Hạ Huy toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra mùi tiền, cậu đã thành thạo lái xe, từ chối thuốc của Trí Tiết Lâm, lên tiếng.
"Đi đâu?"
Đi đâu? Đi đâu đây? Trí Tiết Lâm hét lên trước: "Nhà Triển Dịch!"
Hứa Trác liền nhìn nó, ý kiến hay nhờ, tuy mới hai năm đã thân với Triển Dịch như thể bạn nối khố, mà số lần đến nhà cậu, ít đến nổi đếm trên đầu ngón tay, nhiều khi chỉ tùy tiện dòm qua nhà, ý kiến này của thằng Trí được đồng bọn tán thành.
Hạ Huy chậm rãi lái theo chỉ đạo của Hứa Trác, thật ra nhà Triển Dịch rất có tiền mọi người đều biết, nhưng cậu chưa bao giờ mời bọn họ về nhà, bởi vì nhà có phải của cậu đâu, tuy bố mẹ Triển Dịch không phiền nhưng cậu thấy phiền, chắc giờ này bố mẹ Triển Dịch không có ở nhà đâu ha.
Xe dừng, Trí Tiết Lâm mang cặp đi xuống trước, nói Hạ Huy toàn thân toát ra mùi tiền thì phải nói Triển Dịch là giàu ngầm, giàu mà giấu.
Mẹ nó! Cả chỗ này đều là đất của nhà cậu, nhìn khu vườn rộng như bìa rừng nhà bà ngoại Trí Tiết Lâm, Hạ Huy cũng kinh ngạc đôi chút, đất Đà Nẵng mắc đến cỡ nào chứ!
Trí Tiết Lâm sáp tới Hứa Trác mở giọng nịnh nọt: "Nghe nói bố mày làm bất động sản, sau này tao học xong mà thất nghiệp, hỏi ông ấy có mướn đệ tử hay là vệ sĩ không nha!"
Hứa Trác đẩy nó ra xa, bản mặt thấy ghét quá: "Bố tao không phải tổng thống mà mướn vệ sĩ!"
Trí Tiết Lâm bỉu môi: "Ghét!"
Hứa Trác lấy chìa khóa mở cổng, rồi Hạ Huy đậu xe vào, thật sự Trí Tiết Lâm không có nói quá, bố mẹ Triển Dịch thật sự giàu có, vậy mà chỉ đẻ có mình Triển Dịch, Hứa Trác trong thân thể nguyên chủ cong quéo luôn rồi, sau này làm chi có cháu bế bồng nữa.
Nhìn mấy chậu cây trong sân là biết, bố Triển Dịch thích chơi cây cảnh mà toàn cây đắt tiền, Hứa Trác không am hiểu lắm mà quan điểm của cậu thì thấy có đẹp gì đâu, chắc cậu không có con mắt nghệ thuật.
Mở cửa nhà, một mùi hương xịt phòng xộc vào trong mũi bọn họ, mẹ nó, bây giờ mới thật sự biết được rằng bọn mình không cùng đẳng cấp.
"Mẹ tôi thích gọn gàng, thơm tho, cho nên sáng nào cũng phải xịt phòng, có khó ngửi không?"
Trí Tiết Lâm ngồi phịch xuống sofa êm ái: "Phân trâu tao ngửi còn thấy thơm, cái này chính là thiên đường rồi!"
Lý Lâm nhăn mày: "Mày bớt nhà quê lại đi thằng Trí!"
Quý Thừa nhìn bọn họ một chút, đến dép còn không thèm cởi liền lôi Hứa Trác ra một góc: "Bọn nó tới có sao không? Bố mẹ Triển Dịch...?"
Hứa Trác cười cười nhìn hắn: "Không sao, bố mẹ Triển Dịch tốt lắm!"
Có khi biết được cậu dẫn bạn về nhà có khi mẹ Triển Dịch sẽ bỏ làm tức tốc về nhà, làm một bữa sơn hào hải vị cho bọn nó.
Bọn nó ngồi chán chường, bấm loạn xạ ti vi thấy cũng chẳng có gì xem, liền rủ nhau lên lầu, mà trên lầu chỉ có phòng duy nhất của Triển Dịch, cho nên...
"Mẹ nó! Biến thái thật, cả phòng là của mày!"
Trí Tiết Lâm nhìn Hứa Trác chằm chằm miệng mở sắp tuôn trào nước miếng, Hứa Trác đỡ trán, cái phòng này đáng lẽ không phải của cậu, cậu cũng chưa từng thay đổi gì từ chủ nhân cũ của nó hết, thậm chí mấy tấm áp phích to đùng của một ban nhạc nào đó, dù Hứa Trác ngứa mắt lắm rồi nhưng chưa từng gỡ xuống.
Thật ra không quá như trong lời Trí Tiết Lâm nói chỉ là nó chưa từng thấy thôi, Hứa Trác nhìn riết quen rồi, cậu muốn chen chút trên giường với Hứa Dật hơn, muốn ngủ lên khung giường nhỏ hơn cơ thể của cậu, trường lên một tí là đụng đầu và giường nhà Quý Thừa.
Lý Lâm nhìn ra ngoài cửa thấy bên trên vẫn còn có đường lên: "Bên trên là gì?"
Hứa Trác nhìn theo hướng của cậu ta: "Là chỗ tôi tĩnh tâm!"
Bên trên là sân thượng, cây cỏ bố Triển Dịch trồng rất nhiều, phải nói giống một quán cafe mới đúng.
Trí Tiết Lâm đi theo Lý Lâm lên sân thượng, còn Hạ Huy hình như xem ti vi dưới lầu, cậu ta chẳng hứng thú gì hết, nhìn hiệu xe cậu ta đi cũng đủ biết, mấy thứ mà bố mẹ Triển Dịch chỉ là tạp nham trong mắt cậu ta.
Quý Thừa không đi theo bọn Trí Tiết Lâm, mà ngồi lên giường, đây là lần đầu tiên hắn ở trong phòng Hứa Trác, hắn không bất ngờ gì, vì khoảng cách của mấy bức rất lớn, không đi đụng bàn đụng ghế như nhà của Hứa Trác, mà điều hắn thắc mắc là khoảng cách rộng như vậy, Hứa Trác có thấy cô đơn không?
"Làm sao cậu làm quen được khi ở đây?"
Hứa Trác nhìn hắn ngồi xuống giường: "Không quen đến bây giờ vẫn không hề quen, mọi thứ đều xa lạ!"
Hứa Trác bỗng nhìn thấy ánh mắt khác thường của Quý Thừa la lên: "Cậu đừng làm ra hàng động gì nha, bọn Trí Tiết Lâm sắp xuống rồi đó!"
Quý Thừa đang cảm xúc một chút bỗng dưng cười như điên: "Cậu làm sao biết!"
Hứa Trác hừ một tiếng: "Ánh mắt nhạt màu của cậu như muốn vồ lấy tôi!"
"Định hôn cậu một cái thôi mà cậu phản đối nên thôi!" Quý Thừa làm bộ mặt tiếc nuối.
Hứa Trác nhìn ra ngoài: "Vậy lát nữa bọn nó về, cậu ở lại!"
Quý Thừa với lời nói trần trụi của Hứa Trác thật sự có gì đó khó nói, bỗng nhiên ánh mắt liếc nhìn quyển sách bìa cực kì quen mắt kia đang chễm chệ trên kệ sách, mà trên kệ chỉ đặt một quyển sách này, hắn với tay lấy xuống, nhìn thử xúc cảm tuôn trào mãnh liệt, cuốn sách này viết những lúc tự kỷ và chìm trong nỗi nhớ của hắn.
《Cậu là người trong nỗi nhớ của tôi, còn tôi là người muốn lưu lại trong nỗi nhớ của cậu!》
Vậy mà tấm hình chụp trộm Hứa Trác đang ngủ này, bên dưới câu nói của hắn có thêm một bút tích mới, hệt như đáp lại lời của hắn.
《Tôi là người trong nỗi nhớ của cậu, còn cậu là người thời khắc này tôi muốn lưu lại trong nỗi nhớ của mình》
Hệt như có tiếng hát thoảng lại bên tai, nhẹ nhàng cứa qua tai hắn như cỏ lau mùa thu, nhưng lại khiến lòng hắn chất một bụng nặng nề, quay đầu nhìn trực diện vào mắt cậu.
Hứa Trác cũng nhìn hắn, không có cảm động quá khóc chứ?
"Quyển sách này tôi đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, trong một năm cậu đi, sách nát càng thêm nát!"
Quý Thừa nói: "Vậy tôi viết cho cậu thêm một cuốn nữa...!"
"Cậu đừng viết...để tôi viết!"
Cảm xúc bất chợt dâng lên từng đợt làm ruột gan Quý Thừa nóng bừng, ngay tức khắc nhào tới Hứa Trác, ngay lúc này bên ngoài liền vang lên tiếng nói.
"Ôi chao! Giống quán cafe thiệt!"
Hứa Trác hết hồn hất Quý Thừa ra, không ngờ lại là một màn này trong mắt bọn Trí Tiết Lâm.
Quý Thừa đột nhiên nhảy cóc dưới đất, Lý Lâm hú hồn lên tiếng.
"Sao đột nhiên lại vồ ếch thế kia!"
Mắt Trí Tiết Lâm sáng như chuyên gia nhìn bọn họ, Hứa Trác đỡ Quý Thừa lên cười ha ha nói: "Thiệt tình, ngồi không cũng té nữa!"
"..."
Mẹ nó! Chắc tao tin!
Nghỉ Quốc Khánh chỉ có một ngày mà thằng Trí với thằng Lý cúp học tận ba buổi, nghỉ bốn ngày mà ở nhà Hứa Trác ăn chơi đàn đúm hết ba ngày, có thêm thằng đệ là Hạ Huy nữa cho nên cả ngày dẫn đi hết Đà Nẵng, có khi thằng Hạ Huy còn thuộc đường hơn cả Hứa Trác, thật ra Đà Nẵng chỉ đi trong một ngày là hết, Đà Nẵng nhỏ lắm cho nên lẩn quẩn thì gặp nhau.
Vài ngày sau đó Trí Tiết Lâm và Lý Lâm thì về lại cuộc sống làm sinh viên của bọn nó, còn Quý Thừa hắn cùng Hạ Huy đi nhập học, Hứa Trác mấy ngày này rất rảnh, không có mối nào để dẫn, mà mỗi lần dẫn phải rời thành phố hoặc đi xa hai ba ngày, bây giờ Quý Thừa về rồi, hoạt động trở về như lúc ban đầu, ngày nào cũng phải nhìn thấy hắn, nếu không thì nhớ chết.
Lúc Quý Thừa đi nhập học cậu cũng bon chen đi theo, trường rất lớn, cũng nhiều em trai em gái tươi xinh lặng lẽ liếc nhìn một trong ba người, thật ra thì Quý Thừa lớn lên rất đẹp trai, vừa cao vừa học giỏi, nghe Hạ Huy nói hắn còn là Á khoa ngành kinh doanh thương mại, tuy không được thủ khoa nhưng học trong tình cảnh lộn xộn như vậy là rất rất rất tốt rồi, Hứa Trác rất hãnh diện vì có bạn trai như vậy, nhưng cũng hàng trăm mối lo trằn trọc cả đêm, môi trường mới, không kín đáo như học sinh cấp ba, người theo đuổi Quý Thừa sẽ nhiều nhiều nhiều, tuy Quý Thừa không phải là người như vậy nhưng ai dám chắc là bọn họ thừa nước lấn tới.
Có lần cậu còn bảo hắn một câu rất nực cười: "Cậu thấy mình bị theo đuổi quá nhiều thì cứ come out đi, đưa hình của tôi cho người ta xem!"
Quý Thừa không những không phản đối còn nói ý kiến hay, Hứa Trác cũng đến cạn lời.
Hạ Huy có rủ Quý Thừa ở kí túc xá nhưng Quý Thừa từ chối ngay tức khắc, nói là hạn chế về thời gian, mà hắn lại muốn thời thời khắc khắc bên cạnh Hứa Trác.
Cuộc sống liền đi vào quỹ đạo, Hứa Trác sau ba ngày đi dẫn đoàn mệt đến rã rời, giọng cũng bị lạc, mà mệt cách mấy cũng phải lết qua nhà Hứa Dật rồi gọi cho Quý Thừa sang, hắn liền làm nước chanh muối cho cậu.
Mẹ Quý Thừa có mấy ngày nồng nhiệt đến dọa Hứa Trác sợ xanh mặt, đến bây giờ cậu vẫn không tin trên đời còn có chuyện như vậy, sau đó Quý Thừa nói.
"Chuyện cậu đột nhiên sống lại còn có thể thì chuyện mẹ tôi thay đổi chẳng là gì cả!"
Nói cũng có lý!
Hứa Trác có hôm đang nằm ở nhà thì nghe được cuộc gọi của Quý Thừa, hắn bảo.
『Em của tôi về rồi!』
Hứa Trác liền cuốn mềm cuốn chăn chạy tới sân bay với Quý Thừa, chờ dòng người đông đúc đi qua, thật ra cậu cũng chẳng biết ai là em hắn, chỉ biết đứng chờ.
Tới khi Quý Thừa vẫy tay cực mạnh, lôi Hứa Trác tới gần, Hứa Trác cố nhìn kĩ xem cô bé ở đâu, Quý Thừa chỉ tay vào một góc.
"Đó là con bé!"
"..."
Này! Có chút khác xa với tưởng tượng của Hứa Trác, hèn gì cứ nhìn mãi không ra.
Cô bé đi cùng với một người lớn, phong cách fashion này, áo phông trắng với quần đen rách toạc từ bắp đùi tới sau đầu gối, để lộ bắp chân trắng tinh, trên thân tỏa ra hơi thở kiêu ngạo, khác xa với độ tuổi, hơn nữa nó lại rất cao, đoán chừng sắp mét bảy, nghe nói là học lớp chín, bọn con gái cùng lớp cấp ba với Hứa Trác có khi còn thấp hơn con bé cả mấy phân.
Nó bỏ qua Hứa Trác chỉ cười với Quý Thừa, sau đó bọn họ ở nhà Quý Thừa, nghe Quý Thừa bảo hình như chuyển về đây ở luôn, đang làm thủ tục nhập học, nó rất khó gần chỉ thân với Quý Thừa không thân với ai hết, bị nó chiếm cứ hết thời gian của Quý Thừa, bởi vì nó còn nhỏ với Hứa Trác nào có nghĩ nhiều làm gì.
Hứa Trác mấy lần tiếp xúc, thấy nó còn nhỏ mà rất hiểu chuyện, vẻ kiêu ngạo chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Mấy ngày đi qua, Quý Thừa nghỉ cậu cũng rảnh, cả hai cùng đi ngắm biển ngắm trăng.
Quý Thừa và cả cậu đều thích biển, đứng trên bờ vẫn nghe được mùi mặn mặn của biển, biển là nơi giải tỏa nỗi lòng của Hứa Trác, hay chỉ đơn giản là muốn ngắm trăng, giống như ánh mắt sáng của Quý Thừa, đựng nỗi nhớ của hắn, mà nỗi nhớ của hắn là cậu.
Hứa Trác nhìn thủy triều lên xuống va vào sóng ào ạt, xô đẩy, phía trên là bầu trời nhuộm tím biển chiều thu, ranh giới giữa cuối thu và đầu đông, cậu vẫn cảm nhận được cái lạnh không đến nỗi tê tái mà cứ tà tà, da gà cũng nổi lên ấy, nói chung là tại sương đêm hết.
Quý Thừa nắm lan can sắt, biểu cảm có một không hai, Hứa Trác sống đến ba năm trước chưa từng ham mê nam sắc, má nó, nhưng cứ mỗi lần nhìn Quý Thừa càng nhìn càng thấy đẹp trai, có lẽ hắn sinh ra đã đẹp sẵn rồi hoặc có lẽ Hứa Trác bị mù quáng quá, kiểu toàn diện ấy.
Xuất sắc!
Hứa Trác bao lần chết trân trước ánh mắt trần trụi sáng như đuốc của hắn, say đến quên cả lối về luôn rồi, Quý Thừa nói hắn nghiện ma túy nặng vậy còn cậu, chắc là kẻ mù đường, loanh quanh mãi không thấy đường ra.
Tiếng gió biển thổi vù vù thoáng qua tai, Quý Thừa lên tiếng nói: "Cậu nhìn gì thế!"
Giọng Hứa Trác đều đều rất nhanh liền bị gió cuốn đi: "Tôi nhìn trăng!"
"Bạn trai cậu ở đây mắc gì cậu phải nhìn trăng!"
Hứa Trác cười lớn đột nhiên hát lên.
"Là gió thì gió cứ bay về trời, chỉ cần đến nơi
Bình yên nhẹ nhàng cùng với những áng mây bay xa xôi..."
Quý Thừa nối tiếp.
"Tình yêu mà chỉ có nói bằng lời, nói yêu suốt đời
Sẽ chẳng thể nào tồn tại mãi mãi..."
Không biết sau này như thế nào chỉ biết hôm nay như thế này bọn họ đứng tại đây, người kia cất tiếng hát, người còn lại khẽ ngâm nga.
Trong mắt họ có biển còn có cả người kia.
________________
HẾT!
Bài Quý Thừa và Hứa Trác hát là Buồn thì cứ khóc đi của Lynk Lee.