1.
Có một
tuýp người, trong lòng biết rõ mình lo lắng hay quan tâm đến một ai đó
nhưng chưa đến thời khắc then chốt tuyệt đối không thể hiện ra bằng ngôn ngữ hay hành động. Rõ ràng Trương Hoa và Trần Dĩnh đều thuộc tuýp người này.
Sở dĩ, trước đây Trần Dĩnh dám lớn gan thể hiện tình cảm
trong lòng mình ra bởi vì đó không phải là tình yêu, mà là một dạng hâm
mộ mù quáng của một cô gái trẻ còn non nớt chuyện đời. Khi bản thân thực sự thích một ai đó, người ta thường có xu hướng chôn chặt trong lòng,
thậm chí không muốn thể hiện trước mặt đối phương rằng mình cần được
đồng cảm hay quan tâm.
Trần Dĩnh đã trải qua một “hành trình”
tình cảm khó quên đối với Lục Đào, nhưng chuyện tình cảm với Trương Hoa
lại hoàn toàn khác biệt.
Cùng với thời gian, Trương Hoa cũng bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện trước đây anh chưa từng nghĩ.
Bởi vì Trần Dĩnh là người phụ nữ đầu tiên của anh, vì vậy Trương Hoa luôn
coi trọng vấn đề này. Trong lòng anh không thể chấp nhận chuyện vợ mình
từng có quan hệ với người khác. Cũng có thể nói, với Trương Hoa, tình
yêu là một điều gì đó rất thuần khiết và lãng mạn. Nhưng sau một thời
gian lăn lộn ở thị trường ngoại ô, tham gia vào nhiều hoạt động vui chơi giải trí, anh mới phát hiện ngoài mình ra, dường như chẳng có ai coi
chuyện tình dục phải gắn với một tình yêu thuần khiết cả.
Anh
thậm chí còn nghĩ, nếu Cổ Vân Vân lấy người khác cũng không còn nguyên
vẹn. Nếu như chồng tương lai của cô ấy biết cô ấy đã từng với anh, vậy
thì chẳng phải Cổ Vân Vân cũng gặp phải kết cục hôn nhân tệ hại như vậy
sao?
Rồi Trương Hoa lại nghĩ, giả sử mình chấp nhận Ngô Tĩnh,
điều đó đồng nghĩa với việc anh chấp nhận người vợ tương lai của mình
từng có quan hệ với người khác. Trừ phi, chỉ có một khả năng duy nhất,
đấy là anh lấy Cổ Vân Vân, hơn nữa cần phải bảo đảm sau này Cổ Vân Vân
sẽ không có quan hệ với bất cứ ai khác.
2.
Điều quan
trọng hơn nữa là, đến giờ Trương Hoa mới phát hiện, bản thân cũng nhiều
lần suýt không giữ nổi mình trong khi đi công tác. Anh không thể phủ
nhận rằng mình cũng đã từng xao động không ít lần. Nếu hồi đó không phải Ngô Tĩnh ngày ngày nhắn tin liên lạc, chắc chắn anh đã buông mình theo
các thú vui rồi.
Những chuyển biến về quan niệm không thể xảy ra ngay chớp mắt, nhưng chắc chắn sẽ thay đổi từ từ theo thời gian. Trương Hoa không rõ bản thân mình rốt cuộc có thay đổi tư tưởng trước đây hay
không, nhưng anh buộc phải thừa nhận rằng một số quan niệm anh luôn tôn
thờ bắt đầu bị lay động.
Còn một điều nữa, giữa người vớđáng sợ
nhất chính là giao lưu và cư xử với nhau. Nếu đôi bên không gặp mặt, rất dễ nảy sinh cảm giác thù hận, hoặc rất nhiều cảm giác phức tạp. Nhưng
một khi đôi bên đã gặp mặt và tiếp xúc một thời gian dài, tất cả mọi thứ đều dễ dàng bị xua đi.
Vì vậy cách tốt nhất để giải quyết nỗi căm hận, bất mãn là đôi bên gặp mặt và cùng nhau giải quyết vấn đề.
Sau nhiều lần tiếp xúc với Trần Dĩnh, lại bắt đầu quan tâm đến đứa bé trong bụng cô, Trương Hoa dần dần đã có sự thay đổi.
Đáng tiếc là mặc dù hiện tại Trương Hoa vẫn lo lắng chuyện ăn ở của Trần
Dĩnh, không biết cô có xảy ra chuyện gì không, nhưng anh vẫn không liên
lạc với Trần Dĩnh, cũng không đi tìm cô. Trần Dĩnh cũng như vậy, mặc dù
cô rất muốn có được sự quan tâm của người khác, đặc biệt là Trương Hoa,
nhưng cô thà lựa chọn sự im lặng chứ nhất định không chịu đối mặt với
những chuyện này, cũng không chịu liên lạc với Trương Hoa.
3.
Trương Hoa hàng ngày ở nhà, ngoài chơi điện tử, xem thể thao ra thì chẳng làm
gì khác. Anh không muốn ra ngoài, không chịu về nhà bố mẹ, cũng không
muốn liên hệ với các bạn học khác.
Sắp tết đến nơi rồi, cho dù
có đi tìm việc cũng không tìm được, chẳng có công ty nào lại tuyển người vào thời điểm này cả. Cũng may còn có Lí Dương Uy ở bên cạnh. Cứ như
vậy mấy ngày liền, đột nhiên trời đổ tuyết, hơn nữa tuyết lại còn dày
đặc.
Tối hôm nay Lí Dương Uy không về. Trương Hoa chơi điện tử
đến khuya vẫn chưa thấy Lí Dương Uy về liền uể oải đứng dậy, nhìn ra
ngoài cửa sổ thấy mặt đất đã phủ dày tuyết trắng.
Trương Hoa gọi điện cho Lí Dương Uy, hỏi sao hôm nay không về. Lí Dương Uy mãi mới nói đã về chỗ Kỉ Oanh. Sau đó vội giải thích: “Bởi vì hôm nay đột nhiên có
tuyết rơi, thấy hơi lo cho cô ấy nên đến xem thử, nào ngờ tuyết cứ rơi
mãi, vì vậy mới…” Lí Dương Uy ấp úng.
Trương Hoa phì cười: “Thế
nên ở lại luôn chứ gì? Ở thì ở đi, giải thích cái gì, tôi vui còn không
kịp đây này!” Lí Dương Uy chỉ biết cười trừ. Trương Hoa nhìn những bông
tuyết thi nhau rơi, nói với Lí Dương Uy: “Một đêm dễ chịu và lãng mạn
như thế này, đừng có bỏ qua đấy!”
Trương Hoa cúp điện thoại, đột nhiên thấy lo lắng cho Trần Dĩnh. Anh muốn ọai hỏi thăm nhưng cuối cùng lại thôi. Trương Hoa đứng bần thần trước cửa sổ rất lâu. Năm ngoái trời có tuyết rơi nhỏ, Trần Dĩnh nhìn thấy liền thích thú chạy từ trên tầng
năm xuống, sau đó vươn tay ra hứng lấy những bông tuyết lất phất trong
không gian. Trương Hoa chỉ biết đứng ở bên ngoài với cô rất lâu.
4.
Lúc này, Trần Dĩnh cũng đang nhìn những bông tuyết bên ngoài cửa sổ, cảm
xúc xáo trộn. Bản thân cô luôn rất thích tuyết, nhưng ở thành phố này
rất ít khi có tuyết rơi. Tuyết rơi dày như thế này đáng nhẽ ra là một
chuyện hết sức lãng mạn, vốn dĩ nên ngắm cùng với người yêu thương, thậm chí cùng người ấy nắm tay đi trong tuyết, cảm nhận sự tinh khiết của
những bông tuyết.
Nhưng trận tuyết đột ngột này lại kó mà khiến
cho cô cảm nhận được sự lãng mạn, mà quan trọng hơn nó khiến cho căn nhà trọ trở nên lạnh lẽo. Ở thành phố này không có lò sưởi như ở các thành
phố phía Bắc, trong phòng trọ cũng không có điều hòa. Trần Dĩnh vốn định mua một tấm thảm sưởi ấm nhưng sợ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi nên
lại thôi.
Nhìn những bông tuyết bên ngoài cửa sổ, Trần Dĩnh
nghĩ, không biết giờ này Trương Hoa đang làm gì? Nếu ở bên cạnh anh,
chắc chắn cô sẽ kéo anh chạy ra ngoài cảm nhận hương vị của những bông
tuyết. Nhìn bốn bức tường lạnh lẽo cùng với sự yên tĩnh đến mức có thể
nghe được tiếng những bông tuyết đang rơi, Trần Dĩnh lại từ cười nhạo
mình, lòng thầm nghĩ, giờ nghĩ những chuyện này thì có tác dụng gì?
Trần Dĩnh lại nghĩ đến Lưu Huệ Anh, thầm nhủ: Có lẽ cô ấy vẫn tưởng rằng
mình vẫn đang sống hạnh phúc trong gia đình Trương Hoa. Đã nhiều lần
Trần Dĩnh muốn liên lạc với Lưu Huệ Anh nhưng lại thôi, không viề vì sợ
Lưu Huệ Anh lo lắng cho mình hay vì sợ phải mở miệng nói ra những điều
này với Lưu Huệ Anh.
Cuối cùng Trần Dĩnh nghĩ, cho dù thế nào
cũng chỉ còn có mười ngày thôi, cố gắng chịu đựng, đợi về nhà rồi mọi
thứ sẽ tốt đẹp lên. Nghĩ đến chuyện về nhà, Trần Dĩnh lại nghĩ đến bố
mẹ. Cô lớn đến ngần này rồi mà vẫn cứ để bố mẹ phải lo lắng. Sau khi ra
trường đi làm, tiền lương của cô không cao, không thể giúp cho cuộc sống của bố mẹ khá lên, có thể sang năm sinh con, cô sẽ lại phải tiêu tiền
của bố mẹ. Nghĩ đến đây, Trần Dĩnh lại thấy lòng đắng ngắt.
5.
Sáng ngày hôm sau, Trương Hoa vẫn còn đang ngủ thì điện thoại đổ chuông, là
số của gần như không bao giờ chủ động gọi cho anh. Trương Hoa căng thẳng ngồi bật dậy, nhưng giọng nói là của một người đàn ông, có vẻ rất lo
lắng: “Anh là Trương Hoa phải không?”
Trương Hoa hơi ngạc nhiên, nói: “ Là tôi, chủ nhân số mày này đâu ạ?”
Người kia hấp tấp nói: “Vợ anh bị ngã dưới tuyết, tôi là lái xe taxi, đang
chuẩn bị đưa cô ấy đến bệnh viện, anh lập tức đến bệnh viện nhé!” anh ta nói địa chỉ bệnh viện cho Trương Hoa rồi cúp máy ngay tức khắc.
Trương Hoa lao ra khỏi giường, chẳng kịp đánh răng rửa mặt, chỉ vỗ ít nước vào mặt cho tỉnh táo rồi lao như bay xuống lầu.
Trương Hoa luôn miệng giục lái xe lái nhanh một chút. Lái xe nói đường bị đóng băng rồi, đâu dám lái nhanh. Trương Hoa nói: “Vợ tôi bị ngã, cô ấy đang mang bầu, xin anh hãy lái nhanh một chút!”
Người lái xe lắc đầu: “Anh sốt ruột cũng không có cách nào đâu, tôi đang lái nhanh hết mức có thể đây!”
Xuống xe, Trương Hoa liền gọi ngay cho Trần Dĩnh, anh biết chắc chắn sẽ có
người nghe, quả nhiên người đàn ông ấy nghe máy, nói cho Trương Hoa biết phòng bệnh.
Thấy Trương Hoa hốt hoảng chạy vào, một người đàn
ông khỏang bốn mươi tuổi đứng ở cửa phòng bệnh hỏi: “Anh là Trương Hoa
hả?” Trương Hoa gật đầu đáp. Người đàn ông kia liền đưa điện thoại và
túi xách của Trần Dĩnh cho anh, sau đó nói: “Cuối cùng anh cũng đến rồi, sao lâu thế?”
Trương Hoa vội vàng xin lỗi, nói mình sống ở trong thành phố, cách chỗ này khá xa.
“Anh đến rồi là tôi đi được rồi!”
Trương Hoa vội vàng nhé hai trăm tệ vào tay anh ta, nói: “Phiền anh quá, coi
như đây là tiền xe gửi anh!” Người đàn ông nhìn Trương Hoa, không nhận
tiền, nói: “Chúng tôi lái xe chủ yếu là để kiếm tiền, nhưng không kiếm
tiền kiểu này. Chỉ mong anh sau này quan tâm đến vợ mình nhiều hơn một
chút!” sau đó anh ta quay người bỏ đi trong sự kinh ngạc của Trương Hoa.
6.
Trương Hoa cũng không buồn đuổi theo anh ta, vội vàng lao vào phòng bệnh, thấy Trần Dĩnh đang nằm trên giường liền chạy đến hỏi: “Thế nào rồi! Em
không sao chứ? Sao mà bất cẩn thế?”
Chưa đợi Trần Dĩnh kịp trả
lời, cô y tá đứng bên cạnh đã nói: “Anh làm chồng cái kiểu gì thế, lại
còn trách vợ bất cản, tuyết rơi dày như thế này, sáng ra đường xá đóng
băng, vợ bụng bầu to tướng mà anh không biết đưa cô ấy đi làm à?”
Trương Hoa vội cúi đầu xin lỗi, cứ như thể mình đã làm gì sai không bằng. Sau
đó nhìn Trần Dĩnh, hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?” Trần Dĩnh nằm trên giường, mỉm cười yếu ớt: “Vẫn ổn, không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói uống ít
thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là không sao rồi!”
Cô y tá nói: “Mau đi theo tôi nộp tiền việc phí!” Trương Hoa vội vàng nói: “Vâng, vâng!”
Trương Hoa đang chuẩn bị đi theo cô y tá thì Trần Dĩnh gọi anh, anh ngoảnh đầu lại hỏi cô có chuyện gì? Trần Dĩnh nói: “Thẻ của em ở trong túi, anh
lấy thẻ của em đi rút tiền, mật mã là…”
Trương Hoa ngắt lời cô:
“Anh biết rồi!” sau đó đi theo cô y tá ra ngoài. Trên đường đi, cô y tá
luôn miệng trách móc Trương Hoa, Trương Hoa lẽo đẽo đi theo sau, cũng
luôn miệng xin lỗi.
Đợi làm xong thủ tục đã đến quá trưa, y tá
lại hỏi Trương Hoa định nằm viện vài ngày hay về nhà tĩnh dưỡng? Không
đợi Trương Hoa trả lời, Trần Dĩnh đã vội nói: “Về nhà là được rồi, bác
sĩ nói cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi, uống thuốc đúng
giờ là ổn rồi!”
7.
Trương Hoa một mực bắt Trần Dĩnh ở
lại viện vài ngày nhưng Trần Dĩnh không nghe, cuối cùng chẳng còn cách
nào khác đành phải mua thuốc theo đơn bác sĩ kê rồi dẫn Trần Dĩnh về nhà trọ của cô.
Trương Hoa nhìn căn phòng trọ, hỏi: “Em ở chỗ này
à?” Trần Dĩnh mỉm cười: “Chỗ này cũng tốt lắm mà, rất yên tĩnh!” sau đó
nhìn Trương Hoa nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền anh!” rồi nói thêm: “Em
nói với họ anh là chồng em, thật ngại quá!”
Trương Hoa thấy Trần Dĩnh nói những lời này, cũng không biết nói thế nào. Trần Dĩnh nói:
“Lúc em bị ngã em thật sự sợ hãi, phản ứng đầu tiên là lo lắng không
biết đứa bé có sao không, cũng may là người lái xe tốt bụng ấy nhìn
thấy, vội chạy đến hỏi em có thể liên lạc với ai không. Em liền nói cho
anh ta số của anh, lại không tiện nói quan hệ khác nên đã…”
Trương Hoa không để đến những gì Trần Dĩnh nói: “Trời tuyết dày như thế này
sao em không cẩn thận gì cả?” Trần Dĩnh cười ái ngại: “Chỗ ấy có nước
đọng, sáng nay đóng thành băng, em bất cẩn giẫm vào…”
Trương Hoa nhìn căn phòng, sau đó nói: “Ở bệnh viện vài hôm có phải tốt hơn không, căn phòng lạnh thế này, lại chỉ có một mình!” Trần Dĩnh đáp: “Nằm viện
tốn tiền lắm, bác sĩ đã bảo không sao rồi, cần gì phải phí tiền như
thế!”
Rồi đột nhiên nhớ ra, cô nói: “Ban nãy mất bao nhiêu tiền, để em rút tiền trả anh!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh: “Giờ nói những chuyện này làm gì, điều quan trọng là mấy ngày này em ở một mình, biết làm thế nào?”
Trần Dĩnh nói: “Không sao đâu, em mỗi bữa làm thêm nhiều thức ăn một chút,
rồi ăn dần cũng may là có chỗ nấu nướng!” rồi đột nhiên nói: “Em quên
mất rồi, còn chưa xin nghỉ làm, không biết chừng bọn họ lại đánh dấu em
là nghỉ không phép rồi cũng nên!”
8.
Đợi Trần Dĩnh gọi
điện xin nghỉ xong, Trương Hoa lại hỏi: “Em vẫn chưa ăn đúng không?”,
Trần Dĩnh ngại ngùng nói: “Thực ra từ sáng em cũng chưa ăn, định để đến
công ty ăn luôn thể!”
“Sao không nói sớm, anh cũng chưa ăn, em ở nhà đợi một lát, anh ra ngoài mua một ít đồ ăn về!”
Trần Dĩnh nhìn theo Trương Hoa, nhớ lại bộ dạng lo lắng của anh lúc ở bệnh
viện, bỗng thấy trong lòng vô cùng cảm động, nhất là lúc Trương Hoa cứ
luôn miệng nhận sai trước cô y tá, nghĩ đến đó, cô lại khẽ mỉm cười.
Chợt nhớ lại lần trước mình bị viêm cổ tử cung, Trương Hoa cũng căng thẳng
như thế. Nhớ đến lần đó, cô lại nghĩ đến Lục Đào, bởi lần bị đau đó là
sau khi quan hệ với Lục Đào, Trần Dĩnh lại thấy đau đớn trong lòng, cảm
giác có lỗi với Trương Hoa lại trào lên.
Trương Hoa chạy ra
ngoài mua mấy món mang về, luôn miệng bảo Trần Dĩnh ăn nhiều vào, sau đó nói: “Bởi vì vội quá nếu không tự làm thì ngon hơn!” Trần Dĩnh mỉm cười nói: “Không sao, cũng ngon mà!”
Ăn cơm xong, Trương Hoa dọn dẹp sạch sẽ, sau đó hai người ngồi trầm ngâm trong phòng rất lâu. Trần Dĩnh lên tiếng trước: “Nếu anh có việc thì cứ về đi, em không sao
Trương Hoa cười: “Anh nghỉ việc ở nhà rồi, còn có việc gì nữa chứ?” sau đó lại trầm ngâm. Nhìn căn phòng chật hẹp, lạnh lẽo, Trương Hoa cứ định nói gì đó nhưng lại do dự.
Suốt cả buổi chiều, cả hai gần như im lặng. Cuối cùng, Trần Dĩnh giục Trương Hoa: “Anh mau về đi, trời tối đi không tiện đâu, lại đang có tuyết rơi nữa!” Trương Hoa gật đầu rồi chậm rãi
đứng dậy. Anh đứng trước cửa ngập ngừng một lát rồi ngoảnh đầu lại nhìn
Trần Dĩnh nằm trên giường, nói: “Hay là em về thành phố với anh đi, đợi
vài hôm nữa thì quay lại!”