Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 52: Đột nhập




Vile đi tàu khoảng sáu tiếng là tới nơi. 


Cảng trung tâm của thủ đô, một nơi ồn ào nhộn nhịp. Người qua người lại đông như kiến cỏ, hắn phải chen lấn mãi mới thoát được.


Hắn không tìm nơi nghỉ chân nữa, mà quyết định sẽ phượt hết đêm nay. Trước đó, hắn sẽ tìm ra nhà thằng cha hôn phu của Rosered ở đâu, lên kế hoạch chiến lược bài bản rồi cuối cùng...


...


...Hắn sẽ vất hết mọi kế hoạch đi và thiến nó. Thế là xong, cả nhà đều vui vẻ.


"Được rồi, thằng cu ấy con trai của Tạo Vật Chủ vũ trụ này, vì biết được thân phận của mình từ khi còn rất nhỏ nên lúc nào cũng xa hoa lãng phí. Như thế này, chắc nhà nó phải to nhất nhì cái thành phố này."


Quên một vụ quan trọng, ngay cả tên mục tiêu là gì, hắn cũng không hỏi. Thế mới cay. Nhưng thôi bỏ đi, hắn cứ hãy tìm các dinh thự xa hoa lộng lẫy nhất ở đây cái đã.


--------------


Lang thang từ sáng sớm đến quá trưa, hắn cũng đại khái nắm được 4 mục tiêu khả nghi.


"Dinh thự phía Đông, rộng 800 mét vuông. Mật độ xây dựng 42% diện tích, gồm sáu khu nhà biệt lập, ngoài ra có hai vườn, một bể bơi. Chủ nhân là quý tộc lâu năm. Cái này đáng nghi nha, vì thằng cu này Wither nói rõ là hơn 40 tuổi."


"Dinh thự phía Tây, rộng 780 mét vuông. Mật độ xây dựng 45% diện tích, gồm bốn khu nhà kết nối bằng cầu ao, giông giống vậy. Ngoài ra có rất rất nhiều cây xanh, nếu để chiều ý Rosered thì cái nhà này đúng là hoàn hảo. Chủ nhân chẳng biết là ai, nên cứ nghi ngờ cho chắc."


"Dinh thự phía Bắc, rộng 1200 mét vuông, mẹ, to khiếp. Mật độ xây dựng 38% diện tích, gồm ba tháp lớn và hai khu nhà biệt lập. Ngoài ra có nhiều sân tập thể thao xung quanh, có bảo mật cực kì chắc chắn. Chủ nhân, ái chà, Nữ Hoàng cơ à, đáng nghi ra phết."


Vì Wither không có nói rõ Tạo Vật Chủ của Phát Triển là nam hay nữ, nên cái này cũng khả nghi.


"Cuối cùng, dinh thự phía Nam, diện tích 900 mét vuông, mật độ xây dựng 43%, cấu trúc có vẻ hiện đại... Mẹ, chả có đéo gì đặc sắc. Chủ nhân không rõ. Nhưng mà thế này mới lại càng nghi, khốn nạn thật."


Bốn khu nhà, nằm ở bốn góc thành phố, khu vực ngoại ô, từ bên này sang bên kia cũng thấy bắt mệt. Thế nhưng Vile chỉ có một tuần để tìm ra nơi nào đang giấu Rosered và quẩy trước, bằng không, hắn sẽ phải chờ đến ngày tổ chức đám cưới rồi xông vào, mà như thế thì rất là không nên. Ai biết trong một tuần có chuyện gì có thể xảy ra với cô chứ? Phải thiến thằng ranh con kia càng sớm càng tốt mới được.


"Haizzzza, đúng là có chuột trên đầu..."


Hắn vò đầu bứt tóc, cuối cùng lựa chọn leo lên một mái nhà để quan sát. Thành phố này rất rộng, thậm chí có thể nói là quá rộng, ngay cả khi đứng trên độ cao 30 mét dùng cái nhãn lực nghịch thiên của mình, kèm cả cái nắng ban trưa nữa, mà hắn vẫn không thể có được một cái nhìn bao quát toàn cảnh. Căng mắt ra chỉ thấy hai cái dinh thự phía Bắc và phía Đông mờ mờ trong ánh sáng chói lòa.


"Trời đất ạ..."


Hắn thở dài, chọn mục tiêu to nhất trước, chạy bộ đến. Hắn không được phép lao đi với vận tốc thực của mình lúc này, nếu không sẽ cày tung cả thành phố lên mất. Đến lúc ấy thì phiền to.


Mà thực ra hắn cũng tính toán khá kĩ rồi. Trong trường hợp hắn vẫn còn giữ được lí trí, hắn sẽ cố gắng đưa Rosered đi mà tránh gây ồn ào nhất có thể. Hắn đã nhờ Wither huấn luyện ma thuật không gian cho Vladimir để khi nào cần anh có thể ứng cứu ngay, vì nếu chuyện lộ ra là cha vợ thông đồng với con rể cướp con gái khỏi thằng con rể hẹn trước (xoắn não vờ lờ) thì sẽ gây phiền phức lớn.


Đó là chưa kể, ngộ nhỡ hắn mà gây ồn ào đến tai Tạo Vật Chủ, ví dụ như con trai của tên đó vừa bị thiến chẳng hạn, thì đại chiến sẽ nổ ra và lúc ấy thì còn phiền to hơn nữa. Nên, Vile sẽ hết sức thầm lặng trong chuyến đi lần này.


...


À mà, ấy là nếu như không có những nhân tố phá đám kiểu...


-A! Anh áo tím! 


Đang thong dong với vận tốc 5 km/h, bất chợt một giọng nói ngưa ngứa cái lỗ tai vang lên làm hắn thấy nhồn nhột. Hắn hãm phanh, quay lại với một nụ cười tù mù như khói tỏa đằng sau lớp vải băng.


-Ồ, là cô hả, chuyến đi thế nào rồi?


Chậm rãi bước theo hắn là một thiếu nữ đang mặc bộ váy xòe màu xanh lam nhạt. Cô cầm theo một chiếc ô che nắng trông khá duyên dáng, so với cái thằng bộ hành sát khí rừng rực này thì đúng là một trời một vực.


-À, cũng ổn, cảm ơn anh vì tấm vé.


-Ừ, thế là tốt rồi, vậy tôi đi đây.


Hắn cười cười trong giọng nói, "Cút mẹ dùm, ông đang vội tóe xít đây này."


-Mà khoan!


"Cái đệt..."


-Thứ anh dùng ngày hôm qua, đó có phải là "Thể Thuật"?


Vừa nhắc đến hai chữ này, người qua đường thình lình chĩa mắt về phía Vile như thể hắn là một chiếc xe tải chở bia vừa bị lật. "Đã cố không thu hút sự chú ý vậy rồi mà..."


-À... Phải, có chuyện gì sao?


-Ừm, vậy cho hỏi... Anh học được nó ở đâu vậy?


-Ông già nhà tôi dạy tôi, nhưng ổng khuất núi rồi.


Hắn đáp loanh quanh cho qua chuyện, nhưng thiếu nữ kia lại càng được thể lấn tới:


-Vậy anh có thể dạy lại cho con trai tôi không?


-Được chứ sao không, nhưng bây giờ tôi đang bận một chút...


-Bận gì vậy?!


Cô đứng sát lại bên hắn.


-Có thể hoãn được không?


"Bận cướp vợ mà hoãn được à, mi nói nghe hay nhỉ..."


-Rất tiếc, chuyện riêng của nhà tôi, không thể dừng được. Nếu cô muốn học đến như vậy thì vài ngày nữa tôi vẫn ở trong thành phố này thôi, tìm đâu có khó gì. Giờ thì, xin đi trước.


Vile vội vàng đáp, rồi chuồn thẳng khỏi những cái nhìn soi mói của người đi đường, mà không để ý thiếu nữ đằng sau đang sử dụng đôi mắt sáng rực màu vàng kim.


-Ara... Con trai của Berserk sao... 


---------------


Hắn nhằm hướng Bắc mà xông đến. Chạy bộ chậm rì rì thế này, mãi đến xế chiều mới tới nơi. Quả thực, thành phố này to khiếp, non ra cũng phải gấp năm sáu lần Moscow. Dừng lại trước tòa dinh thự, hắn ngước lên thì thầm:


-Khủng bố vãi...


Hai khu nhà biệt lập trong mô tả nằm ở hai phía Đông và Tây dinh thự, chắc chỉ dành riêng cho người hầu. Ba tháp lớn trung tâm nhìn cao ngút tầm mắt, ngước lên không thấy đỉnh. Tháp gì cái kiểu này, phải là lâu đài mới đúng.


Bảo mật thì rõ chắc chắn thật, nhà riêng của Nữ Hoàng mà. Xung quanh dinh thự được đặt sáu tháp canh, ngày đêm túc trực, mỗi tháp có ba lính canh và hai lỗ châu mai dưới chân. Hệ thống tháp và tường tạo ra một kiểu kiến trúc biệt lập hình lục lăng, năm mặt tường kín mít gồm ba lớp rào phòng thủ: Lưới điện, hồ cá sấu và vực. Cổng ra vào duy nhất hướng về phía trung tâm thành phố, rộng khoảng 25 mét, là hệ thống cổng kép chỉ có thể điều khiển từ bên trong.


"Trời ạ, thế này mà muốn đột nhập chỉ có nước đào địa đạo... Mà khoan, còn cái hồ với cái vực, địa đạo cũng đéo làm gì cho nổi!"


Vile than thở. Hắn mới đứng cách dinh thự có hai ba trăm mét thôi, thế mà vì đứng ngó nghiêng nãy giờ nên cũng bị hai tháp canh chú ý rồi đấy. 


"Bảo mật kiểu này thì bỏ mẹ..."


Mà quên mất, đâu có phải tường hai lớp? Để ngăn người bên trong ngã xuống vực, còn một lớp tường đá ma thuật nữa cơ. Hắn càng biết nhiều, lại càng thấy nản, chỉ muốn bỏ quách về cho xong. Giá phải như hắn còn dùng được phép thuật, hắn đã chẳng ngán gì rồi đấy, nhưng mà Wither đã dặn nên hạn chế hết sức, bởi nếu xảy ra trường hợp tồi tệ nhất thì còn có cái mà phòng thân. 


Kích hoạt Ám Tốc lên không phải một điều đơn giản. Nó câu rút năng lượng lưu chuyển từ Ám Môn để biến cả cơ thể - bao gồm cả các cổng năng lượng khác - thành bóng tối. Dùng chiêu đó lúc này khác quái gì mình tự bóp mình? Nên tạm thời hắn kiếm chỗ nghỉ chân nghĩ kế cái đã.


Hắn quay trở vào phía rừng cây, vừa đi vừa tính toán. Bất chợt một đoàn xe ngựa sang trọng đi qua. Hắn có liếc một phát, nhưng cũng chẳng thèm để tâm luôn. Thế là...


-A! Anh áo tím!


"Lại cái quần què gì nữa?!"


-Ồ, cô hả, ta lại gặp nhau rồi.


Chiếc xe đi giữa dừng lại. Thiếu nữ ban sáng bước xuống, lúc này cô đang mặc một bộ váy xòe màu đỏ hồng. Không mang ô nên Vile có thể thấy rõ mái tóc trắng bạch và đôi mắt vàng nhạt của cô. Nhìn cô giống một con bạch xà hơn một con người lúc này.


-Anh nói có chuyện gì đó của gia đình mà, phải không? Sao lại ở nơi rừng thiêng nước độc thế này?


-À ừm...


"Cái tật nói dối thật là tai hại, ta quên hết sạch rồi."


-Chẳng là, tôi đang định đi săn con gì đó ấy mà, ít ra nên kiếm một nghề nghiệp gì đó ổn định để làm cha mẹ tôi vui lòng. 


-Cha mẹ anh?


Thiếu nữ nheo mắt, nhớ không nhầm thì hồi chiều hắn có nói ông già nhà hắn đã ẻo rồi. Rất may, chi tiết này hắn không quên.


-Ừ, họ mất cả rồi. 


Vile ngước nhìn bầu trời vàng rực với đôi mắt của một người con hiếu thảo.


-Cha tôi là thợ săn, ông đã muốn tôi kế nghiệp ông, nhưng tôi không làm thế, để đến bây giờ nhận ra thì đã quá muộn. Nên nhân ngày giỗ cha mẹ, tôi sẽ bắt đầu công việc của mình, ngay bây giờ...


"Nghe chưa, ta hiếu thảo vãi nồi ra ấy..."


-Vậy à... 


Thiếu nữ cúi đầu xuống đất, như đang nghĩ ngợi gì đó.


-Vậy còn mẹ anh? Bà ấy muốn sao?


"Chết, từ bé đến giờ ta có mẹ đâu? Hỏng, hỏng bét rồi..."


-Bà ấy chỉ muốn tôi làm một nghề gì đó an toàn, nhưng tôi nghĩ đi săn cũng chẳng lấy gì mà nguy hiểm cả. Dù gì cha tôi cũng mất vì bị xe ngựa đâm chứ có phải do thú rừng đâu...


Hắn kiếm cớ thoát khỏi cuộc trò chuyện vô bổ này càng nhanh càng tốt, nhưng thiếu nữ mắt rắn kia không có vẻ gì là muốn từ bỏ.


-Thế này đi, hay là anh dạy cho con tôi Thể Thuật, rồi hai người cùng đi săn? Không phải như vậy sẽ vui hơn sao? Tôi thấy lúc nào anh cũng chỉ có một mình, hình như anh rất cô đơn.


"Không, không, lạc đề rồi..."


-Cái này...


-Anh yên tâm, con tôi sẽ không trở thành gánh nặng của anh đâu, nó học nhanh lắm!


-Vậy thì...


-Nhé? Nhé? Please~~~~~~


"Con lạy mẹ trẻ, xê xê ra một chút đi, gái có chồng mà lẳng lơ thế à..."


-Được rồi. 


-Vậy đi luôn thôi nào!


-Hể? Khoan, đi đâu giờ này?


-Nhà tôi!


Thiếu nữ vừa nói vừa chỉ vào tòa dinh thự mà nãy giờ hắn đau đầu nghĩ cách đột nhập.


-Cô là... Nữ Hoàng?!


-Vâng, tôi! Nhưng nếu anh không thích vậy thì cứ gọi tôi như nãy giờ cũng được.


"Thế quái nào?!!!"


-Nào, ta đi chứ?


-Ừ ừ...


Vile vẫn chưa nén nổi cơn shock, ngồi vào trong xe ngựa rồi mà trí óc vẫn còn để trên mây trên gió. Trực giác của hắn cho biết, "Mục tiêu hình như đang ở rất gần... Gần hơn là ta có thể tưởng tượng!"