1.
Trương Hoa nói chuyện mình đến làm việc ở công ty đồ điện Triết Đông với các
bạn cùng lớp, nhưng không nói chuyện ly hôn của mình. Có người nói: “Sao tự nhiên Trương Hoa lại thích cạnh tranh trên thương trường thế? Chẳng
phải nói cả đời chỉ thích sống yên ổn thôi sao?” Còn có người nói đùa:
“Không phải cậu để mắt đến gia sản nhà Cổ Vân Vân đấy chứ?”
Lí
Dương Uy vội vàng ngắt lời: “Không biết chỉ được cái nói bừa. Thế này
gọi là giải phóng tư tưởng, đàn ông có hơi tham vọng cũng là bình
thường!”
Trương Hoa cũng nói: “Cuộc sống có cạnh tranh cũng
không tồi. Gần đây tôi đang cạnh tranh với công ty đồ điện Kinh Thao, hi vọng đến Quốc Khánh có thể cho họ một cú sốc!”
Sau đó cả bọn cùng nhau nâng cốc: “Chúc mừng Trương Hoa giải phóng tư tưởng, đi trước chúng ta một bước!”
Lại có người nói: “Hi vọng Trương Hoa giành được thắng lợi trong kì Quốc
Khánh tới, hi vọng Trương Hoa tương lai sẽ trở thành một người khổng lồ
trên thương trường!”
Trương Hoa phì cười, anh biết các bạn của mình cứ ngồi cùng nhau là thích “chém gió” kiểu này.
Nhưng kết quả cạnh tranh giữa công ty điện tử Triết Đông với Kinh Thao trong
dịp Quốc Khánh bất hạnh thay lại đúng như những gì Trần Dĩnh đang lo
lắng, Trương Hoa thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí đề phòng, anh cứ
nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ thắng, công ty Kinh Thao không thể nào chuẩn bị chu tất như mình. Điều cơ bản nữa là trước Quốc Khánh không hề thấy
bên Kinh Thao có bất cứ hoạt động lớn nào.
Đúng hôm Quốc Khánh,
Trương Hoa mới phát hiện phán đoán của mình là sai lầm, hơn nữa cái sai
lầm nghiêm trọng này lại trực tiếp khiến cho Trương Hoa và Triết Đông
thất hại thảm hại ngay trong ngày đầu tiên của mùa tiêu thụ sản phẩm
nhân dịp Quốc Khánh.
2.
Hôm đó, nghe giám đốc cửa hàng
trung tâm thành phố nói ra tên Trương Hoa, Lục Đào đã hoài nghi không
biết có phải là trùng tên không, bởi vì hắn ta đi lại với Trần Dĩnh khá
lâu, rất hiểu tính tình và khả năng của Trương Hoa, vì vậy mới yên tâm
duy trì mối quan hệ bí mật với Trần Dĩnh, vì vậy Lục Đào cảm thấy không
thể nào là anh ta.
Nhưng Lục Đào vẫn cẩn thận nghe ngóng tình
hình, phát hiện đích thị là chồng cũ của Trần Dĩnh. Hắn ta lập tức phán
đoán ra Trương Hoa có ý định trả thù mình, vì vậy đã tìm hiểu kĩ càng kế hoạch mà Trương Hoa vừa tung ra.
Ngồi trong văn phòng, Lục Đào
khinh bỉ cười, thầm nghĩ Trương Hoa dù sao vẫn trẻ con, còn phạm nhiều
sai lầm. Trước “đại chiến” Trương Hoa đã hành động quá khoa trương, để
lộ ý đồ ra ngoài, hơn nữa Trương Hoa quá coi trọng cạnh tranh kinh doanh chính quy, không biết rằng ngoài cạnh tranh kinh doanh chính quy, xử lý các mối quan hệ trên thương trường không kém phần quan trọng. Còn nữa,
Trương Hoa chưa từng trải nghiệm không khí kinh doanh vào dịp Quốc
Khánh, vẫn không hiểu rõ trong những ngày lễ kiểu này, trọng tâm nhu cầu của khách hàng nằm ở đâu.
Phân tích được hết những điểm này,
Lục Đào liền gọi cho giám đốc quản lí các cửa hàng trung tâm thành phố,
bảo ông ta không phải lo lắng, Lục Đào đã có kế hoạch đối phó với công
ty điện tử Triết Đông. Lục Đào đã đích thân ra tay thì chắc chắn sẽ
thắng.
Mặc dù Lục Đào đã âm thầm bắt tay tiến hành chiến dịch
kinh doanh, nhưng ngoài mặt lại làm như không có động tĩnh gì, ngay cả
các nhân viên kinh doanh cũng cảm thấy hết sức kì quái, tại sao Quốc
Khánh năm nay lại im ắng đến thế.
3.
Đúng hôm Quốc
Khánh, Trương Hoa mới phát hiện ra tại tất cả các trung tâm mua sắm lớn, đồ điện của công ty Kinh Thao đều chiếm vị trí đẹp, hơn nữa Kinh Thao
đẩy mạnh mạng lưới quảng bá thương hiệu, làm rùm beng đến nỗi đâu đâu
cũng chỉ thấy quảng cáo về sản phẩm của Kinh Thao. Các sản phẩm của công ty Kinh Thao lại có rất nhiều hoạt động trên thị trường, thêm nữa ở các trung tâm mua sắm chỉ có giới thiệu về các mặt hàng của Kinh Thao.
Qua tìm hiểu, Trương Hoa mới biết chính sách khen thưởng của công ty Kinh
Thao mãi đến tối ngày hôm qua mới được gửi đến tay của các trưởng quầy,
hơn nữa mức thưởng lại rất cao. Bởi vì nhân viên kinh doanh của công ty
điện tử Kinh Thao từ trước đến nay đều không được thưởng ngoài lương,
giờ quyết định này, ai nấy đều hết sức vui mừng, lòng nhiệt tình với
công việc dâng cao ngùn ngụt.
Trương Hoa vốn nghĩ nhân viên bán
hàng hợp đồng bên công ty Kinh Thao không nhiều, nhưng đến đúng ngày
Quốc Khánh mới phát hiện ra mình đã phán đoán sai, tờ rơi quảng cáo phát đi cũng cực kì nhiều.
Điều quan trọng hơn là, Kinh Thao đột
nhiên châm ngòi “cuộc chiến giá cả”, tuyên bố bán hàng phi lợi nhuận
ngày hôm đó, ở các quầy hàng cũng bày rất nhiều hàng tặng kèm. Ngay cả
nhân viên bán hàng của khu thương mại cũng ra sức tuyên truyền cho bên
Kinh Thao.
Tất cả những điều này khiến cho doanh thu của công ty điện tử Kinh Thao xếp hàng đầu trong những sản phẩm cùng loại. Lượng
tiêu thụ hàng hóa bên Triết Đông có thể dùng từ “ảm đạm” để miêu tả, đến buổi chiều, gần như tất cả các nhân viên kinh doanh và nhân viên hợp
đồng đều ủ rũ, một số người bắt đầu oán trách công ty không chịu tạo mối quan hệ tốt với trung tâm thương mại, hơn nữa lại không có chương trình hay hạ giá, khuyến mại trong dịp lễ Quốc Khánh. Quốc Khánh, chỉ có một
vài hoạt động nho nhỏ như tặng quà kèm theo sản phẩm.
4.
Lần đầu tiên Trương Hoa nếm mùi đau đớn của thất bại, anh gần như mất
phương hướng, đột nhiên chẳng biết phải làm thế nào, thậm chí còn chẳng
muốn đến các khu trung tâm mua sắm của công ty, anh sợ phải gặp bất kì
ai, sợ gặp họ rồi sẽ không biết ăn nói ra sao.
Chiều tối, anh
không quay lại công ty mà về thẳng nhà, về đến nhà là tắt luôn điện
thoại, sau đó ngồi trầm ngâm hút thuốc trong phòng khách.
Sự
thảm bại ngày hôm đó cũng là điều mà Phùng Lâm Hàn không ngờ đến, nhưng
dù sao anh ta cũng lăn lộn trên thương trường mấy chục năm rồi, đã quen
với những việc như thế này. Hơn nữa đây chỉ là thất bại trong khu trung
tâm, còn lượng tiêu thụ sản phẩm ở các khu vực xung quanh cũng tạm ổn.
Buổi tối, Phùng Lâm Hàn gọi điện cho Trương Hoa, muốn an ủi Trương Hoa
nhưng anh đã tắt máy.
Phùng Lâm Hàn cười cười, thầm nghĩ, Trương Hoa dù sao vẫn còn trẻ, không chịu đựng nổi cú sốc này. Anh ta thậm chí có phần vui mừng, như thế mình có thể tìm một số phương án cứu chữa,
một mặt có thể khiến cho Trương Hoa phải cảm kích mình, mặt khác lại
khiến cho Trương Hoa nhìn rõ của bản thân.
Trong khi đó, Cổ Vân
Vân cũng liên tục gọi cho Trương Hoa, cô biết chiến dịch tiêu thụ ở
trung tâm thương mại đã thất bại thảm hại, sợ Trương Hoa không chịu nổi
chuyện này. Cổ Vân Vân thực ra chẳng quan tâm đến lượng tiêu thụ, vì cô
biết rõ, công ty điện tử Triết Đông có phá sản cũng chẳng ảnh hưởng
nhiều đến bố cô. Cô thậm chí còn nghĩ, tại sao bố cô lại mở nhiều công
ty như thế, tiền đã kiếm đủ từ lâu rồi.
Giờ Cổ Vân Vân chỉ quan
tâm đến tâm trạng của Trương Hoa. Cô nghĩ, mình hướng Trương Hoa tham
gia vào cuộc cạnh tranh trên thị trường có thể là một sai lầm, anh vốn
dĩ thuộc về cuộc sống đơn giản, bình dị, còn cô cũng thích điểm này ở
anh.
Cổ Vân Vân biết Trương Hoa ở nhà, định đến tìm anh, nhưng
cuối cùng lại thôi. Cô nghĩ anh tắt máy chắc chắn là vì không muốn có
người làm phiền, vậy thì để cho anh yên tĩnh một chút.
5.
Các công ty kinh doanh và nghề dịch vụ khác biệt ở chỗ, người ta được nghỉ
ngơi vào những dịp lễ tết thì bọn họ càng thêm bận rộn vào những ngày
này. Công ty Trần Dĩnh và công ty của Lưu Huệ Anh đều không thuộc các
ngành nghề ấy, vì vậy họ đã hẹn nhau nghỉ Quốc Khánh sẽ cùng đi chơi.
Nhưng đến ngày Quốc Khánh, Trần Dĩnh lại ủ rũ trong nhà Lưu Huệ Anh, chẳng
chịu ra ngoài. Lưu Huệ Anh cũng chẳng có cách nào khác, đành phải ở nhà
với cô. Buổi tối, Lưu Huệ Anh nói: “Cậu cứ như vậy sau này con cậu đẻ ra sẽ bị tự kỉ đấy!”
- Huệ Anh, nếu như Trương Hoa và Cổ Vân Vân có con, có phải anh ấy sẽ càng không thích con của tớ với anh ấy không?
- Tớ thấy cậu không những bị stress mà còn sắp mắc bệnh ảo tưởng đấy,
nghe tớ này, ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo, thích ăn gì thì ăn,
thích chơi gì thì chơi, tạm thời quên hết những thứ này đi!
Ngày hôm sau, Lưu Huệ Anh kéo Trần Dĩnh vào khu trung tâm đi dạo. Đến chiều, Trần Dĩnh nói: “Chúng ta vào xem khu trung tâm bán đồ điện tử một chút
đi?”
- Cậu không định mua đồ điện tử, vào đó>
- Cổ
Vân Vân nói Trương Hoa muốn đối phó với công ty điện tử Kinh Thao, tớ
muốn đi tìm hiểu tình hình tiêu thụ của hai công ty một chút!
Lưu Huệ Anh có vẻ bực mình: “Đã nói ra ngoài chơi thì tạm quên hết những
thứ này đi, sao vẫn còn nhớ đến Trương Hoa?” Nhưng cuối cùng vẫn đi cùng Trần Dĩnh đến khu bán hàng của công ty điện tử Triết Đông và Kinh Thao.
Trần Dĩnh làm việc mấy năm trời ở phòng tài vụ của công ty điện tử Kinh
Thao, có quen một số nhân viên cũ của công ty. Một trưởng quầy ở đây có
vẻ tự hào nói với Trần Dĩnh: “Lượng tiêu thụ của chúng tôi ngày hôm qua
hoàn toàn đánh bại công ty điện tử Triết Đông, hôm qua bọn họ thất bại
thê thảm, hôm nay có đỡ hơn một chút, nhưng còn kém xa bọn tôi!”
6.
Ra khỏi khu mua sắm, tâm trạng Trần Dĩnh lo lắng không yên, liên tục hỏi
Lưu Huệ Anh: “Không biết tâm trạng Trương Hoa hiện giờ ra sao? Anh ấy có chịu đựng được cú sốc lớn thế này không?”
Lưu Huệ Anh cười nói: “Yên tâm đi, không đến nỗi tự sát đâu!” sau đó, nhìn thấy bộ dạng hoang mang của Trần Dĩnh, Lưu Huệ Anh liền nói: “Cậu lo lắng như vậy, sao
không gọi điện hỏi thăm anh ấy?”
- Anh ấy vẫn chưa biết tớ quay lại đây…
- Tớ thấy trí tuệ cậu dạo này giảm sút quá, Cổ Vân Vân đã biết cậu quay lại, chẳng nhẽ cô ta lại không nói với Trương Hoa?
Đáng tiếc là sự suy đoán của Lưu Huệ Anh đã sai hoàn toàn. Cổ Vân Vân tưởng
rằng Trương Hoa không biết Trần Dĩnh quay lại, vì vậy đã giấu nhẹm anh
chuyện này.
Trần Dĩnh nói: “Cũng phải, Cổ Vân Vân chắc chắn sẽ
nói với anh ấy!” nói rồi cô lại thấy thất vọng, cô nói: Nếu Trương Hoa
biết mình đã quay lại, tại sao không thấy anh liên lạc với mình, cũng
không đến thăm mình lấy một lần?
Lúc này cô chẳng còn tâm tư nào mà nghĩ đến những chuyện khác, chỉ quan tâm không biết tâm trạng Trương Hoa ra sao? Trần Dĩnh cầm điện thoại nên rồi lại hạ xuống, cứ lưỡng lự
mãi không quyết.
Buổi tối, lúc ở nhà ăn cơm với Lưu Huệ Anh,
cuối cùng Trần Dĩnh không chịu nổi nữa, cầm điện thoại nên nói: “Tớ nhất định phải gọi cho anh ấy!” Lưu Huệ Anh vội nói: “Gọi đi, gọi rồi cậu sẽ yên tâm hơn, nếu không cậu sẽ chết vì sốt ruột mất!”
Trần Dĩnh ấn phím gọi: “Sao anh ấy lại tắt máy nhỉ?” Lưu Huệ Anh nói: “Anh ấy có thường xuyên tắt máy không?”
- Không, ngay cả lúc đi ngủ cũng mở máy mà!
Rồi Trần Dĩnh lại nói: “Để tớ gọi lại xem!” gọi xong liền đặt điện thoại lên bàn: “Anh ấy vẫn tắt máy”.
Lưu Huệ Anh phì cười: “Tớ phục cậu rồi đấy, quá là thông minh ý! Chẳng nhẽ
cậu cứ gọi liên tục đến cuộc thứ hai thì đối phương sẽ mở máy hay sao?”
Trần Dĩnh chẳng buồn đoái hoài đến sự châm chọc của Lưu Huệ Anh, chỉ nghĩ
bụng, Trương Hoa rất ít khi tắt máy, chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi đứng bật dậy, nói với Lưu Huệ Anh: “Không được, tôi phải đến chỗ Trương Hoa!”
Lưu Huệ Anh lắc đầu: “Chẳng lẽ
phụ nữ có bầu là tâm trạng trở nên bất ổn, đa sầu đa cảm như vậy sao?”
Nói rồi lại gần Trần Dĩnh, kéo cô ngồi xuống ghế nói: “Giờ anh ấy có Cổ
Vân Vân ở bên cạnh, cậu lo lắng gì chứ? Chẳng nhẽ anh ấy lại nghĩ quẩn
vì chút thất bại cỏn con này sao?”
- Cậu không hiểu anh ấy đâu,
anh ấy luôn sống trong một cuộc sống bình yên, anh ấy rất căm ghét sự
cạnh tranh giữa người với người cùng những mối quan hệ giả tạo. Đây là
lần đầu tiên anh ấy bị sốc như thế này, chắc chắn trong lòng rất khó
chịu.
8.
Trần Dĩnh bất chấp sự ngăn cản của Lưu Huệ Anh
để đến chỗ của Trương Hoa. Lưu Huệ Anh nói không yên tâm nên sẽ đi cùng
cô, nhưng Trần Dĩnh nói không cần, cô tự đi cũng được.
Lúc Trần
Dĩnh gõ cửa nhà Trương Hoa, Trương Hoa đang ăn mì. Suốt từ tối qua đến
giờ anh chưa ra khỏi cửa, cũng không mở máy, cũng chưa ăn uống>
Buổi tối, lúc nằm trên giường, cuối cùng anh cũng cảm thấy đói, thế là liền
ngồi dậy đi tìm cái ăn, nhưng lục tung bếp lên mới tìm được gói mì chẳng biết mua từ bao giờ. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh còn tưởng là hàng
xóm có chuyện gì sang tìm.
Trương Hoa đã từng nghĩ đến rất nhiều tình huống lúc gặp lại Trần Dĩnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại cô trong tình trạng này: quần đùi, đầu tóc bù xù, râu không buồn cạo, trên bàn là một bát mì bốc khói đang ăn dở.
Trước đây, Trương Hoa
luôn tự nhủ với mình, sau này, cho dù là vào lúc nào, hoàn cảnh nào,
tình huống nào, một khi gặp Trần Dĩnh, anh nhất định sẽ để cho cô thấy
anh sống rất hạnh phúc, tràn đầy sinh lực. Thậm chí anh còn nghĩ phải
khiến cho Trần Dĩnh hối hận vì đã từng khinh thường mình, lựa chọn Lục
Đào là một sai lầm quá lớn của cô.
Nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ
để Trần Dĩnh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình lúc này, vì vậy lúc
nhìn thấy Trần Dĩnh, Trương Hoa sững người, đứng ngây ra ở cửa không
biết nói năng gì. Anh thậm chí còn cảm thấy chuyện này thật mỉa mai. Sự
mỉa mai này khiến anh cảm thấy còn thấp hèn hơn cả nửa bát mì còn đang
ăn dở trên bàn.