Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 99: Những gì xảy ra sau khi Chúa Quỷ biến mất




Vile hồi phục lại một nửa vũ trụ mà mình đã phá hủy rồi đi mai danh ẩn tích. Theo như Constan, người có tài tiên tri nhất, thì hắn đi vào Hư Không để nối tiếp sản nghiệp mà Void đã bỏ dở lại sau lưng.


Berserk tuy gần chết, nhưng nhờ có Wither trợ giúp đảo ngược thời gian, ông tiếp tục gánh gồng vị trí Tạo Vật Chủ Tận Diệt. Nói thật thì ông ngán cái ngai này đến tận cổ rồi, nhưng bất quá thằng nghịch tử đã bỏ đi, ông không tài nào tìm được nó.


Cả Wither và Phantom cũng vậy. Vile như biến mất khỏi dòng không thời gian, không một ai còn nắm được tung tích của hắn.


Về phần Lực Lượng Khởi Nguyên, bọn họ tất cả đều tọa hóa, chuyển kiếp luân hồi. Những kí ức mà họ có đều được phong ấn lại trong các Âm Hồn Bình trong nhà Phantom, nếu cần sẽ được mở ra. Nhưng đây sẽ là một việc khá nguy hiểm, bởi thức hải của đám này chứa cả một thời đại, thời đại mà những lão bất tử làm công việc ghi chép sự kiện trong vũ trụ gọi là Thời Đại Chúa Quỷ.


Thời đại này mở ra khi Kakuzan chào đời bảy vạn năm trước, và kết thúc ngày hôm nay, khi hắn biến mất. Trận chiến đặt dấu chấm hết cho thời đại này được gọi là sự kiện Hắc Ám Xâm Thực, nhấn chìm một nửa Tận Diệt trong bóng tối.


Các Quỷ Nhân Thượng Cổ và Thiên Thần Khởi Thủy ra đi, Quỷ Vương tự do hoạt động. Có thể nói, hệ thống Quỷ Vương được thay mới lại toàn bộ dưới sự chỉ đạo của Berserk. Những thuộc hạ do Kakuzan tạo ra năm xưa thì nhường một bước lại cho thế hệ trẻ được dịp ngoi lên, bản thân họ chỉ ngồi trong bóng tối để hướng dẫn đám tân binh này thôi.


Constan lên Thiên Đường, trở lại với chức vị Tổng lãnh binh, nhưng giờ cậu và Yelena là hai người có quyền lực cao nhất. Dưới Địa Ngục thì Kaspakov miễn cưỡng làm kẻ đứng đầu, mục đích duy nhất là để bọn linh hồn không trốn thoát, chứ "cậu ta" cũng chẳng mặn mà gì với cái ngai này.


Berserk quản lí Thần Cảnh, vì trong này có nhiều trưởng lão tuổi thọ đến hàng trăm triệu năm, làm người ghi chép lịch sử vũ trụ, bọn họ không đứng dưới ai ngoài Huyết Lâu được.


Trái Đất vẫn tiếp diễn cuộc sống bình thường của nó, nhưng ngày càng biến đổi dữ dội hơn... Cùng với đó, người ta đã bắt đầu giao thương với người ngoài hành tinh - gọi là người ngoài hành tinh cho quen miệng, chứ thực ra con người nhìn nhận bọn họ đơn thuần là các tộc khác. Có Quỷ tộc, Tiên tộc - một nhánh nhỏ đã bị thoái hóa của Thiên Thần, Yêu tộc, v.v...


Rosered không biết từ khi nào được biết đến như một vị Thánh Nữ. Cô vốn chỉ còn giống như một chút tia luyến niệm nguyện ở lại vũ trụ này, lang thang khắp nơi để tìm Vile, gặp người dân các tộc thì thuận tay trợ giúp một chút... Ai ngờ lực lượng của cô cực kì kinh khủng, có thể làm trời long đất lở, một cái phất tay thổi tung cả một ngôi sao khổng lồ.


May là cô biết kiềm chế, không như Vile, nên cô rất được lòng mọi người. Bởi thế đi đến đâu người dân bách tộc cũng cố hết sức lưu giữ Rosered. Hợp lí thôi, năng lượng lưu chuyển quanh người cô tỏa ra như hồng thủy, hễ có bóng cô thì cỏ dại cũng hóa thành tiên dược, phàm nhân cũng một bước nhảy lên Tứ Môn cảnh giới, bảo sao người ta không tôn kính làm Thánh Nữ cơ chứ.


Căn nhà gỗ thoáng nhìn qua giống cái chuồng lợn hai tầng mà Vile để lại, đã được lấy làm trung tâm gia tộc Ekaterina. Chính xác là Lily ra quyết định ấy, vì cô không thể để một ngôi nhà ẩn chứa một lực đạo kinh khủng đủ sức thổi tung cả Trái Đất nằm chỏng chơ giữa đường cho ai muốn vào thì vào được.


Bao nhiêu cường giả thiên tài về tính toán phong thủy đã phải thiết kế xây dựng nguyên một biệt thự đồ sộ xung quanh cái chuồng lợn hai tầng ấy, kể từ đó mảnh đất vô danh quận Quần Rách trở thành một phiến bảo địa khiến người ta thèm nhỏ dãi. Vì nội năng bóng tối yểm hộ vào căn nhà đã cải tạo lại cả địa mạch ngầm dưới đất, biến nó thành một vùng đất không thể nào tuyệt vời hơn cho những ai muốn tu luyện.


Biệt thự ở đây lớn khủng khiếp, tuy không phải trụ sở nhưng ai muốn vào đều phải thuộc tầng lớp thượng lưu hạng nhất trong gia tộc, hoặc chí ít là quen thân với Lily. Không thì cút, đéo nói nhiều.


Vladimir thì dời trụ sở gia tộc lên mặt trăng. Lí do tại sao cũng không ai biết; dù gì việc sống ngoài không gian đối với người từ Lục Môn trở lên đều là cực kì đơn giản nên chẳng ai buồn thắc mắc.


-----------------


-Cũng lâu quá rồi nhỉ....


Vile ngồi vắt vẻo trên một cái ngai màu tím, năng lượng hỗn độn xoay vần quanh hắn thành từng đạo phù văn, ẩn hiện trong đó là những dòng chữ mà hắn đã dùng để viết nên một thế giới. Tròng mắt hắn sâu đến không tả nổi, khuôn mặt bình tĩnh đến mức gần như vô cảm.


Hắn ngả người dựa vào cái ngai, nhắm mắt, hồi tưởng lại một chút ít kỉ niệm xưa. Thời đó đã xa lắc rồi.


Hắn rút trong túi áo ra một cái mề đay, mề đay làm bằng vàng, sáng óng ánh. Nó bóng lộn đến mức người ta phải nghĩ rằng chủ nhân của nó mở ra xem hàng ngày làm nó nhẵn như mặt gương. Mề đay có một sợi dây bạc nho nhỏ buộc lên trên đầu. Vile nắm lấy sợi dây, kéo nhẹ một cái, mở nó ra.


-Rosered...


Bên trong là hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc đỏ dài phồng và xơ rối như cái bờm sư tử. Đôi mắt xanh lam của cô ánh lên vẻ tinh nghịch dễ thương, cô nở một nụ cười duyên dáng, tay giơ lên hình chữ V như cố ý chụp bức ảnh này vậy.


Nhưng mà không, tất cả chỉ là tưởng tượng trong đầu Vile. Phép thuật Hư Không của hắn luyện đủ nhiều để vẽ ra những hình ảnh như thật chỉ bằng suy nghĩ. Mà nói thật thì cái này còn là quá tậm thường.


Hắn nhếch mép cười nhẹ, lấy ngón tay vuốt má thiếu nữ trong ảnh. Bất ngờ cửa phòng phát ra tiếng mở, hắn vội vàng gập cái mề đay, cất vào trong túi áo.


-Chúa Tể Hư Không.


Một nữ tử bước vào trước, gập đầu chào Vile và nói ra một câu như vậy. Theo sau là Phantom, cậu nhìn quanh căn phòng tràn ngập sắc tím, cười cười.


-Đi xa thật đấy nhỉ, Phantom.


Cô gái dẫn đường cho cậu có vẻ vẫn không hiểu mối quan hệ giữa tên chủ nhân của cô, đang ngồi trên ngai kia, với thiếu niên tóc bạc này là gì. Nên biết, sinh vật mang dạng người trong Hư Không khá ít, nhưng cũng không ít đến mức truyền nhân của Void phải biết mặt biết tên chứ?


Rốt cuộc, cô không thể nào nhìn thấu được kẻ này mạnh mẽ quyền lực ở chỗ nào. Cũng phải, cô làm gì có đủ năng lực khám phá ra khí tức bị Tạo Vật Chủ che giấu chứ.


-Thời gian trong Hư Không nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.


Phantom tùy tiện quăng người xuống ghế sofa, cười cười.


-Nếu không phải ngươi đã chỉnh nó lại bình thường thì chắc ta không thể nào tìm được ngươi luôn.


-Sai lầm của ta, ta sẽ sửa chữa. Nhưng cũng phải khoe với ngươi là thu hoạch kinh người lắm đấy.


Hai người đối thoại làm thiếu nữ bối rối cực độ. Họ đang lảm nhảm cái gì vậy?


-Mya.


Vile trầm giọng gọi. Thiếu nữ vội vàng hớn hở chạy lại, lại gần đến mức có thể nói sắp đập đầu vào mặt hắn.


-Vâng thưa ngài?


-Ngày mai hết thời hạn thực tập, ngươi trở thành Chúa Tể Hư Không.


Hắn chậm rãi đứng dậy, đôi mắt vô hồn không thèm liếc qua cô lấy một lần.


-Dạ?!


Tâm thần cô nàng kịch chấn, một câu nghe như sét đánh bên tai, đến mức cô tưởng như mình đang nằm mơ.


-Thưa ngài?!


-Từ mai ngươi làm Chúa Tể Hư Không. Ta sẽ trở về nơi mà ta vốn thuộc về.


Tin tức đột ngột cỡ này cô không tiêu hóa nổi, ngã bệt xuống sàn. Phantom cười cười, lấy tay chống cằm, tưởng tượng ra vài điều thú vị. Rồi cậu hướng mắt phía Vile, nhắc nhở:


-Ngươi cứ làm ăn bộp chộp thế, có ngày người ta đứng tim chết.


-Mặc kệ. Có những thứ ta không thể bỏ qua được. Bên ngoài đó bao lâu rồi?


-20 năm. Nhưng nhìn ngươi già đi nhiều quá.


Phantom hướng gã tóc trắng trước mặt, bật cười sằng sặc. Rõ ràng hắn vẫn chẳng khác gì một thiếu niên 17 tuổi, nhưng nhìn từng đạo thần hoàn luân chuyển quanh người hắn, đủ biết tên này đã già khú đế cmnr.


-Trong này qua 20 vạn năm.


-Chà, đáng nể đấy. Ma thuật kiểm soát không thời gian của ngươi chắc ngang ngửa Wither rồi chăng?


-Quên đi. Ngươi cứ làm việc của ngươi, ta sẽ trở về Tận Diệt sớm thôi, chắc trong khoảng vài ngày tới.


Bỏ ra một khoảng thời gian dài kinh khủng để nghiên cứu bí mật tất cả các cõi không gian, Vile đã đạt được mục tiêu của hắn. Giờ chỉ còn việc quay trở về nơi hắn sinh ra để hoàn thành chuộc lỗi, thế là xong, hắn có thể tận hưởng cuộc sống yên bình hắn hằng mong ước.


Hắn bước ra cửa sổ cung điện. Hư Không bây giờ, dưới tay hắn luyện hóa đã trở thành tiên cảnh, một cõi diệu kì hơn toàn bộ Ngũ Giới cộng lại, tươi đẹp và trong sáng đến mức người ta sẽ phải dụi mắt làm quen nếu đem so sánh với không gian tím đặc 20 vạn năm trước. Phantom là một trong những người dụi mắt đầu tiên.


-Ngươi có tố chất làm Tạo Vật Chủ đấy.


Vile không đáp. Mya mãi vẫn không khôi phục được tinh thần, cuối cùng phải khó khắn lắm mới đứng dậy được.


-Ngài sẽ đi sao?


-...Ừ.


"Đã đến lúc khởi đầu một trang sử mới. Tác, cho ta về!"...


------------------Đôi lời tác giả


Như vậy là, các chế ơi, phần I của bộ này đã kết thúc một cách nhảm nhí và xàm loz, và đầy sự phi logic đến mức ai ai cũng muốn táng vỡ mỏ ta ra. Nhưng , hơn một năm đã qua, buddy, và ta sắp thi chuyên cấp. Các chế cũng biết đó, chuyển cấp là một sự kiện trọng đại, nó sẽ thay đổi cách hành văn của ta khá nhiều. Ta không muốn trong cùng một bộ truyện mà lại có đến mấy chục cái giọng ghìm vào với nhau.


Thế nên! Chúng ta đóng end cho Darkness Holder I ở đây thôi. Ta sẽ còn làm thêm phần II, đó là điều chắc chắn rồi, dự kiến là khởi động vào cuối tháng 7 hoặc đầu tháng 8. Nếu các chế ủng hộ, ta sẽ viết.


Mà, dù không có ai ủng hộ thì thằng này vẫn cứ viết thôi; ta là vậy mà! Ha ha!


Cảm ơn các chế đã đồng hành cùng ta trong suốt thời gian qua và, chúc các chế giải trí vui vẻ!


                                                     -13/5/2020
                                                      Tác Đại Đế


Fin.