“chúng ta có hôn”
Bởi vì chiếc cơ giáp cấp siêu 3S của Sơn Cung Ba Nhận bị tổn thương nghiêm trọng ở đấu trường lạnh lẽo, cho nên Vệ Tam cần phải tháo dỡ toàn bộ. Cô đặt cơ giáp nằm ngang trong phòng làm việc rồi đứng ở trên cơ giáp, tháo bỏ vỏ ngoài cơ giáp bị hư hỏng, kế đó thấy được chỗ bị hư hại.
Đây không phải là cơ giáp vượt cấp, mà lại dùng vật liệu tinh thú cấp siêu 3S hoàn toàn nên muốn sửa thì chắc chắn phải tiêu hao một phần lớn cảm giác. Vệ Tam ở chỗ này sửa chữa chiếc cơ giáp, trên bàn làm việc thì bày một hộp thuốc chích, nếu cô cảm thấy không khỏe là cần tiêm nước thuốc ngay. Nhưng mà mới sửa xong đường dây trong khoang cơ giáp xong là Vệ Tam đã dùng hết nửa hộp kim chích, trên cánh tay xuất hiện thêm một hàng vết lỗ kim.
Thời gian đầu nguồn ở trong cơ thể Vệ Tam không dài, thường xuyên muốn nhân cơ hội quay lại điều khiển cô, đặc biệt dưới dạng tình huống cần dùng số lượng lớn cảm giác thế này. Ứng Tinh Quyết bên cạnh một mực quan sát tình huống của cô.
Chẳng qua khi Vệ Tam tiến vào trạng thái làm việc là rất ghét bị quấy rầy, mặc dù nơi bắt đầu quấy rầy này đến từ trong cơ thể mình nhưng cũng rất phiền. Mỗi một lần sửa đến thời khắc quan trọng là cô phải đi tiêm, Vệ Tam hiềm phiền toái nên theo thời gian dần trôi, cô có thể áp chế khí đen thêm một giây là đè nén nó thêm một giây.
Sau một ngày kết thúc, một hộp kim tiêm trên bàn làm việc đã được chích hết, Vệ Tam cũng gần như đã làm xong một nửa cơ giáp. Cô xoay người nhìn thấy Ứng Tinh Quyết, có chút không lấy lại tinh thần: “Anh vẫn còn ở đây?”
Ứng Tinh Quyết cầm thuốc mỡ tới đây, muốn lau dấu vết lỗ kim trên cánh tay cho cô.
“Đây cũng không tính là thương tích.” Vệ Tam cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay mình, cô lấy thuốc trong tay anh, “Em giữ thuốc trước, sau này bị thương thì dùng.”
“Bác sĩ Tỉnh nói cho bác ấy thêm một thời gian nữa thì thay đổi thuốc, sau này không cần phải tiêm liên tục.”
Vệ Tam giương mắt nhìn Ứng Tinh Quyết: “Phiền ghê.”
“... Anh lại phải làm.” Ứng Tinh Quyết hạ mắt, đôi khi cô tách biệt mình với anh quá rõ ràng, đến nỗi anh liên tục nhớ lại rằng lần đó có người nói “em thích anh” là do bị đầu nguồn điều khiển.
“Chúng ta không thân không quen, vì sao cần như vậy?” Vệ Tam nắm lấy mái tóc dài của Ứng Tinh Quyết, chơi đùa trong tay.
Ứng Tinh Quyết khẽ nhấc mi dài: “Chúng ta có hôn rồi.”
Vệ Tam: “?”
Được rồi, quả thật đã có hôn, logic chỉ huy đúng thật đủ mạnh.
“Đã như vậy.” Vệ Tam nghiêng đầu dán vào bên tai Ứng Tinh Quyết, “Hôn cũng hôn rồi, không bằng chúng ta bắt đầu hẹn hò qua lại đi?”
Chỉ huy Ứng trước giờ suy nghĩ nhanh lẹ giờ đây lại không biết nên mở miệng nói cái gì, thậm chí anh còn lui về phía sau một bước, theo bản năng muốn nhìn vào mắt Vệ Tam.
Hết lần này tới lần khác Vệ Tam cũng chẳng làm như ý anh, ngược lại còn theo sát, mãi cho đến khi phần hông Ứng Tinh Quyết đụng bàn làm việc, gặp ngay đồ đạc chọc ngay eo, hai tay anh theo phản xạ chống lên mặt bàn.
“Chỉ huy Ứng hối hận rồi?” Vệ Tam đang dán vào bên tai anh thoáng di chuyển về phía sau, cơ hồ đụng vào mặt anh.
“Vệ Tam, bây giờ em tỉnh táo à?” Ứng Tinh Quyết nhíu mày hỏi, từ trước đến nay cô ấy thích làm việc cà lơ phất phơ nhưng cũng chẳng phải là một loạt động tác ngữ điệu này, làm cho anh không thể không hoài nghi cô có vấn đề.
“... Anh đoán xem.” Trong mắt Vệ Tam hàm chứa một nụ cười nhạt, lại không để cho anh nhìn thấy.
Ứng Tinh Quyết giơ tay lên muốn đẩy Vệ Tam ra thì bị cô nắm chặt tay: “Có lẽ chỉ huy Ứng của chúng ta có thể dùng cảm giác kiểm tra một chút.”
Xưa nay Vệ Tam chưa bao giờ để cho cảm giác của anh tiến vào trong đầu cô, chỉ có khí đen muốn cắn nuốt cảm giác của anh. Ứng Tinh Quyết càng thêm hoài nghi trạng thái hiện tại của Vệ Tam, đang muốn đẩy người cô ra lần nữa thì cô lại đột nhiên hôn tới, xúc giác ấm áp xuyên qua môi truyền đến đại não.
“...”
Người mình thích chủ động thì cho dù là Ứng Tinh Quyết cũng không cách nào từ chối, tay anh nắm ngược tay cô, do dự một lát, cuối cùng anh vẫn phóng cảm giác vào trong đầu Vệ Tam.
Trước khi vào, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rằng người này là Vệ Tam lúc bị khí đen điều khiển.
Chỉ có điều những gì anh cảm thấy không phải là hình ảnh mình tưởng tượng mà là…
Yết hầu Ứng Tinh Quyết giật giật, tay cũng thoáng buông lỏng, kế đó lại là cảnh mười ngón tay giao nhau.
...
Lúc Vệ Tam buông Ứng Tinh Quyết ra, cô nhướng mày dùng một đôi mắt trong sạch nhìn anh: “Chỉ huy Ứng dùng cảm giác tìm qua như thế nào rồi?”
“...”
Ứng Tinh Quyết muốn lướt qua vấn đề này, anh hạ mắt nhìn bàn tay 10 ngón tay đan vào nhau của hai người: “Thân thể em không sao là tốt rồi.”
Vệ Tam cũng chẳng thèm để ý, cô lui về phía sau một bước: “Nên trở về nghỉ ngơi, sau khi sửa xong cơ giáp thì còn phải điều chỉnh, ngày mai em sẽ dậy sớm một chút.”
“Được.”
Làm cơ giáp cấp siêu 3S xong, bọn họ cũng chỉ có thể luyện tập với nhau một chút. Vệ Tam, Ứng Tinh Quyết cùng với anh em Sơn Cung ở Quân khu 1 hai tháng, trong lúc đó Vệ Tam bắt tay phát hành một loại cơ giáp vượt cấp khác. Về phần Lư Điển, chuyện cậu ta không phải cấp siêu 3S cũng được báo cho người khác biết sau khi Cơ Nguyên Đức chết.
Vào đầu tháng 7, hai Khu của Quân Độc Lập chính thức trở lại Liên bang. Thảo luận và bàn bạc xong, hai quân khu chạy trốn năm đó giờ đây đã tiếp quản tuyến phòng hộ đằng sau hai hành tinh thuộc trường Quân sự Samuel cũ. Quân Độc Lập gửi giáo viên đến thường trú tại trường Samuel, dìu dắt sinh viên trường quân sự.
Trường Samuel vui mừng về một loạt các giáo viên có thực lực xuất sắc, Shaω Eli ngày nào cũng khoe khoang trong kênh bạn bè của mình, thỉnh thoảng còn tung một tấm ảnh chụp chung, nói người này là ai, người kia thì diệt trừ bao nhiêu người bị nhiễm bệnh, không có tí nào tự giác của người tới từ trường đại bản doanh của người bị nhiễm bệnh.
Cũng chính vì gã tài giỏi thế nên mới sống vui vẻ, chứ như những người khác thì ít nhiều gì cũng có chút thấy vọng mất mát. Tuy nhiên ngay sau đó các trường quân sự đã nhận được tin tức, chuẩn bị giải đấu cho tốt để tiếp tục cuộc thi.
Có cơ giáp được đổi mới thế là lần huấn luyện không thể giống như những năm qua, hơn nữa tất cả sinh viên quân sự đều phải thích ứng lại với cơ giáp thế hệ mới.
Để đảm bảo cuộc thi diễn ra bình thường, ban tổ chức đã quyết định cho sinh viên các trường hai tháng để điều chỉnh và rèn luyện. Người bận rộn trước nhất là cơ giáp sư, bọn họ phải nhanh hiểu rõ bản vẽ kết cấu do Vệ Tam phát ra, hơn nữa còn tự cải tạo, làm thành cơ giáp thích hợp cho chiến sĩ độc lập của đội. Cùng lúc đó, nhóm Ngư Thiên Hà cùng với Công Nghi Giác, Ứng Thành Hà và các cơ giáp sư khác cũng đang cải tạo xây dựng cơ giáp vượt cấp cấp bậc khác.
Bắt đầu từ lúc này, trên trang ωeb của Vệ Tam bắt đầu xuất hiện bản vẽ kết cấu của các cơ giáp sư đó cùng với các loại cơ giáp, việc sáng tạo cơ giáp mở ra một thời kỳ phun trào cho một thời đại mới.
Bắt đầu từ tháng 8, năm đội ngũ trường quân sự tập trung tại Sao Đế Đô, bắt đầu một vòng đào tạo mài giũa mới. Trong 2 tháng ngắn ngủi này, đủ loại vấn đề liên tục xuất hiện, nhưng mỗi sinh viên trường quân sự vẫn cố gắng giải quyết.
Tuy nhiên...
“Cậu có thấy Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết đến quá gần không?” Eli ngồi xổm ở góc tường nói với Tập Ô Thông đang đứng đối diện, “Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam là anh em song sinh thì thôi, mắc gì hai người bọn họ cứ dính như sam suốt ngày thế?”
Tập Ô Thông: “... Cậu quen cơ giáp mình chưa?” Hiện tại đổi cơ giáp quá thường xuyên chứ hồi đó cơ giáp của cha chú toàn phải dùng 10 năm, thậm chí cả đời.
“Mắc gì liên quan đến cơ giáp của tôi, dù sao toàn bộ mọi người chả ai quen thuộc cả.” Shaω Eli nhìn chằm chằm Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết đang đi qua, “Lần trước tôi đi tìm Ứng Thành Hà còn nhìn thấy hai người bọn họ tay trong tay, các cậu nói đây là chiêu thức huấn luyện mới gì đây? Không nên chứ, hai người thuộc hai trường khác nhau mà.”
Tập Ô Thông nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh để suy nghĩ về những vấn đề gặp phải trên cơ giáp của mình, chả còn để ý đến Shaω Eli.
Shaω Eli thấy Tập Ô Thông không để ý tới mình, gã lại quay đầu đi hỏi Cao Học Lâm bên cạnh: “Cậu nghĩ sao? Bằng không hai ta cũng nắm tay nhau thử một lần? Có phải là cách dùng cảm giác nới không đây?”
Cao Học Lâm nhìn lướt qua Shaω Eli, khuôn mặt sáng sủa của anh mang theo hai chữ “xui xẻo”.
Jill Gil Wood: “Tên ngốc.”