“hai người tóc dài”
Đoàn người đi xuống, đến đáy vách đá nào có gì đâu ngoài một số bộ xương của tinh thú trượt chân rơi xuống, cái gì sương bọ đen cứ như chưa bao giờ tồn tại.
“Lúc trước ở đây đột nhiên nứt ra một vết sâu như vậy?” Kim Kha ngửa đầu nhìn lên trên, vết nứt có phần quá sâu.
“Có vết nứt hiện là gặp sương bọ đen, nghe có vẻ giống như nguồn gốc của nó ngay tại đây.” Liêu Như Ninh nói, “Có phải ẩn náu ở đâu đó hay không, ngọn nguồn của sương bọ đen chắc chắn không dễ dàng tìm thấy như vậy.”
Ứng Tinh Quyết hơi nhắm mắt lại, phóng thích cảm giác bao trùm xung quanh, không giống với lúc trước anh tới nơi này. Khi đó anh điều khiển cảm giác cứ mãi đi thẳng một đường, mỗi một lần sử dụng cảm giác lại tự hỏi có phải anh cách chuyện mất kiểm soát càng gần một bước hay không. Bây giờ không có lớp giam cầm đó, lại trải qua một chuyến tới Sao Tây Tháp, cảm giác của chỉ huy cấp siêu 3S một lần nữa tăng lên.
Khi anh điều tra sương bọ đen, Vệ Tam đứng tại chỗ nhìn về phía xung quanh, cô không có bất kỳ cảm giác nào, chẳng cách nào liên tưởng nó với giấc mơ trước đó.
Một lúc lâu sau, Ứng Tinh Quyết thu cảm giác lại: “Không phát hiện.”
Đừng nói là đầu nguồn, thậm chí không có dấu hiệu của sương bọ đen dẫu chỉ một chút. Cơ mà họ đã tới rồi, chẳng thể cứ trở lại đơn giản như vậy, phải đi bộ một lần nữa qua tất cả các vách đá dưới vết nứt.
Chẳng qua đám vách đá này cách nhau không gần, 8 người đi lên là phải đi qua biển tinh thú, cứ thế họ giết qua một đường, làm kinh động toàn bộ Quân khu 5 hoàn toàn.
Mấy người kia chiến đấu với tinh thú thật truân chuyên, kết quả là những người này đến cứ hệt như thái dưa chặt thịt, giải quyết hơn một nửa tinh thú. Những thương tổn đo đám người cấp siêu 3S này mang tới quá khoa trương, thậm chí còn khiến cho biển tinh thú từ đầu biến thành dạng tinh thú chạy trốn khắp nơi. Đến cuối mấy người quân nhân từ cảnh bận tối tăm mặt mũi từ ban đầu biến thành cảnh đột nhiên nhàn rỗi, Ứng Nguyệt Dung chỉ có thể tạm thời điều chỉnh đội ngũ, để cho người rảnh rang thừa cơ đi diệt mấy con tinh thú lạc đàn.
Mà đoàn người Vệ Tam đã đổi mấy chỗ cơ mà chẳng tìm được tung tích của sương mù bọ đen.
Một ngày của Sao Huyễn Dạ có thời gian trong bóng tối rất dài, rất dễ để người ta sinh ra cảm giác mệt mỏi, nhưng họ không có thời gian để nghỉ ngơi, chẳng ai biết được lúc nào thì nơi bắt đầu của sương bọ đen bùng nổ.
“Đây là vách đá cuối cùng, nếu không có ở đây...” Ứng Tinh Quyết nhìn vách núi trước mặt, nói, “Đầu nguồn của nó không có ở Sao Huyễn Dạ.”
“Có lẽ từ đầu đã không có đầu nguồn tung nó ra rồi.” Ứng Thành Hà, “Có phải tin đồn mà A Phu Nhĩ nghe nói là sai không.”
Anh nói lời này và vẫn còn hy vọng, kết hợp với giấc mơ của Vệ Tam, anh biết sẽ chẳng đơn giản như vậy.
“Xuống xem một chút là biết.” Vệ Tam là người đầu tiên nhảy xuống.
Giống như các vách đá dưới khe nứt khác, không có gì ở đây, không có đầu nguồn, không có sương bọ đen.
“Nếu như không có đầu nguồn, vậy lúc trước đám sương bọ đen anh nhìn thấy đã đến từ đâu?” Hoắc Tuyên Sơn đột nhiên hỏi Ứng Tinh Quyết.
Chuyện này Ứng Tinh Quyết cũng muốn biết, nguyên bản anh cho rằng sương bọ đen dựa vào biển tinh thú mới được sinh ra. Sao Huyễn Dạ có địa lý hoàn cảnh đặc thù, biển tinh thú ở đây có thể nói là mạnh nhất so với các nơi ở Liên bang, đồng thời cũng là nơi sinh ra tinh thú, nơi này mà tạo ra sương bọ đen thì cũng hợp tình hợp lý.
Ngay khi mấy người đang thảo luận, chợt Vệ Tam vung đao chém xuống đất, tạo ra một đường nứt cỡ cái hố rất to.
Mặt đất được bao phủ bởi những tảng đá nặng nề đã bị cô cắt thành hai, nó liên tục nứt ra và cuối cùng bên trong đã lộ ra bộ mặt thật.
Một bộ xương tinh thú khổng lồ được giấu trong đó, ngay cả khi nó đã chết, xương đen của nó mang theo sát khí đập vào mặt làm cho người ta không thể không ớn lạnh.
“Để tôi xem.” Ứng Thành Hà nhìn chằm chằm tinh thú bên trong cái lỗ đó, anh điều khiển cơ giáp khom lưng ngang nhiên nhảy vào, đá vụn không ngừng rơi xung quanh mà anh cũng chả để ý.
Là một cơ giáp sư, có lẽ cảm giác Ứng Thành Hà kém Vệ Tam, nhưng rốt cuộc anh đã học được nhiều hơn cô hơn 10 năm, kiến thức cơ bản vững chắc, anh cảm thấy con tinh thú này trông khá quen.
“Thoạt nhìn chết đã lâu rồi.” Ứng Thành Hà chỉ vào một chút thịt thối dính trên bộ xương tinh thú này, “Ít nhất là chết được mấy năm nay.”
Ứng Thành Hà đưa tay chạm vào xương đen, phát hiện nó nhanh chóng tan thành mảnh vụn, mà đó cũng chả phải là toàn bộ cấu trúc của con tinh thú tinh này, dường như cơ thể của nó vẫn còn kéo dài đến nơi khác.
“Con tinh thú không chỉ lớn như vậy.” Ứng Thành Hà đứng thẳng dậy cho hay, “Tất cả lực lượng bên trong xương cốt nó đã bị cắn nuốt sạch sẽ.”
Vệ Tam nghe vậy bèn chém thêm một đao dọc theo bên cạnh, mặt đất lại một lần nữa nứt ra, đúng thật là còn có bộ xương màu đen nối dài.
“Chẳng lẽ đây là nơi bắt nguồn?” Sơn Cung Ba Nhận cúi đầu nhìn bộ hài cốt “kéo dài không dứt”, hỏi.
“Tôi không biết đây có phải là đầu nguồn của chúng không, nhưng…” Nửa người Ứng Thành Hà cơ hồ muốn rơi vào đó, anh nhìn chằm chằm vào hài cốt tinh thú này, “Con tinh thú này là sâu cát.”
Sâu cát, một tinh thú sống dưới lòng đất quanh năm, không mắt không lông, cơ thể như chuột nhưng có râu dày đặc trên da dùng để đào đất và tấn công, đốt xương toàn thân rất mềm, người đầy sự đàn hồi, đặc biệt là xúc tu. Trước đây ở Liên bang, cơ giáp sư rất thích xương của loại tinh thú này vì nó hợp dùng cho linh kiện nhỏ trên cơ giáp, nhưng mà loại tinh thú này có cấp bậc không đủ tốt, chả dùng được trên cơ giáp đỉnh cấp, mà vật liệu cơ giáp dưới cấp S thì phần lớn đã được con người chế tạo ra, cho nên dần dần loại tinh thú này cũng bị người ta lãng quên.
Quan trọng nhất là sâu cát đất chỉ cao 2m, xúc tu kéo dài thẳng ra hết thì cũng không quá 10m. Ứng Thành Hà chưa bao giờ nghe nói có sâu cát từng có thể tích tới nhường này, những đám xương xúc tu thậm chí còn lan rộng dưới lòng đất.
“Sâu cát có thể nằm im lìm quanh năm, ẩn dưới lòng đất, con sâu cát khổng lồ này trông giống như... đột nhiên nổ tung.” Ứng Thành Hà quan sát địa chất xung quanh bị phá vỡ, “Hơn nữa tất cả chất dinh dưỡng cũng bị hút sạch ngay cả xương.”
Ứng Tinh Quyết hạ mắt nhìn bộ xương trong hố, anh cảm nhận được hơi thở của sương mù bọ đen cực nhạt ở phía trên: “Con tinh thú này từng bị sương bọ đen sống cộng sinh.”
Hóa ra vách đá dưới vết nứt được tạo ra như vậy, lực tác động của con sâu cát khổng lồ này khi nổ tung sẽ tạo ra vết nứt dưới lòng đất, những đám sương bọ đen sinh sôi nảy nở nhờ con sâu cát này mới có thể tản ra bốn phía dưới đáy vách đáy, chẳng qua chúng còn chưa kịp làm gì đã bị Ứng Tinh Quyết loại bỏ.
Anh giơ tay lên để giải phóng cảm giác dọc theo xương của sâu cát từng chút một, đúng thật xương xúc tu của nó bao phủ tất cả các vách đá dưới vết nứt.
Nhẹ nhàng đụng một cái, Ứng Tinh Quyết triệt để phá hủy ngay tất cả bộ xương của sâu cát, hơi thở sương bọ đen cuối cùng còn sót lại trên đó đã bị diệt trừ khỏi trên thế gian.
“Nơi này không có đầu nguồn.” Vệ Tam khẳng định, “Chúng ta đi Sao Phàm Hàn đi.”
Muốn rời khỏi Sao Huyễn Dạ, trước tiên đoàn người Vệ Tam phải trở về Quân khu 5, nhưng mà anh em Sơn Cung chẳng rời đi mà ở lại phòng thủ, họ muốn ở lại phòng tuyến nhằm luyện bộ cơ giáp, đến lúc Vệ Tam rời Quân khu 5 thì tới đón bọn họ rời đi chung.
Cho nên khi mấy người Vệ Tam trở về, phòng tuyến trên Sao Huyễn Dạ chợt xuất hiện lỗ hổng rất lớn, lần này không phải ở bên nhân loại mà là phía bên tinh thú.
Chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S lái cơ giáp phát huy được năng lượng khổng lồ khiến những người xung quanh khiếp sợ.
Rất nhanh, các quân khu đã nhận được đoạn video quay lại cảnh này, tất cả lãnh đạo đều biết cơ giáp cấp siêu 3S đã giáng thế.
Vệ Tam? Không phải, đây là hai cơ giáp của chiến sĩ độc lập, một nhẹ, một nặng.
Sao Bạch Ải.
“Đây là Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam?” Shaω Eli xem video và quay đầu nhìn Jill Gil Wood, “Quân Độc Lập của cậu cắn thuốc à? Cả đám cứ tiến hóa thế này. Vậy bây giờ tôi gia nhập Quân Độc Lập thì có kịp không?”
Jill Gil Wood: “... Hai anh em Sơn Cung là cấp siêu 3S trời sinh.”
Shaω Eli mất mát kinh khủng: “Bây giờ cấp siêu 3S phổ biến thế, vậy mấy chiến sĩ độc lập cấp 3S chúng ta chẳng còn là con cưng của trời nữa rồi.”
Tập Ô Thông: “Chúng ta tồn tại vì diệt trừ tinh thú, nếu tinh thú bị diệt sạch, chiến sĩ độc lập cũng chỉ là người bình thường.”
“Vậy bây giờ tinh thú chưa bị diệt sạch, tôi không muốn làm người bình thường.” Shaω Eli hứ một tiếng, “Tôi là Người Thừa Kế Nhà Họ Eli.”
Gã dò xét Jill Gil Wood: “Chắc chắn cậu cắn thuốc mới thăng cấp được, có thể cho tôi cắn ké một tí được không. Nếu mà cậu đã biến thành cấp 3S được, ắt tôi cũng biến ngay thành cấp siêu 3S luôn.”
Jill Gil Wood im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới cho hay: “Tôi đã sử dụng một phiên bản cải tiến của sương bọ đen.”
Shaω Eli sửng sốt: “Vậy không phải cậu là người bị nhiễm bệnh sao?”
“Gần như thế.” Jill Gil Wood nói.
“Tại sao cậu không mất kiểm soát?” Tập Ô Thông cau mày hỏi.
“Liều lượng rất ít, chỉ đủ để tôi nâng cao được cảm giác.” Từ đầu Jill Gil Wood đã đứng ngay bìa của cấp 3S, ở đỉnh của cấp SS, trải qua rất nhiều thí nghiệm với những người trước, cuối cũng đã làm cô nàng thí được nghiệm thành công. Nhưng cũng chỉ có mỗi cô nàng mà thôi, những người được thử nghiệm sau cô vẫn thất bại, ngoài ra cô cũng sẽ phải trả giá, “Tuổi thọ của tôi sẽ ngắn hơn lúc ban đầu.”
“...” Shaω Eli đột nhiên có chút thông cảm với Jill Gil Wood.
Ở phía bên kia, đoàn người Vệ Tam cuối cùng đã bắt tay lên chặng đường tới Sao Phàm Hàn.
Trên tàu vũ trụ, Sơn Cung Ba Nhận cố gắng liên lạc Ứng Du Tân nhưng đầu dây bên kia chẳng có người nhận, số liên lạc của chú ấy nhiều lắm mà anh em Sơn Cung cũng chỉ có một trong số đó.
“Thử liên lạc với Quân Độc Lập Sao Phàm Hàn xem.” Sơn Cung Dũng Nam đứng bên cạnh anh trai gợi ý.
Sơn Cung Ba Nhận gọi sang thì thậm chí Quân Độc Lập còn không biết Ứng Du Tân ở Sao Phàm Hàn từ đầu. Cuối cùng bọn họ chỉ đành chờ đến Sao Phàm Hàn rồi tới đấu trường lạnh lẽo để tìm Ứng Du Tân.
...
Mấy ngày sau, cảng dân sự của Sao Phàm Hàn.
Vệ Tam mặc áo bảo hộ màu trắng, đội mũ lưỡi trai màu đen, đi trước.
Đến vội vàng, cô lại bận rộn với các loại cơ giáp khác nhau nên nào có chuẩn bị quần áo trước, thoáng một cái đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương của Sao Phàm Hàn tàu vũ trụ. Cũng may bọn họ sẽ vào trong bến cảng nhanh thôi, nhưng vừa đi ra ngoài chắc chắn cô sẽ thấy lạnh.
Ứng Tinh Quyết đi sau lưng gọi cô một tiếng, Vệ Tam quay đầu nhìn anh.
“Tôi có dư một cái áo khoác.” Ứng Tinh Quyết lấy áo khoác ra khỏi khuỷu tay và đưa cho Vệ Tam.
Vệ Tam nhìn chiếc áo khoác giống trên người anh, cuối cùng nhướng mày nhận lấy.
Liêu Như Ninh run rẩy sau lưng, cậu ta nhìn mà thấy hâm mộ, lạnh quá đi nhìn. Nhìn lại, cậu ta thấy Kim Kha và Hoắc Tuyên Sơn đã lần lượt lấy áo khoác ra mặc vào: “???”
“Các cậu mang theo khi nào?” Liêu Như Ninh khiếp sợ.
“Cậu không nghĩ tới chuyện nếu không tìm được đầu nguồn ở Sao Huyễn Dạ thì tụi mình sẽ tới Sao Phàm Hàn à?” Hoắc Tuyên Sơn khoác áo rất dày, lúc này mới coi như cậu đã sống lại.
Liêu Như Ninh: “!” Có nghĩ tới nhưng cậu ta chả nhớ tới chuyện mang theo quần áo.
“Người anh em, chen chúc thì càng ấm hơn.” Liêu Như Ninh cưỡng ép muốn Hoắc Tuyên Sơn chia một nửa đưa cho mình.
“Trước cổng có người bán áo khoác.” Sơn Cung Dũng Nam nhắc nhở.
Anh em Sơn Cung cũng không mang theo, bọn họ tuyệt nhiên không nghĩ tới chi tiết nhỏ này, tuy nhiên... những điều nhỏ nhặt như vậy thì có tiền sẽ giải quyết được hết.
Lá chắn bảo vệ đấu trường mở ra quanh năm, bọn họ muốn tiến vào đấu trường lạnh lẽo và vòng qua thống đốc Sao Phàm Hàn thì phải cần tìm một người làm chút chuyện trong đó.
- --Tông Chính Việt Nhân.
Tông Chính Việt Nhân đang huấn luyện ở trường, lúc anh ta nghe bạn nói có người bạn nào đó muốn tìm thì lấy làm quái lạ. Cũng bởi anh ta chả có quen bạn bè nào ngoài trường, chỉ biết mấy người ở cùng đội chủ lực.
“Không gặp.” Tông Chính Việt Nhân từ chối thẳng, anh ta cho rằng là người muốn nịnh bợ mình nên không kìm được mà nói luôn. Hiện tại tình hình Liên bang đang phức tạp thế mà còn có người đánh loại chủ ý này.
Bạn cùng lớp muốn nói lại thôi, cuối cùng nghiến răng bảo: “Trong số đám người đó có hai người tóc dài!”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tông Chính Việt Nhân:?