Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 62: Lời tỏ tình




*Đôi lời tác giả: Sau bao nhiêu chương lười nhác, cuối cùng Vile cũng chấp nhận unlock route thứ hai!*


-------------


Có bốn điện quanh sân, nên Vile và Bog chia ra mỗi người hai cái.


Điện thứ nhất, tượng.


Điện thứ hai, lò hóa vàng.


Điện thứ ba, lễ vật.


Điện thứ tư, một thằng trẻ trâu dăm ba tuổi đầu đang ngồi chơi laptop.


-Ê Vile, qua đây. Có người này.


Thấy Bog đi vào mà thằng cu cũng không thèm ngẩng mặt lên chào, anh gọi Vile đến.


-Này, cu!


-Gì?


Thằng nhóc không hề ngẩng mặt lên. "Mẹ, mặt mày non choẹt, má búng ra sữa, thằng như mày chín tuổi là cùng... mà dám vênh vênh ra với bố như vậy à..."


-Ngươi là thần hả?


-Con trai của thần, lão không nhớ sao?


"Cái éo gì lão? Nhìn mặt tao già lắm à???"


Vile quay sang Bog, anh lắc đầu, ánh mắt nói lên hai chữ: "Đéo hiểu."


-Thế bố mày đâu?


-Cha ta đi công tác lát nữa mới về. Hỏi xong rồi ra ngoài đi.


"Thằng cu này hỗn thật, cơ mà tụi mình cũng đâu có lịch sự gì.. Vậy thì..."


-Bọn ta ra ngoài chút, bao giờ bố mày về sẽ quay lại.


-Đi đi.


"Cứ như mày là bố tao không bằng..." Vile chép miệng một cái, rồi cùng Bog bỏ ra ngoài.


-Giờ sao?


-Chờ thằng già kia về. Có gì đợi lúc đó rồi thiến cả hai thằng luôn thể.


Hai người cùng vào điện thứ nhất, nơi đặt tượng thờ. Mỗi thằng quẳng một bức tượng vàng ròng ra giữa sân rồi lên ngai ngồi tạm. Cả điện chỉ có mỗi chỗ này ngồi được thôi mà.


...


Chừng năm phút, gió lốc bắt đầu nổi lên. Bầu trời tối sầm, sét đánh liên tục. Từ trên cao đáp xuống một người cỡ trung niên, cưỡi một con đại bàng đầu trắng.


Ngồi trong điện thờ nhìn ra, gã cũng khá là gân. Gã để râu quai nón, xăm trổ đầy mình. Mái tóc dài và rối của gã nhuộm màu đỏ đậm, khá là ngu khi kết hợp với nước da rám nắng của mình.


Thấy Bog đã chán quá ngủ gật mất, Vile quyết định ra chào hỏi.


-Ê, thằng già kia!


-Hử?


Biểu hiện trên mặt gã có chút bất ngờ khi thấy hắn. Chưa từng có một con người nào đặt chân lên đến điện thờ này hàng ngàn năm nay, tuy nhiên hôm nay lại có, mà không những thế, lại chỉ là một tên Phàm Nhân phế vật, đúng là ngạc nhiên thật.


Còn ngạc nhiên hơn nữa là thiếu niên này bố láo vãi chưởng.


-Ngươi là thần, đúng chứ?


-Trước khi hỏi, ngươi nên biết vị trí của mình đi chứ. Ngươi là ai?


"A à, thái độ gì đây, ta cáu đấy..."


Vile chửi thầm trong đầu, không hề hay biết mình mới là thằng bất lịch sự nhất trong cái chỗ này.


-Người thường, ngươi cũng cần phải biết sao?


-Đúng, ta chẳng việc gì quan tâm bọn nhãi nhép các ngươi làm gì cả. Đến từ đâu thì cút về chỗ đó đi.


-Ta hỏi đã! Ngươi có phải thần không?


-Phải thì sao, không phải thì sao? Ngươi biết để làm gì?


-Đ*T MẸ MÀY NỮA! NHÂY ÍT THÔI! QUÁNH BỎ MẸ MÀY GIỜ!


Vile thét lên một tiếng, tức tốc xông lên, một chân đạp lún đầu gã xuống, lộn cổ khỏi con đại bàng.


-Tao hỏi lại! Mày có phải thần không?


Gã cố gắng gượng dậy, vận sức trong cơ thể, nhưng không thể được. Bàn chân nhỏ xíu xinh xinh của thiếu niên tóc trắng này mà tựa như nặng hàng vạn tấn, giãy giụa cũng khó chứ đừng nói là ngồi dậy.


-Là... là ta...!


-Ai dạy phép thuật cho ngươi?


-Ngươi... Biết để làm gì...?


Gã vận kình lực lên khủng khiếp, hào quang đỏ rực chói mắt phát ra, sân đền nứt ra dần dần.


"CỐP"!


Vile giẫm xuống thêm một phát nữa, "coong" một tiếng thanh thoát, tất cả sức mạnh của thần tan tành như tàn tro, đem đầu hắn ấn lún xuống sân đến không thể nhìn thấy Đảng.


-Hỏi gì đáp nấy! Mày không phải cái thằng có quyền tự do lên tiếng ở đây!


-Là... Một vị thần cấp cao hơn ta..! Người đó ở... hành tinh khác!


-Hành tinh nào?


-Sao ngươi lại...


Hắn nghiến răng, ghè gót chân xuống. Không biết do sợ quá hóa ảo giác hay gì, mà gã thần nghe trên gáy mình phát ra những tiếng răng rắc rợn cả người.


-HÀNH TINH NÀO?


-T... Ta không biết! Nhưng vị thần đó tên là Moona!


-Moona hử...


Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên. Vile bỏ chân khỏi đầu tên thần, đứng ra một góc sân nghe.


-Ngươi nằm im đấy, ta nghe điện thoại tí... Chạy là chết, biết chưa!... Alo?


Là Lily gọi. "Nhưng mà vào giữa lúc này? Có chuyện gì thế nhỉ?"


-Sao thế?


...


-Về ngay hả?


...


-Có chuyện như thế thật à?... Ừ ừ, tôi về ngay.


Hắn đút điện thoại vào túi quần. Ông thần lồm cồm bò dậy, xương sọ đau muốn nứt toác ra.


-Ai thế?


-Gái gọi, có gì đâu.


Mắt ông giật lên một cái mạnh. Một vị thần mà hắn không xem trọng bằng gái ngành? Thiếu niên này chắc chắn cdsht giai đoạn cuối rồi.


(Thực ra ở đây có một chút nhầm lẫn. Ý Vile "gái gọi" là một kết cấu chủ ngữ - vị ngữ, tuy nhiên ông thần biến tấu nó thành danh từ ghép, nên...)


-Bog!


Hắn cao giọng gọi vào trong.


"Còn tên nữa?!" Vị thần lo lắng nhìn về hướng điện thờ. Một tên này đã hành ông ra bã, thêm thằng nữa thì chắc...


-Oáp...! Ta đây...!


Giọng ngái ngủ, anh phờ phạc đáp ra ngoài, không thèm nhúc nhích.


-Tra khảo tiếp hộ cái, ta có việc về bay giờ.


-Thằng thần đó đến rồi hả?


-Ừ, đang ngoài sân. Nhanh kẻo nó chạy mất bây giờ.


"Thần thánh mà nó coi như súc vật thế này... Mất hết cả oai nghiêm..."


-------------


Không mất nhiều thời gian, Vile đến bệnh viện. Cái này vốn trước đây là bệnh xá cho người nghèo, hắn vẫn vào đây nằm mỗi khi bị bọn giang hồ hỏi thăm sức khỏe. Tuy nhiên từ khi Kaspakov thao túng thành phố này, anh cho tân trang nâng cấp lại toàn bộ cơ sở vật chất đến tận răng, và đổi lại tên.


"Ngôi Sao Trung Bình...? WTF? Đường Cách Mạng Còn Lắm Gian Truân? Tên củ cải vl..."


Hắn nhanh chóng nhảy lên tầng 22, vào phòng bệnh độc nhất trên này. Mở cửa...


-Ôi chà, xanh rờn thế nhỉ...


Vừa mở cửa, một đống dây leo thực vật rủ xuống đập vào mặt hắn. Mỗi sợi này đường kính khoảng 5cm, có gai to đùng mọc lởm chởm. Trên sàn ken đặc các loại kì hoa dị thảo, cửa sổ bị che kín bởi một giống lá vẩy qua vẩy lại như cái lưỡi. Đúng là vườn địa ngục.


Phòng bệnh này rất rộng, chia nhiều gian như một khách sạn thu nhỏ vậy, hắn không vội xông vào. Hắn đến phòng tắm trước; vì phòng này khóa cửa nên dây leo chưa bò tới. Hắn thay bộ đồng phục đẫm máu bằng bộ dự phòng, rồi nhè nhẹ phát ra nội năng để ngăn đám hoa ăn thịt, hắn bước vào phòng đặt giường bệnh.


-Yo.


Đây là trung tâm của khu vườn. Những cái bàn, đèn và quạt trần đã bị dây leo cuốn lên, bóp nghẹt đến không thể nhìn ra hình dạng ban đầu của nó. Cửa sổ được mở ra, và vài nhánh dây leo lòng thòng bò qua đó xuống tường. Cảm tưởng nó sẽ cực kì tối và giống một bệnh viện bỏ hoang nếu không có ánh sáng.


Vén hết dăm lớp rèm gai, cuối cùng hắn cũng thấy giường bệnh. Rosered đang ngồi trên đó, tựa lưng lên thành giường, chuyện phiếm với Lily. Nữ tử ngồi bên cạnh nắm tay cô nên bọn thực vật ma quái không tấn công, nhưng chúng cứ lăm lăm chực xông vào, kinh bỏ xừ ra í.


Vile đứng núp sau một tấm màn thực vật, ghé mắt nhìn vào.


"Quỷ iu quá nha~~~"


Hai người họ đang nói chuyện rất tự nhiên, toàn mấy thứ nhảm nhí như tu luyện hay phép thuật gì đấy thôi... Cơ mà hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn đến ngắm gái là chủ yếu.


Rosered đắp chăn đến ngang bụng, để trật ra ngoài cặp đồi núi khủng bố nổi bật từ mọi góc nhìn. Mái tóc màu đỏ sáng của cô được vắt lên hai vai, với vài sợi tơ gai điểm xuyết như một món quà khuyến mãi tôn thêm sự hoàn mĩ. Khuôn mặt cô hơi nhợt nhạt, có lẽ do mới kí giao ước tinh linh, nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường.


Thỉnh thoảng hắn tia thấy những nụ cười hữu duyên level max, những cái vẫy tay hết sức tự nhiên và dễ thương của cô.


Bên cạnh đó hắn còn để ý cả cô gái ngồi bên cạnh nữa.


Lily ngồi ghé bên giường, mặc bộ váy liền màu trắng. Mái tóc xanh nhạt của cô buộc ponytail, nơ bướm hai bên kiểu fantasy, làm nổi bật vầng trán trắng và thỉnh thoảng có đôi chút hồng. Cô khá lùn, sau một năm mới cao lên 1m6, nhưng cô là một loli kiểu mẫu: Cười nhiều, hay đỏ mặt, tay chân vung vẩy loạn xạ, và dù rất sợ đám dây leo chầu chực xung quanh nhưng vẫn vui vẻ nói chuyện với Rosered trong khi chờ Vile đến.


Mà, hắn đứng đây nãy giờ rồi. Cũng chả muốn vào xen ngang cuộc nói chuyện của hai người đẹp làm gì, hắn cứ ngắm thôi.


-...Ah, cậu với Vile sao rồi?


"Ế ế ế???"


Câu hỏi bất ngờ của Lily làm hắn chú ý. Rosered mỉm cười, hai má hồng lên một cách dễ thương.


-Umm~ Cũng chả có gì đâu~


-Thật không đó?


Lily nhướn mày, hai tay đặt lên chăn của Rosered, ngay phần bụng.


-Ê nài, thật mà... Bỏ ra đi...


-Hôn chưa đó?


Vile nuốt nước bọt.


-Chua, chua~~~


Cô đáp một cách khổ sở trong khi hai bên sườn liên tục bị Lily thò tay vào chọc.


-Ah... Nhột quá!... Bỏ ra đi...!


"Đù mé, bình tĩnh nào tao ơi..."


Rosered oằn người lên một cái, bật ra tiếng cười khúc khích.


-Thôi đi mà...! Mồ...


-Khục khục...!


-Ai đó!?


Cute quá không thể nào đỡ được, Vile vô thức ho hai tiếng. Hai cô gái lập tức đỏ mặt nhìn ra. Hắn buộc phải đi vào.


-Ya, chào.


-Cậu đến từ bao giờ thế?!


-Ayya, vừa xong thôi, lúc hai người nhắc đến tớ ấy...


Hắn chớp mắt đảo lưỡi như đảo lạc. Đứng đây nãy giờ có đến mười phút rồi ấy chứ. Đang định nói thêm gì đó, bất chợt hắn giật mình vì một cái vỗ vai.


-Constan à? Đến đúng lúc thế.


Câu này hắn chửi, nhưng cậu không nhận ra được vì nét mặt hắn hoàn toàn bình tĩnh. "Đụ mẹ thằng não loằn, mày timing không thể chuẩn hơn được hả...!"


-Ừm, tao cũng vừa đến xong thôi. Rosered đang mất kiểm soát ma lực hả? Để tớ chỉnh lại giúp cho. Vile đưa Lily ra ngoài chờ một lúc nhé.


-Ừ ừ...


Hắn gật đầu lia lịa như thể, "Tất nhiên rồi, trông cậy vào mày đó bạn hiền!" nhưng trong đầu nghĩ: "Mày không thoát được đâu con trai... To be continued..."


Hắn xốc nách Lily, bế cô ra khỏi tầm với của đám thực vật nhộn nhạo trên sàn.


-Nhanh lên nhé.


-Yên tâm, tao quen trò này lắm.


Hắn vẫn ném ánh mắt cảnh giác về phía cậu, không để ý Lily trong vòng tay mình đang đỏ mặt dữ dội.


Khi hai người ra ngoài hành lang rồi, hắn mới đặt cô xuống ghế. Hắn làm rất chậm rãi vì trong đầu đang nghĩ về chuyện xảy ra bên trong, nhưng có ai đó tưởng là tên này thật dịu dàng khi ở bên cô ấy...


-Neeh...


Cô giật giật tay áo hắn.


Vile ngẩng đầu lên,...


-Ya, có chuyện gì hả?


-Um... Um...


Cô đã quyết định rồi.


Cô đã nghĩ về vấn đề này từ rất lâu, khi mà hai người mới gặp nhau lần đầu tại nhà Rosered. Niềm tin của cô càng được củng cố hơn mỗi lần hắn tới chỗ bệnh viện quân y để nâng cấp cơ thể. Và lần cuối cùng khi nhìn bóng hắn yếu ớt như xưa, chậm rãi rời khỏi phòng bệnh, cô đã hạ quyết tâm.


Hắn có thể rất mạnh. Hắn có thể được cheat OP, buff vật vã, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị Tác Đại Đế dìm cho thê thảm. Khi ấy hắn cần một người có thể chăm sóc, lo cho sức khỏe của hắn, và lưu giữ lại cái cơ thể tàn tạ của hắn.


Và vì Rosered nói hai người vẫn chưa hôn nhau bao giờ, dù có vẻ khá thân thiết, nên cô quyết định sẽ ra tay trước.


-Em thích anh.


Và cô hôn hắn.