1.
“Rẽ trái hướng 290, bay thẳng tới điểm PEK14, Air China 1010.”
Bảy rưỡi sáng, Vương Triển Bác điều khiển chiếc Boeing 737 rẽ trái trên vùng trời vắng vẻ của sân bay Đại Hưng. Ngồi bên ghế phải là một người mặc Âu phục giày da với áo vest màu xám sẫm, sơ mi trắng để mở cúc cổ, cà vạt không đeo mà vắt trên cánh tay.
Vương Nhuận Trạch vừa chuyển hướng máy bay vừa kiểm tra bản đồ hàng không, sau đó liếc mắt về phía Trần Gia Dư. Trần Gia Dư đã nói để cậu ta bay solo nên từ đầu tới cuối không nói năng gì dù chỉ một câu. Ngược lại, anh cầm trong tay một chồng tài liệu huấn luyện dày cộp, thi thoảng lại ghi chép gì đó.
1010 là số hiệu của chuyến huấn luyện bay thử cố định của hãng Air China. Vương Nhuận Trạch đã tốt nghiệp khoá đào tạo phi công, bắt đầu chặng đường thi sát hạch và thăng cấp dài đằng đẵng. Cậu ta có quá ít kinh nghiệm, chưa từng bay solo trên bất kỳ chuyến bay chính thức nào, vẫn còn đang trong giai đoạn huấn luyện tại sân bay. Hạng mục luyện tập ngày hôm nay là cất hạ cánh ngược chiều gió. Thời điểm máy bay hạ cánh, Trần Gia Dư có hơn phân tâm, nhìn tháp kiểm soát đứng sừng sững một mình ngoài ô cửa sổ, mặt bê tông trắng phản chiếu ánh ban mai.
Anh quan sát Vương Nhuận Trạch tắt động cơ xong rồi mới hỏi cậu ta: “Nhuận Trạch này, những chỗ khác đều rất tốt, duy chỉ có một vấn đề. Cậu đã làm gì lúc chuyển hướng tàu bay?”
Vương Nhuận Trạch căng thẳng tới mức muốn nổ tung. Một phi công như cậu ta, hạng mục sát hạch quan trọng cũng phải thi lại hai lần chỉ vì bên cạnh cứ luôn có người nhìn chằm chằm, càng đừng nói tới việc điều khiển thiết bị thép khổng lồ nặng hơn bốn mươi tấn bay vòng quanh bầu trời Bắc Kinh dưới sự giám sát của Trần Gia Dư. Cậu ta nuốt nước bọt, sau đó mới trả lời: “Em… không làm gì ạ.”
Trần Gia Dư nhấc kẹp tài liệu vỗ vào lưng cậu ta một cái không quá mạnh: “Hộp đen được phát minh là vì mấy người như cậu đó. Nghĩ lại đi.”
“À, em nhầm. Em… xem bản đồ, kiểm tra màn hình hiển thị.”
“Khi máy bay rẽ một góc lớn 290o về hướng trái, đầu tiên cậu đã quan sát bản đồ hai giây, tiếp đó điều chỉnh tần số vô tuyến điện hai giây, sau cùng cậu nhìn qua radar thời tiết.”
“Em…” Vương Nhuận Trạch nghe anh nói mà không dám ho he tiếng nào.
“Buổi huấn luyện tại sân bay trước đó của cậu do ai giám sát? Không nhắc nhở cậu về tật xấu này sao?”
“Không, không ạ. Có lẽ buổi trước… em không như vậy.”
“Thời điểm máy bay chuyển hướng là lúc nguy hiểm nhất, đặc biệt trong quá trình một bên cất cánh, một bên hạ cánh. Việc đầu tiên cậu cần làm không phải kiểm tra tình hình thời tiết, bản đồ hàng không, càng không phải là radio, mà cần kiểm soát trạng thái máy bay. Lúc chuyển hướng, lực nâng giảm mạnh, độ dốc leo lên có thể cũng sẽ gia tăng cùng độ rung lắc, tình hình vô cùng phức tạp. Đây cũng không phải lỗi của cậu. Buồng lái giả lập không thể mô phỏng những điều này, khi vào buồng lái cậu sẽ có thể cảm nhận được. Vậy nên, tất cả những cái khác đều là thứ yếu, điều đầu tiên cần quan tâm là trạng thái máy bay, sau khi chuyển hướng xong mới làm những việc khác.”
Vương Nhuận Trạch gật đầu như giã tỏi: “Em rõ rồi ạ, anh Gia. Là lỗi của em.”
Trần Gia Dư lúc này tha cho cậu ta, mỉm cười nói: “Chuyện gì cũng có lần đầu tiên. Năm ấy lần đầu bước vào buồng lái, tôi sợ nhất là chuyển hướng, vì máy bay sẽ nghiêng. Tình trạng này không bình thường. Tôi giấu rất lâu không dám nói với huấn luyện viên. Cuối cùng có một hôm, tôi lấy hết dũng cảm để đề cập tới chuyện này với thầy ấy, cậu đoán xem thầy ấy nói gì?”
“Dạ?”
“Thầy ấy bảo: Đây là việc tốt. Cậu sợ chuyển hướng tức là cậu toàn tâm toàn ý quan tâm tới chuyến bay, đã tập trung cao độ. Cậu cũng vậy, đừng tập luyện quá mức với buồng lái giả lập để bị mệt mỏi, đến lúc thao tác thật lại căng thẳng. Duy trì sự sợ hãi, duy trì sự lo lắng, cứ vậy là được.”
Vương Nhuận Trạch gật đầu đáp: “Em biết rồi ạ.”
Trần Gia Dư đưa kẹp tài liệu cho cậu ta: “Tôi có ghi chú vài chỗ. Những cái khác không phải vấn đề gì lớn, cậu tự về nhà xem lại, có câu hỏi thì nhắn Wechat hỏi tôi.”
Vương Nhuận Trạch: “Ôi, anh Gia, cảm ơn anh ạ.”
Tuy hiện tại Trần Gia Dư là giáo viên huấn luyện viên loại C, thế nhưng anh không phụ trách huấn luyện tàu Boeing. Dậy sớm như vậy tới sân bay cũng chỉ để huấn luyện thêm cho Vương Nhuận Trạch, thuần tuý xuất phát từ lòng tốt của anh. Vương Nhuận Trạch cũng biết Trần Gia Dư từ lâu đã không còn bay tuyến nội địa, lịch trực của anh không còn qua tay chú cậu ta Vương Tường nữa, lần này hoàn toàn là vì mối quan hệ trước đây.
Trần Gia Dư mỉm cười với cậu ta, sau đó bảo: “Tôi đi trước đây, buổi sáng có chút việc.”
Vương Nhuận Trạch lúc này mới dám hỏi anh: “Anh đi đâu mà ăn mặc chỉnh tề thế ạ?”
Trần Gia Dư đáp: “Đi ăn cưới. Của anh Trịnh nhà cậu với Tiểu Sở.”
2.
Dạo gần đây không ít người tổ chức đám cưới. Trần Gia Dư bị một tin nhắn của Triệu Hâm Lỗi triệu tập tới Thượng Hải, tham gia buổi tiệc sinh nhật bất ngờ mà anh ta chuẩn bị cho Lư Yên. Trong buổi tiệc, Triệu Hâm Lỗi đã quỳ xuống bằng một chân và ngỏ lời cầu hôn. Lư Yên khi ấy mỉm cười đồng ý, Trần Gia Dư vừa nhìn nét mặt cô là biết trước đó hai người họ chắc chắn đã từng bàn chuyện này, đây chỉ là tổ chức hình thức mà thôi. Sau đó, vừa về tới Bắc Kinh, anh đã lại ngay lập tức nhận được một đoạn tin nhắn thoại nói năng lộn xộn của Trịnh Hiểu Húc. Nghe đi nghe lại nhiều lần, Trần Gia Dư mới nghe ra được, hoá ra cậu ta cầu hôn thành công rồi.
Có thể gọi màn cầu hôn của Trịnh Hiểu Húc là câu chuyện lãng mạn của năm tại sân bay Đại Hưng, thậm chí có khoảng thời gian mọi người từ đủ vị trí, từ phi hành đoàn tới kiểm soát viên không lưu tới nhân viên sân bay, đều bàn tán xôn xao về màn cầu hôn này.
Hôm ấy vốn là một ngày thứ Ba bình thường, đúng hôm Sở Di Nhu có ca trực tại Đài chỉ huy. Trịnh Hiểu Húc bay từ Los Angeles về Bắc Kinh. Sau khi điều khiển chiếc Boeing 747 đáp xuống mặt đất, anh ta thông báo trên tần số của Đài chỉ huy: “Air China 880, đã hạ cánh tại 17R.”
Sở Di Nhu nói: “Air China 880, rời khỏi đường cất hạ cánh theo đường lăn Papa-3 phía trước, chuyển sóng liên lạc Mặt đất 123.25.”
Thế nhưng, Trịnh Hiểu Húc không lập tức rời sóng mà ngược lại, anh ta nói: “Đài chỉ huy Đại Hưng, tôi có câu hỏi.”
Sở Di Nhu không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ bảo: “Mời Air China 880 nói.”
Trịnh Hiểu Húc: “Sở Di Nhu, em yêu, những lời tiếp theo đây anh chưa chuẩn bị vì cũng không biết hôm nào hạ cánh sẽ gặp được em, thế nhưng anh vẫn muốn nói. Chúng ta đã quen nhau hơn hai năm. Trong hai năm này, thế giới của anh mỗi ngày đều xuất hiện những sắc màu mới. Anh thật sự rất đỗi hạnh phúc khi được ở bên em, anh mong có thể cứ như vậy mãi suốt cả đời này, cũng mong có thể mang tới hạnh phúc suốt đời cho em. Vậy nên… sắp phải chuyển sang tần số Mặt đất rồi, anh cũng không muốn chiếm sóng quá lâu… Em đồng ý cưới anh chứ?”
Trong phút chốc, tần số Đài chỉ huy Bắc Kinh trở nên im phăng phắc.
Bàn tay đang cầm bộ đàm của Trịnh Hiểu Húc run rẩy, hai giây này dường như dài gần bằng hai thế kỷ. Sau đó, giọng nói rất đỗi trong trẻo của Sở Di Nhu vang lên: “Air China 880, đồng ý.”
Cơ phó trên chuyến bay hôm đó của Trịnh Hiểu Húc còn phấn khích hơn cả anh ta. Cậu ta vươn tay vỗ mạnh lên vai anh ta, mạnh tới nỗi Trịnh Hiểu Húc cảm thấy đau nhức. Lúc này anh ta mới nghe thấy giọng nói mang theo tiếng cười của Sở Di Nhu đang bổ sung thêm: “Trịnh Hiểu Húc, em nói được, chúng ta kết hôn đi.”
Trên sóng radio, Trịnh Hiểu Húc nói năng lộn xộn: “Được, tốt quá rồi…”
Sở Di Nhu lúc này mới lặp lại: “Được rồi, Air China 880, chuyển sóng liên lạc Mặt đất 123.25. Về rồi gặp.”
Trịnh Hiểu Húc chưa chuyển sóng hoàn toàn, chỉ nghe thấy trên sóng radio là những lời chúc mừng nối đuôi nhau:
“China Southern 5162, chúc mừng Air China 880.”
“Shunfeng 818, chúc hai người hạnh phúc.”
“China Western 3775, chúc hạnh phúc.”
“Air China 1357, anh Trịnh được đó! Cho em gửi lời chúc mừng đám cưới trước nhé!”
Khi ấy, đoạn ghi âm màn cầu hôn này được đăng tải lên mạng, trở thành một tia sáng rực rỡ trong cuộc sống khô khan lặp đi lặp lại ngày qua ngày của nhóm kiểm soát viên không lưu, thu hút được rất nhiều sự chú ý. Bây giờ, đoạn ghi âm ấy đã trở thành một phần trong video đặc biệt của đám cưới, được phát lại thêm một lần nữa trong buổi lễ. Tất cả khách khứa đều ngồi ở vị trí của mình, chăm chú lắng nghe.
Lúc này, Trần Gia Dư ngồi hàng sau, vắt tay qua bên lưng ghế của Phương Hạo. Hai người cùng ngả người về sau, khẽ thì thầm. Trần Gia Dư nói bằng âm lượng chỉ Phương Hạo nghe thấy: “Bình thường không nhận ra, tới thời điểm quan trọng, Trịnh Hiểu Húc cũng khéo nói đấy chứ. Anh cũng quên mất hồi đầu ai là người mở lời giúp cậu ta với Tiểu Sở rồi đó.”
“Người đó hẳn là em rồi.” Phương Hạo đáp.
Trần Gia Dư đánh trêu vào lưng Phương Hạo: “Em nói linh tinh gì vậy, rõ ràng là anh mà.”
Phương Hạo nói hùa theo anh ấy: “Chúng ta cùng có công, được chưa nào? Cơ mà em không biết đây là lần đầu anh nghe đoạn ghi âm này đấy.”
“Đúng rồi, sao thế?” Trần Gia Dư nói.
Phương Hạo mỉm cười, đáp: “Không có gì.”
Trần Gia Dư nói tiếp: “Anh đang nghĩ…”
Đúng lúc này, đoạn ghi âm màn cầu hôn kết thúc, đoạn video tiếp theo được ghép nối ngay sau. Âm thanh nền đột nhiên trở nên ồn ào hơn rất nhiều, át mất tiếng thì thầm của Trần Gia Dư.
Phương Hạo kề sát tai Trần Gia Dư, hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Trần Gia Dư đưa tay ra hiệu, ý bảo để sau nói tiếp.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Sở Di Nhu kéo Trịnh Hiểu Húc tới tìm Trần Gia Dư và Phương Hạo để chụp ảnh kỷ niệm đầu tiên. Trần Gia Dư nhắn nhủ chân thành: “Anh Gia, Phương Hạo, ly đầu tôi mời Di Nhu, ly thứ hai mời cha mẹ cô ấy, còn ly thứ ba này phải mời hai người. Nếu không có hai người móc nối thì có lẽ tới tận ngày hôm nay quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn chỉ là “xin chào” và “tạm biệt” trên sóng radio.”
“Ngay từ đầu tôi đã thấy tiềm năng ở hai người rồi.” Phương Hạo khẽ đáp.
Trần Gia Dư nhắn nhủ thêm vài lời: “Tuy ban đầu là nhờ hai bọn tôi nhưng về sau hoàn toàn dựa vào bản thân cậu mà. Hai người tâm đầu ý hợp, sau cùng đã đạt được thành quả, tất cả đều là công lao của cả hai. Tôi cũng mời hai người một ly, chúc hai người tình yêu và sự nghiệp. Người có tình ắt sẽ thành gia đình.”
Mấy lời kiểu này vẫn phải do Trần Gia Dư phát biểu. Anh nói xong, bèn nâng ly uống cạn sâm panh trong ly. Trịnh Hiểu Húc kết hôn, phi công của hãng Air China tại Bắc Kinh tới cũng gần nửa. Phải tám, chín người ngồi bàn này là đồng nghiệp và đàn em của Trần Gia Dư. Bọn họ thấy rượu trong ly anh đã cạn thì lập tức hò nhau, cũng uống hết rượu trong ly của mình.
Phương Hạo bị mấy lời của Trần Gia Dư làm cho có phần ngượng ngùng. Nhân lúc mọi người trong bàn đang mải hò hét cùng Trần Gia Dư, anh bước ra, trao cho Trịnh Hiểu Húc và Sở Di Nhu mỗi người một chiếc ôm, chiếc ôm dành cho Sở Di Nhu kéo dài rất lâu. Váy cưới của cô rất lộng lẫy. Chất vải lụa một màu trắng thuần vừa giống đám mây vừa tựa bọt biển, ôm sát theo đường cong cơ thể cô như ẩn chứa một thứ sức mạnh lặng lẽ.
“Hôm nay em đẹp lắm.” Phương Hạo nói: “Phải chụp nhiều ảnh vào đó. Đừng chỉ chụp với mỗi hai người bọn anh.”
Sở Di Nhu mỉm cười gật đầu, nói lời cảm ơn với anh.
Khoảng thời gian sau đó, Phương Hạo và Trần Gia Dư gần như không ở cạnh nhau. Phương Hạo cảm thấy có lẽ do anh tưởng tượng nhưng Trần Gia Dư dường như cứ luôn tránh ở riêng một mình cùng anh. Địa điểm tổ chức lễ cưới không quá rộng, có mấy lần ánh mắt hai người gặp nhau, Trần Gia Dư đều chỉ mỉm cười. Thậm chí có lúc anh ấy còn giơ tay, chạm ly với anh từ xa, thế nhưng chân anh ấy lại như thể bén rễ tại chỗ, không hề di chuyển. Bạn bè phi công của Trần Gia Dư phía bên kia đúng là tới rất đông, đều là những người ưa náo nhiệt, vậy nên có vẻ như Trần Gia Dư thật sự không thoát ra được.
Phía Phương Hạo, đây suy cho cùng cũng là đám cười của Sở Di Nhu, bạn bè bên không lưu đều tới cả, anh cũng bị kẹp giữa nhóm bạn. Thế nhưng trò chuyện với mọi người được một lúc, anh lại quay đầu nhìn về phía Trần Gia Dư. Anh ấy lúc này không còn đứng nữa mà đã ngồi vào trong góc, áo vest bên ngoài cũng đã cởi, rượu trên tay hết ly này lại tới ly khác. Chẳng qua, tình trạng Trần Gia Dư vẫn có thể coi là khá ổn, có hai phi công đã nằm lăn ra đất rồi.
Khi đêm gần tàn, Phương Hạo đã thấm mệt với việc chuyện trò. Anh cũng không muốn giày vò bản thân tiếp nữa, bèn đặt ly rượu chân dài xuống rồi tách mình khỏi đám đông, đi tới bên Trần Gia Dư. Trần Gia Dư lúc này đang kể chuyện thời Trịnh Hiểu Húc còn ở học viện Hàng không cho mấy người Nhạc Đạt Siêu. Phương Hạo đi tới bên cạnh Trần Gia Dư, quần Âu như sượt qua vai anh ấy. Sau đó, ngay trước mặt bạn bè là phi công của Trần Gia Dư, anh gọi một tiếng “Anh Gia”.
Phương Hạo còn chưa nói gì thêm, Trần Gia Dư đã mặc áo khoác, đứng dậy rời đi, bỏ lại Nhạc Đạt Siêu chẹp miệng một lúc lâu phía sau lưng.
Đám cưới tổ chức nửa ngoài trời, nửa trong nhà. Khu vực trong nhà có một lối đi rợp bóng cây, bên cạnh là một mảnh rừng nhỏ. Trần Gia Dư đi vài bước rồi kéo Phương Hạo ngồi xuống. Phương Hạo thấy anh ấy đi không nổi, có chút lo lắng: “Anh uống có nhiều không? Em vừa không để ý là anh lại bị ép uống à?”
Trần Gia Dư bình thường không mấy khi đi chơi, có đi cũng không hay uống rượu, vậy nên có thể nói để đám người kia tranh thủ được thời cơ. Trần Gia Dư không uống là lại nhắc tên Trịnh Hiểu Húc, cứ thế hết ly này tới ly khác vào bụng anh.
Trần Gia Dư nói: “Không sao, chẳng mấy khi uống thả phanh. Hôm nay mọi người đều có phòng ở tầng trên khách sạn, ai cũng đừng hòng thoát được.”
Phương Hạo “Ừm” một tiếng rồi bảo: “Thế anh cứ uống hết sức mình đi. Nếu thật sự không ổn em sẽ cõng anh lên phòng.”
Trần Gia Dư bật cười, lắc đầu: “Không uống nữa, uống đủ rồi. Chúng ta nói chuyện một lát.”
Phương Hạo ngửa đầu nhìn lên trời một lúc, sau đó mới lên tiếng, hỏi: “Anh cảm thấy có thật như hai người ấy nói không? Chúng ta là người bắc cầu se duyên, có công lao lớn tới thế sao?”
Trần Gia Dư quay sang nhìn sườn mặt của Phương Hạo. Tóc anh được tạo kiểu, phần mái tới thời điểm hiện tại vẫn nguyên nếp, cộng thêm bộ Âu phục màu xám sẫm và màn đêm tối đen, tất cả cùng làm tôn lên ánh mắt sâu thăm thẳm khi nhìn người khác của Trần Gia Dư.
“Anh thấy đúng đó. Em nghĩ như này xem, nếu không có hai người chúng ta thì đã chẳng có ly rượu kia, không có ngày hôm nay, cũng không có những ánh sao trên đỉnh đầu này.” Trần Gia Dư có vẻ đã say thật rồi, suy nghĩ tán loạn, lãng mạn vô bờ bến.
“Em thì không đồng ý.” Phương Hạo cười bác lại: “Người trong ngành cũng chỉ có từng đó, nếu không có hai chúng ta thì chắc bọn họ sẽ vẫn quen nhau thôi. Có thể sớm hơn chút, có thể muộn hơn chút. Trịnh Hiểu Húc ban đầu có lẽ vẫn sẽ không dám hỏi số điện thoại của Sở Di Nhu nhưng rồi sẽ có người quen khác của anh ấy thúc đẩy. Những người sẽ ở bên nhau thì kiểu gì cũng sẽ ở bên nhau.”
Lần này Trần Gia Dư im lặng hồi lâu, sau đó anh ngả mình xuống nền cỏ, nhìn lên bầu trời đêm: “Em nói phải.”
Một lúc sau, anh bổ sung thêm: “Em đang nói về Hiểu Húc và Tiểu Nhu sao?”
Phương Hạo cùng nằm xuống theo Trần Gia Dư: “Về hai người họ, cũng về hai chúng ta.”
Trần Gia Dư trầm ngâm một hồi. Phương Hạo chợt nhớ ra, hỏi: “Lúc nãy anh muốn nói gì với em thế?”
“Lúc nào nói gì cơ?”
“Lúc chiếu video, về sau ồn ào quá nên em nghe không rõ.”
“À… Thật ra cũng không có gì.”
“Bây giờ anh nói đi, bây giờ nghe rõ rồi, chỉ có mình em nghe thôi.” Phương Hạo hiểu quá rõ về anh ấy. Một khi Trần Gia Dư đã có lời thì chẳng thể nào không có gì cả, nhưng răng anh ấy ngậm rất chặt, có lúc anh phải hơi ép anh ấy.
Trần Gia Dư quay mặt sang bên, vươn một tay chạm vào bàn tay đang đút trong túi áo vest của Phương Hạo. Tay Trần Gia Dư nóng rực, bọc lấy tay Phương Hạo hệt như lò sưởi nhỏ. Sau đó anh mới lên tiếng: “Anh cũng muốn cho em những điều như vậy.”
Trần Gia Dư nói xong, Phương Hạo mới hiểu anh ấy đang chỉ chuyện Trịnh Hiểu Húc công khai cầu hôn Sở Di Nhu trên sóng radio.
Phương Hạo trả lời rất thoải mái: “Anh cho em rồi mà. Mỗi lần anh gọi em đều coi như đã cho rồi.”
Trần Gia Dư tự lắc đầu nói: “Không giống.”
Phương Hạo cẩn thận suy nghĩ, anh tiếp tục khuyên như vậy quả thực cũng không phải thật lòng. Với hoàn cảnh hiện nay, bọn họ thật sự không thể kết hôn hợp pháp, không thể yêu đương công khai, không thể nắm tay nhau ở nơi công cộng. đôi lúc cùng đi du lịch còn phải tránh xin nghỉ chung ngày. Tuy Phương Hạo cảm thấy đã đủ, có Trần Gia Dư là đủ rồi nhưng bọn họ cũng đã cùng nhau tham dự vài đám cưới, trước giờ lại chưa từng thảo luận kỹ về vấn đề này. Nó tựa như một hạt giống nho nhỏ, được gieo xuống từ ngày họ bắt đầu ở bên nhau, hôm nay cuối cùng đã mọc thành cây non.
Trần Gia Dư nói: “Nếu em muốn chúng ta cũng có thể ra nước ngoài làm lễ.”
Thế nhưng Phương Hạo hỏi ngược lại anh ấy: “Trần Gia Dư, anh muốn không?”
Trần Gia Dư thở dài, nói: “Em cũng biết mà, anh thật ra không cố chấp với chuyện kết hôn đến vậy. Nếu em hỏi anh thì anh cảm thấy chúng ta cứ ở bên nhau là được rồi. Những hứa hẹn anh trao em chắc chắn nghiêm túc không kém cuộc hôn nhân. Nhưng nếu em muốn, anh bằng lòng cho em. Đừng nói là đám cưới, em muốn sao, muốn trăng anh cũng sẽ lái máy bay hái xuống cho em. Vậy nên em nói xem em muốn một đám cưới như thế nào, ở đâu, mời những ai, anh sẽ bắt tay vào thực hiện.”
Phương Hạo ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới đáp: “Thật ra em cảm thấy đám cưới là việc rất cá nhân. Nếu thật sự tổ chức thì có lẽ số người em muốn mời sẽ không vượt quá năm người. Bọn họ… anh đều gặp cả rồi, bọn họ cũng biết chuyện. Vậy nên, nếu nghĩ thế, chúng ta coi như đã kết hôn rồi.” Phương Hạo nói xong thì tự bật cười.
Trần Gia Dư gật đầu: “Ừm.”
Phương Hạo đổi chủ đề, nói: “Có điều, đám cưới không cần nhưng tuần trăng mật có thể có.”
Trần Gia Dư hỏi Phương Hạo: “Muốn nghỉ phép sao?”
“Ừm, dạo này mệt quá, muốn có một kỳ nghỉ dài. Từ sau khi ở bên nhau, cũng đã hai năm rồi chúng ta chưa có kỳ nghỉ chung nào dài quá một tuần cả.”
Trần Gia Dư xoay mình trên thảm cỏ, một tay nhéo nhẹ mặt Phương Hạo: “Được. Em nói xem muốn khi nào đi, mai anh sẽ xin nghỉ.”
Phương Hạo thư thái nhắm mắt lại. Trần Gia Dư mượn sức khéo léo mở bàn tay đang nắm chặt của Phương Hạo rồi nắm lấy năm đầu ngón tay cậu ấy. Phương Hạo nắm tay cùng Trần Gia Dư, chậm rãi mân mê ngón giữa và ngón vô danh của anh. Trần Gia Dư như thể được nhắc nhở, bỗng nói: “Tuần trăng mật có thể có thì nhẫn cũng mua một đôi nhỉ? Anh vẫn luôn muốn thấy em đeo nhẫn.”
Phương Hạo ngẩn người, sau đó trả lời: “Ừm, được. Chúng ta đi Paris đi.”
3.
Phương Hạo muốn đi Paris, Trần Gia Dư muốn đi London. Sau cùng, cả hai thỏa hiệp, đi mỗi nơi một tuần, bắt đầu từ London và kết thúc tại Paris. Có lẽ vì lời hứa của Trần Gia Dư trong đêm đám cưới của Sở Di Nhu nên cả chuyến đi này bọn họ giống như đang thật sự tận hưởng tuần trăng mật.
Từ khi bắt đầu đi làm, trừ khoảng thời gian điều tra sự cố, Trần Gia Dư chưa từng nghỉ liên tục quá ba tuần bao giờ, lần này xin nghỉ một đợt hơn hai mươi ngày, hơn nữa còn không mang theo laptop, không kiểm tra bất kỳ mail công việc nào dù chỉ một lần, tất cả đều đợi tới khi về rồi tính.
Suốt chuyến du lịch, hai người cũng rất thoải mái, ở bên ngoài nắm tay, hôn môi, về tới phòng khách sạn là lại tới những cuộc tình ái cháy bỏng. Suy cho cùng, nơi đây là châu Âu, chẳng có ai trên đường biết họ là ai, ban ngày có thể thỏa sức trao nhau những nụ hôn nồng cháy, tối đến cũng có thể buông thả mà quấn lấy nhau.
Hai người bắt chuyến phà đi từ Dover tới Calais. Đây là kế hoạch do Phương Hạo quyết. Nguyên văn lời của Phương Hạo: “Ngồi máy bay nhiều quá rồi, thi thoảng ngồi thuyền một chuyến.” Hơn nữa, theo anh tìm hiểu lúc trước chuyến đi thì chuyến phà này có ban nhạc thường trú biểu diễn miễn phí hàng đêm.
(Dover: là một thị trấn và bến phà lớn ở vùng miền Đông Nam nước Anh
Calais: thành phố bên cảng thuộc vùng Hauts-de-France nước Pháp)
Sau khi vào buồng phòng trên phà, Trần Gia Dư nằm trên giường cầm máy tính bảng xem lịch trình ngày hôm sau. Phương Hạo chuẩn bị đi tắm, có hỏi anh liệu muốn tắm chung không. Trần Gia Dư đang mải nghiên cứu lịch trình, vậy nên đầu thậm chí còn chẳng ngẩng lên, đáp: “Không gian nhỏ, em tắm trước đi.”
Phương Hạo tắm rất lâu. Tới lúc đi ra, anh không mặc gì bên trong, khoác độc chiếc áo choàng tắm. Trần Gia Dư ngước mắt lên khỏi màn hình máy tính bảng thì trông thấy Phương Hạo đang chậm rãi cởi dây buộc áo choàng tắm, sau đó quỳ lên giường, vươn tay cởi thắt lưng của Trần Gia Dư.
“Đệt…” Trần Gia Dư lúc này mới ý thức được mục đích mà lúc nãy Phương Hạo rủ anh tắm chung.
Trần Gia Dư tính buông máy tính bảng trên tay để phối hợp cùng nhưng Phương Hạo không chịu. Cậu ấy nói với anh: “Anh cứ xem tiếp đi.”
Trần Gia Dư: “…”
Phương Hạo móc dương v*t đã cứng tới sưng tấy của Trần Gia Dư ra rồi ngoan ngoãn cúi đầu ngậm lấy.
Trần Gia Dư làm sao xem lịch trình tiếp được nữa. Đừng nói là lịch trình, cho dù là cuốn tiểu thuyết gây nghiện nhất thế giới thì cũng có thể bị anh ném ra ngoài cửa sổ. dương v*t dựng đứng của anh được Phương Hạo liếm ướt. Cậu ấy mút dọc đường vân, phần môi bọc lấy hàm răng sắc bén rồi liếm liên tục tại khu vực nhạy cảm xung quanh quy đầu.
Trần Gia Dư cuối cùng không nhịn nổi nữa, ném máy tính bảng sang một bên. Phương Hạo cũng chẳng còn sức nói anh ấy. Anh đã thấm mệt, bèn nhả dương v*t của Trần Gia Dư ra, nước bọt ướt đẫm bờ môi. Phương Hạo để dương v*t của Trần Gia Dư cọ lên mặt mình. Áo choàng tắm của anh vốn đã cởi dây nên chỉ hơi chuyển động là trượt xuống khỏi vai, để lộ bờ vai, khuôn ngực cùng cánh tay trần trụi. Vai Phương Hạo rất rộng nhưng eo rất thon. Nửa năm trở lại đây, Phương Hạo đang tập luyện cho vùng lưng. Sau vài tháng, các đường nét thật sự đã trở nên rõ nét hơn trước rất nhiều. Phương Hạo hơi dùng lực, chỗ nên nhô sẽ nhô ra, chỗ cần hõm sẽ hõm vào, trông càng thêm gợi cảm.
“Được rồi, được rồi, đổi chỗ anh đi.” Trần Gia Dư muốn nắm quyền chủ động, nói.
“Không được.” Phương Hạo không nói nhiều nhưng thể hiện rõ sự không nhượng bộ. Anh nghỉ một chốc rồi lại cúi đầu tiếp tục. Lần này đầu lưỡi Phương Hạo hệt như một chú cá, không ngừng lướt qua phần đầu nhạy cảm.
Trán Trần Gia Dư mướt mát mồ hôi, nói: “Bé cưng à, để anh…”
“Kiên nhẫn chút nào.” Phương Hạo đáp. Nói xong, anh đưa tay tuốt mạnh phần đầu nhạy cảm.
“Ưm…” Đùi Trần Gia Dư đã run lên nhưng Phương Hạo lại dùng móng tay bịt lỗ sáo, không cho anh bắn. Trần Gia Dư thật sự chịu không nổi. Bắp đùi anh căng cứng, để lộ đường cơ vừa rắn rỏi vừa đẹp đẽ. Phương Hạo cúi đầu hôn lên bụng anh rồi hôn lên dương v*t đã sừng sững của anh. Sự nghe lời của Trần Gia Dư cũng có giới hạn. Sau vài lần như thế, anh quyết dùng tới vũ lực, bóp vai Phương Hạo, đè cậu ấy xuống: “Được rồi, anh cũng sẽ để em được thoải mái.”
“Em đã nói không được cơ mà.” Phương Hạo nhấc một chân đè lại Trần Gia Dư xuống.
Hai người lăn lộn 360 độ không ngừng trên chiếc giường king size. Tóc Trần Gia Dư rối tung, rủ xuống che khuất tầm mắt của anh. Sau cùng, Phương Hạo dùng miệng mút mạnh phần đỉnh dương v*t đã căng cứng của Trần Gia Dư, ngón tay vuốt ve phần thân trụ. Lần này Phương Hạo không cản trở nữa mà để Trần Gia Dư xuất tinh. Tinh dịch đặc quánh bắn ra từng đợt, một phần chảy lên tay Phương Hạo, phần còn lại bắn lên má, lông mày và mí mắt cậu ấy. Trần Gia Dư yêu điên cuồng dáng vẻ này của Phương Hạo. Phương Hạo bình thường là người cực kỳ sạch sẽ. Sau khi yêu nhau, không phải lúc nào cậu ấy cũng để anh làm như này.
Trần Gia Dư chống khuỷu tay nhổm dậy. Lần này anh ghìm chắc Phương Hạo, nhấn cậu ấy vào lớp đệm giường mềm mại, sau đó lần lượt nới rộng và bôi trơn cho cậu ấy. Anh có thể cảm nhận được tâm trạng Phương Hạo hôm nay rất vui vẻ, rất thả lỏng, thuận lợi tiếp nhận ngón tay của anh, hơn nữa còn tự điều chỉnh vị trí để anh có thể tiến vào dễ dàng hơn. Cắm rút một lúc, Phương Hạo thậm chí còn lật người, ra hiệu cho anh tiến vào từ phía sau.
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, điện thoại Phương Hạo bỗng đổ chuông.
“Chắc là chuông báo thức theo giờ trong nước ấy, kệ đi.”
Một tay Trần Gia Dư nắm lấy cặp mông tròn trịa của Phương Hạo, vừa nhào vừa bóp đến mức hằn dấu ngón tay, thịt tràn ra từ kẽ tay anh. Bàn tay còn lại của Trần Gia Dư, ngón tay vẫn bên trong mông Phương Hạo, phối hợp cùng gel bôi trơn đâm chọc khiến Phương Hạo rất thoải mái.
Phương Hạo nhắm mắt thở dốc, phải mất một lúc mới nhận ra: “Không phải, tối nay… có buổi biểu diễn miễn phí.”
Trần Gia Dư: “Tối nay?”
Phương Hạo nhíu mày đáp: “Phải. Sao em lại quên mất chứ.”
Trần Gia Dư mất kiên nhẫn, hỏi: “Có thể không đi xem biểu diễn không? Anh muốn chịch em, tối nay không đi đâu hết.”
Phương Hạo: “Trên mạng bảo người ta biểu diễn hay lắm.”
Trần Gia Dư: “Có hay hơn nữa cũng hay được bằng em sao?”
Phương Hạo bật cười, ồn tồn nói: “Hôm nay là buổi diễn cuối rồi.”
Trần Gia Dư chỉ đành thoả hiệp, thế nhưng anh cũng không để Phương Hạo cứ vậy mà đi. Trần Gia Dư nhét một quả trứng rung vào lỗ sau đã nới rộng của Phương Hạo. Đang trong kỳ nghỉ, hơn nữa còn ở nước ngoài nên Phương Hạo cũng trở nên ham vui, không những không phản đối mà còn ghẹo Trần Gia Dư.
Mấy bước đi ban đầu quả thực có phần không được tự nhiên nhưng về sau cũng dần quen. Cũng không phải bọn họ chưa từng chơi như này, chẳng qua trước đây đều là khi ở nhà. Cửa đóng lại, rèm kéo kín, Phương Hạo vừa kẹp đồ chơi vừa nấu nướng cùng Trần Gia Dư. Sau đó chẳng đợi cơm chín, bọn họ đã không chịu nổi, lấy trứng rung ra rồi làm ngay một nháy trong phòng bếp. Ở nơi công cộng thì đây là lần đầu. Hơn nữa vốn Trần Gia Dư bật nấc một, nhưng rồi bị Phương Hạo khiêu khích nên đã tăng lên một nấc để trả đũa.
Buổi biểu diễn bắt đầu được mười phút, Phương Hạo cảm thấy có hơi khó chịu. Lỗ sau đã được bôi trơn vẫn còn ẩm ướt, trứng rung ở bên trong chuyển động không chút kiêng dè. dương v*t anh căng cứng đến mức muốn nổ tung, chật chội trong lớp quần bò khá bó.
Tiếng hò reo của khán giả càng lúc càng lớn, khoái cảm trong Phương Hạo cũng càng lúc càng trào dâng. Ban đầu anh còn cố gắng tập trung xem biểu diễn, vỗ tay cùng mọi người. Thế nhưng nửa tiếng trôi qua, Phương Hạo cuối cùng không nhịn nổi nữa, sau lưng lấm tấm mồ hôi. Anh nhân lúc mọi người đang hoan hô, thì thầm bên tai Trần Gia Dư: “Giảm chút đi, em không chịu được.”
Trần Gia Dư cầm công tắc trong tay nhưng không nghe theo: “Cục cưng à, không phải em nói anh đó sao. Vừa nãy em kêu anh kiên nhẫn, giờ tới phiên em.”
Phương Hạo không nói năng gì nữa, cúi đầu cắn răng nhẫn nhịn. Trần Gia Dư quá yêu biểu cảm này của cậu ấy, nhìn thế nào cũng thấy gợi cảm vô cùng.
“Kiên nhẫn thêm chút nữa, nhé, lát sẽ cho em.”
Bọn họ đứng lẫn trong đám đông, dưới ánh đèn mờ ảo. Trần Gia Dư ôm Phương Hạo từ phía sau, đầu ngón tay lướt qua ngực cậu ấy, vuốt ve ngực và eo Phương Hạo qua lớp áo thun.
Lúc thường, những vuốt ve của Trần Gia Dư là điều khiến Phương Hạo khó kiềm chế nhất. Tay anh ấy như thể có xung điện, chạm tới đâu là nơi ấy nóng bừng. Bình thường tối đến, kể cả khi Phương Hạo mệt mỏi, lý trí bảo anh rằng bản thân không muốn làm nhưng Trần Gia Dư vừa vươn tay chạm vào là chưa đầy hai phút sau anh đã thở dốc.
Lúc này đây thì càng đừng nói tới. Trứng rung là món đồ chơi vật lý, mặc kệ thời điểm, vị trí, cảm xúc hay hoàn cảnh, nó vẫn đang rung không ngừng trong mông anh. Từng đợt sóng khoái cảm nối nhau không dứt, cả người Phương Hạo đều đã mềm nhũn. Anh kiên trì được tổng cộng năm mươi phút. Năm phút cuối cùng, Trần Gia Dư không nói với anh, chỉnh tăng thêm một nấc.
“Ưm… Không được thật mà. Anh đừng vậy.” Phương Hạo đã nửa tựa nửa dựa vào người Trần Gia Dư, quay sang thở dốc bên tai anh ấy: “Em muốn làm. Về thôi, cho em làm.”
Trở về phòng, gần như chẳng đợi cửa đóng lại, Trần Gia Dư đã cởi quần Phương Hạo, lôi trứng rung ra. Bên trong Phương Hạo được làm trơn đầy đủ, thậm chí còn hơi quá mức, dịch nhầy chảy khắp mông. Lỗ nhỏ như có tính đàn hồi, dù không còn được lấp đầy bởi trứng rung nhưng dư âm dao động vẫn còn đó, đến bắp đùi Phương Hạo cũng co giật.
“Đệt…” Trần Gia Dư không nói nổi thành câu hoàn chỉnh. Cảnh tượng này quá đỗi kích thích. Thật ra lúc coi biểu diễn anh đã cương cứng rồi, chẳng cần nhìn, chỉ tưởng tượng khuôn mặt Phương Hạo đỏ bừng vì sự giày vò của khoái cảm tình dục là anh đã không kìm nén nổi.
Phương Hạo giục Trần Gia Dư: “Nhanh lên đi.”
Trần Gia Dư cởi quần áo của bản thân rồi ấn hông Phương Hạo, đẩy dương v*t tiến vào. Cả hai cũng thở hắt ra đầy sung sướng.
Lúc đầu hai người đứng làm, đâm thọc được vài chục nhịp thì Phương Hạo bảo mình không đứng nổi nữa. Lúc nãy coi biểu diễn anh phải đứng quá lâu, lại chịu sự hành hạ của trứng rung nên bắp đùi căng cứng, bây giờ không còn sức nữa. Hai người không kịp vào trong phòng ngủ. Phương Hạo ẩn ngực Trần Gia Dư, đẩy anh ấy xuống sofa, sau đó anh đỡ dương v*t của Trần Gia Dư rồi ngồi xuống. Được bôi trơn đầy đủ, lỗ sau vừa mềm vừa ướt, Phương Hạo vừa ngồi xuống là tới được tận gốc.
“Ưm… Như vậy đó.”
“Thoải mái?” Trần Gia Dư hỏi: “Muốn anh chịch em rồi sao?”
Phương Hạo lúc này ngoan ngoãn thừa nhận: “Ừ, chịu không nổi rồi.”
Trần Gia Dư vừa định bắt đầu di chuyển thì bị Phương Hạo cản lại: “Trước tiên để em.”
Phương Hạo siết chặt eo và hông, chống tay trên ngực Trần Gia Dư, đung đưa mông để dương v*t của anh ấy đâm chọc bản thân. Chẳng mấy chốc anh đã tìm được góc độ thoải mái, mỗi lần đều đâm tới điểm khiến nửa người anh tê dại. Phần đầu khấc tiến vào sâu hơn trứng rung rất nhiều, thứ khao khát mong được lấp đầy vừa được khơi gợi đang gào thét cuối cùng đã được thoả mãn. Nhẹ trượt qua điểm mẫn cảm bên trong cơ thể, Phương Hạo vừa chuyển động vừa thở dốc.
“Chỗ này phải không…” Không được Phương Hạo cho phép, Trần Gia Dư cũng tự ý chuyển động. Anh giữ góc độ này, bóp eo Phương Hạo, sau đó dùng hết sức thúc từ dưới lên để chịch cậu ấy.
“Sâu quá, sâu quá rồi…” Phương Hạo rên rỉ. Anh không dùng sức nữa, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên người Trần Gia Dư, để anh ấy cắm vào thật sâu, càng sâu càng có cảm giác, càng sâu càng muốn. Phương Hạo rất thích tư thế cưỡi ngựa vì có thể thấy rõ từng biểu cảm của người dưới thân, thấy người ấy ra sức vì mình, cũng thấy người ấy phát điên vì mình. Khuôn mặt và cơ thể của Trần Gia Dư gần trong gang tấc. Trong thoáng chốc, nhiệt độ cơ thể, sức mạnh cùng dục vọng của anh ấy lan qua, khiến Phương Hạo đê mê tới mức da đầu tê dại.
Phương Hạo sờ cằm Trần Gia Dư, nói: “Sướng quá.”
Vốn là lời khen ngợi nhưng hai chữ này vừa thốt ra, cộng với tông giọng đều đều của Phương Hạo lại như thể đang khiêu khích. Trần Gia Dư lập tức thúc vào, vừa chịch Phương Hạo vừa xoa nắn dương v*t của cậu ấy, mãi cho tới khi dịch tuyến tiền liệt run rẩy chạy ra từ lỗ sáo của Phương Hạo – Phương Hạo sướng thật rồi. Trần Gia Dư cũng biết nên càng có thêm động lực. Anh hơi đổi tư thế, để Phương Hạo chống tay lên sofa, phần đùi cậu ấy gác lên người anh, như này tiện cho anh có thêm không gian di chuyển. Anh nắm lấy hông Phương Hạo, đóng cọc vào mông cậu ấy vừa nhanh vừa mạnh. Vẫn góc độ như thế nhưng tốc độ nhanh quá đỗi, nhanh tới mức Phương Hạo gần như không thốt nổi nên lời.
Trần Gia Dư lúc này mới nhận ra, bọn họ tắt đèn nhưng chưa kéo rèm. Buổi sáng thi thoảng sẽ có người đi ngang qua bên ngoài cửa sổ, nhưng hiện tại mọi người đang tập trung trên boong tàu xem chương trình biểu diễn, đôi lúc lại có tiếng vỗ tay và hoan hô vọng lại. Trần Gia Dư ngồi trên ghế sofa, đối diện với cửa sổ. Anh không chỉ trông thấy sắc trời đêm mà còn thấy được hình ảnh phản chiếu khung cảnh trong phòng thấp thoáng trên cửa sổ. Nếu lúc này có người đi qua thì hẳn sẽ không thể bỏ lỡ cảnh tượng sắc tình trong phòng. Ánh trăng bạc phủ khắp nên đất, hai cơ thể thon dài chồng chéo lên nhau, eo và mông đung đưa, tiếng nước dâm đãng từ nơi liên kết vang lên “phành phạch” theo những va chạm xác thịt. Tấm lưng thẳng tắp của Phương Hạo mướt mát mồ hôi. Trên mông toàn là những dấu đỏ và vết nhéo, run rẩy theo từng nhịp rút ra đẩy vào trông vừa dâm đãng vừa lẳng lơ.
Trần Gia Dư trước đó đã bắn một lần nên không quá nhạy cảm. Lần này anh kiên trì rất lâu, chỉ riêng tư thế cũng đổi tới ba lần, lăn lộn từ trên sofa xuống tới dưới đất, giờ lại lên trên mặt bàn.
Tư thế sau cùng tiến vào rất sâu, góc độ xảo quyệt, Phương Hạo chỉ còn cách dùng chân kẹp chặt lưng Trần Gia Dư để giữ vững vị trí. Dù thể lực Phương Hạo có tốt tới đâu thì cũng bị tiêu hao tới gần cạn kiệt, tiếng rên trở nên dồn dập, âm độ dần cao vút, cánh tay cũng run rẩy không nắm vững được nữa. Đến cuối, bắp đùi như thể bị chuột rút cứ siết chặt rồi lại thả lỏng vài lần. Lúc siết chặt sẽ để lộ phần cơ bắp săn chắc và khoẻ khoắn đặc trưng của dân chạy bộ; lúc thả lỏng lại có cảm giác đầy thịt, khiến người ta trông mà mê mẩn. Trần Gia Dư đã quen thuộc với mọi dấu hiệu trong cuộc tình ái của Phương Hạo, biết Phương Hạo sắp lên đỉnh. Vậy nên anh vòng tay quanh người Phương Hạo, ôm cậu ấy thật chặt, rồi trong tư thế ấy, lại đâm vào điểm nhạy cảm của cậu ấy.
“A… Anh đừng…” Ở góc này cơ thể hai người áp sát nhau, cảm giác đến với Phương Hạo quá mãnh liệt. Anh còn chưa kịp nói gì, lỗ sau đã co thắt, dương v*t phía trước run rẩy, từng đợt tinh dịch phóng ra, bắn toàn bộ lên cơ bụng săn chắc của Trần Gia Dư.
“Ôm chặt chút.” Trần Gia Dư nhìn hình ảnh phản chiếu trên ô cửa sổ rồi ôm vai Phương Hạo thúc thêm vài chục lần nữa. Sau cùng anh cúi đầu hôn lên sống mũi của cậu ấy, bắn vào bên trong cậu ấy.
Phương Hạo chống tay lên vai Trần Gia Dư thở hổn hển không ngừng. Tim anh đập rộn, làn da đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể tăng cao như thể muốn làm trái tim bản thân tan chảy.
Trần Gia Dư biết vừa nãy làm quá dữ dội nên lúc này một tay ôm gáy Phương Hạo, tay còn lại không ngừng vuốt ve sau đầu cậu ấy. Đúng lúc này, một tia sáng trắng chói mắt chợt lóe lên ngoài cửa sổ. Trần Gia Dư chớp mạnh mắt.
“Mắt anh sao thế?” Phương Hạo vươn tay chạm lên đuôi mắt Trần Gia Dư. Dư âm sau trận tình ái vẫn còn đó, giọng Phương Hạo có phần uể oải, ngập tràn sự thân mật.
“Em nhìn ra ngoài cửa sổ giúp anh.” Ban đầu Trần Gia Dư cứ ngỡ mình làm tình tới mức đầu óc lú lẫn. Cái cảm giác bị lóa mắt bởi ánh đèn trên đường cất hạ cánh, anh chỉ mới trải qua một lần trong lúc huấn luyện bay tại sân vào mười năm trước.
Phương Hạo quay đầu lại nhìn, mới xác nhận Trần Gia Dư không hoa mắt, anh ấy nhìn rất rõ.
Đó là ngọn hải đăng dẫn đường chỉ lối cho thuyền phà qua lại trong đêm tối mênh mông.
4.
“Đừng kể mấy chuyện tào lao này nữa đi anh. Nhanh vào trọng điểm, hai anh cầu hôn ở đâu vậy?” Phương Thịnh Kiệt thúc giục Trần Gia Dư. Hồng phải bóp quả mềm. Cậu không cạy được miệng Phương Hạo nhưng cậu biết Trần Gia Dư sẽ không từ chối mình.
“Không có cầu hôn. Bọn anh đã bàn bạc rồi. Ngày áp chót bọn anh sẽ tới trung tâm thương mại mua nhẫn, chỉ vậy thôi.” Phương Hạo không nhẫn tâm nhìn Trần Gia Dư bị Phương Thịnh Kiệt bám víu không rời, bèn nói.
Sau khi trở về từ Châu Âu, trên ngón tay của hai người có thêm chiếc nhẫn màu bạc. Chiếc trên tay Phương Hạo có thiết kế phức tạp hơn một chút. Trên vòng nhẫn bạch kim là một vòng bạch kim khác có thể xoay được, bên trên có khảm bảy viên kim cương tròn. Tên của dòng nhẫn này cũng rất ý nghĩa: Possession. [1]
Phiền Nhã Lan trông thấy thì ngỡ ngàng hồi lâu. Bà cầm ngón tay Phương Hạo nhìn trái ngó phải, thích đến mức không nỡ buông tay. Phương Hạo cười bảo: “Sao mẹ còn vui hơn cả bản thân kết hôn vậy?”
Phiền Nhã Lan chớp mắt rồi mới đáp: “Vì mẹ vui hơn cả khi bản thân kết hôn mà.”
Với người làm cha làm mẹ, con cái như máu thịt trên mu bàn tay, con cái trưởng thành thì coi như đã bay khỏi lòng bàn tay mình. Những gì Phương Hạo trải qua kể từ khi bắt đầu đi làm bà đều rõ cả, có những lúc được chứng kiến mà lòng như lửa đốt. Bây giờ thấy anh và Trần Gia Dư đã ở bên nhau lâu như vậy, hơn nữa còn có chuyến sang Pháp trao đổi nhẫn rất lãng mạn, cảm giác xúc động như mây mù tan biến, ánh trăng sáng rọi ấy thật sự chiến thắng mọi niềm hạnh phúc mà chuyện vui bản thân có thể mang tới.
Phiền Nhã Lan cảm động còn Phương Thịnh Kiệt thì tò mò, vậy nên cậu mới cố gặng hỏi chi tiết.
“Cho em xem với.” Phương Thịnh Kiệt nhìn Phương Hạo rồi lại nhìn Trần Gia Dư. Chiếc nhẫn trên tay Trần Gia Dư làm từ vàng trắng 18k với các mặt cắt hình chữ nhật được đánh bóng, trên một mặt cắt có khảm viên kim cương hình chữ nhật tương tự, trông vừa sang, vừa nhã nhặn. [2]
“Em thấy cái của anh Gia Dư đẹp hơn, làm sao đây?” Phương Thịnh Kiệt lè lưỡi với Phương Hạo, nói câu rất thật lòng: “Sau này kết hôn em cũng muốn kiểu như vậy, rất… có cảm giác hình học.”
Thực ra Phương Hạo rất thích nghe lời này, trên mặt hiện nét cười: “Đúng rồi đó. Nhẫn của anh ấy là anh chọn mà.”
Giữa các cặp đôi, việc cùng chọn nhẫn đôi là điều rất bình thường. Hai người hai sở thích khác nhau, chung quy luôn phải có một bên thoả hiệp. Thế nhưng hai người bọn họ lại vứt bỏ hoàn toàn lối mòn truyền thống, ngay từ ban đầu đã thống nhất sẽ chọn nhẫn cho nhau, chọn chiếc bản thân cảm thấy phù hợp với đối phương sau đó mua tặng. Dù sao, tình yêu là trao cho người ấy một món quà bất ngờ, nhẫn cũng vậy.
Trước khi tới Paris, Phương Hạo đã bí mật tìm hiểu, thậm chí còn gửi mail liên hệ, kiểm tra còn hàng hay không. Từ lúc vào cửa hàng, kêu Trần Gia Dư giơ tay thử kích cỡ, đến khi thanh toán, Phương Hạo chỉ tốn chưa quá ba mươi phút. Chiếc anh mua cho Trần Gia Dư thậm chí còn có giá đắt hơn.
Trần Gia Dư nhìn bảng giá mà xót thay Phương Hạo. Anh thử đề xuất: “Thế này đi, em chọn cho anh rồi để anh tự mua, có được không?”
Phương Hạo lập tức từ chối, không đồng ý. Trần Gia Dư bèn bảo: “Công việc của kiểm soát viên không lưu các em chẳng hề nhẹ nhàng hơn bọn anh, theo lý mà nói phải hưởng mức lương tương tự bọn anh. Cứ coi như anh tăng lương một năm cho em đi. Khoản tiền đó em để dành mua ống kính, máy ảnh các thứ vẫn hơn.”
Thế nhưng đề xuất của Trần Gia Dư là vô dụng. Thanh toán xong xuôi, Phương Hạo mới nói với anh ấy: “Khoản tiền đó có để dành cũng không ý nghĩa gì. Nhẫn cả đời chỉ mua một cái đó thôi, thật ra cũng chẳng đắt.”
Trần Gia Dư hiểu tính Phương Hạo nên cũng không nhắc lại nữa. Anh ngẫm nghĩ về câu hỏi cả đời chỉ mua một cái của Phương Hạo, không khỏi nhoẻn miệng cười.
“Lãng mạn quá anh ơi.” Phương Thịnh Kiệt chẳng ngượng miệng, đã lại bắt đầu khen ngợi.
“Bọn anh trao nhẫn cho nhau trên đỉnh tháp.” Thấy cậu khen, Trần Gia Dư bèn bổ sung một câu như muốn khoe khoang.
“Tháp?”
“Tháp Eiffel.”
“Lúc ấy có đông người không? Có ai hoan hô không?” Phương Thịnh Kiệt hỏi.”
“Buổi sáng ngày trong tuần nên thật ra không có mấy người. Bọn anh cũng không muốn có quá nhiều người.”
“Ôi chao. Các anh chẳng gọi em. Em về nước sớm quá, nếu không bay từ Anh qua chỉ mất vài tiếng, em tới làm cổ động viên cho hai anh.” Phương Thịnh Kiệt tỏ vẻ tiếc nuối.
Trần Gia Dư biết hai anh em Phương Hạo và Phương Thịnh Kiệt một tĩnh một động. Vào nhà được mười phút, Phương Thịnh Kiệt hỏi hết câu này tới câu khác như thể nã súng liên thanh về phía anh. Ngược lại Phương Hạo nói chưa tới năm câu, chỉ ngồi trên ghế mỉm cười nhìn bọn họ, tay phải xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái của cậu ấy.
Trần Gia Dư bật cười: “Cuối tuần này anh mời cơm trong thành phố, tới lúc đó sẽ gọi em tới. Muốn ăn gì thì nói anh trước một tiếng.”
“Anh đừng có chiều nó.” Phương Hạo cười bảo Trần Gia Dư. Lúc này anh mới lên tiếng kể bổ sung: “Gió trên đỉnh tháp rất lớn. Lúc lấy hộp nhẫn ra tay anh run run, chỉ sợ làm rớt.”
Trần Gia Dư không nói gì, quay sang nhìn Phương Hạo chăm chú, đôi mắt cong lên vì cười. Phương Hạo biết anh ấy cũng đang nhớ lại khoảnh khắc đó.
“Có chụp ảnh không? Cho em xem với.” Phương Thịnh Kiệt hỏi.
Lúc này Phương Hạo mới gật đầu, lấy điện thoại ra. Anh thậm chí còn chẳng phải mở album ảnh vì màn hình khoá đã là bức hình đó. Cả Phương Hạo và Trần Gia Dư đều không xuất hiện trong hình, có thể trông thấy một đôi bàn tay ở phần phía dưới tấm hình, trên ngón áp út là chiếc nhẫn màu bạc với các mặt cắt hình chữ nhật. Từ kiểu nhẫn, Phương Thịnh Kiệt nhận ra đó là Trần Gia Dư.
Sáng hôm đó, thật ra thời tiết có chút âm u, gió cũng rất lớn nhưng tất cả đều không quan trọng. Từ vị trí đứng của bọn họ phóng mắt nhìn ra có thể trông thấy những khuôn viên xanh và vườn hoa được quy hoạch theo trật tự, những con đường được sắp xếp theo hình ngôi sao lục giác với hai bên chi chít những công trình kiến trúc[3]. Thành phố cổ kính chảy trong mình dòng máu tươi trẻ. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đường chân trời của Paris nhưng lại cảm thấy như đang đứng trên đỉnh thế giới. Từ London, tới Paris, đến Hongkong rồi lại tới Bắc Kinh, cả thế giới này, cả nửa đời sau, tất cả thu trọn nơi đáy mắt.
Chiếc nhẫn màu bạc chạm vào đầu ngón tay, lành lạnh.
5.
Trần Gia Dư trao đổi kinh nghiệm chọn nhẫn với Phương Thịnh Kiệt xong thì chạy vào trong bếp. Hôm nay anh với Phương Hạo về nhà ăn cơm, một mình Phiền Nhã Lan phải nấu cơm cho bốn người, vừa trông nồi lại vừa phải đun bếp, thi thoảng còn đi ra quan tâm tình hình chuyện tình cảm của hai cậu con trai, thật sự là bận bù đầu. Trần Gia Dư thấy thế, ngồi chuyện trò một lúc rồi qua giúp bà.
Sau khi bốn người ngồi xuống, đồ ăn được bày hết trên bàn, Phiền Nhã Lan mới nói với Phương Hạo: “Thật ra hôm nay mời hai đứa qua ăn, mẹ cũng có chuyện này muốn nói với hai đứa.”
Phương Thịnh Kiệt có phản ứng dữ dội nhất. Cậu thấy mẹ quá nghiêm túc, cho rằng là tin xấu, hít một hơi thảng thốt.
Phiền Nhã Lan vỗ vai Phương Thịnh Kiệt: “Đừng căng thẳng. Không phải sáng con còn hỏi mẹ đó sao.”
Phương Thịnh Kiệt lập tức hiểu ra, dài giọng “ồ” một tiếng thật cường điệu, sau đó luôn miệng chúc mừng.
Chỉ có Phương Hạo vẫn còn đang ù ù cạc cạc. Anh vội nói: “Mẹ nhanh nói đi, không nói con không ăn nổi bữa cơm này mất.”
Lúc này Phiền Nhã Lan mới nói: “Mẹ và chú Lý Hạ của con cũng tính kết hôn.”
Bên ngoài Phương Hạo tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thật sự rất chấn động. Thật ra anh cũng biết quan hệ giữa Phiền Nhã Lan và Lý Hạ đó giờ vẫn phát triển thuận lợi, hai người họ mời cùng đi du lịch Úc cả tháng trời, thời điểm này bàn tới chuyện kết hôn cũng là hợp tình hợp lý. Chẳng qua khoảng thời gian này anh bận rộn với Trần Gia Dư, đã lâu rồi không tâm sự cùng mẹ nên có chút áy náy.
Cơm nước xong xuôi, Phương Thịnh Kiệt về phòng mình nghe điện thoại, chỉ còn ba người Phiền Nhã Lan, Phương Hạo và Trần Gia Dư ngồi lại bàn. Phiền Nhã Lan là người lên tiếng trước: “Con trai, con nghĩ gì thế?”
Phương Hạo thấy mẹ gọi mình thì ngẩng lên, mỉm cười đáp: “Không có gì ạ. Con vui lắm, chỉ tiếc hôm nay không có chú ấy, nếu không có thể cùng chúc mừng rồi.”
Phiền Nhã Lan gật gù, nói: “Thật ra… mấy đứa không phải người biết đầu tiên.”
Phương Hạo đoán được phần nào điều bà muốn nói nhưng không lên tiếng.
“Thứ năm tuần trước mẹ đi gặp ba con, đã báo ông ấy biết rồi.”
Phương Hạo ngước mắt nhìn lên nhưng không phải nhìn Phiền Nhã Lan mà nhìn về hướng Trần Gia Dư. Trần Gia Dư cũng đang nhìn anh.
Vài giây sau, Trần Gia Dư đặt đũa xuống, nói: “Cháu đi rửa bát trước nhé.” Anh biết Phiền Nhã Lan và Phương Hạo muốn tâm sự, bèn tạo không gian cho họ.
Phiền Nhã Lan nói thẳng: “Gia Dư ngồi đi, cháu không phải người ngoài.”
Phương Hạo thấy anh ấy ngồi lại xuống, lúc này mới “ừm” một tiếng, sau đó khẽ nói: “Con không có suy nghĩ gì khác. Những lúc mẹ không vui, không phải điều ba hay làm nhất là chọc mẹ cười đó sao. Ba mong mẹ vui vẻ, con trước nay chưa từng nghi ngờ điều này. Ngược lại con, đã lâu lắm rồi không tới thăm ba…”
Phiền Nhã Lan nói: “Không gấp, con phải lo công việc của mình mà.”
Phương Hạo mím chặt môi, một lúc lâu sau mới đáp: “Có những chuyện có thể chờ, có những chuyện lại không thể chậm trễ.”
Sau khi rời khỏi nhà Phiền Nhã Lan, Phương Hạo bảo Trần Gia Dư lái xe đi về phía khu Thập Tam Lăng. Trần Gia Dư như ngầm hiểu, không hỏi cậu ấy muốn đi đâu, cũng không hỏi cậu ấy muốn làm gì, chỉ bật máy sưởi rồi yên lặng lái xe trong đêm tối. Hai người im lặng suốt quãng đường đi, chỉ tới khi dừng đèn đỏ, Trần Gia Dư mời ngẩng lên, xoa tóc Phương Hạo. Anh gọi Phương Hạo một tiếng, Phương Hạo khẽ đáp lại, rồi Trần Gia Dư nhỏ giọng bảo: “Rất tốt, là chuyện tốt.”
Phương Hạo nói: “Em vẫn áy náy, vẫn cứ là áy náy.”
Trần Gia Dư đáp: “Anh biết. Không sao đâu.”
Nhưng rồi giây tiếp theo, Phương Hạo ngả đầu, tựa lên vai Trần Gia Dư. Tim anh lập tức mềm nhũn, anh cũng chợt nhớ ra một chuyện. Vậy nên, nhân lúc chưa lái xe ra khỏi thành phố, anh bèn đi chệch khỏi tuyến đường dự định, đỗ xe lại bên cạnh một khu buôn bán.
“Sao thế anh?” Phương Hạo không rõ anh ấy muốn làm gì.
Trần Gia Dư chỉ bảo: “Em chờ anh chút.”
Trần Gia Dư tính ra khỏi xe nhưng không nói định làm gì. Phương Hạo có chút lo lắng: “Có chuyện gì quan trọng phải làm luôn lúc này sao? Anh dừng ở làn dừng khẩn cấp như vậy…”
Trần Gia Dư nói: “Hai phút thôi, nếu có ai lại thì em đánh xe đi.” Vừa dứt lời, Trần Gia Dư đã chạy biến mất dạng.
Quả nhiên, Trần Gia Dư không nói dối. Anh chỉ đi hai phút là đã quay lại. Trước tiên anh gõ lên cửa xe phía Phương Hạo, dúi món đồ trong tay cho Phương Hạo.
Phương Hạo ngước mắt nhìn lên, trông thấy món đồ Trần Gia Dư cầm trong tay. Giây phút gửi thấy mùi thơm, anh chưa chuẩn bị sẵn sàng, nước mắt lập tức trào dâng. Đó là một túi hạt hướng dương nóng hổi.
Cửa xe đóng “cạch”, Trần Gia Dư lên xe, mọi ồn ào trên thế gian đều bị chặn lại bên ngoài.
(Chi tiết hạt hướng dương xem lại Chương 76)
- Chú thích:
[2] Nhẫn của Trần Gia Dư: Do không có tên mẫu cụ thể nên mình chỉ tìm được hình ảnh có kiểu dáng tương tự phần nào
[3] Bố cục sao lục giác ở Paris: