “Trước
đây con tưởng chị ta tốt hơn chị Vân Vân nhiều, giờ mới thấy chị Vân Vân vẫn tốt hơn!”
Mẹ Trương Hoa lúc này mới sực nhớ: “Nếu đúng như
những gì nó nói, ngoài anh con ra không có bất cứ người đàn ông nào khác thì cũng được coi là gái ngoan
Nhã Vận lại nói: “Chị Vân gọi
điện cho con rồi, bảo con vào thành phố chơi, hay là chúng ta bảo chị
Vân đến nhà mình chơi đi, như thế chúng ta sẽ biết chị ấy là người thế
nào!”
Mẹ Trương Hoa thở dài: “Đám thanh niên bây giờ thật chẳng biết nói thế nào nữa!”
Bố Trương Hoa lúc này mới lên tiếng: “Chuyện của bọn chúng cứ để chúng tự
giải quyết, đừng có bảo cái cô Vân Vân kia đến nhà, trừ phi anh con chịu dẫn nó về!”
4.
Trần Dĩnh đột nhiên ngoảnh đầu lại hỏi Trương Hoa: “Chỗ sách em mua chắc vẫn còn nhỉ?”
Trương Hoa gật đầu: “Vẫn còn, anh chưa hề động vào!”
“Thế thì tối nay em có cái để xem rồi!”
“Không xem ti vi à?”
Trần Dĩnh cười cười: “Không xem nữa, một khi xem phim truyền hình là phải
xem liên tục, em sợ mệt ! Mà tí nữa em sang bên giường của Nhã Vận ngủ
cũng được ! "
“Em ngủ bên này đi, giường rộng hơn một chút, anh ngủ ở trên giường Nhã Vận cũng được”.
Trần Dĩnh đi ngủ rất sớm, Trương Hoa xm tivi một lúc ở phòng khách rồi cũng
vào phòng, nói với Trần Dĩnh đang nằm trên giường: “Anh chơi điện tử một lúc có được không?”
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa cười: “Anh chơi đi!”
Trần Dĩnh nằm đọc sách, bên ngoài trời vẫn có tuyết rơi, Trương Hoa ngồi bên cạnh chơi điện tử. Trong phòng, ngoài tiếng lách cách từ bàn phím ra,
tất cả đều rất yên tĩnh, nhưng Trần Dĩnh nằm trên giường mà cảm thấy ấm
áp vô cùng.
Đột nhiên, Trương Hoa bật nhạc trong máy tính lên,
cả căn phòng chìm trong tiếng nhạc êm dịu. Cuối cùng, Trần Dĩnh đặt sách xuống, nghe nhạc rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Lúc cô tỉnh lại, đèn
trong phòng vẫn bật nhưng Trương Hoa đã tắt máy đi ngủ rồi.
Trần
Dĩnh nhìn đồng hồ, đã là hơn bốn giờ sáng. Cô ngồi dậy tắt đèn, nhìn ra
bên ngoài cửa sổ phủ trắng tuyết rồi lại chìm dần vào giấc ngủ. Sáng
tỉnh dậy, Trương Hoa đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, ngoảnh đầu
lại nhìn cô nói : “Anh đã mua đồ ăn sáng rồi, em đánh răng rửa mặt rồi
ra ăn nhé!”
Đến tận chiều hôm nghỉ phép cuối cùng của Trần Dĩnh, trời vẫn có tuyết rơi. Tivi cũng bắt đầu đưa tin, nói rằng năm nay gặp
phải trận tuyết lớn, chủ yếu tập trung ở phía Nam, rất nhiều thành phố
gặp phải vấn đề ách tắc giao thông rât nghiêm trọng.
5.
Trần Dĩnh nói: “Chiều nay em phải về rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa!”
Trương Hoa đến bên cửa sổ, nói “Trận tuyết này chẳng biết còn rơi đến
bao giờ!”
Trần Dĩnh nói : “Không sao đâu, em sẽ chú ý một chút là được mà!”
“Em cũng đi làm vài hôm nữa là về nhà rồi, hay là thôi xin nghỉ luôn đi!”
“Không được, mấy hôm nay được nghỉ phép là vì em có giấy chứng nhận của bệnh
viện, tiếp đó là nghỉ vì lí do cá nhân, hơn nữa em đã nộp đơn xin nghỉ
việc rồi, có rất nhiều việc phải giải quyết cho xong!” sau đó Trần Dĩnh
cười nói: “Đương nhiên chủ yếu là vì chưa thanh toán hết lương, nhỡ công ty không trả nốt tiền lương thì sao?”
Trương Hoa chẳng còn cách nào khác, đành phải đưa cô về. Lúc đưa Trần Dĩnh về
căn phòng lạnh ngắt kia, Trương Hoa vẫn luôn miệng hỏi Trần Dĩnh ở một
mình có được không.
Trần Dĩnh nói: “Không sao, em sẽ cẩn thận hơn mà!”
Ngồi một lúc, Trương Hoa nói: “Tối nay anh định về nhà thăm bố mẹ, từ đây về cũng gần!”
Trần Dĩnh nói: “Thế anh đi đi, cũng sắp hết năm rồi, hỏi xem bố mẹ còn thiếu cái gì không?”
“Thế anh đi đây!”
“Anh đi đi, không cần lo cho em đâu!”
Lúc Trương Hoa ra đến cửa, Trần Dĩnh lại gọi anh, Trương Hoa ngẩng đầu lại, Trần Dĩnh nói: “Gặp bố mẹ rồi anh giúp em nói một tiếng xin lỗi, mấy
hôm nữa là em về nhà rồi, em không đến chào từ biệt bố mẹ nữa!”
Trương Hoa gập đầu: “Ok!” sau đó dặn dò Trần Dĩnh phải chú ý một chút rồi đi.
Lúc ngồi trên xe, , xem ra Trần Dĩnh còn kiên cường hơn nhiều so với
tưởng tượng của anh. Rồi lại nghĩ, về nhà biết nói gì với bố mẹ đây, từ
trước đến giờ anh luôn tìm cách giấu giếm chuyện của Trần Dĩnh.
6.
Trương Hoa về đến nhà mới biết những lo lắng ấy là thừa, bố mẹ anh hoàn toàn
không nhắc đến chuyện của Trần Dĩnh, ngay cả Nhã Vận cũng không nói gì.
Mặc dù anh cũng không nhắc đến chuyện đó nhưng Trương Hoa rõ ràng vẫn
cảm thấy hơi áp lực. Lúc ăn cơm, ngay cả Nhã Vận vốn rất lắm mồm cũng
trầm ngâm không nói.
Ăn cơm xong, lúc ngồi trong phòng khách, mẹ mới bắt đầu nói những chuyện này: “Sau này con định thế nào?” Trương
Hoa tròn mắt ngạc nhiên: “Định cái gì hả mẹ?”
“Trần Dĩnh đã như
thế rồi, ly hôn cũng đã ly hôn rồi, bố mẹ cũng không nói nhiều nữa,
nhưng con cũng phải ăn nói làm sao với cái cô Cổ Vân Vân kia chứ!”
“Giữa con và cô ấy chẳng có gì cả, nếu mà có thì ngay từ thời học đại học đã có rồi!”
Mẹ Trương Hoa tức tối nói: “Người ta là con gái đã trao thân cho con rồi, con còn nói là không có gì được ư?”
Lúc này Trương Hoa mới hay ngay cả chuyện xảy ra hôm anh say rượu Cổ Vân
Vân cũng nói ra rồi. Nhưng Trương Hoa không có cách nào giải thích cho
mẹ được, chỉ biết trầm ngâm. Mẹ Trương Hoa nói tiếp: “Nghe nói cái ông
tổng giám đốc trước đây của Trần Dĩnh tuổi tác đã cao rồi, lớn tuổi như
thế nó còn theo, không biết trước đây có còn theo người đàn ông nào khác nữa không? Còn nữa, bồ bịch với một người đàn ông lớn tuổi như vậy có
phải là vì tiền không ?”
Trương Hoa nhìn mẹ một lát rồi nói: “Mẹ à, không phải như vậy đâu, mẹ không hiểu rõ chuyện rồi!”
Mẹ Trương Hoa có vẻ bực tức: “Đến tận lúc này con còn nói đỡ cho nó à, chẳng trách giấu nhẹm bố mẹ chuyện này!”
Trương Hoa thực lòng không biết nói với mẹ thế nào, cuối cùng đành phải nói:
“Mấy hôm nữa cô ấy sẽ về quê rồi không lên đây nữa đâu!”
7.
Mẹ nói: “Như thế cũng tốt. Đã như thế rồi còn mặt mũi nào mà quay lại!”
sau đó nhìn Trương Hoa hỏi: “Nói thật với mẹ đi, đứa bé ấy có phải của
con không?”
Câu hỏi này càng khiến cho Trương Hoa không thể trả
lời. Trong thâm tâm, anh tin rằng đứa bé ấy là con mình, đặc biệt là dạo này thường xuyên ở bên cạnh Trần Dĩnh, anh càng xác nhận điều này. Giờ
mẹ anh đột nhiên hỏi vậy khiến anh chẳng biết trả lời thế nào, bởi vì
chẳng có bằng chứng gì chứng minh nó là con của anh cả.
Mẹ Trương Hoa thấy con trai do dự lại hiểu nhầm: “Con cũng nghĩ ngờ phải không?”
“Không phải nghi ngờ, là…”
Ngập ngừng một lát, Trương Hoa nói: “Là con không biết phải nói những chuyện này với mẹ thế nào nữa!”
“Sau này đứa bé ra đời, xác nhận đúng là con mình thì đón đứa bé về bố mẹ
nuôi, nếu như không phải thì từ nay về sau cắt đứt hẳn quan hệ!”
Trương Hoa lúc này mới phát hiện ra tính nghiêm trọng của vấn đề, những chuyện mà trước đây anh lo lắng cuối cùng đã xảy ra rồi. Bố mẹ anh là mẫu
người truyền thống, một khi đã biết những chuyện này của Trần Dĩnh chắc
chắn sẽ thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận về cô, hay nói cách khác, mẹ
anh mà biết chuyện của Trần Dĩnh, xét từ một phương diện nào đó thì hai
người rất khó mà quay lại với nhau. Ít nhất thì muốn nhận được sự đồng ý của bố mẹ anh cũng là chuyện cực kì khó khăn.
Trương Hoa bỗng
nhiên cảm thấy vô cùng căm hận Cổ Vân Vân. Nhưng lại nghĩ, chính anh
trước đây thường xuyên nói với Lí Dương Uy rằng nhất quyết không phục
hôn với Trần Dĩnh, vậy tại sao lại căm hận Cổ Vân Vân nói ra chuyện này? Điều kì quặc hơn nữa là, tại sao bản thân anh lại luôn bảo vệ Trần Dĩnh trước mặt mẹ mình?
8.
Buổi tối, mẹ Trương Hoa cứ một
mực hỏi tình cảm của anh đối với Cổ Vân Vân: “Nếu như con không thích
con bé ấy, tại sao lại ngủ với nó? Tại sao phải làm khổ người ta?”
Trương Hoa thật không biết Cổ Vân Vân đã nói những gì với người nhà anh, nhưng anh có thể khẳng định, cô nói ra những chuyện này là để tranh thủ sự đồng tình của gia đình anh.
Trương Hoa chỉ biết cười như
mếu, cũng chẳng thể phản bác mẹ anh, lại càng không thể giải thích. Cuối cùng anh bực mình đứng bật dậy: “Thôi bỏ đi, không thể nói rõ ràng với
mẹ chuyện này được, tối nay con về thành phố đây!” rồi không đợi mẹ kịp
nói gì, đã đi thẳng ra ngoài cửa.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi,
Trương Hoa cũng chẳng buồn mang theo ô. Anh châm một điếu thuốc, sau đó
lững thững đi dưới trời tuyết, đi được một lúc mới nhớ ra phải gọi xe.
Bởi vì trời đang có tuyết nên bắt xe rất khó, đến lúc người Trương Hoa
sắp bị ướt hết mới thấy có một chiếc taxi ngang qua.
Xe đến gần
chỗ công ty của Trần Dĩnh, Trương Hoa đột nhiên nói: “Bác tài, tôi không về thành phố nữa, cho tôi xuống xe ở chỗ trước mặt đi!”
Trần
Dĩnh đang nằm trên giường đọc sách thì Trương Hoa gõ cửa. Trần Dĩnh nhìn
thấy Trương Hoa, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sao anh lại đến đây?”
Trương Hoa không nói gì mà đi thẳng vào trong. Trần Dĩnh đóng cửa lại: “Anh làm gì mà ướt hết cả người thế này? Mau cởi áo ra!”
Đợi Trương Hoa cởi áo ra rồi, Trần Dĩnh liền lấy cái áo khoác của mình ra
đưa cho anh, nói: “Áo của em giờ rất to, anh khoác tạm kẻo lạnh!” sau đó lại hỏi: “Chẳng phải anh về thăm bố mẹ sao, sao lại chạy đến đây thế?”
Trương Hoa khoác áo lên, au đó cười bảo: “Anh không yên tâm em ở đây một mình, vì vậy mới qua xem thế nào!” Trương Hoa không muốn kể cho Trần Dĩnh
nghe chuyện không vui giữa anh và mẹ.