Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 320




“là người này”

Cách đây một thời gian, Truyền thông Lam Phạt đã làm một chương trình với số đặc biệt và người xuất hiện nhiều nhất là Quý Lương. Dưới sự chỉ dẫn của ông, ông đã hoàn toàn rửa sạch tên của Quân Độc Lập, nói ra những gì họ đã làm trong nhiều năm. Đó là bao gồm cả cái gọi là thảm sát toàn bộ người ở ngôi sao nào năm đó, chỉ vì toàn bộ người trên hành tinh đó là những người bị nhiễm bệnh. Quân Độc Lập muốn đi đến trước mặt mọi người chắc chắn sẽ làm dính dáng đến những người trong bóng tối như Ngư Thiên Hà, Sơn Cung Dương Linh… Những người này ẩn náu trong Liên bang nhiều năm, những người của Quân Độc Lập giúp loại bỏ người bị nhiễm bệnh, rốt cuộc cũng đứng ra quang minh chính đại.

Ứng Du Tân tỉnh lại là bắt đầu đọc tin tức của các kênh truyền thông, vừa đúng lúc xem xong danh sách tổng kết của Truyền thông Lam Phạt.

“Còn có một người Quân Độc Lập?” Trong đầu Ứng Tinh Quyết gần như hiện lên tên của mấy người. Quân Độc Lập có quá nhiều cọc ngầm, những người đáng giá nằm trong danh sách toàn là mấy người có địa vị trong Liên bang. Giờ đây đáng để Ứng Du Tân chỉ ra thì hiển nhiên không phải người bình thường.

Ứng Du Tân không trả lời anh, ông nhắm mắt lại nửa mê man, mãi cho đến khi Ứng Thanh Đạo lại đây mà ông cũng chẳng tỉnh lại.

“Con có việc thì đi xử lý trước, để cha ở chỗ này trông coi.” Ứng Thanh Đạo đã bàn giao hết những chuyện cần thiết, hiện tại ông chỉ ở lại đây để chăm nom cho Ứng Du Tân.

Ứng Tinh Quyết quay đầu rời đi, anh trở lại phía khu nhà sau và đẩy cửa ra, Vệ Tam còn đang nằm mê mệt. Anh nhìn lướt qua thuốc tỉnh táo bên cạnh bỗng khựng lại: vị trí hộp bị xê dịch.

Anh cau mày mở hộp thuốc tỉnh táo, 6 viên thuốc bên trong trống không. Người đang hôn mê trên giường đột nhiên đưa tay quăng anh lên giường, giữ chặt tay của anh, dùng đầu gối đè chân anh, khiến anh chẳng xê dịch được.

Ứng Tinh Quyết nằm trên giường nhìn người phía trên và nói với vẻ bình tĩnh, “Dùng thuốc quá nhiều không tốt cho cơ thể.”

Vệ Tam không thèm để ý lời Ứng Tinh Quyết nói mà kéo sợi dây chuyền trên cổ anh một phen rồi cất vào trong người mình. Lần này anh ấy sẽ không có cách để cho mình ngất nữa.

Ứng Tinh Quyết im lặng nhìn động tác của cô, sau đó mới hỏi: “Có đói không? Ngăn kéo thứ hai có dịch dinh dưỡng.”

Người này rất kỳ quái, Vệ Tam nắm lấy dây của dụng cụ bên cạnh và trói tay anh vào đầu giường. Cô tuột khỏi giường, kế đó do dự một hồi mới khom lưng kéo ngăn thứ hai ra, đúng thật là có một hàng dịch dinh dưỡng với đủ loại hương vị.

Cô cắn mở một ống rồi nghĩ tới lui làm sao lại cho người trên giường uống một tí, thấy anh không sao cô mới uống bằng sạch.

Thời gian tiếp theo thì cô cứ tiếp tục làm hành vi tương tự cho đến khi mình uống hết dịch dinh dưỡng trong ngăn kéo.

Vẫn còn đói, không phải cái đói trong dạ dày mà là…

“Cảm giác.” Vệ Tam nhìn chằm chằm Ứng Tinh Quyết và gằn từng chữ, đã lâu không nói chuyện bình thường nên giọng cô hơi khàn khàn, “Cảm giác của anh.”

Ứng Tinh Quyết nghiêng đầu nhìn về phía nơi khác, anh không xác định được lúc cho Vệ Tam cảm gác rồi thì khí đen trong cơ thể cô có mạnh lên hay không.

Vệ Tam lại cho rằng anh đang từ chối nên nhíu cả mày lại, đưa tay dùng sức bóp mặt anh và lặp lại: “Cảm giác.”

“Đợi thêm vài ngày nữa.” Ứng Tinh Quyết nhìn đôi mắt đen hù của Vệ Tam, “Chờ em tốt hơn một chút.”

Từ đầu Vệ Tam muốn cảm giác của người này, nhưng nhìn chằm chằm anh nói chuyện một chặp thì cô dần thất thần:... Trông cũng hơi đẹp.

“Nếu em muốn cảm giác thật, trước tiên cởi tay tôi ra đã được không?” Ứng Tinh Quyết thấp giọng hỏi ý kiến của cô, “Vệ Tam?”

Bàn tay Vệ Tam đang bóp mặt anh cũng từng bước buông lỏng, kế đó ngược lại dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào môi anh. Mềm, đỏ, thú vị.

Giống như tìm được đồ chơi thú vị, Vệ Tam dùng ngón tay vuốt v e môi Ứng Tinh Quyết, cô bỗng nhiên chẳng vội vàng muốn cảm giác của anh.

Ứng Tinh Quyết nhẫn nại nhắm mắt không nói nữa, suy nghĩ từ trước đến nay không ngừng xoay chuyển thì giờ phút này biến mất sạch trong nháy mắt, cả thảy tinh thần tập trung ở đầu ngón tay trên môi.

Anh nhắm mắt lại cho nên bỏ lỡ cảnh toàn bộ con mắt đen của Vệ Tam biến mất một tích tắc, nhưng rồi cũng chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, rất nhanh cô đã khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Vệ Tam chơi một hồi cũng mất hứng thú, giống như một đứa trẻ thiếu kẹo, cô bắt đầu kéo tóc anh, cứ một lần thêm một lần vòi Ứng Tinh Quyết: “Cảm giác, cảm giác của anh...”

Ứng Tinh Quyết mở mắt ra, không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này thì trong mắt mang anh theo chút ý cười. Anh thăm dò lắc lắc lắc tay: “Tôi cho em cảm giác thì em tháo giúp tôi.”

Vệ Tam vuốt v e mái tóc dài lạnh lẽo của anh trong do dự một hồi, đến cùng vẫn giúp Ứng Tinh Quyết cởi dây dụng cụ trên tay, sau đó dùng một đôi mắt lạnh và đen kịt nhìn lăm lăm anh: “Cảm giác.”

Ứng Tinh Quyết ngồi dậy hạ mắt nhìn vết đỏ trên cổ tay mình, sau đó đầu ngón tay anh phóng ra một ít cảm giác cực nhạt, Vệ Tam lập tức nắm lấy ngay và nuốt cảm giác của anh.

Ứng Tinh Quyết đang quan sát tình huống của Vệ Tam, một chút cảm giác này quá ít, đúng là đã làm mặt mày mang theo thiếu kiên nhẫn và ghét bỏ khi cô nhận ra chẳng còn cảm giác.

“Mỗi giữa trưa tôi mới có nhiều cảm giác.” Ứng Tinh Quyết nói với vẻ nghiêm túc với Vệ Tam, “Lúc khác thì không có cảm giác.”

Trong tiềm thức, Vệ Tam cảm thấy người này đang lừa gạt nhưng cô nghĩ mãi mà chẳng nhìn ra được lừa chỗ nào. Cân nhắc ưu và nhược điểm hồi lâu, cuối cùng cô chấp nhận lời nói này, dù sao nuôi người này rồi cứ tới trưa có được tó cảm giác cũng được.

“Buổi trưa, cảm giác của anh, tôi.” Vệ Tam đe dọa.

“Được.”

...

Ngày hôm sau bác sĩ Tỉnh Thê tiến vào thấy Vệ Tam đã tỉnh táo thì hoảng sợ, sắc mặt thiếu chút nữa là cứng đơ, cũng may Ứng Tinh Quyết gọi bác ấy.

“Thuốc gây mê đã hết hiệu lực đối với cô ấy rồi.” Ứng Tinh Quyết, “Bác sĩ Tỉnh, cháu sẽ ở bên cạnh lúc Vệ Tam làm kiểm tra hằng ngày.”

Tỉnh Thê nhìn Vệ Tam, cái người rõ ràng chính là boss lớn bị nhiễm bệnh: “Cháu ấy tỉnh rồi còn có thể ngoan ngoãn để tôi kiểm tra?” Không giết bọn họ đã là kỳ tích rồi.

“Tình huống của cô ấy không giống với những người bị nhiễm bệnh khác.” Ứng Tinh Quyết đưa tay phóng ra một chút cảm giác, Vệ Tam đi ngay về phía anh để cắn nuốt một phần cảm giác này, đồng thời nghe lời anh dẫn mình ngồi xuống.

“Đây là... IQ bị thương?” Mặt Tỉnh Thê đầy u mê, bác ấy không phát hiện ra người bị nhiễm bệnh nào mà đầu óc hỏng luôn lúc bị nhiễm bệnh.

Vệ Tam thoáng nhìn thấy trong tay có một cây bút thì cứ đưa tay còn lại nắm thẳng lấy rồi ném về phía Tỉnh Thê.

Tỉnh Thê theo bản năng né tránh, cây bút cắm thẳng vào dụng cụ bên cạnh: “...” Đệt, cái này đúng là không hợp thói thường.

“Hôm nay bắt đầu kiểm tra từ đầu óc đi.” Tỉnh Thê nói với khuôn mặt chả biểu cảm; cho dù Vệ Tam có ngu đi thì xem ra cũng chả phải nhân vật mặc cho người khác ức hiếp.

...

“Muốn một cái huân chương có ích lợi gì, em ấy không cha không mẹ. Lúc ấy không nên để Vệ Tam đi khắp nơi, ở lại trường luôn là còn sống rồi.” Hạng Minh Hóa đứng bên ngoài Quân khu 1 và ngửa đầu, “Hiện tại bọn Kim Kha và Hoắc Tuyên Sơn cứ ở lì trong ký túc xá mấy ngày rồi, cũng chả thèm lên lớp.”

“Cho bọn họ thời gian để tiên tan chuyện này.” Giải Ngữ Mạn nói lời này thì trước mắt bà đã hiện ra hình ảnh mình dạy cho Vệ Tam trên sân huấn luyện, khi đó em ấy chỉ là một chiến sĩ độc lập cấp 3S bình thường, “Em ấy còn có thầy giáo và vợ thầy ấy ở Sao 3212, cộng thêm vào cho bọn họ những ưu đãi kia đi.”

Hai người đứng bên ngoài chờ lãnh đạo Quân khu 13 đi ra, giữa chừng Lộ Chính Tân cũng tới, ông tới tới trước mặt hai người: “Sao hai người không vào? Không muốn nghe chuyện sau ưu đãi của Vệ Tam à?”

Giải Ngữ Mạn nói lạnh căm: “Chỉ huy Lộ không ngại ngàn dặm chạy đến Quân khu 1 thì thật sự cho rằng có thể đứng vững ở chỗ này? Trước không nói người nhà họ Ứng sẽ trở lại lần nữa, chỉ huy bên phía trường South Pasadena hiện tại thì đại khái cũng có quyền lên tiếng, đáng tiếc chỉ huy Lộ nhiều năm nay cứ làm kinh doanh.”

Lộ Chính Tân không quan tâm đ ến sự nhạo báng của bà ấy: “Mọi thứ là cho con người mà thành, tôi đi trước.”

Mấy lãnh đạo đang họp trong phòng họp, chắc chắn Lộ Chính Tân sẽ không đi vào. Ông ngồi trong khu vực chờ đợi của tòa nhà, lần này ông tới vì thảo luận việc ông vào Quân khu 1, thời gian điều chuyển hàng năm đang diễn ra trong tháng này.

Ngồi ở khu chờ một lúc lâu, quang não của Lộ Chính Tân đột nhiên rung lên. Ứng Tinh Quyết? Tại sao chàng trai này lại nhắn tin cho mình?

Lộ Chính Tân mở ra xem thì ngơ cả người, trên đó viết: [Chú là Quân Độc Lập.]

Ông giơ tay lên chạm vào miệng mình, và cứ như vậy cười thành tiếng, thật đúng là… Cả đời ngã xuống ở tay người nhà họ Ứng.

Lộ Chính Tân thu lại nụ cười, hạ mắt và gửi lại mộ tin tức: [Ừ.]

...

Ứng Tinh Quyết nhận được tin này cũng không ngoài ý muốn, Lộ Chính Tân quá huênh hoang, toàn Liên bang biết rõ hết dã tâm của ông ấy là muốn tiến vào nhóm cao tầng hạch tâm Quân khu 1, người như vậy mặc cho ai cũng không nghĩ tới là người của Quân Độc Lập. Cũng chính vì thế, kết hợp với chuyện Vệ Tam nói đấu trường Huyền Phong có Quân Độc Lập nhắc nhở có người nhiễm bệnh hành động trước đó, anh mới đoán ra là Lộ Chính Tân.

Người quen thuộc từ Quân Độc Lập là Vệ Tam sẽ nói thẳng tên, lần đó Vệ Tam cứu anh cũng chẳng nói người gửi tin tức kia là ai, hiển nhiên chính cô cũng không rõ.

Người này vẫn luôn ẩn náu sâu hơn Ngư Thiên Hà và Sơn Cung Dương Linh, nhưng lại gần gũi với người bị nhiễm bệnh.

Chỉ là không biết Lộ Chính Tân biết được tin tức từ bên nào, hoặc là nói ông ấy đang giả vờ làm việc cho ai.

“Đây là những video của công ty Thông Tuyển năm đó.” Ứng Thanh Đạo cầm một cái USB tới đưa cho Ứng Tinh Quyết, “Sao đột nhiên nhớ tới và xem cái này? Không phải đã xác định do Nam Thiên Sĩ xuống tay?”

“Con xem lại.” Ứng Tinh Quyết cảm ơn cha rồi cắm USB vào cạnh quang não lớn, bắt đầu chiếu video giám sát.

Công ty Thông Tuyển quá lớn, Ứng Tinh Quyết chọn video chỗ máy giám sát khu vực sản xuất dịch dinh dưỡng thông thường, nhưng cứ xem video trong một năm thế chẳng biết xem tới bao giờ. Anh xem một hồi rồi chuyển sang kiểm tra ghi chứ lại sự thật của công ty năm đó.

Nói chung các sự kiện lớn thì công ty Thông Tuyển sẽ ghi lại trên trang ωeb.

Chúc mừng phát minh về dịch dinh dưỡng mới, lễ kỷ niệm của công ty, lãnh đạo kiểm tra... kiểm tra?

Ứng Tinh Quyết định mở trang kiểm tra, năm đó có lãnh đạo Quân khu 1 có đi qua thị sát công ty Thông Tuyển, cũng ghi nhận những đóng góp của công ty Thông Tuyển cho dịch dinh dưỡng ở Liên bang.

Bấy giờ các nhà lãnh đạo cấp cao của Quân khu 1 hầu như nằm hết trên trang này, cựu giám đốc công ty Thông Tuyển đứng bên cạnh lúc chụp ảnh với họ.

Tầm mắt Ứng Tinh Quyết rơi vào ngày thông báo, cuối cùng chọn video giám sát theo ngày này và bắt đầu xem từ cảnh ngoài cổng. Đúng thật, giám đốc cũ của công ty Thông Tuyển đứng ở cửa nghênh đón lãnh đạo Quân khu 1, bọn họ đứng bên ngoài hàn huyên chụp ảnh, sau đó đề nghị muốn đi kiểm tra quá trình chế tạo dịch dinh dưỡng. Đoàn người đi chậm rãi về phía nhà máy, giám đốc thì cứ gật đầu khom lưng một đường này.

Đoàn người đi đến khu vực sản xuất dịch dinh dưỡng, lúc này một nhà nghiên cứu phát triển dịch dinh dưỡng được gọi tới để giải thích cho lãnh đạo Quân khu 1 làm cách nào cung cấp dinh dưỡng cần thiết nhất cho cơ thể con người.

Bên trong có một công nhân chắc là do quá đỗi kích động, vô ý vô tứ chen vào từ đám đông còn đẩy ngã người, thế là đoàn người ngã xuống hệt như quân cờ domino. Cơ Nguyên Đức ở giữa là chiến sĩ độc lập nên phản ứng nhanh nhất, ông ấy không té ngã mà còn nắm lấy hai lãnh đạo Quân khu 1 bên cạnh, đỡ bọn họ đứng vững.

Cảnh tượng nhất thời hỗn loạn không chịu nổi, cựu giám đốc công ty Thông Tuyển sợ đến choáng váng, không ngờ lại có dạng chuyện thế này phát triển. Cũng may đoàn cán bộ Quân khu 1 không phải là người ăn chay, rất nhanh họ đã quét sạch cảnh tượng hỗn loạn chật chội, nhường ra một con đường để cho lãnh đạo cấp cao Quân khu 1 rời đi.

Ứng Tinh Quyết nhấn chiếu chậm từ lúc bắt đầu từ cuộc hỗn loạn, anh cứ xem một lần rồi lại một lần, cuối cùng anh cho tạm dừng ngay một cảnh: Ngón tay của người này chảy máu.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tam Tam mắt đen ham cảm giác VS Vệ Tam lưu manh ham sắc đẹp, cuối cùng thắng được đây?