Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét

Chương 63: Khe nứt




Rốt cuộc em muốn trừng phạt anh tới bao giờ nữa, có thể cho thông tin chính xác được không?

✈️✈️✈️

Từ sau tối đó, tuy Phương Hạo đã giúp anh tháo gỡ nút thắt trong lòng nhưng Trần Gia Dư vẫn cảm thấy cậu ấy chưa hoàn toàn tha thứ cho mình. Có lẽ từ góc độ của Phương Hạo, việc anh giấu diếm đã thực sự khiến cậu ấy bị tổn thương, tựa như mặt đất vốn bằng phẳng bỗng xuất hiện một khe nứt sâu hun hút. Đến mức Trần Gia Dư cảm thấy trong suốt hai tuần sau đó, bọn họ không cách nào quay trở lại trạng thái tin tưởng lẫn nhau, khăng khít không kẽ hở trước đó.

Nguyên nhân khiến Trần Gia Dư cảm thấy như vậy có lẽ do tuần đó anh có hai lần đánh tiếng trước với Phương Hạo nói buổi tối muốn qua nhưng Phương Hạo đều bảo công việc quá bận rộn, kêu anh hôm khác hẵng tới. Trần Gia Dư biết những gì cậu ấy nói cũng là sự thật, vì hai hôm này đúng dịp lễ khai mạc Diễn đàn kinh tế T20, chuyên cơ chở nguyên thủ cũng như nhân viên công tác của 20 quốc gia nối đuôi nhau đáp tới Đại Hưng, bản thân anh cũng gặp trúng một lần lúc hạ cánh. Thế nên ban đầu anh không nói gì. Hai người họ tuy không gặp mặt hàng ngày vẫn thường xuyên nhắn tin, cũng thường xuyên gọi điện.

Trong khoảng thời gian này, Trần Gia Dư nghe Phương Hạo nhắc tới chuyện Phiền Nhã Lan cùng hai người chị em của bà tính đi du lịch Hàn Quốc. Anh rất có lòng, ngỏ ý với Phương Hạo muốn mua vé giúp mấy người Phiền Nhã Lam, sử dụng quyền lợi được mua vé giảm 40% của mình. Phương Hạo ban đầu từ chối nhưng Trần Gia Dư cứ khăng khăng, bảo rằng mình và bố mẹ chỉ đi một chuyến tới Nhật Bản, chỗ còn lại không dùng thì phí. Phương Hạo sau cùng cũng chấp nhận để cho anh giúp.

Phương Hạo vốn đinh ninh vé giảm 40% nên khi Trần Gia Dư báo một con số, anh chỉ việc chuyển tiền. Phiền Nhã Lan cùng hai người chị em được ngồi hạng thương gia trên chuyến bay xuất phát từ sân bay Thủ Đô – Bắc Kinh tới sân bay Incheon của hãng Air China. Lần này hai người chị em kia không khen ngợi Phương Thịnh Kiệt nữa mà chuyển qua khen Phương Hạo. Lúc tàu bay của bọn họ chuẩn bị cất cánh rời sân bay Thủ Đô, Phiền Nhã Lan nói với giọng đầy tự hào: “Không có con trai tôi chỉ huy thì chẳng chiếc máy bay nào dưới mặt đất này có thể cất cánh được dâu.”

Nghĩ tới đây, bà nhắn tin gửi Phương Hạo, bảo:「Đợi khi nào về mẹ sẽ mời Tiểu Trần một bữa cảm ơn thằng bé.」Bọn họ bay hãng Air China, Phương Hạo không cần nói thì Phiền Nhã Lan cũng đoán được phía sau có Trần Gia Dư lo liệu.

Phương Hạo lúc đó đang ngồi tán gẫu cùng Chu Kỳ Sâm tại Koza. Anh chợt nghĩ tới, bèn hỏi Chu Kỳ Sâm xem vé miễn phí và vé giảm giá bên hãng hàng không có cơ chế hoạt động như nào. Sau khi nghe Chu Kỳ Sâm giải thích, anh mới phát hiện ra vé miễn phí cùng vé giảm giá 40% chỉ dành cho người thân cho gia đình. Anh không rõ Trần Gia Dư làm cách nào để chứng minh ba người nhóm Phiền Nhã Lan là người thân, nhưng kể cả có qua được bước này thì những quyền lợi kia cũng chỉ có thể dùng với vé chờ bay, phải chờ chuyến bay còn chỗ thì hai ngày trước ngày bay mới mua được vé. Giống như lần trước Chu Kỳ Sâm lấy vé hạng thương gia chuyến bay đi từ Bắc Kinh tới Thượng Hải của hãng Hải Nam cho Phương Hạo, cũng vì một ngày trước ngày khởi hành vẫn còn ghế trống nên mới có thể miễn phí cho anh. Có điều, chặng nhóm mẹ anh bay là chặng cực kỳ đông khách. Lúc này Phương Hạo mới nhớ lại, trước khi mua vé, Trần Gia Dư đúng có từng hỏi anh: “Bắt buộc phải hôm mùng 4 hả?” Giờ anh mới ngộ ra rất có thể vì chuyến này đã gần kín chỗ, nếu chờ tới hai ngày trước ngày bay thì có lẽ không còn vé để mua nên Trần Gia Dư đã tự móc hầu bao. Chẳng hề có vé giảm 40%, cùng lắm là được giảm 10% mà thôi.

Sau khi biết chuyện, Phương Hạo cũng đến cạn lời, bảo với Trần Gia Dư: Nếu không được thì anh cứ nói là không được, để bên mẹ em tự mua vé.

Trần Gia Dư là kiểu người không có từ ” không thể” trong từ điển. Việc anh ấy đã hứa thì dù bất tiện anh cũng sẽ thực hiện bằng được. Đó là uy tín của anh ấy, cũng là lý do vì sao trước giờ bên ngoài không có ai nói xấu hay nói mát gì Trần Gia Dư, chỉ có những lời hay ý đẹp nói hoài không dứt. Thế nhưng trong cụ thể chuyện lần này, Phương Hạo lại cảm thấy anh ấy quá tiêu pha.

Việc Trần Gia Dư thích tốn tiền cho anh quả thực là một thói xấu. Nhưng khi ngẫm kỹ lại, Phương Hạo cảm thấy Trần Gia Dư dường như đang dùng tiền bạc để đổi lấy cảm giác an toàn. Ví dụ như chiếc máy pha cà phê đắt tiền hôm sinh nhật đổi lấy phần tình cảm độc nhất, khi ấy hai người họ còn chưa nói rõ mọi chuyện. Hay như về sau tặng anh chiếc đồng hồ giá hơn chục ngàn tệ, có lẽ do anh ấy cảm thấy có lỗi vì đã đi Nhật mà không thể cùng anh trải qua kỳ nghỉ lễ cũng như không ở bên anh vào giai đoạn vất vả nhất. Song, điều Phương Hạo thật sự mong muốn đâu phải những khoản chi tiêu xa hao, mà là sự tin tưởng lẫn nhau, là cùng nhau bầu bạn, là dành thời gian chất lượng cho nhau. Từ ngày bé, mẹ anh đã dạy anh rằng tiền có thể ít nhưng sự quan tâm thì không thể thiếu.

Tuy nhiên những lời này nếu nói thẳng thì thành bắt bẻ lòng tốt của Trần Gia Dư. Anh mãi không tìm được cơ hội nào thích hợp để dốc bầu tâm sự cùng Trần Gia Dư, trong khi đó khúc mắc giữa bọn họ lại cứ chuyện này nối tiếp chuyện khác.

Tuần sau đó, Trần Gia Dư trở về từ Bạch Vân – Quảng Châu, lúc tiếp cận có xin phép được hạ cánh đường băng 17L, bị Phương Hạo từ chối: “17L đang có hoạt động, trước mắt không thể cho phép.”

Trần Gia Dư lúc đó đương nhiên là ngoan ngoãn nghe theo huấn lệnh, không nói gì tiếp, hạ cánh tại đường băng 19R theo kế hoạch ban đầu. Khi đón Phương Hạo về nhà, Trần Gia Dư phân vân mãi không biết có nên nhắc tới chuyện này hay không.

Cuối cùng là Phương Hạo cảm thấy không khí quá im ắng nên đã mở lời trước: “Hôm nay có chuyên cơ T20 khởi hành.”

Trần Gia Dư có nghe được loáng thoáng qua tần số Tiếp cận, đáp: “Ừm, anh có nghe thấy.”

Phương Hạo hỏi thẳng: “Lúc xin phép có phải anh mong em sẽ duyệt vì là anh không?”

Trần Gia Dư suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn thành thật trả lời: “Cũng có một chút.”

Phương Hạo khẽ thở dài, giải thích: “Bay chờ để hạ cánh xuống 17R phía trước anh là chuyên cơ của thủ tướng Kazakhstan, ngoài ra còn chuyến bay charter của nhân viên APEC, phải ưu tiên cho bọn họ. Lãnh đạo đã có chỉ thị.”

Trần Gia Dư chỉ đáp “Ừm”.

Phương Hạo thấy anh ấy không nói gì, vội bảo: “Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Ban đầu em không muốn quen với người trong ngành cũng vì sợ chuyện này.” Điều anh thật sự muốn nói với Trần Gia Dư là: Vậy nên anh hãy điều chỉnh kỳ vọng của mình. Em cần cấp huấn lệnh như nào thì sẽ cấp huấn lệnh như thế, sẽ không vì anh đang bay trên trời mà tìm cách lách luật để cho anh đãi ngộ tốt nhất. Anh thấy mình đã nói đủ rõ về vấn đề này rồi, hôm nay không muốn lặp lại nữa, chỉ nói chung chung về nguyên tắc của mình.

Trần Gia Dư lặng im hồi lâu, chỉ bảo: “Về sau anh biết rồi.”

Thật ra chuyện không duyệt cho anh hạ cánh tại 17L là do Phương Hạo nhắc tới trước, anh vốn cũng không tính hỏi. Bản chất cũng không phải chuyện gì to tát, hạ cánh tại đường bằng 19R thì lăn bánh thêm mười phút nữa mà thôi, anh không muốn mười phút này làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa anh và Phương Hạo. Thế nhưng anh đã không chủ động nhắc tới, lại nhận được câu “ban đầu” này của Phương Hạo. Từ góc độ của anh, câu này nghe như thể không có niềm tin vào tình cảm của hai người họ, như thể việc hai người họ bắt đầu là không đúng đắn. Trong lòng anh cũng rất không thoải mái, nhưng anh không muốn làm Phương Hạo giận nên cuối cùng nhẫn nhịn chỉ đáp lại một câu.

Phương Hạo thấy anh ấy nói vậy, biết bao lời còn lại đều chẳng còn chỗ để nói tiếp. Đoạn đường còn lại, hai người họ không ai nói câu gì. Rất nhiều lần trước đó cũng vậy, Phương Hạo cảm thấy anh và Trần Gia Dư cứ luôn giống như đã tâm sự về một chủ đề cực kỳ khó mở lời, dễ gây tranh cãi, sau đó kết thúc bằng việc Trần Gia Dư đơn phương thỏa hiệp và nhẫn nhịn, thế nhưng thực tế bọn họ không hề nói tới cùng, khiến trong lòng anh không được thoải mái.

Tối đó, vốn hai người định sẽ nấu nướng cùng nhau nhưng về sau Phương Hạo có hơi mệt nên họ quyết định gọi đồ ăn tới. Ăn uống xong xuôi, xem TV một lúc, hai người nằm trên giường, Trần Gia Dư luồn tay vào trong áo Phương Hạo, vuốt ve bụng và ngực anh, thế nhưng Phương Hạo lại tóm lấy cổ tay anh ấy bỏ ra ngoài. Anh thật sự đã quá buồn ngủ, không muốn làm tình trước khi đi ngủ. Phương Hạo rất hiếm khi từ chối Trần Gia Dư. Phần lớn thời gian hai người bọn họ vô cùng ăn nhịp với nhau, dù là trong cuộc tình ái hay khi đắn đo nên làm hay không. Hôm nay là lần đầu tiên, là một ngoại lệ.

Trần Gia Dư đương nhiên là tôn trọng Phương Hạo, rút cánh tay mình lại. Song, cả đêm ấy anh không ngon giấc, sau khi bị tiếng xe thu gom rác vọng lại từ ngoài cửa sổ đánh thức lúc bốn giờ hơn thì không ngủ tiếp nữa. Trước hôm ấy, Trần Gia Dư đã ba, bốn ngày không gặp Phương Hạo. Anh vẫn tin chắc rằng đối phương chỉ đang dần điều chỉnh trạng thái, thêm vào đó công việc quả thực quá bận rộn. Nhưng tính cả cuộc nói chuyện trong xe hôm nay, cũng như việc buổi tối Phương Hạo tỏ ra không hào hứng, vừa không muốn nấu ăn vừa không muốn làm tình thì anh có chút không dám chắc như vậy nữa. Trần Gia Dư cảm thấy tình trạng hai người hiện tại dường như đã đảo ngược cho nhau. Trước đây là Phương Hạo với tới người đang ở Nhật Bản xa xôi là anh, còn hiện tại là anh với tới cậu ấy.

Vậy nên, sáng hôm sau, khi Phương Hạo đang đứng nén bột cà phê trước máy pha cà phê, Trần Gia Dư khoanh tay trước ngực, tựa người vào khung cửa rồi bất ngờ hỏi: “Em có phải vẫn còn giận anh không?”

Phương Hạo rất bình tĩnh nhìn qua anh ấy, đáp: “Em không giận, thế nhưng… anh cho em chút thời gian.” Anh cần thời gian để xây dựng lại lòng tin, thế nhưng điều đó cũng cần phải được thiết lập trên cơ sở hai người dành đủ thời gian cho nhau.

Trần Gia Dư cầm hai ly cà phê giúp cậu ấy, sau đó bảo: “Đã hai tuần rồi, em… muốn anh phải làm sao đây?”

Phương Hạo nhất thời cũng không nghĩ được lời nào hay để trả lời. Câu hỏi này cứ lơ lửng giữa không trung.

Trần Gia Dư thấy cậu ấy không trả lời được, bèn nói: “Thôi được rồi, coi như anh chưa hỏi gì.”

“Hỏi cũng đã hỏi rồi, có hỏi tức là anh bận tâm. Nếu anh đã bận tâm thì chúng ta nói chuyện đi.” Phương Hạo thẳng thắn với Trần Gia Dư, “Em không nói gì cũng không phải vì muốn trì hoãn hay qua loa lấy lệ, em thật sự chưa suy nghĩ kỹ.”

Lúc chuẩn bị rời đi, Trần Gia Dư nhận được điện thoại của Vương Tường, vì biết là về chuyện sắp xếp lịch trực nên anh đứng trả lời ngay trong phòng khách. Quả nhiên, Vương Tường trước hết thay Vương Nhuận Trạch gửi lời cảm ơn tới anh vì đã hướng dẫn luyện buồng lái giả lập. Tuy biết đây chỉ là mấy lời xã giao lịch sự của Vương Tường nhưng Trần Gia Dư đang nghe điện thoại trong phòng khách vẫn thoáng liếc về phía Phương Hạo, rồi anh mới trả lời: “Không có gì, việc nên làm mà. Tôi cảm thấy Nhuận Trạch chắc chắn không có vấn đề gì đâu, thằng nhóc ấy có tư chất trời sinh để làm phi công đấy.”

Vương Tường tán gẫu xong thì vào việc chính: “Chuyến 1713 bay từ Phố Đông chiều mai sẽ xuất phát trễ hai tiếng, nhà Đạt Siêu có việc nên muốn đổi sang chuyến ngày mốt quay trở lại Bắc Kinh.”

Trần Gia Dư nghe anh ta nói vậy thì bèn mở lịch trực trong điện thoại ra coi. Sáng mai đúng là anh có chuyến từ Bắc Kinh bay tới Thượng Hải cùng Nhạc Đạt Siêu, hai người sẽ cùng bay về lúc hai giờ chiều. Bố mẹ Nhạc Đạt Siêu sống tại Thượng Hải, chuyện này Trần Gia Dư cũng biết.

Trần Gia Dư nhận lời: “Bên tôi không vấn đề gì. Đạt Siêu không bay thì ông tìm người thay thế cậu ấy chứ hả? Nếu không tìm được ai, có cần tôi hỏi thử giúp không?”

Vương Tường đáp: “Không cần đâu. Tôi có hỏi trong nhóm Wechat của đội Thượng Hải rồi, sau đó có cơ trưởng Đoàn nhận lời. Cậu ta với Nhạc Đạt Siêu đổi chuyến cho nhau.”

“Cơ trưởng Đoàn?” Trần Gia Dư hỏi.

Vương Tường: “Ừ, Đoàn Cảnh Sơ ấy. Hai người từng bay với nhau rồi.”

Trong lòng Trần Gia Dư hơi khựng lại. Anh nghĩ Vương Tường hẳn là không biết những xích mích giữa hai người họ, vậy nên anh hờ hững nói một câu: “Cậu ta thăng chức lên cơ trường rồi đấy.”

Vương Tường: “Đúng rồi, mới tháng trước, tốp đầu tiên của khóa đó.” Lời anh ta dường như có chứa ẩn ý, song Trần Gia Dư cũng không vạch trần. Anh chỉnh thời gian trên lịch lùi về sau hai tiếng, sau đó cúp máy.

Chờ Trần Gia Dư cúp máy rồi, Phương Hạo đột nhiên hỏi anh ấy: “Đoàn Cảnh Sơ lại muốn bay cùng chuyến với anh à?”

Trần Gia Dư không định gạt cậu ấy, biết cậu ấy cũng nghe được loáng thoáng nên đáp: “Ừm.”

Phương Hạo cau mày, hỏi: “Anh nhận lời rồi?”

“Công việc đã lên kế hoạch từ trước, anh không thể không nhận lời được.” Trần Gia Dư nói.

Phương Hạo vẫn cau mày, nét mặt đầy nghiêm trọng: “Đoàn Cảnh Sơ này…” Anh nhớ tới những chuyện Trần Gia Dư đã kể với mình vào hai tuần trước, tuy không có bằng chứng xác thực nhưng liên kết tất cả lại với nhau, dù ngờ nghệch tới đâu cũng đoán được Đoàn Cảnh Sơ gây khó dễ cho Trần Gia Dư sau lưng anh ấy.

Thế nhưng Trần Gia Dư vẫn khẳng định: “Không có chuyện gì đâu. Cậu ta chỉ gây sự ở bên ngoài thôi, trong buồng lái anh nói một, cậu ta chẳng dám nói hai.”

Đây là kết quả Trần Gia Dư quan sát được hôm xảy ra vụ việc đèn hạ cánh. Tuy Đoàn Cảnh Sơ có một ông bố có quyền có thể nhưng anh cảm thấy cậu ta chưa đến nỗi dám gây phiền phức cho anh, cùng lắm là lợi dụng dư luận để tác oai tác quái mà thôi. Bản thân anh dù sao cũng là một cơ trưởng ngành hàng không dân dụng, chẳng sống dựa vào chút danh tiếng đó. Tiền lương anh nhận được được quy đổi từ số giờ bay, vậy nên anh khó chịu trong lòng thì khó chịu vậy thôi, cũng chẳng để mấy thủ đoạn đê tiện này của Đoàn Cảnh Sơ vào mắt. Dù sao đi nữa, anh cũng có mấy vị lãnh đạo như Đỗ Lập Sâm và Lưu Thụy chống lưng, Đoàn Cảnh Sơ cũng chẳng thể lên cơn điên được. Huống hồ, Vương Tường hỏi trong nhóm Wechat, Trần Gia Dư đoán anh ta chắc cũng chẳng đi rêu rao chuyến này sẽ bay cùng ai nên đụng trúng Đoàn Cảnh Sơ đơn thuần là trùng hợp mà thôi.

Tuy nhiên Phương Hạo vẫn rất cố chấp. Anh không cho qua vấn đề này được: “Hay anh đừng bay nữa?”

Trần Gia Dư cảm thấy cậu ấy hình như không hiểu được logic của mình nên tiếp tục giải thích: “Chỉ là đổi ca bình thường thôi. Việc này tuần nào cũng xảy ra ít nhất một lần, lần này đúng lượt của anh.”

Phương Hạo vẫn khăng khăng: “Hay anh cũng đổi chuyến khác được không?”

Bảy giờ sáng, còn chưa nạp đủ caffein, Trần Gia Dư thấy hơi nhức đầu: “Chuyến bị đổi là chuyến bay ngày mai. Lúc nói chuyện điện thoại anh đã nhận lời rồi, giờ thay đổi thì người ta lại phải tìm người khác thay ca.” Anh dừng lại một chốc, nhìn Phương Hạo, cuối cùng vẫn nói ra câu cuối: “Hơn nữa, không phải em không thích anh nhận đãi ngộ đặc biệt sao?”

Trong 99% thời gian, sự kiên trì và nghiêm túc của Phương Hạo là điểm sáng của cậu ấy. 1% duy nhất còn lại chính là khi sự kiên trì này bị dùng sai chỗ, dùng tại phạm vi mà Trần Gia Dư cực kỳ có ý thức lãnh thổ, ví như việc bay, khiến Trần Gia Dư phiền lòng gấp bội.

Phương Hạo không quá thích việc Trần Gia Dư nhắc tới chuyện đãi ngộ đặc biệt này, rõ ràng đều là chuyện đã qua, anh bèn đáp lại: “Chuyện này không giống vậy.”

Trần Gia Dư vẫn nhịn: “Thôi, cũng chỉ một chuyến.” Anh không muốn nói năng gay gắt, trước giờ cũng chưa từng gay gắt trước mặt Phương Hạo.

Phương Hạo thấy ngọt nhạt thế nào anh ấy cũng không nghe, kìm nén không nổi nữa, bèn lành làm gáo, vỡ làm môi: “Được rồi. Anh thích làm sao thì làm.” Anh nói xong câu này, cũng thu dọn túi đồ của mình, chuẩn bị ra ngoài.

“Em… đừng có thái độ như thế, có được không?” Trần Gia Dư thấy tâm trạng cậu ấy quay ngoắt 180o, vốn anh tính ngủ nướng một giấc ở nhà Phương Hạo rồi mới quay về Lệ Cảnh, hiện tại cũng không tiện ở lâu nữa.

Lòng dạ Phương Hạo rối bời. Thứ nhất, anh không biết nên trả lời sao với câu hỏi trước đó “Em muốn anh phải làm sao” của Trần Gia Dư, bản thân anh cũng chưa nghĩ kỹ. Thứ hai, anh có phần ức chế trước việc Trần Gia Dư nghe không lọt tai suy nghĩ của anh. Anh đi ra đi vào mấy vòng trong nhà, lúc quên cầm áo khoác, lúc quên mang bình nước, Trần Gia Dư đứng ở chỗ cửa nhìn anh chằm chằm làm anh càng không thể suy nghĩ được.

Thấy Phương Hạo không trả lời, Trần Gia Dư nói tiếp: “Anh đưa em đi làm nhé?”

Trần Gia Dư không hỏi câu này thì Phương Hạo cũng không nhớ ra. Anh ấy vừa dứt lời, Phương Hạo lập tức quay lại lấy chìa khóa xe ở sảnh trước cửa, bảo: “Không cần, em tự lái.”

Tiếng chìa khóa “leng keng” đến inh tai, dội trả lại nguyên vẹn ý tốt của anh. Ý từ chối cũng quá rõ ràng rồi, Trần Gia Dư chỉ biết khẽ thở dài.

Anh vốn cũng không định nói gì nữa, nhưng giây phút Phương Hạo đặt tay lên tay nắm cửa, anh vẫn không kìm nổi: “Rốt cuộc em muốn trừng phạt anh tới bao giờ nữa, có thể cho thông tin chính xác được không?”

“Em…” Phương Hạo hơi khựng lại, sau đó cúi xuống nhìn đồng hồ, lời nói cũng có ý nhượng bộ, “Em không có ý này. Em phải đi rồi, để tối nói đi.”

Trần Gia Dư nhận ra, cậu ấy vẫn đeo chiếc đồng hồ cũ, chưa đổi.

Tối đó, người trằn trọc đã đổi thành Phương Hạo.

Anh có thời gian để bình tĩnh suy nghĩ. Tuy việc giấu anh thực hiện tình huống mô phỏng chuyến bay mã hiệu 416 là Trần Gia Dư không đúng, nhưng tâm trạng anh rối bời là vì hôm đó trông thấy anh ấy cùng Vương Nhuận Trạch, có pha lẫn những nguyên nhân khác. Nếu hôm ấy ngồi đối diện với Trần Gia Dư là một phi công già bụng phệ ngoài năm mươi, thì sự che giấu vẫn mang sức nặng như thế, nhưng sẽ không có những cảm xúc khác.

Vương Nhuận Trạch dáng người cao ráo, làn da rám nắng cùng mái tóc ngắn, trông có vẻ như là một cậu thanh niên đầy sức sống, thích vận động. Nếu cậu ta không trai thẳng chắc như đinh đóng cột thì rất có khả năng sẽ là kiểu người giống anh. Phương Hạo không kìm được nghĩ tới lần Lộ Gia Vĩ lừa dối anh. Khi ấy, anh từ đầu tới cuối đều hoàn toàn không biết gì, sau đó tấm màn đột ngột được vén lên, khiến anh chật vật không sao chịu nổi. Trước đây Phương Hạo vẫn một mực không chịu thừa nhận nhưng hiện ta anh đã dần hiểu rõ, cảm giác lạ thường ấy gọi là phản bội. Anh tha thứ cho sự giấu diếm của Trần Gia Dư, nhưng không tha thứ cho sự phản bội của anh ấy. Thế nhưng sự phản bội này là tội danh anh tự gán cho Trần Gia Dư, bắt nguồn từ trải nghiệm của bản thân cùng cảm xúc hoàn toàn mang tính cá nhân. Trần Gia Dư ghép đi ghép lại vẫn không thể ghép được bức tranh hoàn thiện, vì trong tay Phương Hạo đang giữ những miếng ghép quan trọng nhất. Anh làm vậy là không công bằng với Trần Gia Dư.

Vì vụ cãi nhau ban sáng, Trần Gia Dư rời đi khá vội vã. Sau khi Phương Hạo ra ngoài thì anh ấy cũng khóa cửa rời đi. Giường đệm được thu dọn gọn gàng, nhưng chiếc áo phông anh ấy mặc lúc đi ngủ vẫn còn vắt trên lưng ghế chỗ bàn làm việc. Phương Hạo cầm lên ngửi, trên áo còn thoang thoảng mùi nước hoa đặc trưng của Trần Gia Dư. Hôm qua nhà anh ấy, anh cũng không để ý xem là nước hoa của hãng nào nhưng thật sự rất hợp với anh ấy. Hương gỗ trầm ấm, nồng nàn, tựa như cây cổ thụ trong rừng sâu giữa mùa đông, cũng giống như ngọn lửa ấm áp đang bập bùng trong bếp lò. Lúc này, anh lại nhớ tới bàn tay đêm hôm trước luồn vào trong áo anh của Trần Gia Dư. Một suy nghĩ không đúng thời điểm lóe lên trong đầu anh, anh có chút muốn làm tình cùng anh ấy.

Phiền Nhã Lan trước đây từng dậy anh, cãi vã không thể để qua đêm. Nghĩ tới đây, Phương Hạo bèn cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Gia Dư: 「Anh Gia đã ngủ chưa.」Được một lúc, anh lại nhắn tiếp: 「Nếu chưa ngủ thì mình gọi điện nói chuyện. 」Anh nghĩ, những chuyện đè nén sâu trong lòng dù sớm hay muốn cũng sẽ lộ ra, không bằng anh chủ động nói ra.

Thế nhưng Trần Gia Dư không trả lời. Lần này anh đã đi ngủ trước.

Sự thật chứng minh, trí tuệ và kinh nghiệm sống hơn năm mươi năm của Phiền Nhã Lan không phải phí hoài, vì chuyến đi lần này của Trần Gia Dư, suýt nữa đã chẳng thể trở về.